Nghề Vương Phi



Vì đám người này toàn thân đều đầy máu và bùn, lại còn mang theo một người sắp tàn phế, nên lúc gõ cửa nhà dân, mười nhà thì tới tám nhà sợ hãi đóng chặt cửa lại. Nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ, nhất là khi đối diện với ngân lượng.

Khi Vân Triệt gõ cửa, hắn trực tiếp nhét một thỏi vàng vào tay chủ nhà, nên mọi chuyện chẳng có gì khó khăn nữa.

Vị chủ nhà kia từ chối vài câu xong cũng cho họ vào. Sau đó đem y phục sạch sẽ để mọi người tắm rửa. Theo cách nói của Vân Triệt, là rốt cuộc cũng quay về nhân gian.

Gia đình nông dân thường dùng giường lò (*) rất ấm, Vân Triệt khoác chăn ngồi trên giường, hai tay ôm chén trà, uống một hơi rồi thở phào: “… Sống lại rồi…”

(*) Giường lò là loại giường đất ở nhà nông, một đầu có chỗ để nhét củi vào sưởi (loại giường này nếu ai đã đọc “Chàng ngốc ở thôn nọ” của các cô MDH thì đã từng thấy rồi nhé ^^)

"images"

Lam Tranh không biết nói gì với hắn nữa, liền hừ một tiếng: “Quỷ chết rét chuyển thế.” Rồi đứng dậy đi tìm Vũ Lâu.

Nàng vừa sinh chưa bao lâu, đi đường xa mệt mỏi lại chịu bao nhiêu gian khổ, lạnh thế này không biết thân thể có ổn không. Hắn âu yếm gọi nàng lại gần, ôm nàng đặt lên trên giường nói: “Nàng nghỉ ngơi một chút đi, chờ trời sáng chúng ta sẽ lên đường.”

Vũ Lâu nâng mắt, cắn môi nhìn Lam Tranh: “… Ca ca ta thật sự đã chết rồi sao?”

Lam Tranh im lặng.

“… Ta lại mất một người thân…” Nàng không khỏi rơi lệ, nhớ tới thời gian vui vẻ của nàng và ca ca trước đây, liền cắn môi tới chảy máu cũng không kìm được nước mắt: “… Đều là ca ca dạy ta cưỡi ngựa, bắn tên…”

Vân Triệt không có cảm tình với Tần Viễn Địch, nhưng vì lo lắng cho Vũ Lâu nên cũng tiến lại gần an ủi: “Tỷ tỷ, không phải tỷ còn có ta sao.”

Nhưng Lam Tranh lại tranh trước một bước, ngồi xuống cạnh Vũ Lâu, trừng mắt nhìn hắn: “Đi đi, cút sang một bên uống trà ấm của ngươi đi.” Sau đó dịu dàng nói với Vũ Lâu: “Ca ca nàng mạnh mẽ như vậy… chắc chắn sẽ có kỳ tích… Có lẽ chờ sau khi chúng ta đi khuất, hắn cũng trốn vào hầm thì sao…”

“Cũng có thể! Ta quay lại tìm huynh ấy!”

Lam Tranh nhíu mày: “… Không đi thì tốt hơn, lỡ bị Tấn vương bắt được, thì ta mất cả chì lẫn chài rồi!”

Vũ Lâu buồn bã gật đầu, lẩm bẩm: “Huynh ấy không sao… Huynh ấy không sao…” Nhưng ngay cả nàng cũng không tin được những lời dối lòng này, lại khóc nấc lên.

Phi Lục nãy giờ vẫn giữ im lặng bèn nói: “Tấn vương sắp xếp để Thiếu gia tới giết Thái tử, còn hắn quay về kinh thành trước… Chúng ta cũng mau đi thôi.”

Lam Tranh bực mình: “Hắn mà về được kinh thành trước ta, thì mọi chuyện sẽ vô cùng khó khăn.”

Vũ Lâu nghe xong vội nói: “Lam Tranh, chàng mau đi đi, ta và Phi Lục sẽ đi đón các con.”

Lam Tranh bĩu môi thở dài: “Tấn vương dùng quân mã, chỉ xét về tốc độ ta đã không thể thắng được rồi.” (quân mã: ngựa dùng trong quân đội)

“Nhưng cũng không thể ngồi chờ chết được.”

“Vũ Lâu!” Lam Tranh đột nhiên đổi ý: “Nàng đừng đi Kim Lăng, theo ta về kinh thành đi! Để Vân Triệt đi đón con.”

Vân Triệt thụ sủng nhược kinh: “Hả? Huynh mà cũng tin ta à?” (được sủng ái mà lo sợ)

Vũ Lâu nhìn hắn với ánh mắt cầu xin, khiến Vân Triệt ngẩn người rồi nói tiếp: “Cứ giao cho đệ đi.”

Đang nói thì đại phu trong thôn xách hòm thuốc đi vào. Mọi người vội chạy ra đón. Có hòm thuốc của đại phu, Vũ Lâu thuận lợi phối dược, đến hừng đông cũng có thể xử lý được vết thương cho Vương Lân.

Lam Tranh dặn dò Vương Lân, chờ khi về đến kinh thành sẽ cho người quay lại đón hắn, rồi cùng Vũ Lâu đi ra cửa, cưỡi ngựa mượn của nông dân rời đi. Vân Triệt nghỉ ngơi một chút đến trưa cũng bắt đầu cùng Phi Lục xuất phát đi Kim Lăng đón con Vũ Lâu.

Vân Triệt nhìn hai đứa bé trong lòng Phi Lục nói: “Hai đứa nhỏ này là con ai?”

“Một đứa là con của hạ nhân.” Phi Lục nói: “Một đứa là con của mẹ kế nô tỳ. Thiếu gia sai nô tỳ bế con tiểu thư đi, nô tỳ không thể cãi lại, bèn tìm cơ hội, quay về Kim Lăng đổi hai đứa bé này. Không biết mọi người đã phát hiện ra chưa.”

“Việc này không nên chậm trễ! Đi thôi!”

***

Lam Tranh và Vũ Lâu cưỡi ngựa của nông dân, chậm như cưỡi trâu. Vất vả lắm mới tới được một trấn nhỏ, hai người liền mua một đôi ngựa tốt, mới có thể chạy nhanh hơn một chút.

Vội vã quay lại kinh thành thì cũng là chạng vạng, gần lúc cửa thành đóng lại. May mà Lam Tranh gấp rút thúc ngựa, nên kịp thời qua cửa. Lam Tranh tới thẳng phủ Tề Quốc công, tìm ông ngoại thương lượng đối sách.

Tề Quốc công Vương Bá vốn đang đau buồn vì mất tin tức của hai đứa cháu, nên không nuốt nổi cơm chiều, chợt nghe có người đến báo, nói Thái tử cầu kiến, ông lập tức khoẻ hẳn, lắc lư thân hình to lớn đi gặp Lam Tranh.

Bước vào phòng khách, nhìn thấy cháu trai mặc y phục vải thô, sắc mặt tiều tuỵ và một nữ tử đứng cạnh, không thấy Vương Lân đâu, ông bỗng có linh cảm xấu: “Lân nhi đâu?” rồi chỉ vào Vũ Lâu nói: “Cháu là Tần Vũ Lâu sao?”

Vũ Lâu gật đầu, Vương Bá lại hỏi: “Vậy con các cháu đâu?”

Nàng cố nén sự chua xót trong lòng, đáp: “Đã nhờ người chăm sóc rồi ạ!”

Vương Bá lắc đầu: “Không ổn, cháu nên ở bên cạnh hai đứa bé, sao có thể bỏ mặc chúng như thế được!”

Lam Tranh thấy Vũ Lâu bị Vương Bá trách cứ đến sắp khóc, liền mở miệng, kể những chi tiết mấu chốt nhất, không đề cập đến chuyện Tần Viễn Địch.Vương Bá nghe xong, lập tức gọi người dẫn đại phu đi đón Vương Lân, sau đó tức giận đến dựng cả râu: “Tên Diệp Thành này tính cách không khác gì mẹ hắn!!!”

Lam Tranh quan tâm đến chuyện khác hơn: “Tấn vương đã về kinh thành chưa?”

Vương Bá nhíu mày, vô cùng đau đớn nói: “Tối qua đã về rồi! Cho nên ta cứ thắc mắc mãi, vì sao Lân nhi đã đi đón cháu từ lâu, mà lại không thấy về, chỉ e giữa đường gặp nạn, quả không sai!”

Vũ Lâu nghe thấy Tấn vuơng đã về kinh trước, thân mình khẽ run lên, trong lòng vô cùng áy náy.

Vương Bá tức giận đập bàn: “Hoàng thượng nghe thấy hắn quay về, liền truyền hắn tiến cung, kêu hắn hầu hạ ngày đêm không rời. Ta chỉ sợ… chỉ sợ…”

E là trước khi chết, Hoàng thượng sẽ đổi Thái tử, truyền ngôi vị cho Tấn vương.

Đến lúc đó, Lam Tranh mà muốn làm Hoàng đế, thì chỉ có một con đường. Nhưng binh quyền nằm trong tay Tấn vương, thật không thể nói trước được điều gì.

“Thân thể của phụ thân thế nào?”

Vương Bá nói: “Lúc thì tỉnh táo, lúc lại hôn mê, cũng không ai biết người đã ăn đan dược gì.” Nhắc đến ăn, ông lại nói: “Các cháu còn chưa ăn gì đúng không, cùng ta vào dùng bữa tối đi.”

Thấy Lam Tranh trở về, Vương Bá mới có thể ăn được một chút cơm, sau đó sai người đưa Lam Tranh và Vũ Lâu đi nghỉ.

Đi đường xa mệt mỏi, hai người vừa nhìn thấy giường thì như nhìn thấy bảo vật thế gian, cả hai đều nằm gục xuống.

“… Không biết bao lâu rồi chưa được nằm ngủ trên giường…” Lam Tranh nói: “… Chỉ có mấy ngày mà cứ như lâu lắm rồi ấy…”

Vũ Lâu mơ màng ừ một tiếng, không đáp lời hắn nữa.

Không biết bao lâu sau, lúc Vũ Lâu giật mình tỉnh lại, thì mới phát hiện đang nằm gọn trong lòng hắn.

Bỗng mũi nàng cay xè, không biết vì sao nước mắt lại chảy ra.

Hết chương 250


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui