"Canh lươn?" Bách Doãn có chút bất ngờ, "Sao đột nhiên lại muốn ăn cái này?"
Tiêu Hủ đối với lần trước không ăn được canh lươn cứ nhớ mãi không quên.
Bách Doãn vừa hỏi muốn ăn cái gì, anh đầu tiên liền nghĩ tới canh lươn, sau khi thốt ra mới ý thức được vừa mới nói chuyện yêu đương xong liền đòi ăn, hình như có chút quá phận, huống hồ hiện tại anh cũng chưa chắc chắn là đã bắt đầu yêu đương chưa.
Không có kinh nghiệm thật là muốn chết! Sớm biết như vậy, đã tìm người đến thực tập rồi! Tiêu Hủ vừa nghĩ vừa chen qua người Bách Doãn, làm bộ lạnh nhạt đi tới phòng khách, hắng giọng một cái:
"Cậu lúc trước cũng đã nói muốn làm canh lươn còn gì, gọi tôi tới nếm thử mùi vị, nếu ăn ngon thì nghỉ hè sẽ làm cho anh Quân ăn.
Sau đó bận rộn học hành nên chưa có làm, thất hứa với tôi.
Giờ thì sao? Làm cho tôi nếm thử đi."
Tiêu Hủ nói xong, len lén liếc nhìn Bách Doãn một cái, thấy thần sắc hắn vẫn như thường, đoán chừng hắn đã quên đi chuyện nấu canh lươn lần trước.
Dù sao đã qua hơn hai năm, lúc đó Bách Doãn tận lực chú ý đến thi đại học, nấu ăn chỉ là điều hòa, ngẫu nhiên làm chút đồ ăn.
Tiêu Hủ vừa tin tưởng lại có điểm chua xót mà nghĩ, chỉ có mình nhớ tới chuyện tại sao không ăn được canh lươn, Bách Doãn khẳng định là làm canh lươn lúc nào cũng đã quên mất rồi.
Bách Doãn đưa tay gãi gãi thái dương, "Phải không? Tôi thất hứa với anh?"
Tiêu Hủ vốn là chỉ muốn lấy cớ đòi ăn canh lươn, thế nhưng nghĩ tới lời nói dối của mình, vội vàng đáp: "Cũng không tính là cậu cho tôi leo cây, cậu bận rộn việc học mà, được rồi được rồi!"
Bách Doãn cười cười, tiến lên vài bước: "Được, vậy tôi ra ngoài mua lươn cùng ít đồ ăn khác.
Anh ở nhà chờ, hay cùng tôi đi?"
"Cần mua nhiều đồ không?" Tiêu Hủ nghĩ thầm: Mau nói nhiều đi!
"Không nhiều lắm đâu." Bách Doãn nói: "Lươn, rau cần, ngó sen, khoai tây..."
"Này còn không nhiều ư?" Tiêu Hủ nhanh chóng nói: "Cậu xách không nổi đâu.
Để tôi giúp cậu xách đồ."
Bách Doãn nhìn bên ngoài trời nắng gay gắt, có chút do dự: "Rất nóng."
Tiêu Hủ sợ hắn không dẫn mình theo, "Ông đây con trai lớn rồi sợ gì nóng chứ hả?"
Đi nhanh lên đi nhanh lên! Việc đầu tiên nên làm lúc yêu đương -- mua thức ăn ngoài phố!
Bách Doãn có hơi nghi hoặc, cảm thấy phản ứng của Tiêu Hủ có chút kì lạ, nhưng trái lo phải nghĩ, lại không rõ kì lạ chỗ nào, đơn giản không xoắn xuýt, đem nghi ngờ quy kết lại là do mình "nghĩ nhiều quá" cùng "quá khẩn trương".
Dù sao việc xác định yêu đương với Tiêu Hủ cũng khá bất thường, Bách Doãn trong lòng tự hỏi, chính mình đại khái mới là kì quái.
Về phần làm canh lươn, này ngược lại là có lời muốn nói.
Khu gần đó có chợ, hai người mỗi người một ý, một trước một sau mà đi tới.
Bách Doãn ngồi xổm ở quầy thủy sản mua lươn, Tiêu Hủ ngại bẩn, lui vài bước, xa xa mà nhìn.
Lúc nhìn người bán hàng làm xương lươn, Bách Doãn nói: "Anh ở đây trông coi chút, tôi đi mua rau cần."
"Hả? Muốn tôi trông ở đây sao?" Tiêu Hủ đương nhiên không vui, "Tôi đi mua rau cần với cậu."
Bách Doãn lắc đầu: "Ở đây phải có người đứng trông, nếu không lươn chọn xong sẽ bị đổi.
Nếu không thì anh đi mua rau cần đi, tôi ở đây trông?"
Tiêu Hủ nghĩ, đã nói cùng đi mua đồ ăn, nào có chuyện tách ra đi? Yêu đương không nên nói như thế a!
Vì vậy nói: "A, tôi không biết."
Bách Doãn bất đắc dĩ, coi như nhất thời xúc động gặp phải phiền toái lớn, mà vừa nghĩ tới tiểu thiếu gia cao quý này không biết mua rau cần cũng là chuyện bình thường, đành phải nói: "Chúng ta đều đứng đây trông, trở về sẽ trễ giờ cơm, không vấn đề chứ?"
Tiêu Hủ nhịn cơn thèm nói: "Được, tôi không vội."
Mua xong đồ về nhà đã qua giờ cơm, Bách Doãn vừa vào bếp liền bắt đầu bận rộn, Tiêu Hủ nhìn hắn làm sạch đồ ăn, cảm thấy mình cũng nên phụ một tay, mà chuyện 'lao động' như này anh thật sự không biết làm, trước đây lúc Bách Doãn nấu ăn, anh miễn cưỡng muốn đến 'hỗ trợ', tay chân vụng về không nói, còn sợ bị dầu bắn, cuối cùng bị Bách Doãn thưởng một câu, "Anh đừng làm loạn thêm."
Nhưng bây giờ không giống.
Tiêu Hủ có chút đắc ý nghĩ nghĩ, hiện tại là đang yêu nhau a? Mình thái rau, bạn trai giúp mình vo gạo, là chuyện chính đáng a? Phu thê bình thường, không, phu phu bình thường đều như vậy đi?"
Bách Doãn đang chuẩn bị đồ ăn, các loại gia vị phân ra từng chén nhỏ, đang tính quay người lấy ngó sen, liền vừa vặn đụng phải Tiêu Hủ.
Tiêu Hủ một tay rau cần một tay ngó sen: "Tôi làm rau cần hay bào ngó sen?"
Bách Doãn không tin Tiêu Hủ có thể làm tốt, cầm lấy cả hai, "Nếu không anh ra sofa ngồi một chút đi?"
Tiêu Hủ ngẩn người, nội tâm đột nhiên bắt đầu thấp thỏm.
Bách Doãn không rõ ý tứ của anh, thấy anh cau mày, cũng khẩn trương theo.
Trời quá nóng, điều hòa hình như cũng không có tác dụng, hai người đều đổ mồ hôi, trầm mặc đứng nửa phút, cuối cùng Tiêu Hủ lên tiếng, bất an, rồi lại mạnh mẽ trấn định: "Chúng ta, chúng ta bây giờ là đang yêu đương sao?"
Nói phải mau!
Đuôi lông mày Bách Doãn khẽ run, "Phải."
Tiêu Hủ khẩn trương đến suýt nữa mắt trợn trắng, khí thế lại không chịu hạ xuống: "A, vậy tôi phải ở chỗ này."
Bách Doãn không rõ, "Hả?"
"Nếu cậu coi tôi là người yêu, tôi phải, phải chiếu cố cậu." Tiêu Hủ nói: "Cậu ở bếp nấu ăn, tôi ngồi ở phòng khách, cảm giác giống như tôi đang khi dễ cậu."
Yết hầu Bách Doãn khẽ động, "Không có."
Tiêu Hủ lại nói: "Tuy rằng anh Hủ của cậu đã quen vô số người, nhưng nếu đáp ứng yêu đương nửa tháng với cậu, sẽ yêu thương cậu, không để cậu một mình vất vả ở bếp đâu."
Bách Doãn bị cảm giác hơi khó chịu, lại tựa như không mấy khổ sở, xoay tầm mắt một cái liền phát hiện lỗ tai Tiêu Hủ đã đỏ như quả táo, khó tránh khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Tiêu Hủ bổ sung: "Dù sao anh Hủ cũng hơn cậu tám tuổi đó nha."
Bách Doãn vừa bực mình vừa buồn cười.
Thiếu gia công tử bột trước mặt rõ ràng là thiếu đòn, mà gương mặt đó lại sinh động đáng yêu đến làm cho người khác không có cách nào nổi giận được.
Hắn không khỏi nghĩ, "để trong lòng", đại khái là không gì không làm được, nếu là trước đây, Tiêu thiếu gia nói chuyện với hắn như vậy, hắn nhất định đã làm một bộ mặt lạnh mà đi ra ngoài.
Nếu đã quyết định thử, cũng không nên như vậy.
Yêu đương là chuyện của cả hai bên, tật xấu cùng sai lầm của Tiêu thiếu gia, hắn nhất định phải chỉ ra.
Ví dụ như nấu canh lươn.
Bận rộn gần một tiếng đồng hồ, làm xong nồi canh lươn.
Tiêu Hủ hưng phấn đến hai mắt tỏa sáng, vừa lấy đũa, liền bị Bách Doãn gõ mu bàn tay.
"Ngao!" Tiêu Hủ rút tay về, mắt lộ ra kinh ngạc, "Tiểu Doãn cậu làm gì vậy?"
"Anh nói lần trước anh không ăn được canh lươn, là tôi cho anh leo cây?" Bách Doãn nghiêm mặt nói: "Nhưng tôi lại nhớ là, lần đó anh muốn ăn, tôi liền đáp ứng, cũng đã nấu xong, anh lại không tới?"
Tiêu Hủ hít sâu một hơi, thầm nghĩ: Tôi thao! Nguy rồi!
"Hơn nữa anh không tới, cũng không nói trước tôi một tiếng.
Tôi gọi cho anh, anh không nghe máy.
Gởi tin nhắn, anh cũng không trả lời.
Tôi lo anh gặp chuyện gì trên đường, cuối cùng lại là anh Quân nói cho tôi biết, anh ở công ty tăng ca, không tới được." Bách Doãn nói rất chậm, "Đúng không?"
Tim Tiêu Hủ nhảy loạn, không ngừng nghĩ: Tính sai tính sai! Bách Doãn sao còn nhớ chứ? Sớm biết vậy đã không đòi ăn canh lươn rồi!
"Có đúng không?" Bách Doãn lại hỏi.
"A...!Là vậy hả?" Tiêu Hủ che giấu tâm tình cười đùa: "Ra là tôi cho cậu leo cây? Thật có lỗi thật có lỗi, tôi nhớ nhầm.
Nhưng mà chuyện tăng ca, cũng không có cách nào khác."
"Anh không có tăng ca." Bách Doãn bình tĩnh ôn hòa nói: "Anh đã sớm tan ca, không biết đi chơi ở đâu rồi."
Tiêu Hủ trừng lớn hai mắt, cứng họng.
"Ngày đó tôi mang canh lươn tới công ty anh, dù sao anh nhắc lâu như vậy, tôi đoán anh rất muốn ăn." Sự tình đã qua hai năm, Bách Doãn đã không còn tức giận như trước, "Nhưng anh căn bản không có tăng ca."
"Tôi..." Tiêu Hủ nắm chặt mười ngón, quả thực không thể tin được.
Ngày đó Bách Doãn quả thực đã đến công ty anh để đưa đồ ăn! Mà anh, rốt cuộc lại vì ý thức được bản thân thích Bách Doãn, mà trên đường lại chạy trốn!
Cái này...!Cái này thật mẹ nó...!
"Tôi không có ý trách anh.
Khi đó chúng ta chỉ là bạn bình thường, anh làm gì không cần báo với tôi." Bách Doãn nói: "Nhưng mà hôm nay anh nói đến chuyện này, tôi chỉ muốn chỉnh một chút lời nói của anh, quan trọng hơn là..."
Lông mi Tiêu Hủ run rẩy, trái tim bị vui mừng cùng hối hận lấp kín, tựa như một giây sau liền muốn nổ tung.
Bách Doãn nói tiếp: "Quan trọng hơn là...!Tiêu Hủ, tôi hi vọng anh sau này nếu có chuyện tương tự, phải nói sớm cho tôi, không được để tôi lo lắng.
Đương nhiên, 'chuyện tương tự', chính là anh thật sự tăng ca, mà không phải là miệng nói tăng ca, lại chạy đến nơi nào chơi bời."
Tiêu Hủ há miệng, cái hiểu cái không, "A?"
"Tình huống như vậy sau này, tôi không cho phép." Bách Doãn nhìn Tiêu Hủ, "Trước kia chúng ta là bạn bình thường, anh cho tôi leo cây, tôi không xen vào.
Nhưng bây giờ, chúng ta là người yêu."
Tiêu Hủ cảm thấy máu toàn thân dồn lên, xương sống từng trận ngứa ngáy.
"Tôi chưa từng yêu đương, lúc trước cũng không thích ai.
Nhưng nếu đã xác định quan hệ, tôi sẽ quan tâm, bảo vệ anh.
Cho nên, tôi không muốn anh gạt tôi như lần trước." Bách Doãn dừng một chút, ánh mắt thâm sâu: "Tôi không phải là tùy tiện vui đùa, tôi rất nghiêm túc.
Lời tôi nói lúc sáng có hơi nặng, cưỡng ép anh, hiện tại tôi hỏi anh một lần nữa -- tôi nghiêm túc muốn cùng anh yêu đương, anh thì sao?"
Tiêu Hủ mím môi dưới, chịu đựng đến yết hầu không phát ra âm thanh, mới gật đầu, nhẹ giọng nói: "Lúc sáng là tôi lừa cậu, nói tôi chơi chưa đủ.
Thật ra, tôi rất mệt mỏi, muốn xác định rồi.
Tôi cũng là rất nghiêm túc!"
Sau một phút, Bách Doãn thở dài một hơi, gắp con lươn bỏ vào bát Tiêu Hủ, "Ăn cơm đi."
Sau giờ ngọ, hai người một người ở thư phòng một người ở phòng khách, không quấy rầy nhau.
Quan hệ xác định quá đột ngột, Bách Doãn cũng cần thời gian để tiếp nhận chuyện này.
Tiêu Hủ nằm nhoài trên bàn trong thư phòng, trong đầu toàn là chuyện Bách Doãn đến đưa thức ăn cho mình.
Lúc trước trách Bách Doãn thái độ lạnh nhạt, thì ra là vì Bách Doãn bị mình lừa mà tức giận? Ngày đó nếu biết trước Bách Doãn sẽ mang canh lươn tới, bản thân còn chạy trốn sao? Có hay không đầu óc nóng lên sẽ thổ lộ hết với Bách Doãn?
Tiêu Hủ cào tóc đến rối tung lên, hệt như học sinh giải không ra bài toán khó.
Cơm trưa ăn trễ, tối cũng không đói bụng.
Trải qua một buổi trưa, Bách Doãn điều chỉnh tốt tâm thái, cùng Tiêu Hủ chuẩn bị yêu đương nghiêm túc.
Tiêu Hủ thò đầu nhìn ra, đi ra khỏi thư phòng, không biết nên nói gì, Bách Doãn đứng lên nói: "Ra ngoài một chút?"
Đi qua con hẻm nhỏ cây lá rậm rạp, đến chợ đêm tiếng người huyên náo.
Tiêu Hủ thấy xiên mực nướng, nhớ tới ngày trước, chính mình là dùng 'muốn đi ăn xiên mực nướng kết quả bị xe đụng' lừa Bách Doãn đến.
Ai nghĩ được mới có một ngày ngắn ngủi, hai người đã phát triển đến quan hệ yêu đương này?
Nhưng mà anh thật sự không biết, yêu đương là nên nói chuyện như thế nào.
Bách Doãn nhìn theo tầm mắt Tiêu Hủ, "Muốn ăn mực xiên?"
"Ừm." Anh nhìn theo nói: "Hôm qua ăn vị muối, chưa đủ vị."
"Vậy hôm nay ăn phao tiêu." Bách Doãn mua về hai chuỗi, Tiêu Hủ đang muốn nhận lấy, Bách Doãn nói: "Nhắm mắt lại."
"A." Bị dầu bắn hai lần, lần thứ ba cũng nên nhớ kĩ rồi.
Tiêu Hủ thành thật nhắm mắt lại, chờ Bách Doãn đưa xiên mực tới.
Thế nhưng hai giây sau, đôi môi chạm vào, là một nụ hôn ôn nhu mà ngây ngô..