Nghề Vương Phi

Sự tình bị bại lộ, ta mất hết can đảm, nhưng vẫn cố ôm hy vọng: “Nương nương, dung mạo đứa bé kia không hề giống Huệ vương, sẽ không có ai phát hiện ra đâu……”

Vừa nói xong, ta đã bị giọng nói to của bà át đi: “Người đàn bà kia cũng vẫn còn sống, có phải không?!”

“Nàng đã bị điên rồi, vô cùng đáng thương, vi thần chỉ muốn giữ lại tính mạng của nàng, để nàng tiếp tục được sống mà thôi……” Ta nghẹn ngào nói: “Còn đứa bé kia, nói gì thì nói, cũng là cốt nhục của Hoàng gia…… Ta cũng chỉ muốn giữ tính mạng cho nó thôi.”

Sau khi nghe xong, Hoàng hậu khoát tay: “Bản cung biết rồi, nếu lúc trước ta muốn giết họ, thì đã không giao lại cho ngươi. Nếu đã vậy, thì cứ để họ sống đi!”

Ta mừng phát khóc: “Tạ ơn Hoàng hậu nương nương.”

“Nhưng chuyện ngươi dám lừa gạt bản cung, bản cung tuyệt đối sẽ không tha!” Hoàng hậu nương nương giận dữ nói: “Ngươi hãy dâng sớ từ quan, đưa gia quyến rời khỏi kinh thành, nếu không, chờ bản cung ra tay, chuyện sẽ không đơn giản như vậy nữa đâu!”

Ta dập đầu: “Vâng.”

Ta cam tâm tình nguyện chịu phạt. Với ta mà nói, sự trừng phạt này cũng không có gì quá đáng.

Chỉ còn vài ngày là tới cuối tháng, ta không dám nói cho Chân thị, khi quay lại phủ, chỉ làm ra vẻ không có chuyện gì xảy ra, nhưng Chân thị lại nói cho ta biết, bà có một tin tức vô cùng tốt. Đó là bà đã thông qua một người khác, quen biết được với thiếp thân thái giám của Hiền phi, nói rằng Hiền phi muốn tìm cơ hội để gặp Vũ Lâu, nếu thích hợp, có thể được xem xét chọn Vũ Lâu làm Tấn vương phi.

Đối với vị tiểu thư kiêu ngạo của Vương gia kia, từ trước ta đã không có cảm tình tốt, lại thêm việc không bao lâu nữa ta sẽ rời khỏi kinh thành, nên ta cũng không để tâm đến chuyện này.

Trước khi rời khỏi kinh thành, ta đưa Vũ Lâu và Tô Tiêu đi du thuyền, hai đứa trẻ bị Chân thị giám sát nghiêm ngặt, nhất là Vũ Lâu dường như không có thời gian nghỉ ngơi, tuổi còn nhỏ mà đã rất vất vả.

Khi Tô Tiêu và Vũ Lâu chạy tới chạy lui đùa giỡn trên boong thuyền, Tô Tiêu đi lại không tiện, nên chạy chậm hơn, Vũ Lâu liền không vui nói: “Ngươi nhanh lên nào!”

Tô Tiêu biến sắc, khổ sở cúi đầu.

“Vũ Lâu, còn không mau xin lỗi Tô Tiêu ca ca?!”

Tô Tiêu vội nói: “Lão gia, tiểu thư nói đúng, là tại ta ngốc nghếch, ngài đừng mắng tiểu thư!”

Ta cũng không bỏ qua, nhìn thấy khóe miệng Vũ Lâu cong lên rất quật cường, ta nghiêm khắc nói: “Quay về khoang thuyền đi!”

Trước giờ Vũ Lâu rất biết nghe lời, dù trong lòng không chịu nhận mình sai, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra ngoan ngoãn. Con bé quay về khoang thuyền, để lại ta và Tô Tiêu đứng trên boong.

“Lão gia, xin đừng giận tiểu thư, là lỗi của ta.”

“Từ nay về sau, con đừng gọi con bé là tiểu thư nữa!” Ta nói: “Chờ khi con trưởng thành, ta sẽ gả con bé cho con!”

Khi đó Tô Tiêu vẫn còn nhỏ, có thể cũng không hiểu “gả” là có ý gì, nhưng chắc chắn là hắn biết, hắn có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ với Vũ Lâu. Ta thấy hắn cười rất tươi, cảm giác tội lỗi trong lòng ta bất giác vơi đi rất nhiều.

Đúng lúc này, Tô Tiêu nhìn thấy một chiếc thuyền lớn ở cách đó không xa, nghi hoặc chỉ nó nói: “Lão gia, ngài nhìn kìa.”

Ta quay ra, suýt nữa thì hoảng sợ đến ngã xuống nước. Trên boong thuyền lớn đó, có ba thiếu niên mặc hoa phục rực rỡ, một trong số đó, chính là Huệ vương Lam Tranh.

“Tô Tiêu, mau vào khoang thuyền chơi với tiểu thư, không cho ra đây nữa.”

Tô Tiêu gật đầu dạ vâng, rồi quay người đi vào trong khoang thuyền. Ta sửa sang lại y phục, cúi đầu thở dài chờ thuyền bọn họ đi tới. Chờ khi thuyền vào gần, ta mới nhận ra hai vị thiếu niên đứng cạnh Huệ vương, là Thái tử và Tấn vương. Ta hoang mang lo sợ, Tô Tiêu đang ở ngay bên trong, nhất định không thể để hắn chạm mặt với Huệ vương.

Thái tử cho phép ta đứng dậy hầu chuyện. Hắn nhìn xung quanh rồi hỏi: “Từ xa chúng ta đã nhìn thấy trên thuyền còn có con gái ngươi, sao không gọi nàng ra thỉnh an?”

Ta định gọi Vũ Lâu ra bái kiến ba vị khách quý, chợt nghe Thái tử cười nói tiếp: “Cửu đệ cũng không chờ nổi, muốn gặp Vương phi lắm rồi.”

Tấn vương có vẻ hơi xấu hổ: “Chỉ là mẫu phi nói chơi vậy thôi, sao Thái tử lại tưởng thật.”

Ta ngẩn người, Thái tử nhìn ra sự nghi hoặc của ta, khẽ cười nói: “Tần Khải Canh, ngươi thật may mắn, Hiền phi nương nương muốn phong con gái ngươi làm Vương phi đấy.”

“Việc này……”

“Ngươi bằng lòng sao?!” Thái tử lạnh lùng hỏi.

Đương nhiên là ta không muốn, mọi người đều biết quan hệ giữa Hoàng hậu và Hiền phi rất gay gắt. Nếu Vũ Lâu trở thành Tấn Vương phi, như vậy ta sẽ thành kẻ địch của Hoàng hậu.

“Có bằng lòng hay không thì cũng gọi con gái ngươi ra đây trước đã, chưa biết chừng chính nàng ta lại không bằng lòng gả cho Tấn vương ấy.”

Người vừa nói là Huệ vương Lam Tranh, ta không dám nhìn hắn, chỉ cúi đầu cười khổ: “Hiền phi chọn tiểu nữ làm Vương phi, đó là phúc khí ba đời của tiểu nữ rồi.”

Thái tử cười lạnh với Huệ vương, chế nhạo nói: “Không muốn gả cho Cửu đệ, chẳng lẽ lại bằng lòng gả cho đệ hay sao?!”

Huệ vương nói: “Tần Vũ Lâu kia, năm nay cùng lắm chỉ mười một tuổi, ta thực sự không thấy hứng thú, chờ năm năm sau nàng trổ mã rồi nói sau đi.”

Thái tử nói: “Năm năm sau, nàng đã ở trong Vương phủ của Diệp Thành. Là Tấn vương phi, chứ không phải Huệ vương phi!”

Huệ vương nói: “Thế sự vô thường,(việc đời khó nói) ai nói trước được điều gì. Năm năm sau, cũng không ai biết liệu Tứ ca ngài có thể bước đi như bay, không ho không thở gấp nữa hay không.”

Hai người đối đầu gay gắt, từng câu từng lời như có đao thương. Còn Tấn vương chỉ giữ thái độ trung lập, lẳng lặng nghe hai người cãi nhau.

Huệ vương lạnh lùng lườm Thái tử nói: “Hôm nay là Cửu ca đến để xem mặt Vương phi, chúng ta đừng gây thêm phiền toái nữa.”

Thái tử nhướng mày: “Thập đệ nói không sai, chi bằng chúng ta quay về thuyền đánh cờ chờ Tấn vương đi.”

Hai người kia vừa đi khỏi, không khí cũng trở nên thoải mái hơn, lúc này Tấn vương mới nói: “Tần đại nhân, bản vương đến đây, chỉ là muốn hỏi ý kiến của ngài. Mẫu phi muốn ta cưới con gái ngài, nhưng mọi người đều biết quan hệ giữa mẫu phi ta và Hoàng hậu nương nương không tốt, việc này e là sẽ ảnh hưởng đến con đường làm quan của ngài. Nếu ngài không muốn, bản vương sẽ nói lại với mẫu phi, để bà chọn người khác làm Vương phi là được.”

Không ngờ Tấn vương lại nhìn nhận mọi chuyện chu toàn như vậy. Ta không biết nên trả lời thế nào, đang muốn tìm một đáp án thích hợp thì đột nhiên nghe thấy tiếng ngã rầm phía sau. Ta quay lại, nhìn thấy Tô Tiêu ngã rạp xuống đất, ta vội chạy tới nâng hắn dậy: “Con đi ra đây làm gì, mau quay vào chơi cùng Vũ Lâu đi.”

Tô Tiêu nhìn ta, lo lắng nói: “Lão gia, ngài vừa nói……”

Đúng là vừa rồi ta đã nói sẽ gả Vũ Lâu cho hắn. Nhưng nhìn thấy Tấn vương tâm tư kín đáo, liệu việc chu toàn, ta không khỏi dao động, nếu gả Vũ Lâu cho Tấn vương, không biết chừng lại là chuyện tốt đối với con bé.

“Con quay về trước đi đã.”

Tô Tiêu đứng lên, phẫn uất nhìn Tấn vương rồi xoay người đi vào trong.

“Xin điện hạ đừng trách tội.” Ta cáo lỗi với Tấn vương.

Nhưng Tấn vương căn bản không để ý tới lời xin lỗi của ta, mà chỉ chăm chăm nhìn về phía Tô Tiêu: “Vân Triệt?!”

Lúc đó, ta còn chưa từng gặp Hàn vương thế tử, nên không hề biết, khi Tấn vương nhìn thấy Tô Tiêu quá giống thế tử đã sinh lòng nghi ngờ đối với ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui