Nghèo Đến Độ Phải Dựa Mặt Kiếm Cơm

Nhưng trận ầm ĩ này cũng chỉ kéo dài đến 2 giờ chiều, bởi vì đạo diễn hàng đầu cả nước Trương Bình Kinh đột nhiên thông báo công khai bộ phim Thầy Giáo Quán Trà Nam đã chuẩn bị 3 năm chính thức tiến hành tuyển diễn viên, cơ hồ là trong nháy mắt oanh động ngành giải trí toàn châu Á, mà mọi người chú ý nhất vẫn là nhân vật "thầy giáo".

Đạo diễn Trương Bình Kinh không đăng kí Weibo tư nhân, nhưng đoàn làm phim Thầy Giáo Quán Trà Nam nửa năm trước đã sớm đăng ký Weibo chính thức.

Tiến hành tuyển diễn viên thông cáo phát ra không quá 10 phút, Weibo chính thức của đoàn làm phim Thầy Giáo Quán Trà Nam tràn vào gần 100.000 mê điện ảnh, có 99% hỏi nhân vật "thầy giáo" là do ai diễn, có phải Phong Hán không? Đáng tiếc không ai đáp lại, mọi người chỉ biết trong danh sách diễn viên cần tuyển không có "thầy giáo".

Phong Hán cùng Yến Thanh trong đêm lái xe tới An thành, hai người đến khách sạn rửa mặt xong, chuẩn bị ổn thoả, tùy tiện ăn gì đó liền đi thẳng tới nghĩa trang ở ngoại ô, dọc đường gặp một tiệm hoa, Phong Hán để Yến Thanh dừng xe.

Trong bản viết tay của bà Phó Vĩnh Mai có viết em gái bà yêu nhất hoa dạ lan hương màu tím, Phong Hán đeo kính râm, chuẩn bị xuống xe.

"Vẫn là để tớ xuống đi." Yến Thanh hơi lo lắng, vì đạo diễn Trương Bình Kinh vừa công bố tin Thầy Giáo Quán Trà Nam tuyển diễn viên.

"Không cần." Phong Hán cũng không do dự: "Tớ muốn tự tay chọn cho bà một bó dạ lan hương tím mà bà yêu nhất." Mặc dù mẹ con bọn họ đời này không có duyên phận, nhưng anh muốn để bà biết anh quan tâm bà, cũng không oán hận, chỉ là có rất nhiều tiếc nuối.

Chủ tiệm hoa là một cô gái trẻ tuổi, thấy có khách đến liền lập tức để điện thoại di động xuống, đứng lên khỏi ghế mây treo: "Xin chào, xin hỏi ngài muốn mua hoa gì?" Mặc dù cách kính râm nhưng vẫn tổng cảm thấy vị tiên sinh này khá quen.

Tiến vào tiệm hoa, Phong Hán vừa nhìn thấy dạ lan hương đặt ở góc tường: "Không cần làm phiền, tôi tự mình chọn là được." Đến gần bắt đầu chọn lấy dạ lan hương màu tím, khẽ mím môi, có vẻ hơi lạnh lùng.

"Được, vậy ngài tùy ý." Chủ tiệm hoa nhìn nam tử quanh thân tràn ngập cảm giác nặng nề, thật không dám tiến lên quấy rầy.

Đưa tay cầm lấy điện thoại trên ghế mây, chuẩn bị tiếp tục lượt xem tin giải trí, nhưng ánh mắt vừa mới chạm đến màn hình, lại đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt như sáng bừng lên, vô thức nghẹn thở, cô biết vị này là ai.

Chọn dạ lan hương xong, Phong Hán ôm chúng đi vào quầy hàng: "Xin chào, giúp tôi dùng giấy màu tím bọc kỹ, cám ơn."

"Ồ ồ, được." Chủ tiệm hoa rất khẩn trương, có vẻ hơi co quắp: "Phong... Phong tiên sinh, ngài có muốn lấy thêm mấy bông hoa khác không?" Tất cả đều là dạ lan hương màu tím không khỏi quá nhạt nhẽo, mà mơ hồ còn lộ ra bi thương khó nói: "Tôi... tôi tặng anh."

Phong Hán cụp mắt nhìn những bông dạ lan hương màu sắc bắt mắt trên quầy hàng: "Không cần, cám ơn."

A, chủ tiệm hoa rất muốn thét lên, anh ấy không có phủ nhận, thật là Phong Hán, giọng nói thật gợi cảm, làm sao bây giờ? Cô sắp quên chính mình là ai rồi, hai tay phát run rút một tấm giấy đóng gói màu tím nhạt, theo bản năng bắt đầu nhanh chóng bọc hoa, nhưng nhìn lại đôi tay thoăn thoắt kia, cô vội ghê gớm, động tác chậm một chút... chậm một chút...

"Bao nhiêu tiền?" Phong Hán thấy hoa sắp được gói xong, liền lấy ví tiền ra.

"Không... không cần trả tiền." Tiệm hoa này là của cô, cô làm chủ.

Tay Phong Hán dừng lại, sau rút ra 5 tờ 100 tệ: "Không cần trả lại."

"Không cần đâu." Chủ tiệm hoa chỉnh lại bó dạ lan hương đã gói xong một chút, cẩn thận từng li từng tí đưa cho Phong Hán, sau nhìn về phía mấy tờ tiền mới tinh trên quầy, lần đầu cảm thấy bọn chúng dường như không đáng yêu cho lắm: "Phong... Phong tiên sinh, tôi là fans đáng tin của ngài, có thể chụp cùng ngài một bức sao?"

"Xin lỗi, hôm nay không được." Phong Hán ôm hoa, anh phải đi viếng mẹ ruột anh: "Nhưng có thể ký tên."

Chủ tiệm hoa vốn còn có điểm thất vọng, nghe nói như thế lập tức mừng rỡ như điên, được ký tên, nhiệt tình tiễn thần tượng đến cửa, nhìn anh lên xe đi xa, thật lâu mới nhận ra hướng kia là đi đến đâu.

Nghĩ trang ngoại ô An thành, Bách Quốc Khánh một mặt ngưng trọng đẩy xe lăn của vợ trên lỗi nhỏ, chậm rãi đi hướng đông, phía sau bọn họ là Bách Vịnh Tuấn, vợ Trần Lập Di cùng 2 người con, cả gia đình ăn mặc cực kì trang trọng.

Đi đến trước bia mộ bày đầy dạ lan hương màu tím, Bách Quốc Khánh ngừng lại, giọng nghẹn ngào: "Vĩnh Mai, đến rồi." Ngồi xổm xuống giúp vợ chỉnh lại áo khoác.

Phó Vĩnh Mai ngồi trên xe lăn, khuôn mặt sưng phù, mở đôi mắt đục ngầu nhìn về phía tấm ảnh đen trắng trên bia mộ, cô gái trong tấm ảnh rất xinh đẹp, cười rất xán lạn, bà vẫn như cũ nhịn không được rơi lệ than nhẹ: "Chị... có lỗi với em."

Em gái của bà mới 23 tuổi, như hoa như ngọc, lại bị sự ngu xuẩn của bà hại.

"Chị... chị tìm được con, chết cũng dám... gặp em..."

Gió ở ngoại ô không lớn, nhưng lại rất lạnh, thổi lên cánh hoa dạ lan hương tím, gợi lên vẻ u nhã lạnh lùng.

Bách Vịnh Tuấn quay người nhận điện thoại, quay đầu nói nhỏ với vợ hai câu, liền vội vàng ra khỏi nghĩa trang.

Phong Hán thân mặc áo khoác đen, ôm một bó dạ lan hương tím to cùng Yến Thanh đứng tại lối vào nghĩa trang. Bên ngoài nghĩa trang đỗ hơn 10 chiếc xe, canh giữ ở lối vào. Bảo an trước đó đã được thông báo, thái độ đối với Phong Hán giống như đối với Bách Vịnh Tuấn.

"Cậu đến rồi." Bách Vịnh Tuấn một đường chạy tới, gặp lại Phong Hán, tâm tình có chút phức tạp, bởi vì theo kế hoạch dự định, hôm nay liền muốn tiến hành phân chia tài sản, nhưng bởi vì Phong Hán không ký tên, phân chia tài sản tạm thời gác lại.

Phong Hán tiến lên: "Mang tôi đi thăm bà đi." Sống 34 năm, anh chưa hề nghĩ tới sẽ có một ngày mình lại khát vọng muốn gặp mẹ ruột như vậy.

"Được." Bách Vịnh Tuấn nghiêng người: "Chúng ta đi thôi."

Hai người sóng vai tiến lên, một đường trầm mặc. Yến Thanh đi sau bọn họ, lắc đầu thầm than. Vốn nên là anh em thân thiết nhất, nhưng lại bởi đủ loại bất đắc dĩ mà biến thành người dưng. Cậu không biết về sau sẽ thế nào, nhưng lại dám khẳng định Phong Hán sẽ không dính vào Bách thị.

"Mẹ tôi đến thăm dì..." Sắp đến nơi, Bách Vịnh Tuấn cuối cùng nhịn không được lên tiếng: "Bác sĩ nói cơ thể của bà đã gần suy kiệt hoàn toàn, sống đến bây giờ chỉ nhờ một ý niệm, một khi hoàn thành ý niệm, người..."

Phong Hán không biết nên nói gì, chỉ biết mình không có oán hận, ngoặt một cái, xa xa liền có thể thấy một vòng màu tím.

Bách Quốc Khánh đang chờ bọn họ: "Vĩnh Mai, đứa bé tới rồi, bà đừng khóc nữa..." Đưa tay lấy khăn lụa lau nước mắt cho vợ, nhìn khuôn mặt bị thuốc làm sưng lên của bà, trong lòng đắng chát: "Đời này, Phó Vĩnh Mai là người vợ duy nhất của Bách Quốc Khánh tôi."

Trần Lập Di đứng cách đó 2m nghe nói như vậy, ánh mắt khẽ chuyển, cha chồng cuối cùng hứa với mẹ, như vậy Tuấn ca cũng không còn phải cố kỵ.

Phó Vĩnh Mai hơi kéo khoé môi: "Đời này là... là... tôi có lỗi với ông."

Bà bị bệnh mấy chục năm, ông ấy giữ không được cũng bình thường, nhưng đồ của chị em bà không thể để người ngoài chiếm lợi, quay đầu nhìn về phía sau, thấy hai người con trai khí thế ngang nhau sóng bước đi cùng, nước mắt lập tức lại trào lên, không đợi Phong Hán đến gần, bà đã lên tiếng: "Thật xin lỗi... Thật xin lỗi..."

Phong Hán đi đến trước bia mộ, không lên tiếng, không chớp mắt nhìn tấm kia ảnh đen trắng trên bia, giống trong bản thảo đã viết, mẹ anh rất đẹp, cười lên cũng đẹp như lửa, cẩn thận tìm kiếm điểm giống nhau giữa hai mẹ con.

Con mắt, mặc dù màu mắt không đen bóng như của bà, nhưng hình mắt hai người giống nhau như đúc.

Tiến lên đặt bó dạ lan hương tím lên mộ, anh ngồi xuống, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua ảnh chụp: "Thật có lỗi, lâu như vậy mới đến thăm mẹ." Nhẹ giọng nói nhỏ như sợ làm phiền đến người trong mộ: "Về sau con sẽ bù đắp."

Đời này anh có 2 người mẹ đáng kính, nhưng anh lại chỉ mang đến cho họ tai ương. Mẹ đẻ vì sinh ra mà chết, mẹ nuôi là vì nhận nuôi Anh mà bị Chu Hải Ninh đánh đập tra tấn.

Bách Quốc Khánh than nhẹ một tiếng, đứng lên ra hiệu cho con trai, con dâu mang theo con cái lui xuống một bước, cho vợ cùng con của Vĩnh Mẫn chút không gian.

"Là... là... bác hại con... cùng mẹ con... " Phó Vĩnh Mai đã đợi ngày này hơn 34 năm: "Năm đó... năm đó bác quá... quá ngốc. Bác không nên... không nên vứt bỏ con, Vĩnh Mẫn chưa... chưa kết hôn, nhưng bác đã kết hôn, bác... bác nên mang con trở lại An thành... dưới danh nghĩa của bác."

Sai lầm nhận đến hậu quả mới hoàn toàn tỉnh ngộ, đáng tiếc đã quá muộn. Bà đã thề trước di thể của em gái, đời này nhất định phải tìm đến con của bà, tìm kiếm thăm dò, nhìn bóng lưng cao lớn của Phong Hán, bà quá hạn hẹp, chưa hề nghĩ tới đứa bé có thể là con lai.

"Con sống rất tốt..." Phong Hán nhìn mẹ ruột của mình, muốn khắc sâu hình ảnh của bà vào trí nhớ: "Bác nên bình thường trở lại." Đối mặt với Phó Vĩnh Mai như vậy, một tia oán trách tận sâu trong đáy lòng của anh cũng tiêu tán, có đôi khi, người sống chỉ vì một chấp niệm kỳ thật còn thống khổ hơn cả chết.

Phó Vịnh Mai dùng toàn lực lắc đầu: "Không... không, mẹ con có thể không quá đời, bà ấy sinh con... rất rất thuận lợi, là... là... bác vứt bỏ con, bà cho là con... con đã chết... mới vì quá bi thương mà rong huyết, bác... bác đã giết chính em gái ruột của mình."

Phong Hán đứng lên quay người nhìn về phía bác của mình- bà Phó Vĩnh Mai, thần sắc bình tĩnh: "Những cái này con đều biết hết, nhưng người đã qua đời, bác cần gì phải tự trách như vậy?"

Trên đường đến An thành, anh đã tìm qua tư liệu của Bách thị, từ 30 năm trước, Bách gia vẫn luôn giúp đỡ những cô nhi viện trong tỉnh, mà hiện nay quỹ từ thiện dưới tên Bách giá cũng chủ yếu hướng đến cô nhi.

"Tự trách?" Phó Vĩnh Mai lắc đầu, hai mắt lần nữa nhìn vào ảnh chụp trên bia mộ: "Tiểu Mẫn... con bé rất tài giỏi, lại thông minh xinh đẹp..." Nói đến đây, đôi mắt đục ngầu của bà co rụt lại: "Cả đời này của bác... hận nhất chính là... chính là tên súc sinh hại... hại con bé nhưng không chịu... trách nhiệm."

Phong Hán tiến lên một bước, ngồi xổm xuống, kéo lại vạt áo khoác cho bà.

Thấy rõ khuôn mặt của đứa bé này, trực giác của Phó Vịnh Mai sẽ không sai, thằng bé chính là con của tiểu Mẫn, run lẩy bẩy nâng tay phải lên, sau chậm rãi mở ra, một mặt dây chuyền bạc lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay bà: "Bác rất hận... hận cha con, nhưng lại biết tiểu Mẫn... thích ông ta."

Có lẽ là đã buông xuống, Phong Hán chỉ cười nhạt một tiếng, cầm lấy mặt dây chuyền kiểu cũ đã sắp biến thành màu đen kia, quay người đặt nó trước mộ mẹ, để hết thảy đều qua đi.

"Bác... bác nghe Tuấn nói, nói con không có ký tên?" Phó Vĩnh Mai rất không tán đồng: "Kia vốn chính... chính là đồ của con, con không thể không nhận."

Phong Hán quay đầu: "Con không phải không nhận, chỉ là không cần vội vã như vậy." Nói cho bác dự tính của mình: "Thành lập quỹ từ thiện phải tốn chút thời gian, cho nên không cần tiến hành phân chia tài sản ngay."

Mặc dù bà bệnh mấy chục năm, nhưng trước khi con trai trưởng thành, bà có thể đứng sau màn chưởng quản Bách thị, há lại không rõ dụng tâm của đứa nhỉ này: "Cám ơn... cám ơn." Giữ chặt Phong Hán đặt trên đệm tay của bà: "Dưới tên của bác... còn có một số sản nghiệp để lại cho con... cưới vợ."

Yến Thanh khóc, khi chưa gặp vị thái hậu Bách gia này, cậu hẳn trách bà, dù sao nếu năm đó bà không làm vậy, nói không chừng Phong Hán sẽ mẹ hiền con hiếu, không phải cô tịch nhiều năm như vậy, nhưng bây giờ chỉ có tiếc hận vô tận, một đôi chị em tốt đẹp lại vì một sai lầm, một người ra đi ở tuổi đẹp nhất của đời người, một người thống khổ cả đời, sống không bằng chết.

"Con có tiền..." Phong Hán dùng ngón tay lau đi nước mắt trên mặt Phó Vĩnh Mai: "Thật không thiếu."

Ngày 23 tháng 2 năm 2016, sau Tết Nguyên Tiêu một ngày, vợ của An thành Bách thị Bách Quốc Khánh- bà Phó Vịnh Mai qua đời do bệnh tật vào 17:02 chiều tại nhà ở An thành, tin tức vừa mới công bố ra ngoài liền oanh động giới kinh doanh, đồng thời Bách Quốc Khánh tuyên bố chính thức về hưu.

Bách gia trên dưới không còn diễm sắc, Bách Quốc Khánh giúp vợ rửa mặt xong, mặc áo liệm đã sớm chuẩn bị vào.

Trần Lập Di mặc đồ tăng cầm hộp trang điểm ngồi ở mép giường: "Mẹ, người phải đi gặp dì, con trang điểm cho mẹ một chút, mẹ nói qua dì thích chưng diện nhất, con cũng không thể để người... để người kém phần."

Gả vào Bách gia 10 năm, cô vẫn luôn biết sản nghiệp Bách gia cũng không phải đều thuộc về người nhà họ Bách. Việc này trước khi kết hôn, Tuấn ca đã nói cho cô biết.

Cô sinh ra trong gia đình phú quý, đã sớm cõi nhẹ tiền tài, gả vào Bách gia, đồ của cũng chỉ là Bách Vịnh Tuấn, trong lòng thầm hứa với mẹ chồng đang nằm yên lặng trên giường, tương lai mặc kệ phát sinh chuyện gì, chỉ cần Bách Vịnh Tuấn không phản bội cô, dù là ngày ngày ăn cơm rau dưa, cô cũng cùng với anh.

Bách Vịnh Tuấn cũng mặc đồ tang, sau khi an bài tốt chuyện trong nhà, đứng ngay tại cửa nhận điện thoại, trầm mặt.

Phong Hán dừng xe bên ngoài Hoa Du uyển, lần này xuất hiện anh không đeo kính râm, một thân áo Tôn Trung Sơn màu đen lộ ra mười phần trang trọng, còn chưa đến gần liền mơ hồ nghe được Bách Vịnh Tuấn đang nói cái gì mua toàn bộ, ám sắc trong đáy mắt chợt lóe lên.

Đi tới cửa, chờ người cúp điện thoại, anh mới mở miệng hỏi: "Chuyện gì xảy ra, Bách gia làm sao công bố tin bác qua đời sớm như vậy?"

Bách Vịnh Tuấn cười lạnh: "Tôi chưa kịp công bố thì đã có người thay tôi làm." Hắn còn tưởng rằng vị kia sẽ tiếp tục nhịn xuống, hoá ra là chờ mẹ hắn đi: "Đứa con trai Hồng Thanh Mặc trốn ở nước ngoài sinh cho lão đầu năm nay 18, bà ta có thể không vội sao?"

Hoá ra là chuyện này, chuyện của Bách gia anh cũng sẽ không lẫn vào, nhưng có một điểm bác anh nói đúng, mặc kệ anh có nhận hay không, Bách Vịnh Tuấn cũng là anh họ của anh: "Tôi cũng đúng lúc có việc muốn nói với anh." Dăm ba câu liền nói xong chuyện quỹ từ thiện.

"Cậu xác định?" Tay phải Bách Vịnh Tuấn nắm chặt điện thoại, hai mắt nhìn chằm chằm người em họ trước mặt, vì mình, hắn hẳn sẽ ủng hộ quyết định của cậu, nhưng đạo đức không cho phép: "Cậu biết rõ dì có bao nhiêu tài sản sao? Tất cả sản nghiệp của đều chiếm 40% cổ phần, tương đương 186 tỷ nhân dân tệ."

"Tôi biết rõ." Phong Hán cười khẽ: "Chính là bởi vì biết rõ, cho nên số tiền kia tôi không thể dính vào."

Bách Vịnh Tuấn liếm đôi môi khô nứt, nhẹ gật đầu: "Cám ơn, thật cám ơn." Hồng Thanh Mặc xuất thân không tệ, qua nhiều năm như vậy không danh không phận theo sát cha hắn, lại một mực âm thầm thu mua cổ phần sản nghiệp của Bách gia, không phải là muốn chiếm cái ghế anh đang ngồi sao?

Phong Hán lắc đầu: "Anh không cần cám ơn tôi, số tiền kia không phải tôi không cần " Đầu lưỡi khẽ đảo: "Lấy cho tôi bộ đồ tang đi." Người kia dù sao cũng là người thương mẹ anh cả một đời.

"Được." Bách Vịnh Tuấn rưng rưng dẫn Phong Hán vào trong nhà: "Nơi này trước khi chưa đầu tư khai phá chính là nơi mẹ tôi và dì sống khi chưa kết hôn. Sau khi khai phá, bà ở lại ngôi nhà này, sống chết không dời đi, nói là sợ dì không tìm ra bà, về sau tôi đem ngôi nhà này trở nhà nhà chính của Bách gia."

"Ừm." Phong Hán đánh giá bốn phía: "Anh phải chuẩn bị cho tốt, Hồng Thanh Mặc đã có thể biết tin dì qua đời nhanh như vậy, chắc hẳn cũng biết sự tồn tại của tôi, một khi bà ta tung ra kết cấu sản nghiệp nội bộ Bách thị, giá cổ phiếu Bách thị khẳng định sẽ giảm."

Bách Vịnh Tuấn gật đầu: "Tôi biết." Ngay vừa rồi, ngay trước di thể của mẹ, hắn buộc lão đầu tử ký một bản hiệp nghị: "Nhưng chỉ cần tạm thời không tiến hành phân chia tài sản, vô luận Hồng Thanh Mặc cùng Hồng gia phía sau bà ta trên nhảy dưới tránh thế nào, tôi đều không sợ."

Trời đã tối, đoàn làm phim Tuyên Thành Kiếm Ảnh tại Lệ thành còn có mấy phân cảnh chưa quay xong, Kim Hà tiếp điện thoại, sắc mặt chợt biến, lập tức đi đến bên cạnh chồng, thấp giọng: "Kết thúc công việc đi, thái hậu Bách gia bệnh qua đời, anh cả gọi điện thoại tới, muốn chúng ta trở về một chuyến."

Giới kinh doanh nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, Trần gia là kinh doanh đồ điện, từ khi Bách gia mở xưởng may có hợp tác một chút, về sau Bách gia tiến quân bất động sản, hợp tác lại càng chặt chẽ.

Mà người cầm quyền Bách gia hiện tại- Bách Vịnh Tuấn, vợ cậu ta Trần Lập Di vẫn là xuất thân từ Trần gia bọn họ, mặc dù quan hệ với chi nhà lão Trần có hơi xa nhưng còn không ra ngũ phục*.

Trần Sâm biết nặng nhẹ, lời của anh trai với ông mà nói chính là thánh chỉ: "Vị kia bệnh đã nhiều năm như vậy, hao kiệt."

Kim Hà liếc mắt nhìn ông, nếu mình nắm trong tay sản nghiệp lớn như vậy, con trai chưa trưởng thành, bà làm thế nào cũng không dám chết sớm.

Mặc dù Trần gia kém Bách gia không ít, nhưng có quan hệ thân thích, lại thân ở cùng một giới, người nào không biết Bách Quốc Khánh bên ngoài có một hồng nhan tri kỷ theo ông 20 năm? Mà trong vòng sớm đã có người nghe nói vị kia còn có con riêng.

Mẫu Đan cảm xúc dâng trào, lúc còn đang nghĩ xem phân cảnh tiếp theo làm sao qua, đột nhiên nghe được đạo diễn Trần nói: "Những ngày này mọi người cũng vất vả, tôi quyết định cho toàn bộ đoàn làm phim nghỉ 1 tuần lễ. Muốn về nhà, phí đi đường cả đi cả về do đoàn làm phim chi trả, ở lại chơi cũng được nhận 5000 tệ."

"Cái gì?" Mọi người ở đây đều không thể tin được, đạo diễn đây là tối qua uống quá nhiều rượu? Muốn cho nghỉ phép vì sao không cho nghỉ từ hôm qua luôn?!

Kim Hà bước lên đứng trước mặt người: "Mọi người ai cần mua vé máy bay, vé xe nhanh đi chỗ đạo diễn Hồ đăng ký, vừa vặn tôi cùng đạo diễn Trần có việc cũng muốn trở về một chuyến, liền thuận tiện mua toàn bộ cho mọi người." Thấy mọi người còn thất thần, bà không khỏi cười nói: "Ông ấy nhất thời có việc không về không được, dứt khoát liền để mọi người nghỉ. Nghiêm túc, không hề đùa."

"Oa..." Toàn bộ đoàn làm phim Tuyên Thành Kiếm Ảnh trong nháy mắt bùng nổ, ngày cả mấy anh trai quay phim cũng ôm máy quay nhảy nhảy mấy cái.

Mẫu Đan chẹp chẹp miệng, cô cũng có ngày nghỉ? Kích động lập tức đóng kịch bản lại, kéo Ngô Thanh đi tìm đạo diễn Hồ mua vé máy bay.

Xe buýt của đoàn làm phim đến khách sạn, tranh thủ thời gian trở về phòng thu dọn đồ đạc, lôi ra rương hành lý, Mẫu Đan nghĩ nghĩ lại thả trở về: "Một tuần lễ liền lại trở về, thật không cần mang theo nó..." Bấm gọi cho Giang Họa: "Alo, Họa Họa, đoàn làm phim được nghỉ."

"Đang định gọi cho cậu đây." Giọng mũi của Giang Hoạ khá nặng, rõ ràng là bị cảm: "Bên phía Hongkong còn phải chuẩn bị một chút, đoán chừng 1 tháng sau mới có thể quay, cậu có về không?"

"Có chứ, vé máy bay cũng mua rồi." Lúc ở trên xe, cô đã tìm ra nguyên nhân đoàn làm phim đột nhiên được nghỉ, phu nhân gia chủ Bách gia Bách Quốc Khánh qua đời, lấy địa vị của Bách gia tại giới kinh doanh cùng thái tử Bách gia Bách Vịnh Tuấn, giới kinh doanh oanh động sẽ không nhỏ.

Đầu dây bên kia, Giang Họa hít mũi một cái: "Khi trở về chú ý giữ ấm, mặc nhiều quần áo vào, lúc nào hạ cánh nhớ nói với tớ, tớ để anh cậu tới sân bay đón."

"Ừ."

Đêm, sân bay gió thổi ào ào, Mẫu Đan rụt đầu, xách theo túi đồ đi đến chỗ xe nhà mình, nhanh chóng mở cửa ghế lái phụ, ngồi xuống: "Cha, sao cha lại đến, anh trai con đâu?"

"Nó bị Họa Họa lây cho bệnh cảm, uống thuốc xong liền bị mẹ con đuổi về phòng đi ngủ." Mẫu Trung Dân bảo con gái thắt dây an toàn: "Để nó tới đón con cha cũng không yên tâm."

Bên này xe vừa ra khỏi sân bay, một chiếc xe nhỏ lập tức theo đuôi khởi động. Ngay từ đầu Mẫu Trung Dân cũng không quá để ý, dù sao từ sân bay ra, cùng đường rất bình thường, nhưng sau khi vào đến khu dân cư, ông phát hiện không đúng: "Đan Đan, chiếc Jetta đằng sau từ sân bay ra vẫn đi theo chúng ta."

Mẫu Đan quay đầu nhìn kính chiếu hậu: "Đúng vậy."

"Một hồi liền về đến nhà, chúng ta chú ý một chút." Này không xác định được, ông cũng không thể báo cảnh sát, nếu người ta trùng hợp ở cùng một khu với họ, vậy chẳng phải là lãng phí cảnh lực?

"Vâng." Mẫu Đan hình như cảm thấy có tia sáng loé qua: "Có thể là phóng viên giải trí." Cũng chính là "chó săn" trong truyền thuyết.

Mẫu Trung Dân cười: "Còn cũng có người đi theo săn ảnh rồi?"

"Emmm..." Mẫu Đan biểu thị cô hiện tại đã nhập giới.

Mọi chuyện chính như Phong Hán nói, Bách gia mặc dù đã điệu thấp cực điểm, nhưng khi Phong Hán mặc đồ tang xuất hiện tại Bách gia, lời đồn đại bên ngoài bắt đầu nổi lên, ngày đó cổ phiếu bất động sản Huy Thành, Danh Sĩ Tụ Phẩm đều giảm mạnh.

Mà này cũng chỉ là bắt đầu, bà Phó Vĩnh Mai sớm đã lưu lại đi ngôn, hi vọng sau khi chết có thể hợp táng cùng bà Phó Vĩnh Mẫn, việc này vốn là việc nhà, nhưng người bên ngoài lại không cho là như vậy. Mà khi Phong Hán cùng Bách Vịnh Tuấn cùng nhau đỡ quan tài ra khỏi nhà chính Bách gia, cơ hồ trong nháy mắt đẩy tin đồn thất thiệt lên tận cao điểm.

Phong thân muội: [Tui nói anh ruột tui tại buổi chiều cùng ngày đại Bách phu nhân qua đời có mua một bó dạ lan hương lớn, có người tin sao? Cách cửa hàng của tui không xa chính là nghĩa trang ngoại ô, hình như Bách gia ở đó có một ngôi mộ.]

Mỗi ngày đều thật đẹp: [Nói như vậy tin đồn trên mạng là thật, Phong lão bản là con trai của em gái ruột đại Bách phu nhân, tiền của Bách gia có gần một nửa là của em gái bà. Ôi mẹ ơi, tính như vậy Phong lão bản nhà tui là đại lão thật hả??!]

Hồng tinh nhất lộ: [Đúng đúng, còn RICH hơn cả Trần Quang.]

Chú thích:

*"ngũ phục": năm hạng tang phục tuỳ theo quan hệ huyết thống và nghĩa tình phân biệt thân sơ (Thọ mai gia lễ).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui