Nghề Vương Phi

Lam Tranh hiểu rõ, do lần trước hắn cưỡng bức nàng ở giáo phường tư, nên đã thành một nỗi ám ảnh tâm lý đối với nàng. Lần này hai người thân mật, hắn thầm thề trong lòng phải rửa sạch bóng ma mà hắn đã để lại cho nàng, vì thế, sau khi cởi xiêm y của Vũ Lâu xong, hắn dịu dàng phủ môi xuống từng tấc da mịn màng của nàng.

Ý đồ thì tốt, nhưng khi thực hiện, lại giống như trêu chọc đối phương, khiến nàng ý loạn tình mê. Vũ Lâu bị hắn làm cho mặt đỏ hồng lên, hơi thở dồn dập. Hai tay nàng túm lấy tấm đệm, cắn môi chịu đựng dục hỏa đốt người, nhưng vì nàng cảm thấy xấu hổ, nên mặc cho hắn trêu chọc thế nào, nàng cũng nhất quyết không nói ra nửa chữ cảm nhận của mình.

Lam Tranh vẫn giữ nguyên chiến lược, chậm chạp không chịu tiến vào ở giai đoạn mấu chốt nhất. Khi hôn xuống bụng nàng, phân thân của hắn đặt giữa hai chân Vũ Lâu, khiến cơ thể nàng không tự chủ được mà run lên, hơi cong lưng nghênh đón hắn.

Hắn cũng không vội vàng, không nóng nảy, tiếp tục hôn xuống phía dưới, hướng về nơi tư mật của nàng. Lúc này hắn mới phát hiện, vùng đệm phía dưới hạ thân của nàng đã ướt một mảng. Vũ Lâu của hắn, đang khát khao chờ đợi hắn.

Hắn không kìm được vui sướng, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười tà mị.

Vũ Lâu nhìn thấy vẻ mặt đó của Lam Tranh, nghĩ là hắn cố tình làm mấy chuyện xấu để trêu nàng, liền giận dữ cầm gối đập hắn: “Bại hoại!”

Lam Tranh tránh khỏi sự công kích của gối đầu, giơ tay xin hàng: “Rồi rồi, để ta vào đề là được mà!”

Vũ Lâu vừa xấu hổ vừa giận dữ, đỏ mặt nói: “Tùy chàng, đừng có làm mấy chuyện xấu xa nữa là được!”

Nàng càng nói vậy, Lam Tranh càng nổi ý xấu, bàn tay đẹp như ngọc khẽ vuốt ve bầu ngực tròn đầy mềm mại của nàng, nói: “Nếu nàng không muốn…… thì thôi vậy……”

Vũ Lâu vặn vẹo người, né tránh sự trêu chọc của hắn: “Đừng……” còn chưa dứt lời, hạ thân đột ngột cảm thấy bị lấp đầy, hắn mạnh mẽ đi vào trong cơ thể nàng, khiến nàng không kìm được, khẽ bật ra tiếng rên rỉ kiều diễm. Lam Tranh ngậm lấy môi nàng, cười: “Đừng cái gì?”

Nàng cực kỳ xấu hổ, giãy dụa né đầu ra tránh nụ hôn của hắn, hắn cũng đã chịu đựng đến khó có thể nhịn tiếp, lúc hắn trêu chọc nàng, cũng không khác gì tự dày vò chính mình. Giờ đã được như ý nguyện, hắn đem bao yêu thương, nhung nhớ trút hết xuống từng tấc da thịt nàng.

……

Cả đêm hôm qua thức nghe chân tướng mọi việc khiến hai người hao phí không ít sinh lực, giờ lại quậy phá thỏa thích, nên cả hai đều vô cùng mệt mỏi, ôm nhau ngủ. Khi Vũ Lâu tỉnh dậy, nàng vẫn bị hắn ôm trong lòng.

Mặt nàng dán vào lồng ngực trái của hắn, lắng nghe tiếng thở trầm ổn, và tiếng tim đập vững vàng, bình thản của hắn. Nàng ngắm khuôn mặt Lam Tranh lúc ngủ, lấy tay phác họa ngũ quan trên khuôn mặt hắn.

Lam Tranh bị nàng làm cho ngứa, nên hơi động đậy. Vũ Lâu càng cảm thấy khuôn mặt hắn ngủ thật đáng yêu, không để ý thấy hắn nhíu mày, tiếp tục trêu chọc hắn. Bỗng nàng phát hiện nước mắt tràn ra từ khóe mắt hắn.

“Mẹ……”

Mũi Vũ Lâu cay xè, lặng lẽ lau nước mắt cho hắn, nhưng chính nàng lại không nhịn được, nước mắt lại rơi xuống.

Lam Tranh bừng tỉnh, nhanh chóng giấu đi vết nước mắt đọng trên khóe mắt, nói: “Sao lại ngủ quên mất chứ!” Hắn vén màn nhìn ra bên ngoài: “Giờ chắc cũng đến trưa rồi! Ta phải về thôi.” Nói xong, hắn cúi xuống hôn lên trán nàng, đứng dậy mặc y phục.

Vũ Lâu cũng vội đứng dậy, lấy xiêm y giúp hắn mặc vào: “Chàng mau về đi, đừng đánh rắn động cỏ.”

Lam Tranh gật đầu liên tục.

Lúc này, có tiếng hộ vệ truyền vào từ ngoài cửa: “Điện hạ…… Tần Khải Canh tự sát.”

“Cái gì?”

Vũ Lâu hét lên: “Không thể nào, cha ta chết như thế nào?”

Chuyện cũng nằm trong dự đoán, Lam Tranh bình tĩnh hỏi: “Các ngươi phát hiện lão ở đâu?”

“Có một xác chết trôi xuất hiện ở con sông bao quanh thành, thần đã phái người đến xác nhận, nói là một ‘đại phu giang hồ’ tối hôm qua đã trốn khỏi đây.”

Vũ Lâu vừa nghe, tối sầm mặt mũi lại, suýt nữa ngất xỉu, Lam Tranh vội đỡ lấy nàng, đặt nàng nằm xuống giường, rồi nói với thị vệ ngoài cửa: “Nhanh đưa thi thể về, đừng để người khác nghi ngờ.”

“Thuộc hạ đã phân phó người lo liệu rồi.”

Lam Tranh nói: “Lui xuống chờ lệnh đi!”

“Dạ!”

Vũ Lâu vừa hồi phục tinh thần, lại òa khóc thất thanh: “Cha…… Cha…… Vì sao cha phải tự sát chứ……”

Chính nàng cũng hiểu rõ, vì ông áy náy, không thể tiếp tục sống nên mới chọn tự kết thúc tính mạng của mình. Tuy Lam Tranh đã tha thứ cho ông, nhưng chính ông không thể tha thứ cho mình.

Lam Tranh ôm lấy nàng, lặng yên không nói gì. Vũ Lâu dựa vào ngực hắn gào khóc đến không thở nổi.

Cha đi rồi, mẹ và ca ca không biết đang ở đâu, nghĩ tới đây, Vũ Lâu nghẹn ngào nói: “Lam Tranh…… Cha ta đi rồi, ta mất đi một người thân rồi……”

Lam Tranh vội nói: “Nàng yên tâm, nếu ta đăng cơ, nhất định ta sẽ đặc xá cho mẹ và ca ca nàng……”

Bọn họ và hắn vốn cũng không có thù oán gì, tuy cảm thấy thế này vẫn quá lời cho lão cáo già Tần Khải Canh kia, nhưng hắn cũng e ngại quan hệ của mình và Vũ Lâu. Lão chết như vậy cũng coi như xong đi.

Vũ Lâu rưng rưng gật đầu: “…… Không cho chàng đổi ý.”

“Không đổi ý, không đổi ý.” Lam Tranh hôn lên nước mắt nàng: “Đừng khóc nữa, cẩn thận lại tổn thương chính mình.”

Làm sao nàng có thể không khóc được. Nàng đẩy Lam Tranh ra: “Để ta một mình yên tĩnh một lát……”

Lam Tranh nghe lời nàng, đứng dậy đi ra ngoài. Một lát sau hắn quay lại, phát hiện Vũ Lâu đã khóc ướt cả gối, vội ngồi xuống lau nước mắt cho nàng. Vũ Lâu vừa nhìn thấy hắn, lại bổ nhào vào lòng hắn khóc òa lên.

Lam Tranh còn đang tính về cung đúng giờ, nhưng thấy Vũ Lâu đau khổ như vậy, cứ chần chừ lần lữa mãi cho tới tận tối, Vũ Lâu mới ngước đôi mắt sưng to như quả đào nhìn hắn nói: “…… Chàng hồi cung đi……”

Hắn không yên tâm, nói: “Đêm nay ta không đi nữa, ở cùng nàng một đêm, khi nào nàng cảm thấy khá hơn, ta sẽ tính sau.”

Vũ Lâu lo nếu Lam Tranh hồi cung chậm sẽ thêm phiền phức: “…… Chàng vẫn nên quay về thì hơn……”

Giằng co vài câu, cuối cùng Lam Tranh vẫn lưu lại, suốt đêm chỉ ôm lấy Vũ Lâu đang đau lòng vì mất cha, an ủi nàng.

Hôm sau, Vũ Lâu mơ màng tỉnh lại, đầu đau như muốn vỡ ra, nàng xoa xoa thái dương, miễn cưỡng ngồi dậy, thấy Lam Tranh vẫn ngủ bên cạnh mình, một dòng tình cảm ấm áp bỗng dâng lên trong lòng.

Nàng vẫn khao khát có hắn ở bên mình.

Lam Tranh bị nàng đánh thức, cũng tỉnh dậy, mệt mỏi nói: “Sao nàng thức dậy sớm thế, nghỉ ngơi thêm một chút đi.”

Vũ Lâu lắc đầu: “Khóc không giải quyết được vấn đề gì cả, người đi cũng đã đi rồi, ta cũng nên làm trọn đạo hiếu cuối cùng, lo tốt hậu sự cho ông. Ta muốn đưa tro cốt cha ta về an táng ở quê  nhà.”

Lam Tranh không muốn để Vũ Lâu rời khỏi kinh thành, nhưng nghĩ đến chuyện việc gì nàng cũng có thể làm vì cha, nguyện vọng này cũng không phải quá đáng, nên đành đồng ý: “…… Nàng đi đi…… Đi sớm về sớm……”

Vũ Lâu lại nói: “Cha ta nói mộ của Tô Tiêu và Lãnh phu nhân cũng ở quê, ta sẽ an táng thật tốt cho bọn họ, rồi tế bái cẩn thận. Chờ khi nào chàng đăng cơ…… sẽ dời họ về kinh thành.”

Nhắc tới mẹ và huynh đệ của mình, trong lòng Lam Tranh vô cùng khổ sở, hắn ôm Vũ Lâu nói: “Vất vả cho nàng rồi.”

Vũ Lâu không nói gì, lặng yên ôm hắn, một lúc sau, hai người cùng đứng dậy lo liệu việc của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui