Nghèo Đến Độ Phải Dựa Mặt Kiếm Cơm

"Lời nói bừa ý nghĩa không hẳn cũng bừa." Lam Lệ Quyên tương đối tán đồng lời của Mẫu Trung Dân: "Con từng thấy ai cố ý đi làm khó dễ một người vô dụng chưa? Phần lớn mọi người sẽ chỉ xem thường người vô dụng, nếu đi làm khó dễ chính là tự hạ thấp thân phận, người có tinh thần tự nhục như thế, tương lai có thể đi đến đâu? Giàu thì nó ghét, đói rét thì nó khinh, thông minh thì nó tìm cách tiêu diệt không phải chính là như vậy sao?"

Tựa như chồng bà sau khi đứng vững gót chân tại trường Trung học Thực nghiệm An thành, cực lực thúc đẩy cải cách, gặp biết bao cản trở, nghe bao nhiêu lời nói ác độc, hiện tại lại đi lên, có ai không phục?

"Con hiểu." Mẫu Đan biết cha mẹ đang lo lắng chuyện gì: "Cha mẹ cứ yên tâm, phá sản con cũng phá rồi, sợ gì nữa?" 3 năm vất vả kiếm được 12324542 nhân dân tệ, không đến nửa tháng đã mất sạch, cái đó đả kích mới lớn.

"Mấy đứa đang ở xó nào?" Lam Lệ Quyên hỏi: "Có chuyển phát nhanh sao? Mẹ gửi qua cho ít đồ ăn."

Mẫu Đan quay đầu hỏi Ngô Thanh: "Em muốn ăn viên thịt không? Đồ nhà làm."

"Muốn!" Ngô Thanh thật hơi thèm thịt viên chiên của An thành: "Không cần nhiều, một chút thôi, em muốn giảm béo." Lời này nói ra, chính mình cũng cảm giác xấu hổ.

"Vậy mẹ gửi cho con 1 cân thịt viên chiên với chút bánh ngó sen nha!" Mẫu Đan nghĩ nghĩ, hình như không còn gì khác: "Chờ lúc nào rảnh, con đi mua cho cha ít chè Phổ Nhĩ* thượng hạng."

"Tốt, chỉ có 2 thứ đó sao, có cần thêm ngó sen hầm gạo nếp đường đỏ không?" Lam Lệ Quyên còn có việc muốn bàn giao: "Đồ con nhờ mẹ gửi tới thủ đô chắc sắp nhận được rồi, khi nào về thì qua tứ hợp viện nhà chị dâu con lấy nhé."

Cả gia đình nói chuyện qua điện thoại cho đến lúc cơm tối được mang đến mới dập máy.

Một đêm trôi qua, bởi vì không còn có động thái nào khác khiến mọi người nghi ngờ, những chuyện liên quan đến scandal của Mẫu Đan và Phong Hán trên mạng dần lắng xuống, bị vô số tin tức giải trí mới bao phủ, nhưng mà vẫn có không ít người một mực ngóng chừng Weibo của Mẫu Đan, muốn xem lúc nào cô follow lại.

Nhưng qua một, hai ngày, Mẫu Đan vẫn không có động thái gì, dưới Weibo của cô liền có thêm không ít lời lẽ châm chọc chanh chua.

Ngôi sao nhỏ của Hán thiếu: [Tân nhân bây giờ một chút lễ phép cũng không có, Hán thiếu nhà tôi follow cô chính là phúc cả nhà cô tích góp được, lại còn không trân quý, bơ người khác như vậy có phải cảm thấy mình cao quý hơn rất nhiều đúng không?]

Sao Tử thần: [Phong Hán có lẽ trượt tay thật, nhưng anh ấy đã follow cô, vậy mời cô thể hiện ra tư thái của người mới, đừng tự khư khư lấy mình như thế.]

Người chăn cừu 1134: [Green tea bitch! Cho thể diện mà còn làm kiêu.]

Quay phim cả một ngày, lại đọc sách luyện tập thêm 2 giờ xong, Mẫu Đan nằm tựa vào đầu giường đọc bình luận Weibo, bình tĩnh đối mặt với những ngôn luận.

Trong mắt một số người, cô mãi không follow lại Phong Hán chỉ là đang giữ lại cơ hội để ngày sau lẫn lộn, đây chính là cái gọi "suy bụng ta ra bụng người".

Gió yên biển lặng mấy ngày, rốt cục cũng đến Tết Nguyên Tiêu, Giang Họa trở về An thành, vốn cô muốn để Ngô Thanh về nhà qua lễ, kết quả Ngô Thanh sống chết không đồng ý. Nha đầu kia thẳng miệng hét ba mẹ cô nàng không chịu nổi một người như cái đòn gánh nhảy nhót trước mặt.

"Cắt!" Đạo diễn đầu trọc một lời nói ra, liền đứng dậy chào hỏi mọi người: "Hôm nay tất cả mọi người phát huy vượt xa ngày thường, chúng ta kết thúc công việc sớm."

Cùng lúc đó, nhà đầu tư, cũng là vợ của tổng đạo diễn một đầu tóc dài thẳng màu đỏ rượu ngồi bên cạnh, tiếp nhận túi trợ lý đưa tới: "Lần này tôi đột ngột tham ban, cái gì cũng không mang, hôm nay lại là ngày lễ, tôi liền tục một điểm, xin mọi người bỏ qua cho. Tới tới tới, mỗi người đều có."

Đạo diễn Hồ theo Trần Sâm hơn 10 năm là người đầu tiên chạy lên lấy hồng bao: "Xếp hàng xếp hàng, tôi đến lấy trước, chúng ta trở về khách sạn dưỡng sức, nghỉ ngơi một chút, đạo diễn Trần nhà hàng hải sản Duyệt Lai đặt phòng khách quý, đêm nay đoàn làm phim liên hoan cùng qua lễ."

Mọi người vui mừng: "Cám ơn đạo diễn Trần cùng lão bản nương."

"Oa!" Ngô Thanh xích lại gần chủ tử còn chưa tháo trang sức: "Tục khí kiểu này em siêu thích!"

Mẫu Đan khẽ nói: "Chị cũng thích!" Kéo cô nàng đi xếp hàng, hôm nay người trong đoàn làm phim không nhiều, Hoa Mộc Dương xin nghỉ trở về Thân thành, Lý Văn lão sư diễn vai mẫu thân của Tiêu Thần cũng có việc đi trước. Tân Tiêu thì ở lại, nhưng trừ những lúc có phân cảnh của mình, thời gian còn lại cô ta đều ở trong xe bảo mẫu.

Hai tay nhận lấy hồng bao của lão bản nương, Mẫu Đan cúi đầu: "Cảm ơn ngài, chúc ngài cùng đạo diễn Trần nắm tay thân ái đến đầu bạc." Mấy ngày nay làm việc cùng, cô cảm thấy đạo diễn Trần Sâm thật là một người không tệ.

"Cô chính là Mẫu Đan đi!" Kim Hà tiến lên kéo kéo tay Mẫu Đan: "Không ngờ người thật còn đẹp hơn cả trong hình." Khó trách lão Trần nhà mình chán ghét Văn Lan.

Da mặt Mẫu Đan không tính mỏng: "Cảm ơn lão bản nương khích lệ, một thân ý vị của ngài mới là không gì sánh kịp."

Theo Họa Họa nói, vị này năm đó một mình đấu lại mấy vị tiểu tam, tứ, ngũ, lục cha bà ấy bao dưỡng bên ngoài, bảo vệ địa vị chính thất cho mẹ, mà sau khi cha ruột qua đời, đoạt đến 90% tài sản Kim gia, khiến mấy người con riêng không danh không phận kia thở cũng phải dè chừng, cô thật kính vọng.

"Chỉ giỏi nói ngọt!" Chuyện trên mạng dạo này Kim Hà đặc biệt chú ý, người bên lão Trần cũng báo cáo tin tức cho bà, bà không có nhìn lầm Giang Họa: "Hôm nay không khéo Họa nhi về nhà mất, buổi tối cô uống với tôi vài chén."

"Được!" Mẫu Đan rất sảng khoái: "Đêm nay tôi thay mặt Họa Họa mời ngài và đạo diễn Trần thêm mấy chén."

"Một lời đã định, đến lúc đó đừng có tránh nhé!"

Trở về khách sạn, Mẫu Đan đặt túi xách lên giường, thu thập quần áo chuẩn bị tắm rửa gội đầu.

Ngô Thanh đổ cốc nước táo đỏ cẩu kỷ đi, rửa cốc đế sang một bên: "Đan Đan tỷ, chị nói xem tối nay đoàn làm phim liên hoan, Tân Tiêu sẽ đến sao?" Lúc lão bản nương phát hồng bao cô ta cũng không xuống xe: "Em còn thấy lão bản nương lườm qua chiếc Alphard màu trắng của Tân Tiêu mấy lần..."

Mẫu Đan nhún vai: "Sẽ đi, người đại diện của Tân Tiêu vẫn ở đây cơ mà." Về phần lão bản nương đặc địa chạy đến Lệ thành tham ban là vì lý do gì, cũng không phải cái cô nên quan tâm: "Bên này chị tự lo được, em trở về nghỉ ngơi đi, yên tâm ngủ, đến giờ chị sẽ gọi em."

Cô leo lên chủ tử thần tiên nào rồi? Ngô Thanh đưa tay cầm lấy chén trà: "Vậy em trở về phòng, buổi tối chị phải uống rượu, em chuẩn bị cho chị một ly trà chanh dây."

"Tốt!"

Vừa tắm xong, còn chưa sấy tóc, chuông điện thoại đặt trên giường đã reo, vào giờ này khẳng định không có ai khác gọi cho cô ngoài Hoạ Hoạ, Mẫu Đan mở camera: "Hôm qua nửa đêm cậu chạy về An thành, có lạnh lắm không?"

"Không đâu." Giang Họa ôm Dương Dương mập, hai gương mặt tựa tựa nhau kề má: "Anh trai cậu chờ ở sân bay, tớ nghe Thanh Thanh nói vợ của đạo diễn Trần tới tham ban?"

Mẫu Đan lau tóc: "Đúng, cậu chân trước đi, chân sau Trần thái thái liền đến, bà ấy còn hỏi cậu chừng nào thì đến Lệ thành, tớ nói với bà ấy Dương Dương còn nhỏ, đoán chừng còn phải ở nhà vài ngày."

"Tính tình Trần thái thái rất tốt, cứ thoải mái là chẳng có chuyện gì đâu." Trong lòng Giang Họa đã có suy đoán, nhưng con trai còn ở trong lòng, cô không nói thẳng: "Chị nói với Thanh Thanh rồi, buổi tối em có uống rượu thì đừng để con bé dính vào, tự hai đứa phải cẩn thận một chút."

"Tớ biết rồi!" Mẫu Đan vùng tóc ra sau, cầm điện thoại lên nhìn thẳng vào màn hình: "Dương Dương, hôm nay bà nội có làm cái gì ăn ngon không?" Mẹ cô nấu rượu rất ngon, cô có thể nói ngửi mùi rượu mà lớn lên, qua 14 tuổi đã phá giới, sau này lớn rồi cũng chưa từng say lần nào.

Dương Dương mập nghe nói như thế bắt đầu nghĩ, nghĩ nửa ngày liền lấy sức hít sâu một hơi: "Thơm..." Nuốt nước miếng, uốn éo muốn đứng dậy: "Đi qua nhà... nhà bếp xem bà nội."

"Haha..." Mẫu Đan cười: "Cháu trai của cô thật lanh lẹ."

Giang Họa buông cậu bé ra: "Mèo con tham ăn!" Nhìn con trai kiễng chân mở cửa ra khỏi phòng xong, cô mới thu hồi ánh mắt, nhỏ giọng: "Tớ nói cho cậu hay, vợ của đạo diễn Trần cái gì cũng tốt, mỗi tội gặp hồ ly tinh là thôi rồi luôn, lần này tới đoán chừng là có tiếng gió truyền đến chỗ bà ấy."

"Đoán được." Nhưng chỉ cần hồ ly tinh không phải cô, chuyện chẳng có liên quan gì đến cô: "Bên Hongkong có liên hệ với cậu sao?"

"Còn chưa thấy, nhưng mà chắc cũng sắp." Giang Họa chống cằm: "Hôm nay đã là Rằm tháng Giêng rồi."

Mẫu Đan lấy lược chải tóc: "Chờ bên kia xác định thời gian, cậu hẵng trở lại Lệ thành, đoàn làm phim Tuyên Thành Kiếm Ảnh bên này tớ đã quen thuộc, tự tớ có thể ứng phó."

Thấy con trai đi mà quay lại, đôi tay nhỏ mập như ngó sen bưng theo bát cá nhỏ, Giang Họa không từ chối: "Nghe cậu, thừa dịp có thời gian, tớ chuẩn bị xe bảo mẫu cho cậu."

"Xe bảo mẫu?" Mẫu Đan dừng tay: "Có cần thiết lắm không? Tớ cảm thấy như bây giờ rất tốt, ăn uống đều là "của công"."

Giang Họa đặt chiếc bát nhỏ có hai viên cá tròn tròn của con trai lên bàn: "Đan Đan, trước kia không hề như thế này, tớ làm sao lại có cảm giác cậu tiêu tiền không giống hồi trước lắm nhỉ."

"Trước kia tớ còn chưa có phá sản..." Mẫu Đan than thở: "Hiện tại phá sản rồi, vậy phải nên có dáng vẻ của người phá sản, chờ tớ phát tài, tớ lại là Đan tỷ hào khí ngất trời trước kia." Đột nhiên nhớ tới một chuyện, hồng bao của lão bản nương cô còn chưa mở ra xem, bỏ lược xuống, mở túi xách lấy chiếc phong bao to đùng ra: "Oa, chi phiếu 6 vạn tệ."

"Cát-sê một tập đó!" Giang Họa trêu ghẹo nói: "Đêm nay cậu phải tiếp lão bản nương cho tốt đấy, tranh thủ mở rộng nghiệp vụ dùm tớ."

Mẫu Đan đi đi lại lại, nhìn chằm chằm chi phiếu trong tay: "Không thể mở rộng nghiệp vụ nữa, hiện tại tớ đã đủ lo sợ rồi, hai ngày này phải bắt đầu nói bóng nói gió cho đạo diễn Trần phòng hờ, hi vọng có thể thay đổi một cách vô tri vô giác, để trong lòng ông ấy có ngọn nguồn minh xác, bộ này kịch có thể sẽ "tàn"."

18:30, mọi người trong đoàn làm phim Tuyên Thành Kiếm Ảnh ăn mặc hình người dáng người có mặt ở ngoài cửa phòng 708, đạo diễn đầu trọc mặc chiếc áo jacket vợ ông mua: "Đừng đứng ở đây nha!" Tay phải nắm tay phu nhân đi đầu đi hướng cửa thang máy.

Ngô Thanh rốt cục không mang túi canvas nữa, đeo một chiếc túi xách đeo chéo màu hồng, dùng nước hoa chủ tử tặng đầu năm, xấu hổ đi theo sau Mẫu Đan: "Mùi có nồng quá không chị?"

"Hoàn hảo!" Mẫu Đan cười, quay đầu, một tay vòng qua bài cô nàng, nhẹ giọng nói nhỏ: "Thay đổi thật ra không khó, qua mấy ngay là quen liền."

Thích chưng diện là thiên tính của nữ nhân, không thể cho là ngoại hình của mình bình thường mà ăn mặc thành người xấu xí. Đẹp, mỗi người đều có; xấu, cũng sẽ không bỏ qua bất cứ người nào, cho nên người sống không nên quá tự ti, cũng không nên quá tự ngạo.

"Cám ơn chị, Đan Đan tỷ!" Ngô Thanh không còn khẩn trương như trước: "Chị nói xem lúc nào em đi cắt tóc có được không?"

Mẫu Đan rất tán đồng: "Em có thể hỏi Armand, cậu ấy có thể đề cử một chút."

Ngồi xe buýt đến nhà hàng Duyệt Lai, còn chưa đi vào, mọi người đã thấy trên bảng led trên cửa nhà hàng chạy dòng chữ: Hoan nghênh đoàn làm phim Tuyên Thành Kiếm Ảnh đến cử hành tiệc hơ khô thẻ tre. Lập tức, toàn bộ người trong đoàn làm phim người đều nhìn về phía tổng đạo diễn Trần Sâm, bọn họ hơ khô thẻ tre lúc nào vậy?

Trần Sâm vỗ trán, quay đầu nhìn về phía đạo diễn Hồ râu quai nón: "Mau bảo bọn họ tắt đi!" Phim của ông còn có hơn phân nửa chưa quay xong đâu, hơ khô thẻ tre cái gì?

Mở đầu đã nhầm lẫn như vậy, ông chủ của Duyệt Lai cũng là người bá khí, đưa lên ba con tôm hùm hôm nay vừa vận chuyển về từ châu Úc để bày tỏ áy náy.

Mẫu Đan được xếp đến bàn chính, an vị tại đối diện vợ của đạo diễn Trần Kim Hà, mà chỗ ngồi bên cạnh Kim Hà vẫn trống không. Thẳng đến khi Tân Tiêu và người đại diện của mình khoan thai tới muộn tiến vào, Kim Hà mới vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh: "Tân Tiêu, cô ngồi chỗ này."

Phòng ăn vốn náo nhiệt vì một câu này mà lặng xuống, dần dần bình tĩnh lại, đến lúc này, mọi người cũng nhìn ra manh mối rồi.

Tân Tiêu vô thức nhìn về phía Tiền Phương, đứng tại chỗ không dám động. Tiền Phương đã sớm nghe tên vị Trần thái thái này, chỉ là chưa gặp bao giờ: "Lão bản nương quá để mắt Tân Tiêu, hôm nay liền để con bé uống với ngài thêm vài chén."

"Nữ chính nha, người đầu tư như tôi cũng nên quan tâm nhiều hơn một chút." Kim Hà liếc nhìn Tân Tiêu vẫn còn bất động: "Tới nha, làm sao còn thẹn thùng?"

Hiện tại còn giả vờ giả vịt trước mặt bà, lúc nhào lên người lão Trần nhà bà làm sao không thận trọng như thế? Nếu là lão Trần không quản được chính mình, chủ động trêu chọc nữ nhân khác, bà nhận, tự mình ra tay thu thập lão Trần; nhưng nếu là lão Trần giữ thân, có một số người không biết xấu hổ còn lặp đi lặp lại câu dẫn nhiều lần, đó chính là không để bà vào mắt.

Mẫu Đan ngồi xem kịch, đều nghĩ vỗ tay kêu sảng, đây mới là khí thế mà chính chủ nên có. Nhìn về phía đạo diễn Trần hoàn toàn không đếm xỉa mà bóc lạc, cô lại càng đánh giá cao ông ấy.

Tân Tiêu mặc váy da, cởi áo khoác đưa cho Tiền Phương, sau đó cười rất không tự nhiên đi tới bàn chính, cúi người chào Kim Hà: "Ngại quá, Hà tỷ, hôm nay em cảm mạo nhất thời ngủ quên mất, để ngài và đạo diễn Trần đợi lâu."

"Hoá ra là ngã bệnh, trách không được tôi tới nửa ngày làm sao không thấy cô đâu, ngồi đi." Kim Hà dường như không thèm để ý chút nào: "Lúc tôi ở thủ đô có nghe nói cô rất hiểu chuyện..." Nói đến đây, bà cười nhạt một tiếng, mi mắt chớp hạ: "Tôi đây rất thích người hiểu chuyện."

Trò hay vừa mở màn, Mẫu Đan đang muốn học tập một ít, điện thoại trên bàn đột nhiên sáng lên, cô ấn mở, đúng là Ngô Thanh, quay đầu nhìn về phía sau, thấy cô nàng mặt đầy lo lắng, không khỏi ai thán, thật không yên tĩnh nổi!

Ấn mở WeChat, 7 tấm screenshot. A, cô còn chưa kịp xem kịch hay của người khác, vở kịch phía mình đã ra sân, 7 vị đại V quá biết chọn ngày đăng Weibo chỉ mặt gọi tên vạch trần cô mua follower vô độ, mua đến trên đầu đại V.

Rời khỏi Wechat, đăng nhập Weibo, tin này đã bò lên trên bảng hotsearch thứ 3, Mẫu Đan ấn mở WeChat của Ngô Thanh: [Có thể chế cho chị tấm ảnh sao?]

Bên Ngô Thanh lập tức đáp ứng: [Có thể, biên kịch Hồng Hưng có mang laptop, chị gửi miêu tả cụ thể cho em, em đi phòng vệ sinh cái liền có thể chuẩn bị tốt.]

Mẫu Đan cười, viết ý tưởng ra gửi qua: [Vẽ đơn giản một chút, ý tứ rõ ràng là được.]

Ngô Thanh ôm laptop mượn được ra ngoài không đến 10 phút, ảnh đã được gửi đến, Mẫu Đan nhìn, cảm thấy tay mình tàn thật sự, không cảm thán nữa, thẳng tay đăng lên Weibo, tag 7 vị đại V kia: "Không biết các vị đại hiệp có thể cung cấp người bán tin tức, bên hợp tác làm trái với điều khoản riêng tư, bản nhân Mẫu Đan muốn xin bát chiết trả hàng."

Đi kèm một tấm ảnh một cô gái đầu quả nấm, mặt chữ điền hưng phấn mở máy kéo.

Phối hợp câu chữ: Dạo này xem bói thầy bói có nói tui sắp phát tài, vậy nên tui đặc cách thuê chiếc máy kéo này chờ đựng tiền, chờ tới bây giờ, rốt cục có chỗ dùng rồi!!!

Chú thích:

*"chè Phổ Nhĩ": chè Phổ Nhĩ là một loại chè được làm từ chè đen, qua một quá trình lên men giúp cho các vi sinh vật có lợi phát triển, giống như rượu vang, càng để lâu thì chất lượng càng được nâng cao. Nguồn gốc của chè Phổ Nhĩ từ Trung Quốc, do sản xuất tại thành phố Phổ Nhĩ tỉnh Vân Nam nên mới có tên gọi này.

P/s: Chân thành cảm ơn tất cả các độc giả đã ủng hộ mình suốt 25 chương truyện qua. Love you all(つ≧▽≦)つ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui