Nghề Vương Phi

Từ mật thất đi ra ngoài thư phòng, nàng nhìn thấy Vân Triệt đang ngồi dựa vào ghế, mắt nhìn thẳng ra cửa sổ. Vũ Lâu đi lại gần, nhỏ giọng hỏi: “Vân Triệt? Đệ làm gì vậy?” Ai ngờ, nàng vừa dịu dàng hỏi lại doạ hắn giật mình.

Vũ Lâu cười nói: “Đệ làm sao vậy? Chưa từng thấy đệ suy nghĩ đến thất thần như thế.”

Vân Triệt xấu hổ cười cười, đứng dậy nói: “Thời tiết bên ngoài không tồi, ta ngồi đây chờ tỷ đi ra để cùng đi dạo, trò chuyện một chút.”

“Được.” Vũ Lâu cười, nhìn ánh mặt trời sau ngọ ngoài cửa sổ: “Ta cũng chỉ nói chuyện được với đệ. Giờ đây, người đứng bên cạnh ta, có thể giúp đỡ ta cũng chỉ còn mình đệ thôi.”

“Tỷ tỷ, sao lại nói thê lương vậy?!” Vân Triệt nói: “Không phải giờ tỷ đã là Đức phi nương nương hay sao, tỷ sinh Hoàng tử, Hoàng thượng cũng chưa tính nạp thêm phi tần khác. Trừ Tần Viễn Địch gây phiền phức cho tỷ thì còn có thứ gì có thể quấy nhiễu cuộc sống vinh hoa phú quý của tỷ đâu.”

Hai người đi ra khỏi thư phòng, bước trên cỏ xanh, chậm rãi đi ra ngoài cửa phủ. Ánh sáng mặt trời chiếu trên người vô cùng ấm áp, khiến bước chân cũng vô thức chậm lại.

“… Thật ra, ta chưa từng nghĩ sẽ làm hoàng phi.” Vũ Lâu cười khổ: “Vốn chỉ làm Vương phi ta cũng đã thoả mãn rồi. Thậm chí, ta còn nghĩ, cứ chăm sóc Huệ vương ngốc nghếch cả đời cũng tốt, thật bình yên…”

“Giờ có Hoàng thượng che chở cho tỷ, tỷ còn sợ gì nữa?” Vân Triệt nói: “Có phải tỷ vẫn băn khoăn về Thái hậu không? Đừng sợ bà! Bà còn kém xa Trinh Ý thái hậu, không phải là đối thủ của Hoàng thượng đâu. Không tới vài năm, hắn sẽ đánh bại bà thôi. Không biết hiện giờ Hoàng thượng còn niệm tình xưa không, sẽ xử trí bà thế nào đây.”

Vũ Lâu buồn bã, gạt sợi tóc mai, nhỏ giọng nói: “… Chàng là Hoàng thượng… Cảm giác rất khác so với trước đây…”

“Tỷ tỷ, mọi việc rồi sẽ ổn thôi. Tỷ thông minh như vậy, chắc tỷ cũng hiểu nên tiến nên lùi thế nào, tốt nhất là giữ được sự ân sủng của đế vương, còn nếu không giữ được… Thì phải cố gắng dạy dỗ các Hoàng tử cho tốt, có chỗ dựa, sau này trong hậu cung cũng không ai dám động đến tỷ. Hơn nữa, không phải tỷ còn có ta làm chỗ dựa vững chắc hay sao, mặc dù hơi xa một chút.” Vân Triệt thấy nàng nghe xong lời mình nói, vẻ mặt càng ảm đạm, đôi mày thanh tú nhíu chặt lại, vội nói: “Ta nói chuyện hơi khó nghe, nhưng ta tuyệt đối không có ác ý.”

Vũ Lâu dịu dàng nhướng mày cười: “Làm sao ta trách đệ được… Trừ đệ ra, những lời này ta cũng đâu biết nói với ai.”

Vân Triệt nghe mà thấy chua xót: “Tỷ tỷ, đừng nói vậy, nghe buồn lắm.”

“Vậy không nói nữa.” Nàng nói: “Ta còn muốn qua chỗ Phương Lâm một lát.”

“Tỷ đi cũng không biết có thể tìm được hắn không.” Vân Triệt nói: “Ta đi tìm hắn, muốn nhờ hắn trị liệu cho Tần Viễn Địch, nhưng thấy cửa y quán đóng chặt, hạ nhân nói hắn không có ở đó, không biết giờ đã về chưa. Phi Lục nói, không chừng hắn lại đang phối cái dược quái quỷ gì ấy. Tốt nhất là tỷ đừng đi, đỡ phải mắc bệnh quái gở.”

Vân Triệt nói vậy lại càng khiến Vũ Lâu hiếu kỳ.

“Tỷ tỷ…” Vân Triệt đột nhiên gọi nàng lại.

“Gì thế?”

“… À… Phi Lục vẫn là tỳ nữ của tỷ đúng không.”

“Ừ.”

“Vậy, tỷ vẫn giữ khế ước bán mình của nàng ấy chứ?”

“Cái này.” Vũ Lâu nhíu mày suy nghĩ: “Dù không có khế ước, thì nàng ấy cũng không chịu đi. Vật đó, ta không biết tiện tay cất đâu rồi.”

Vân Triệt lắc lắc tay nàng: “Mau nghĩ đi, mau nghĩ đi, mau nghĩ đi…”

“Sao đệ lại cũng nhiễm tật xấu này rồi!”

Vân Triệt vội im miệng, yên lặng chờ nàng nhớ ra. Ánh mắt tràn ngập khát vọng.

“Hình như là ở trong một quyển sách nào đó. Tự đệ tìm đi, sách trong phủ rất nhiều, ta cũng quên là ở quyển nào rồi.” Vũ Lâu tò mò hỏi: “Đệ tìm làm gì? Định bán Phi Lục đi sao?”

“Sao thế được?!” Vân Triệt nghiêm mặt nói: “Là mấy hôm nay Phi Lục có thắc mắc, ta chỉ hỏi giúp nàng ấy chút thôi.”

“Vậy đệ tự tìm đi.”

“Ừm, ta sẽ tìm cẩn thận, cẩn thận từng quyển một.”

Chờ Vũ Lâu xoay người đi, khoé miệng Vân Triệt lộ ra nụ cười xấu xa. Hắn lập tức xoay người quay về thư phòng, tìm khế ước bán mình có thể khống chế Phi Lục kia.

***

Đúng như Vân Triệt nói, giữa trưa nắng chang chang mà cửa y quán vẫn đóng chặt. Nhưng nhìn qua khe cửa, Vũ Lâu thấy bên trong có bóng người, nàng cũng không để ý nhiều, vòng qua phía sau, nhảy qua tường đi vào, phủi phủi tay rồi nghênh ngang bước vào nội thất xem bệnh của Phương Lâm.

“Phương Lâm… Phương Lâm…” thấy trong phòng không có ai, nàng liền quay khắp nơi gọi Phương Lâm.

Lúc này, Phương Lâm mới từ bên trong bước ra, chân tay luống cuống. Nhìn thấy Vũ Lâu, mắt hắn híp lại như đường chỉ.

“Sao cô lại tới đây, Đức phi nương nương?”

“Tới thăm ngươi một chút thôi.” Vũ Lâu bĩu môi: “Bạn cũ gặp lại, mà lạnh nhạt vậy sao?”

“Một mình cô đến thôi à?” Phương Lâm nhìn ra bên ngoài: “Không có cung nữ, thái giám? Nghi thức gì sao?”

“Đừng nhìn nữa, ta đi một mình thôi.” Vũ Lâu cười nói: “Khó có lúc nào được thoải mái giống như hồi chưa xuất giá thế này.”

“Vô sự bất đăng tam bảo điện.” (không có chuyện thì không tìm đến) Phương Lâm mời nàng ngồi xuống rồi ngồi đối diện nàng: “Nói đi, lần này cô lại bị làm sao? Có phải phạm sai lầm bị đuổi ra ngoài nữa không?”

“Ngươi không nghĩ ta tốt được một chút hay sao!” Vũ Lâu giả vờ tức giận: “Khó có khi nào ta được xuất cung hít thở một chút.” Nàng vỗ vỗ tay vịn ghế: “Ở chỗ của ngươi, thoải mái hơn trong cung nhiều. Ta cũng không biết làm sao, nhưng càng ngày càng không quen với sự bó buộc trong cung. Cảm giác như bó tay bó chân lại ấy.”

“Hai năm nay cô tự do tự tại quen rồi. Đột nhiên phải hồi cung, thoải mái mới là lạ.” Phương Lâm nói: “Mỗi lần ta đi ngao du về, phải mất một thời gian mới quen được đấy.”

Vũ Lâu thở phào một hơi, cười tủm tỉm nói: “Ở chỗ ngươi vẫn thích hơn. Nếu cho ta chọn, ta tình nguyện ở lại y quán chứ không thèm làm Hoàng phi.”

Phương Lâm ngẩn người: “Mấy câu này, chẳng giống tính cách cô gì cả. Không phải từ nhỏ cô đã muốn làm vương phi, sống cuộc sống vinh hoa phú quý hay sao? Sao đột nhiên lại nói vậy?”

“Ai chẳng thay đổi.” Vũ Lâu cười khẽ: “Vài năm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, mà suy nghĩ không thay đổi thì mới kỳ quái.”

“Thay đổi thì thay đổi, nhưng những lời thế này, cô tốt nhất đừng nên nói nữa là hơn. Để người khác nghe được, cẩn thận sẽ gặp phiền phức.”

Vũ Lâu cười: “Cho nên ta cũng chỉ có thể nói với ngươi một chút thôi. Lần này xuất cung, thật sự không giống cảm giác lúc trước chút nào.”

“Cô đến để nhớ nhung tiếc nuối đấy à?”

“Không, ta đến vì muốn hỏi ngươi chuyện y dược.” Vũ Lâu nói.

Nàng miêu tả lại chứng bệnh của mình với Phương Lâm, Phương Lâm vừa nghe đã nhếch miệng. Chờ nàng nói xong, hắn nói: “Ta không dám mạo phạm Thánh thượng, nhưng nếu cô không muốn mang thai nữa, thì cứ tiếp tục.”

“Nghiêm trọng vậy sao?”

“…” Phương Lâm lắc đầu thở dài, ngại nói nhiều, chỉ kê ra phương thuốc điều dưỡng, nói một lần cho nàng nghe. Vũ Lâu ghi nhớ kỹ rồi nhìn vào trong phòng nói: “Rốt cuộc là ngươi đang làm gì thế? Sao giữa ban ngày ban mặt lại đóng chặt cửa?”

“Việc này…”

Đột nhiên, phòng trong có tiếng vật nặng rơi bịch xuống đất, Phương Lâm vội đứng dậy bước vào xem thế nào.

Hết chương 262.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui