Nghèo Đến Độ Phải Dựa Mặt Kiếm Cơm


"Đi uống rượu?" Trần Sâm hai tay chống nạnh, quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, hiện tại đã hơn 7 giờ, Thiệu thành còn chưa tối hẳn, nhưng những bóng đèn neon rực rỡ đã sáng lên.
Tiêu Minh đồng ý, ầm ĩ lâu như vậy cũng đã thấy hơi khát: "Được, bọn họ không đi hai chúng ta đi, xem như tiệc khởi công." Nói xong hai người liền rời đi.
Màn đêm buông xuống, Mẫu Đan cầm một ly rượu vang đứng bên cửa sổ sát đất trong phòng ngủ, quan sát Thiệu thành buổi tối, nghĩ đến chuyện trước đó Phong lão bản quyết định, thở một hơi thật dài, trong nội tâm cô có chút đè nén.
"Cắt tóc cảm giác thật thoải mái." Phong Hán tắm xong, từ phòng tắm ra, cầm khăn mặt lau đầu đinh mới cắt xong của mình, ngẩng đầu thấy thân ái đang nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người, ném khăn mặt vào giỏ, đến gần từ sau lưng ôm lấy cô, hôn lên hai má của cô "Thế nào?"
Mẫu Đan thuận thế dựa vào trong ngực anh, đầu tựa lên vai anh: "Không có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy nhân sinh còn nhiều chuyện bất đắc dĩ." Quay đầu nhìn về phía anh, đưa tay khẽ vuốt mấy cọng râu cứng dưới cằm anh, đâm vào lòng bàn tay cô đến tê dại, "Phong lão bản, anh nghĩ nên nói chuyện có người điều tra anh với Bách tổng một tiếng không?"
"Có." Phong Hán rõ ràng lo lắng cho cô: "Chỉ là loại chuyện này không tiện nói trong điện thoại, chúng ta bây giờ hoài nghi Bách Quốc Khánh, nhưng không có một điểm chứng cứ."
"Anh cân nhắc đúng." Mẫu Đan nhấp nhẹ một ngụm nhỏ rượu vang đỏ, cụp mi che khuất cảm xúc nơi đáy mắt: "Bất kể nói thế nào, Bách Quốc Khánh cũng vẫn là cha của Bách tổng, chúng ta toàn bằng suy đoán liền nói Bách Quốc Khánh đang ngấp nghé toàn bộ Bách thị, quả thật có chút thái quá, nói không chừng sẽ còn khiến giữa anh cùng Bách tổng sinh ra hiềm khích."
Phong Hán nhẹ nhàng xoay mặt cô qua, cúi đầu khẽ hôn, nhấm nháp vị cồn trong miệng cô, một tay khác thì giữ cô càng thêm chặt, để cô dán chặt lấy chính mình, thật lâu mới buông ra: "Cho nên mới phải nói ngay mặt, ngày 7 tháng 7 là sinh nhật của bác trai." Ngày đó vừa vặn Bách Vịnh Tuấn cũng tới.
"Kỳ thật muốn nghiệm chứng điểm này rất đơn giản." Mẫu Đan dặt ly rượu sang một bên, quay người đối mặt với Phong Hán: "Hôm nay đã là ngày 24 tháng 6, cách tháng bảy cũng chỉ còn mấy ngày, nếu Bách Quốc Khánh không có tâm tư khác, như vậy buổi họp báo Bách thị chắc chắn sẽ không tị huý phân chia tài sản."
"Chờ đi." Phong Hán khẽ vuốt tóc cô: "Nếu có biến động, Bách Vịnh Tuấn sẽ sớm liên hệ anh." Nhưng bất kể có phải vấn đề của Bách thị hay không, di chúc hắn là khẳng định phải lập.
Mẫu Đan cười nhạo, trong mũi mỏi nhừ: "Phong lão bản, anh tin tưởng giác quan thứ sáu sao?"
Phong Hán liền biết cô ngại là cái này, cười khổ nhéo gò mà cô: "Em là đang trách anh?"
"Làm sao lại như vậy?" Mẫu Đan tâm tình đang khó chịu, quay đầu muốn né qua tay anh, nhưng người ta không buông tha cô, nước mắt cô dâng lên, dứt khoát ôm chặt anh, giọng nói nghẹn ngào: "Em có dự cảm em sắp phát đại tài." Thế nhưng là giống như Yến Thanh nói vậy, tiêu tiền một mình, tiêu có nhiều thì vẫn cô đơn.
"Bảo nhi." Mặc dù thời gian không dài, nhưng Phong Hán cũng đã khẳng định chính mình yêu người trong ngực: "Em đừng lo lắng, anh rất trân quý chính mình, cũng sẽ bảo trọng chính mình, không phải là vì tiền, vẻn vẹn bởi vì em, anh muốn bên em đến thiên trường địa cửu, đầu bạc răng long." Hôn lên đỉnh đầu cô.
Từ giây phút anh gặp cô trở đi, mệnh của anh, hết thảy của anh đã không lại chỉ là của một mình anh nữa, về phần di chúc, cái kia chỉ là một loại đề phòng mà thôi.
Mẫu Đan ngẩng đầu cắn một cái lên cằm của anh, Phong Hán cười cầm lấy ly rượu trên bàn, mang cô lui lại đến bên giường, dùng tay phải nâng cô lên, sau đó xoay người đặt cô lên giường.

Uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, anh cầm lấy điều khiển từ xa hạ rèm cửa xuống, Mẫu Đan nằm trên giường cứ như vậy lẳng lặng mà nhìn anh, Phong Hán cong môi nhìn lại kiều nhân, cô nhẹ nháy đôi mắt đẹp, cực điểm dụ hoặc, anh lên giường, hai tay chống hai bên, cúi người hôn trán cô, sau dời xuống đi vào khuôn mặt tinh xảo...
Không khí trong phòng trở nên nóng bỏng, một chiếc váy ngủ từ trên giường trượt xuống đất, bàn tay khớp xương rõ ràng kéo mở ngăn tủ đầu giường, từ đó lấy ra một gói nhỏ màu đỏ, chưa lấy ra đã bị một bàn tay trắng nõn mảnh khảnh cướp lấy, ném ra ngoài.
"Không cần." Giọng nữ mảnh mai với ngữ khí kiên định: "Em muốn anh hoàn toàn...!Honey...!I love u."
Nam nhân đáy mắt lướt qua điên cuồng, sau bỗng nhiên cười, không chần chờ nữa cúi đầu giống như là hôn hiếm thấy trân bảo, hôn bảo bối của anh.
Đêm giống như dài đằng đẵng lại hình như thoáng qua liền mất, hai người liều chết triền miên, cho đến phương đông đã hửng sáng mới nghỉ.
Mượn ánh sáng mờ mờ từ đèn ngủ, nhìn chăm chú người yêu đang say giấc, Phong Hán luôn luôn không nhịn được muốn xích lại gần hôn, lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Yến Thanh, để anh mau chóng an bài việc lập di chúc.
Cầm trong tay bằng Luật sư, Yến Thanh tự nhiên là rõ ràng quá trình lập di chúc, ngồi xếp bằng trên giường, một lần lại một lần than thở: "Do tiền cả đấy."
Có đôi khi thật cảm giác ăn bám cũng rất tốt, chỉ cần tâm không lớn, phục thị tốt chủ tử, vậy liền có thể bình an ăn cơm chùa cả một đời, chỉ là sống không có tôn nghiêm gì thôi.
"Anh đừng thở dài nữa được không?" Đông Tiểu Tây đến gần, bên cạnh ôm rồi tựa lên lưng anh: "Than thở mãi làm em cũng sốt ruột theo." Chính cô cũng thở dài một hơi.
"Ngẫm lại thấy anh cũng có không ít tài sản." Yến Thanh quay đầu, nói: "Nếu không anh cũng thuận tiện lập một cái, vạn nhất anh bị vạ lây, em cũng có thể vớt chút, về sau không làm việc..."
Đông Tiểu Tây liếc mắt, cơ hồ là dùng toàn lực véo hông anh: "Anh nói nhăng gì đấy? Có phải hay ngán em rồi không, không định chịu trách nhiệm?"
"Au." Yến Thanh hít một hơi lãnh khí: "Đại tỷ, có chuyện gì cứ bình tĩnh nói, em bỏ tay ra trước đi đã." Ôi đauuuuuuuuu...
......
"Còn lại một cảnh cuối cùng." Trương Bình Kinh kêu Phong Hán và Thời Tước tới: "Hai cậu diễn thử một lần trước đi, tôi xem có đủ ý vị không?"
Thời Tước có chút khẩn trương, mặc dù cậu thường hay mơ có thể đối diễn với Phong lão sư, nhưng khi giấc mơ thành hiện thực, cậu lại sợ, không phải sợ Phong lão sư, mà là sợ chính mình không ổn định kéo chân sau Phong lão sư.
"Cứ coi tôi là Nam Tĩnh là được." Phong Hán có thể cảm giác được Thời Tước e sợ: "Kỳ thật đệ đệ của Nha Dịch cũng giống như Nha Dịch, từ thực chất bên trong đều là sợ Nam Tĩnh, cậu e sợ không sao, nhưng nên nắm chắc tốt tiêu chuẩn."
"Cám ơn Phong lão sư chỉ điểm." Thời Tước hít một hơi sâu, điều chỉnh tốt tâm tình của mình, thần sắc biến đổi, chợt quay người: "Ai?"

"Sợ đến vậy sao?" Nam Tĩnh đi ra, khóe miệng hơi nhếch lên, trong đôi đồng tử màu đen nhạt không có tinh hỏa, u ám lạnh lẽo, cả người toả ra hơi thở âm lãnh, nhưng hắn lại như đang cưỡng chế thứ gì đó, du tẩu sát bên biên giới điên cuồng: "Nói, bác sĩ đâu?"
Rõ ràng âm sắc thanh minh, nhưng Thời Tước nghe vào trong tai, lại giống như đây là lời chất vấn từ lệ quỷ địa ngục, cậu không nhịn được lui về sau một bước: "Anh...!Tôi không biết gì cả."
Mẫu Đan ngồi bên cạnh Yến Thanh, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào Phong Hán cùng Thời Tước, khuỷu tay nhẹ nhàng gạt ngoặt người ngồi trên, thấp giọng hỏi: "Em lần nữa nghi hoặc đến cùng ai cho Trần đạo dũng khí, ký Phong lão bản tham gia diễn Bà Hoàng Bài Bạc Hoa Mẫu Đan?"
Ngẫm lại diễn viên Bà Hoàng Bài Bạc Hoa Mẫu Đan, cô, Đông Tiểu Tây, Tiêu Minh...!Phong Hán, thấy thế nào đều cảm giác Phong lão bản bị hố.
"Vấn đề này em còn dám hỏi anh?" Yến Thanh hừ lạnh một tiếng: "Anh hỏi Trần Sâm rồi, ổng bảo la em nói cho ổng biết Đông Tiểu Tây với anh ở bên nhau."
Mẫu Đan thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Yến Thanh: "Cho nên anh ký kết với Bà Hoàng Bài Bạc Hoa Mẫu Đan hoàn toàn là bởi vì tiểu Tây?" Có còn tí nghị lực nào không vậy?
Diễn xong, Trương Bình Kinh lại giảng giải thêm cho Thời Tước vài câu, liền để tổ máy chuẩn bị.

Yến Thanh đang định trả lời Mẫu Đan, điện thoại cầm trong tay dã rung lên, xem người gọi đến, thần sắc lập tức trở nên nghiêm túc.
Thủ đô, thư phòng Bách gia, Bách Vịnh Tuấn nhìn về phía cha đang ngồi đối diện bàn làm việc, trầm ngưng chừng năm giây mới hỏi: "Vừa rồi cha nói nhiều như vậy, con làm sao nghe không hiểu lắm, vì cái gì năm nay không thể tiến hành phân chia tài sản?"
"Ý của ba là..."
Không đợi Bách Quốc Khánh nói ra nguyên nhân, hắn liền nói tiếp, "Ba hẳn là rõ ràng nếu không phải xem ở phần mẹ con, Phong Hán đã sớm ký tên." Hắn cười lạnh một tiếng, "Trước đó khi mẹ con còn tại thế, có thể chia cắt, không có đạo lý nào mà bà không có ở đây thì không thể tiến hành chia tài sản."
"Ý của ta là năm nay không thể tiến hành chia cắt." Phó Vịnh Mai qua đời mới 4 tháng, Bách Quốc Khánh cơ hồ là đổi diện mạo, tóc nhuộm đen, cách ăn mặc cũng càng phong cách: "Mẹ con qua đời, Phong Hán toàn bộ hành trình cùng con tổ chức tang sự, những nhà tin tức truyền thông kia đều nhìn chằm chằm, Bách thị rung chuyển..."
Bách Vịnh Tuấn lần nữa ngắt lời Bách Quốc Khánh: "Ba nói sai một điểm, Bách thị rung chuyển không có liên quan gì đến Phong Hán." Tháo kính, một điểm không ôn nhu ném lên bàn làm việc, "Ngược lại còn liên quan rất lớn đến Hồng gia."
"Mày..." Bách Quốc Khánh nhíu chặt mày, ông biết lời này của con trai là đang chỉ trích mình, và cũng là đang cảnh cáo mình, nhưng ông làm là như vậy vì ai chứ: "Trong tay ba đã không có cổ phần của Bách thị, con không cần đề phòng ta, ba hôm nay nói với con những này cũng là vì con."
"Bách thị vừa mới ổn định lại sau rung chuyển, con bây giờ liền muốn đối ngoại tuyên bố tiến hành phân chia tài sản, có nghĩ tới hậu quả sao?" Ông hít sâu một hơi, thử thả mềm giọng: "Ba không phải nói không tiến hành phân chia tài sản, chỉ là nghĩ đề nghị con với Phong Hán cùng thương lượng cho tốt, đẩy lùi thời gian phân chia tài sản mấy tháng."

"Đề nghị không tồi." Ánh mắt Bách Vịnh Tuấn rơi vào chiếc cà vạt màu hồng phấn của ông: "Thế nhưng sớm mấy tháng trễ mấy tháng có gì khác nhau sao?"
Bách Quốc Khánh nhìn đứa con trai hậu sinh khả uý này, tâm từng chút từng chút lạnh: "Con đang hoài nghi ta cái gì?" Thằng con này vô luận là tướng mạo hay là tính tình đều rất giống mẹ nó, "Ta hiện tại ngoại trừ một điểm tiền thì cái gì cũng không có."
Chính là bởi vì đã trải qua cảm giác không còn gì, cho nên mới muốn có được càng nhiều, Bách Vịnh Tuấn cười khẽ: "Con làm sao lại không tin tưởng ba?" Hắn đưa tay nhẹ nhàng xoay mô hình địa cầu trên bàn, "Dù sao hổ dữ cũng không ăn thịt con, lời của ba, con sẽ suy nghĩ kỹ."
Trong thư phòng yên tĩnh một mảnh, Bách Quốc Khánh nhìn chằm chằm Bách Vịnh Tuấn, mà Bách Vịnh Tuấn thì nhìn chăm chú mô hình địa cầu đang xoay, hai cha con ai cũng không tiếp tục mở miệng, bên ngoài thư phòng, Trần Lập Di bưng đĩa nước trà cùng bánh ngọt cảm thấy thời điểm cũng không xê xích gì nhiều, liền đưa tay gõ cửa một cái.
"Vào đi."
Trần Lập Di cười đẩy cửa ra: "Con vừa làm một chút điểm tâm, vừa vặn cha tới, lấy ra cho hai người nếm thử."
"Con có lòng." Bách Quốc Khánh đứng dậy nói với Bách Vịnh Tuấn: "Bách thị có hôm nay là ba và mẹ con cùng nhau dốc sức làm ra, không có ai quan tâm Bách thị hơn ba, ba hi vọng con suy nghĩ tỉ mỉ, cân nhắc những lời ta vừa nói, làm gia chủ Bách thị, con nhất định phải lấy đại cục làm trọng."
Bách Vịnh Tuấn gật đầu: "Con biết."
"Vậy ta về trước." Bách Quốc Khánh một phút cũng không muốn tiếp tục ở lại đây, nơi này đè nén đến nỗi khiến ông có chút thở không nổi.
"Cha, chúng con tiễn người." Trần Lập Di mặc sườn xám vẫy vẫy tay hướng phía Bách Vịnh Tuấn còn ổn định ngồi trên ghế, thấy anh không động tác, có chút buồn bực, "Nhanh lên." Thật là liền một chút mặt mũi cũng không để ý.
Bách Vịnh Tuấn đứng dậy, hai vợ chồng tiễn Bách Quốc Khánh đến cửa, nhìn xe của ông rời đi mới trở về phòng.
"Anh với cha lại cãi nhau?" Trần Lập Di cũng là mệt mỏi, sau khi mẹ chồng tạ thế, hai cha con này quan hệ là càng ngày càng không xong.
"Không có cãi nhau." Bách Vịnh Tuấn nắm chặt tay vợ, kéo cô trở lại thư phòng: "Ông đến liền là muốn để anh trì hoãn phân chia tài sản, về phần ai đề nghị cho ông ấy, nhìn chiếc cà vạt màu hồng liền rõ."
Trần Lập Di ngưng mi: "Lần nữa trì hoãn phân chia tài sản?"
"Lặp đi lặp lại nhiều lần, trước đó là Phong Hán xem ở phần mẹ lui bước, hiện tại là muốn anh giữ đại cục, vậy về sau có phải liền không chia nữa luôn không?"
"Vợ của anh thật thông minh, một câu nói trúng." Bách Vịnh Tuấn ngồi trở lại trên ghế, kéo cô ngồi vào trên đùi của mình: "Lão đầu coi anh là đứa trẻ ba tuổi mà lừa gạt, nói vì Bách thị." Thở dài một hơi, "Nói đúng lắm, ông ấy đúng là vì Bách thị."
Nói chuyện Bách thị với hắn? Thật sự là buồn cười! Hắn liền muốn hỏi đại Bách tổng một chút, năm đó nếu là mẹ hắn không bỏ ra toàn bộ tích cóp của bà và dì, đại Bách tổng lấy cái gì xây công xưởng? Đừng nhắc đến hai tiệm bán quần áo, tiệm bán quần áo là của mẹ hắn với dì, không có một to một hào quan hệ với Bách gia.
"Không đúng." Trần Lập Di ngẫm nghĩ, càng nghĩ càng thấy không đúng: "Bách thị hiện tại đã là của anh, cha không cho chia cắt, vậy về sau thì sao?" Nghĩ đến một khả năng, hai mắt cô không khỏi mở to, mang theo hoảng sợ thấp giọng hỏi: "Ông ấy mưu tính cái gì?"
Bách Vịnh Tuấn mơn trớn tóc vợ, trong mắt mang ý cười, nhưng không có nhiệt độ: "Đúng vậy a, ông ấy đang mưu tính cái gì?" Câu "Hổ dữ không ăn thịt con" vừa rồi là lời khuyên cuối cùng anh dành cho đại Bách tổng.

Cảnh quay của Thầy Giáo Quán Trà Nam tại Thiệu thành đã kết thúc, mà quán trà Nam đã dựng trước thì được Bách thị tiếp nhận, ngày mai đoàn làm phim liền chuẩn bị bay tới Nam Mĩ.
Bốn giờ chiều, Yến Thanh tiễn ba người thầy cũ của mình đi.

Phong Hán về đến phòng, chỉ thấy cô gái hiền lành nào đó đang thu dọn đồ đạc cho anh, anh vội bỏ văn kiện trong tay xuống: "Anh tự làm được."
"Anh cứ ngồi đi, để em xếp cho." Mẫu Đan né qua anh, tiếp tục gấp quần bò, biết anh mới qua phòng Yến Thanh làm gì, trong lòng lo lắng không thôi, tổng cảm giác anh là đang trù yểu chính mình, nhưng cô khuyên không được, cũng ngăn không được anh.
"Chút nữa Tiểu Tây với Tiêu Minh sẽ thử trang phục trước, chúng ta đi qua xem một chút." Phong Hán ghé vài bên vai cô: "Ngày mai Kim Hà sẽ đến Thiệu thành." Nhìn cô nhấp nhẹ đôi môi đáng yêu, cô định không để ý tới anh sao?
Mẫu Đan không nói một lời thu xếp quần áo xong, lại lấy tiếp một chiếc vali từ trong tủ ra, bắt đầu sắp đồ của mình: "Em thuê cho anh thêm mười hai nhân viên công tác, anh lần này xuất ngoại quay phim thì mang tất cả đi đi."
Phong Hán nghe vậy không dám chần chờ, lập tức gật đầu: "Tốt, tất cả nghe em."
"Trước khi quay cảnh nguy hiểm phải để nhân viên công tác kiểm tra trước hai lần." Mẫu Đan dặn dò: "Xác định không có vấn đề an toàn rồi hẵng quay.

Sau khi quay xong không có việc gì thì đừng đi dạo linh tinh, an bài nhân viên công tác ở cùng một phòng với anh nữa."
"Được." Chỉ cần cô không giận, anh làm gì cũng được.
"Anh..."
Leng keng...!Leng keng...
Phong Hán đi mở cửa, Mẫu Đan tưởng rằng Yến Thanh tới, liền đi theo cùng ra cửa phòng, chỉ là cửa vừa mở ra, chỉ thấy một quý phu nhân mặc áo lông khoác tay lên vai vị tiểu huynh đệ đầu tóc bóng bẩy, lập tức che mắt: "Chu choa mạ ơi, gì ghê thế."
"Em gái thân yêu!" Tiêu Minh hất tay Đông Tiểu Tây ra, đi đến trước mặt Mẫu Đan: "Anh trai làm em sợ à?" Thấy đứa em gái xinh đẹp của hắn mở to mắt, hắn áy náy nói, "Ca chỉ sợ phải xin lỗi em rồi." Vừa dứt lời, cảm xúc bi thương cũng thu lại, hắn nổi giận: "Anh muốn rời khỏi Bà Hoàng Bài Bạc Hoa Mẫu Đan."
"Ở trong giới lâu như vậy cũng chưa bao giờ gặp được người đầu tư nào kém khỏi như anh." Cởi áo khoác đập xuống đất, hắn là cực độ căm giận bất bình: "Người ta đều gọi người đầu tư là ba ba, anh đây, lại thành..." Hai mắt nhìn về phía Đông Tiểu Tây, không có cách nào nói tiếp.
Mẫu Đan bật cười: "Anh cuối cùng cũng có thể hiểu được tâm tình của em, anh diễn anh ruột của em còn Tiểu Tây diễn vợ anh, đối lập vô cùng rõ." Lời này có phải làm tổn thương người khác lắm không nhỉ?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận