Chương 1: Đối tượng ép duyên
Mười lăm tuổi năm ấy, Trương Tiểu Phàm đến Bách Lý gia.
Môn trạch của Đông Bộ thượng thư ở kinh thành, ngay cả đình viện cũng lớn hơn nhà của Trương Tiểu Phàm gấp mấy lần.
Trương Tiểu Phàm ôm tay nải trong ngực, đôi mắt xoay tròn nhưng lại không dám quay đầu ngắm trực tiếp.
Y đi theo Bách Lý Duyên lượn quanh nửa ngày, phía sau là quản gia và vài gia bộc đi theo, đoàn người xuyên qua hành lang dài, qua vài căn phòng mới đến sảnh ngoài.
Đoan Mộc Vân chờ ở sảnh ngoài đã lâu, nhìn thấy người đến, lập tức chào đón, kéo tay Trương Tiểu Phàm qua dẫn y ngồi xuống.
Lúc Bách Lý Khoan Nhân và Bách Lý Hoằng Nghị đến đại sảnh, liếc mắt một cái liền thấy được vị khách không mời mà đến, nghe nói đã lâu kia ở trong đại sảnh.
Bách Lý Hoằng Nghị đánh giá tinh tế, quả thật y phục khá......!mộc mạc, gương mặt lại trắng nõn, tóc chải gọn gàng, có vài sợi tóc rũ xuống vì bôn ba đã lâu.
Dường như nam hài kia nhận thấy tầm mắt của hắn, xoẹt một phát đứng dậy, lúc nhìn về phía hắn, ánh mắt sợ hãi, ngón tay moi góc áo, rất thấp thỏm.
Bách Lý Hoằng Nghị nhíu nhíu mày, Bách Lý Khoan Nhân bên cạnh âm thầm dùng khuỷu tay chọt chọt hắn, tươi cười tràn ngập chế nhạo.
Đương nhiên Bách Lý Hoằng Nghị biết huynh trưởng có ý gì, hắn thấy đau đầu.
Trương Tiểu Phàm bình bình phàm phàm này, không chỉ đến nhà bọn họ nương tựa, mà còn mang theo hôn thư đến.
Hai vị gia chủ Bách Lý và Trương gia là bạn cũ, các phu nhân lại thân mật khăng khít, sau đó Bách Lý Duyên bôn ba vì con đường làm quan, cả nhà dời đến kinh thành; còn Trương gia thì ở lại thôn Thảo Miếu sống cuộc sống vai khiêng cuốc, tắm trăng sáng về nhà.
Lúc Hoằng Nghị đầy bảy tháng trong bụng mẹ, cả nhà đến kinh thành du ngoạn, phát hiện Trương phu nhân cũng bất ngờ có thai, lúc ấy, trong ngôi nhà nhỏ của Bách Lý lão gia vẫn đang là quan cửu phẩm tép riu, hai nhà đã định thân cho hai đứa bé này.
(Nguyên văn Đái nguyệt hà sừ quy 带月荷锄归: trích từ bài thơ "Quy Viên Điền Cư" của Đào Uyên Minh.
Nghĩa là vai khiêng cuốc, tắm mình trong ánh trăng sáng rực rỡ trở về nhà hoặc lưng đeo ánh trăng sáng trở về nhà.)
Đường xá xa xôi, sau đó Trương gia chỉ đến bái phỏng Bách Lý gia một lần.
Lại sau đó, Bách Lý gia biết được tin một tháng trước, hai vị gia chủ của Trương gia đã qua đời, chỉ còn lại một mình ấu tử Trương Tiểu Phàm.
Bách Lý Duyên trọng tình nghĩa nhất, ngàn dặm xa xôi chạy đến chốn cũ an táng bạn bè rồi đón Trương Tiểu Phàm về.
(Ấu tử 幼子: con út; con thơ.)
Trong nhà đồn đãi về vị "Nhị phu nhân" tương lai này nhiều đến mức Bách Lý Hoằng Nghị không cách nào lơ đi được, ngay cả khi hắn đang ôn bài trong thư phòng vẫn có thể nhận thấy được ánh mắt tò mò của gia bộc.
Hắn đứng bên cạnh, im lặng không lên tiếng, tính xem còn bao lâu mới có thể rời khỏi nơi này.
Bách Lý Duyên không định cho hắn lùi bước, vẫy vẫy tay với hắn: "Đây là nhi tử của Trương thúc thúc của các con - Tiểu Phàm.
Sau này sẽ ở lại trong nhà chúng ta, hai con hãy chăm sóc y nhiều một chút."
Bách Lý Khoan Nhân xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, gật đầu đồng ý: "Đó là dĩ nhiên."
Người bị điểm đến chỉ còn lại Bách Lý Hoằng Nghị, không có tỏ thái độ gì, dưới cái nhìn chăm chú của phụ thân hắn, hắn khẽ gật đầu, lên tiếng "Vâng", xem như trả lời.
Tòa nhà lớn như vậy, nuôi thêm một người hoàn toàn không khó.
Đừng nói chỉ chia ra một gian phòng, cho dù dành một mảnh đất xây một lầu các cho y cũng vẫn dư dả.
Nhưng Bách Lý Duyên lại cố ý ra lệnh một tiếng, Trương Tiểu Phàm liền vào ở Đông Viện -- Viện tử của Bách Lý Hoằng Nghị.
Trong viện nhiều gian phòng như vậy, lại cố tình là gian sát vách hắn kia.
Bên cạnh truyền đến tiếng cười có chút hả hê của huynh trưởng, Bách Lý Hoằng Nghị không nói lời nào, trên mặt nhìn không ra bất kỳ gợn sóng gì.
Phụ thân đã quyết định thì thường rất khó thay đổi, tranh cãi vì loại chuyện nhỏ này không hề có ý nghĩa.
Chỉ ở bên cạnh hắn mà thôi, cũng không thể ảnh hưởng hắn cái gì.
Đoan Mộc Vân sai nha hoàn bên cạnh đem đồ của Trương Tiểu Phàm đến gian phòng ở Đông Viện trước, Trương Tiểu Phàm do dự, cuối cùng vẫn đưa tay nải trong lòng ra.
Đoan Mộc Vân xác nhận nhiều lần, xác định chiếc khăn trắng mộc mạc quấn quanh kia chính là toàn bộ hành lý của y, thoáng chốc đau lòng vô cùng, không biết còn tưởng rằng bà gặp được nhi tử ruột đã lưu lạc bên ngoài nhiều năm.
"Gọi chưởng quầy của Nhã Phương Các đến, để ông ấy đo vài bộ y phục cho Tiểu Phàm." Đoan Mộc Vân vẫy tay một cái, sau khi hai gia bộc hành lễ liền lập tức ra ngoài thành đông mời người.
"Tiểu Phàm," Đoan Mộc Vân yêu thương sờ sờ tay y, làn da non mịn bảo dưỡng cực tốt bị vết chai trong lòng bàn tay của Trương Tiểu Phàm cọ xát, bà lại nhíu mày, vẫy vẫy tay: "Thanh Tỏa, vào phòng ta lấy mấy hộp hương cao đưa đến phòng Tiểu Phàm, rồi đi dặn chưởng quầy của Hương Nhân Các, bắt đầu từ tháng này, mỗi tháng đều làm thêm năm hộp hương cao."
Đoan Mộc Vân cười tủm tỉm với Trương Tiểu Phàm: "Mẫu thân con cũng thích mùi của hương cao này, không biết con có thích không?" Nhắc đến bạn cũ, bà khẽ thở dài một hơi, lại vỗ vỗ tay Tiểu Phàm: "Sau này nơi này chính là nhà của con, không cần câu nệ, nghĩ muốn cái gì thì cứ nói với ta.
Thích ngọc không? Cải Minh dẫn con đến Ngọc Quỳnh Ký, cho con chọn vài món."
"Cảm ơn......!Cảm ơn phu nhân." Trương Tiểu Phàm sợ hãi, y đến Bách Lý gia chưa đến một nén hương, Đoan Mộc Vân đã sắp xếp từ đầu đến chân cho y hết một lần, y ăn nhờ ở đậu, vốn không dám xa cầu quá nhiều, thế là càng khẩn trương đến mức nói lắp: "Không cần......!Không cần, phu nhân."
"Còn gọi phu nhân sao?" Trương Tiểu Phàm thật sự quá ngoan, Đoan Mộc Vân càng nhìn càng thấy thích.
Lúc ấy hai nhà đính hôn cũng là thuận miệng nhắc tới, sau đó Tiểu Phàm sinh ra, bà đến uống rượu đầy tháng, lúc ấy liền cảm thấy dáng dấp của đứa bé này phấn điêu ngọc trác, vừa gặp người liền cười, thật sự đáng yêu vô cùng, liền lại nói thêm một lần.
Tuy rằng tuổi nhỏ như vậy vốn không nhìn ra được là Càn nguyên, Trung dung hay là Khôn trạch, nhưng Đoan Mộc Vân nghĩ, đến lúc đó nếu thật sự không được thì nhận làm mẹ nuôi cũng có thể.
Tiểu Phàm năm tuổi năm ấy, Trương gia đến kinh thành, tiểu hài tử hoàn toàn không sợ người lạ, ôm chân bà liền kêu "di mẫu", lúc ấy bà vui vẻ liền kéo tiểu Hoằng Nghị đang đứng bên cạnh với khuôn mặt nhỏ lạnh nhạt, chắp tay sau lưng qua, mạnh mẽ nắm tay, giấy hôn ước này cứ như vậy mà ký xuống.
(Di mẫu 姨母: là dì.)
"A?" Trương Tiểu Phàm cho rằng mình lại nói sai, luống cuống nhìn bà, lại không biết ngoại trừ "phu nhân" thì y còn có thể gọi là gì?
Theo ánh mắt của Đoan Mộc Vân, y thấy Bách Lý Hoằng Nghị đang khoanh tay đứng bên cạnh.
Bốn mắt nhìn nhau, y chỉ cảm thấy quanh mình đều lạnh thêm vài phần.
Ý của phu nhân là......!
Đầu Trương Tiểu Phàm quay một vòng, nghĩ đến một cái xưng hô với y mà nói là quá sức, gấp đến độ muốn xua tay tỏ vẻ: Lần này y đến, thật sự không phải vì ý nghĩ muốn thực hiện hôn ước với Bách Lý gia.
"Được được được." Thấy y gấp đến độ đổ mồ hôi, Đoan Mộc Vân dỗ y: "Lúc nhỏ không phải còn gọi 'di mẫu' sao? Sao bây giờ lại không gọi rồi?"
Trương Tiểu Phàm thở phào nhẹ nhõm, với xưng hô hơi lộ vẻ làm quen này, y nói lắp ba lắp bắp.
Bắt đầu từ khi vào Bách Lý gia, Trương Tiểu Phàm liền cảm thấy không được tự nhiên, Bách Lý Duyên và Đoan Mộc Vân đối với y càng tốt y càng cảm thấy không được tự nhiên, lúc Bách Lý Duyên đến đón y, y chỉ có chút ấn tượng mơ hồ với vị trưởng bối này, y vốn không dám xa cầu hôn thư nói suông kia, chỉ muốn ở Bách Lý gia tìm một việc, dựa vào sức lao động của mình để đổi lấy một chỗ ở và hai bữa cơm.
Mà tình huống hiện giờ, người sáng suốt đều có thể nhìn ra, Bách Lý gia xem hôn thư kia là thật.
Mặt khác, dường như có một vị đương sự không quá bằng lòng, Trương Tiểu Phàm có thể cảm giác rõ ràng.
Lúc Đoan Mộc Vân yêu cầu hắn đưa Trương Tiểu Phàm về, hắn chỉ đảo qua Trương Tiểu Phàm liếc mắt một cái, trên mặt nhàn nhạt đồng ý, sau đó lại tự rời đi, cũng không có ý muốn dừng lại chờ y.
Trương Tiểu Phàm bị Đoan Mộc Vân đẩy đẩy nhẹ mới phục hồi tinh thần lại, nào dám chậm trễ, vội vội vàng vàng hành lễ rồi đuổi theo.
Bước chân của y vội vàng, suýt nữa chạy đến trước mặt Bách Lý Hoằng Nghị, cuống quít dừng chân lại, thả chậm chút, theo sát phía sau.
Bách Lý tiểu lang quân người cao mặt soái, bước đi từ từ.
Trương Tiểu Phàm nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, không tự giác thẳng sống lưng, bắt đầu xem mèo vẽ hổ học theo bước đi của hắn, nhưng khí thế tự tin thản nhiên kia, dường như y làm sao cũng không học được.
Chờ đã! Sao lại ngừng!
Trương Tiểu Phàm nghĩ đến nhập thần, trở tay không kịp với tình huống ngoài ý muốn, vừa định lùi người, trước mặt đã đụng phải lưng đối phương.
"Xin lỗi xin lỗi." Trương Tiểu Phàm không rảnh che cái trán bị đụng đau của mình, lùi về sau vài bước trước, khom lưng xin lỗi: "Là ta không nhìn rõ......"
"Phòng của ngươi." Dường như Bách Lý Hoằng Nghị không hề để ý chuyện này, "Những vật khác sẽ do gia bộc sắp xếp, thuyền xe mệt mỏi, không quấy rầy nữa." Nói xong, hắn bước nhanh rời đi.
Khoảng thời gian trước sau này còn chưa đủ để Trương Tiểu Phàm nắn thẳng lưng từ góc vuông về, y mờ mịt đứng ngoài phòng, bối rối đến mức không biết phải bước chân trái trước hay là chân phải trước.
Y đẩy cửa đi vào, rón ra rón rén, tò mò ngắm nhìn gian phòng quá lớn này, gia cụ bắt mắt này dùng loại chất liệu gì, y nhìn không ra, nhưng biết chắc chắn rất quý giá.
Y không dám ngồi cũng không dám chạm vào, sợ dịch ghế dựa sẽ đụng đổ ly, tay nải đặt trên bàn trà của y chính là phạm vi hoạt động của y.
Y giống như thần giữ của, coi chừng cái bọc nhỏ mà trừ y ra thì ai cũng xem như vật đồng nát này, lại tựa như Lưu mỗ mỗ vào Đại Quan Viên, dùng ánh mắt đo đạc phòng này.
(Lưu mỗ mỗ vào Đại Quan Viên 刘姥姥进大观园: ví von người chưa từng vào đời nhìn thấy thế gian xa lạ mới mẻ; có thể dùng để chế nhạo kiến thức nông cạn, hạn hẹp, quê mùa; cũng có thể dùng để khiêm tốn hoặc tự giễu.)
Có người gõ gõ cửa, hô một tiếng: "Tiểu công tử."
Trương Tiểu Phàm nhìn xung quanh, xác định phòng này chỉ có một mình y, lại luôn mãi nhớ lại lời Bách Lý Hoằng Nghị nói, sợ mình đi nhầm phòng náo loạn chê cười.
Y không dám để người chờ quá lâu, vội vội vàng vàng đi mở cửa.
Thanh Tỏa cầm hương cao khom khom người với y, "Phu nhân nói tôi lấy chút hương cao lại đây."
Trương Tiểu Phàm ngây ngẩn cả người, nghiêng người để nàng đi vào.
Thanh Tỏa xếp hương cao lên bàn trang điểm, quay đầu lại giới thiệu mình với Trương Tiểu Phàm: "Tiêu công tử, nô tỳ gọi là Thanh Tỏa, sau này chính là nha hoàn bên người ngài, có yêu cầu thì ngài cứ việc dặn dò.
"
Trương Tiểu Phàm xua xua tay, bộ dáng không dám nhận.
Đối phương cúi đầu thật cẩn thận hỏi có phải nàng không tốt hay không, Trương Tiểu Phàm tự trách một trận, nói do mình không quen, cũng không có gì để hầu hạ.
Thanh Tỏa không biết làm sao cho phải, liền đi múc nước, tính lau bàn và sàn nhà.
Trương Tiểu Phàm ngẩn ra, phòng này sạch sẽ đến mức có thể trực tiếp nằm ngủ trên mặt đất, còn có gì để lau, hơn nữa để một tiểu cô nương làm việc còn y ngồi xem, y thật sự chịu không nổi liền cầm khăn lau lại đây, tự mình lau.
Tiểu công tử này thật bướng bỉnh, Thanh Tỏa bất đắc dĩ, đành phải đi xử lý hoa hoa cỏ cỏ trong viện.
Làm việc ra mồ hôi, cuối cùng cũng khiến Trương Tiểu Phàm có chút cảm giác chân thật.
Y nghĩ, dù Bách Lý gia không cần đóng góp của y, nhưng y cũng không thể ăn không ở không nhà người ta được.
Nghĩ như vậy, y lau càng ra sức, thậm chí làm việc xong còn ra cửa lắc lư một vòng, chủ động nhận hết việc thu dọn các phòng khác.
Đông Viện cũng không tính là lớn hơn các viện khác, nhưng hơn ở thanh tĩnh.
Cửa viện là một cổng vòm làm bằng tường đá, trúc xanh tươi dựng thẳng lên trời, y ở bên này là bắc phòng, chỉ có hai gian phòng ngủ.
Đối diện là thư phòng, một gian bếp nhỏ, một phòng tạp vật và hai gian phòng trống, trong viện cây xanh phong phú, chiếm một mảnh phía đông, bốn mùa đều có hoa nở, trước mắt hoa sen trong ao đang nở rất mạnh, một mảnh xanh mượt vây quanh hoa hồng phấn, mát lạnh giữa cái nóng rực.
(Phòng tạp vật 杂物间: phòng chứa đồ lặt vặt.)
Gia bộc dặn lúc Nhị công tử đọc sách không cho ai quấy rầy, ngoại trừ bà vú ra, tuyệt đối không thể đến gần.
Trương Tiểu Phàm ghi nhớ trong lòng, vội vàng quay đầu muốn đi hỗ trợ xử lý hoa cỏ trong viện, Thanh Tỏa thấy y đến, luôn miệng nói thật sự không dám để y giúp nữa, sợ phu nhân trách tội.
Trương Tiểu Phàm không tiện kiên trì nên quyết định vẫn là tiếp tục đi lau sàn nhà đi.
Thư phòng không thể đi, phòng bếp phòng tạp vật đã được người lau chùi một lần, phòng trống không cần thu dọn, cũng chỉ còn lại phòng của Bách Lý Hoằng Nghị.
Trương Tiểu Phàm bưng nước đứng ngoài cửa.
Y đã quên xin Nhị công tử cho phép, trước mắt cũng không có cách nào đến thư phòng hỏi một tiếng, tiến thoái lưỡng nan, vụng về đứng ngoài cửa.
"Ngươi đang làm gì?" Âm thanh thanh lãnh vang lên từ phía sau, Trương Tiểu Phàm quay đầu lại nhìn, người đến trời sinh dung mạo đẹp, đôi mắt nhìn thẳng người sẽ khiến người cảm thấy lạnh lẽo, nhưng lại vì hắn ngâm mình dưới ánh nắng mà thoạt nhìn nhu hòa không ít, tự dưng trong trí nhớ xa xôi, Trương Tiểu Phàm nhớ đến một lòng bàn tay nâng một nắm tuyết trắng sạch lên.
"Ta......" Trương Tiểu Phàm không biết vì sao, lúc đối mặt với Bách Lý Hoằng Nghị, y luôn cảm thấy chột dạ, "Ta muốn vào lau phòng một chút, nhưng huynh chưa đến nên không dám vào."
Hai cánh môi kia mím lại, không có độ cong nhấp nhô nào, Trương Tiểu Phàm nhìn đến mức hơi si mê, y nghĩ, vì sao lại có người ngay cả miệng cũng đẹp như vậy?
Suy nghĩ của y còn chưa lâng lâng thì đã bị một thùng nước lạnh tưới tan.
"Không cần.
Ta không thích người lạ tùy tiện ra vào phòng ta."
❄️????????❄️
Hầy, tính hoàn Am Môn xong mới edit fic này song song với Quân Mạc Từ nhưng không ngờ các đồng râm ủng hộ dữ quá nên mềnh nhá trước một chap rồi từ từ lấp dần nhó (。•̀ᴗ-)✧
Với lại các chị em bên Trung cũng đẩy thuyền Nghị Phàm không thua gì Bách Thời đâu, và mình tình cờ đọc được fic này ưng quá nữa chứ nên lại nổi máu ham hố dồi ????
Fic này có thể xem như thanh mai trúc mã, thanh xuân vườn trường, truy phu nên sẽ hơi ngược tâm bé Phàm khúc đầu nhó ????.