Nghỉ Lại Dưới Tàng Cây FULL


Tiêu Hủ núp trong chăn, cảm giác xương khớp toàn thân đều muốn rớt ra, khoái cảm co giật ở ngón chân cùng bắp chân chưa biến mất, cái mông nóng rát đau.

Anh cả người trần truồng, ngay cả quần lót cũng không mặc, khó chịu cà cà trên giường, nhỏ giọng mắng: "Cút mẹ mày đi yêu quái chim to!"
Chuyện mất khống chế này thật quá xấu hổ, anh chậm chạp không lui qua, căn bản không dám buông lỏng suy nghĩ của chính mình, hơi chút nghĩ tới hình ảnh kia, liền mắc cỡ đến nổi da gà.

Tuy nói sảng khoái đích thật là sảng khoái, cái loại khoái cảm pha tạp chút sỉ nhục thậm chí so với hai lần trước còn kích thích hơn, nhưng là...!
Anh sờ sờ cái mông bị đỏ, đá hai cái trong chăn như trút giận, thầm nghĩ: Mà mẹ nó đây cũng thật quá đáng rồi đi! Tôi đồng ý để cậu chơi đến bắn như thế sao? Cậu chính là ỷ vào tôi yêu thích cậu!
Nhưng khi hai chữ "yêu thích hiện lên trong đầu, tâm đột nhiên yên tĩnh trở lại, cảm giác phấn khởi nhạt đi, anh thấp giọng hừ một tiếng, lẩm bẩm: "Cậu căn bản không biết tôi yêu thích cậu nhường nào."
Cậu xem, tôi cũng không có thật lòng giận dữ với cậu.

Tôi chỉ trốn tránh một chút mà thôi.

Nửa giờ trước, Bách Doãn giúp anh thanh tẩy sạch sẽ, ôm về phòng ngủ.

Anh xấu hổ đến phát điên, thừa dịp lúc Bách Doãn đến phòng khác lấy lọ mỡ liền "Oành" một tiếng đóng cửa lại, khóa cửa sau đó đem chính mình bao thành con kén.

Bách Doãn gõ cửa nói: "Để tôi vào, còn chưa có thoa mỡ."
Anh mắng trong lòng: Thoa thoa cái rắm a! Cậu đem tôi chơi muốn tè ra quần, còn muốn giày vò cái mông tôi? Ngoài miệng nói: "Tôi mệt rồi, muốn đi ngủ."
"Thoa xong ngủ tiếp."
"Không muốn!" Tự mà xoa cậu đi!
Bách Doãn đứng trước cửa một hồi, lại nói: "Anh còn không mặc quần áo."
Anh càng thẹn: "Tôi chẳng lẽ không tự mình mặc quần áo được à?"
"Không phải." Bách Doãn nhàn nhạt nói: "Đây là phòng ngủ của tôi, trong tủ cũng đều là quần áo của tôi, anh..."

"Tôi trước tiên ngủ một giấc đã." Anh cố giả bộ bình tĩnh: "Cậu đừng làm ồn tôi."
"Được rồi." Bách Doãn trước khi rời đi nói: "Có gì cần cứ gọi tôi."
Tôi còn có thể "cần" cái gì? Anh lăn qua lăn lại, căn bản không tỉnh táo được.

Thoáng một cái đã qua một canh giờ, vẫn không buồn ngủ, bụng lại kêu lên.

Bữa tối ăn gà hầm hạt dẻ, anh không có khẩu vị gì, hơn nữa nhìn Nhậm Phong lại khó chịu, chỉ uống một chén canh, ăn mấy cái hạt dẻ, mới vừa vận động kịch liệt như vậy, tinh thần hưng phấn vừa qua, cảm giác dạ dày rỗng tuếch liền tới.

Muốn ăn đồ ăn khuya Bách Doãn nấu, nghĩ tới liền trào nước miếng, lại không tiện nhờ Bách Doãn làm.

Bên ngoài rất yên tĩnh, không biết Bách Doãn đang làm gì.

Anh rón rén mò xuống giường, vừa đem lỗ tai kề sát cửa, Bách Doãn liền "thùng thùng" gõ hai cái.

Anh cả kinh không dám thở mạnh, khom lưng như con mèo chuồn về phía sau.

"Còn đang ngủ à?" Bách Doãn hỏi.

Anh ngừng thở trở lại giường, giả chết.

"Đã ngủ hơn một canh giờ rồi." Bách Doãn tiếp tục nói.

"Ưm.....A...." Anh ma sát chăn, cố ý phát ra âm thanh bị đánh thức, khoa trương ngáp vài cái.


"Tỉnh rồi?" Bách Doãn hỏi: "Buổi tối thấy anh không ăn bao nhiêu, đói bụng không?"
"Không đói." Anh xoa dạ dày, cố làm ra vẻ: "Tôi không đói bụng."
"Không đói bụng?" Bách Doãn cười khẽ: "Tôi lúc chiều mua tôm cua, vừa nãy đã làm xong, định nấu súp hải sản.

Đã nấu xong lâu rồi.

Anh thật sự không đói?"
Anh nuốt nước bọt, hối hận muốn chết, lại không thể xấu hổ đổi giọng nói "Đói bụng", không thể làm gì khác hơn nói: "Tôi thật sự không đói, cậu tự mình ăn đi." Trong lòng lại kêu gào: Cậu mau khuyên nữa đi a!
"Được, vậy anh ngủ tiếp đi." Bách Doãn nói: "Tôi tự ăn vậy."
Ngoài cửa, tiếng bước chân xa dần, anh gấp đến độ gãi tâm cào phổi, hận không thể lập tức mở cửa lao ra, nhưng vừa nghĩ đến chính mình 28 tuổi, phải thành thục ổn trọng, liền mạnh mẽ đem kích động ép xuống.

Mà bởi vậy, cảm giác đói bụng càng mãnh liệt hơn.

Nhịn một phút, anh đem chăn che đầu, tức giận nghĩ: Thôi, vẫn là nhịn đi, đêm nay đã rất mất thể diện, lại lật lọng cùng Bách Doãn xin cơm, chẳng phải là đem chút tôn nghiêm cuối cùng cũng ném luôn?
Đang buồn bực khó chịu trong chăn, nghẹn thêm mấy phút, anh lộ mặt ra hít thở không khí, hai mắt tùy ý quét qua căn phòng, lúc nhìn đến chấm đen nào đó, ánh mắt đột nhiên buộc chặt.

Trên tường đối diện giường, cư nhiên có một con nhện!
Câu nói "Nghèo còn gặp cái eo", anh xem như triệt để cảm nhận được.

Con nhện kia rất nhỏ, chân lại lớn như vậy.

Bình thường gặp phải loại nhện con này, chỉ cần không ở gần quá, anh sẽ không quá luống cuống, tuyệt đối không dám cùng con nhện ở chung phòng.


Nhưng bây giờ quá thảm rồi, anh thật không tiện đi ra ngoài, cũng không dám ở lại trong phòng, mà chết người nhất chính là, anh thân thể trần truồng, mà trong tủ đều là quần áo của Bách Doãn.

Do dự nửa phút, giữa mất thể diện với ở một đêm trong phòng cùng con nhện, anh lựa chọn vế trước.

Sau đó nhanh chóng mặc áo sơ mi của Bách Doãn vào, xông tới nắm vặn cửa.

Không mặc quần lót, phía dưới lộ ra, sơ mi mặc dù dài, nhưng không có cách nào che hết bên dưới.

Mới vừa làm chuyện đó xong, anh thật sự không muốn đem chim đi dạo nơi tĩnh mịch, quyết tâm, lấy quần lót Bách Doãn mặc lên đùi.

Lúc vải bọc chỗ đó lại, cảm giác thẹn mới giảm xuống lại nổi lên.

Mà con nhện, cũng giương nanh múa vuốt bò tới hướng cạnh cửa.

Anh hít vào một ngụm khí lạnh, kéo cửa xông ra ngoài.

Bách Doãn đang ngồi trên ghế salon phòng khách, hai chân gác lên, thấy anh một thân sơ mi cùng quần lót như ẩn như hiện, con ngươi dần trở nên thâm trầm.

"Tiểu Doãn." ngược lại đã đi ra rồi, Tiêu Hủ cũng không đoái hoài tới mất thể hiện nữa, chỉ vào phòng ngủ nói: "Trong đó có con nhện!"
Bách Doãn lúc này không có trực tiếp giết chết con nhện, dùng khăn giấy túm lại, cầm ra ngoài cửa ném đi.

Tiêu Hủ vội vã cuống cuồng hỏi: "Chết chưa?"
"Chết rồi." Bách Doãn đến nhà bếp rửa tay, ném thang tới chân Tiêu Hủ: "Vẫn là nên ăn chút đi, giờ tôi làm cho anh nha?"
Tiêu Hủ rất sợ từ chối lần nữa liền không ăn được, vội vàng gật đầu: "Vậy ăn một chút đi!"
Bách Doãn dùng cái bát lớn múc, cầm hai đôi đũa, cùng Tiêu Hủ ăn chung.


Sau khi lấp đầy dạ dày, tinh thần cũng thả lỏng không ít, Tiêu Hủ đã quên mất chính mình còn đang mặc áo sơ mi cùng quần lót của Bách Doãn, ngồi trên sô pha, nhấc chân đá đá chân Bách Doãn.

"Hử?"Bách Doãn nhìn anh.

"Cậu..." Anh vừa muốn mở miệng, mặt liền nóng lên, "Cậu hôm nay đem tôi, đem tôi làm..."
Bách Doãn ôn nhu hỏi: "Làm sao?"
"Làm cái kia, tôi thấy cực kì mất mặt." Tiêu Hủ cúi đầu, hai tay cầm lấy vạt áo, "Làm đến bắn không nói, còn bắn cả cái kia."
Bách Doãn ngồi xổm trước mặt anh, "Nhưng rất thoải mái mà, đúng không?"
"Thoải mái thì thoải mái, nhưng mà..." anh mở mắt, "Nhưng mà rất xẩu hổ a.

Cậu cũng thoải mái, nhưng cậu sẽ không thấy xấu hổ, chỉ có một mình tôi xấu hổ, chuyện này..."
Này không công bằng.

"Vậy anh muốn tôi phải như thế nào?" Bách Doãn ôn nhu hỏi.

Tiêu Hủ nhất thời nhớ tới bài post kia trên diễn đàn, lập tức lắc đầu.

Nghĩ cũng không dám nghĩ Bách Doãn sẽ khẩu giao cho mình.

"Đang nghĩ gì đó?" Bách Doãn hỏi: "Sao lại lắc đầu?"
"Không nghĩ gì hết." Anh đang muốn khép chân, lại bị đùi Bách Doãn kẹp lại, anh sửng sốt, cả kinh nói: "Tiểu Doãn cậu!"
Bách Doãn lột xuống quần lót của anh, cúi đầu, hôn một cái trên vật mềm mềm kia.

Anh kinh ngạc suýt chút nữa hít thở không thông.

Bách Doãn ngẩng đầu, cùng anh bốn mắt nhìn nhau, cười dỗ: "Được rồi, đừng nóng giận.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận