Nghị Phàm Phong Thuận Nhất Vẫn Định Thân


Qua mấy ngày nữa, trường tư thục bắt đầu nghỉ lễ —— Nghỉ từ mùng một tết, kéo dài đến sau Tết Nguyên Tiêu vài ngày.

Bách Lý Hoằng Nghị nửa vui nửa buồn với đoạn kỳ nghỉ này, vui là quan viên triều đình cũng được nghỉ phép, người một nhà có thể đoàn tụ bên nhau nhiều hơn; buồn là xã giao bỏ cũng bỏ không được, Thượng thư phủ sẽ có nhiều khách vào ngày lễ, hắn là Nhị công tử của Thượng thư phủ, theo lý phải tham gia.

Trương Tiểu Phàm là họ hàng lai lịch không rõ, trong yến hội lại có nhiều bình luận chính trị a dua nịnh hót nghe không hiểu, y cảm thấy buồn tẻ lại khó chịu, Bách Lý Diên liền không bắt y tham gia.

Y nhàm chán trăm điều, giúp làm điểm tâm ở sau bếp.

Món ăn ngày tết chú ý ý đầu, đĩ nhiên đầu bếp của Thượng thư phủ lợi hại hơn Trương Tiểu Phàm nửa mùa một chút, Trương Tiểu Phàm ở bên cạnh học theo, thật ra thú vị hơn ở sảnh ngoài nhiều.

Món ăn đầy đủ, trọng tâm của buổi tiệc chuyển từ ăn uống sang xem biểu diễn, bận rộn sau bếp rốt cuộc cũng có thể ngừng nghỉ một lúc, đêm mùng một tết kinh thành sẽ đốt pháo hoa, những người khác đều ra ngoài xem náo nhiệt, chỉ còn lại một mình Trương Tiểu Phàm vẫn đang suy nghĩ món ăn mới —— Món ăn ngày tết nhiều dầu nặng rượu, y đặc biệt thỉnh giáo đầu bếp một món ăn giải ngán, sò khô bạch ngọc.

Cách làm cũng không khó, Trương Tiểu Phàm nhìn một lần là biết, liền tự mình động thủ, lòng tin mười phần, cũng là vì không dám tiếp tục quấy rầy đầu bếp nữa.
(Sò khô bạch ngọc 白玉干贝.)
Y đang ngâm cồi sò, phòng bếp liền có một vị khách không mời mà đến xông vào.

"Sao ngươi chạy tới đây? Không phải nói ở Đông Viện sao?" Tạ Doãn nhảy vào từ bên cửa sổ, lại gần quan sát Trương Tiểu Phàm đang làm gì, "Không phải chứ, Thượng thư phủ không có ai sao? Còn muốn ngươi đến làm việc cực nhọc!"
"Không phải!" Trương Tiểu Phàm vội vàng phủ nhận: "Ta đang học nấu ăn!" Một lát, Trương Tiểu Phàm mới nhớ hỏi hắn: "Ta mới muốn hỏi ngươi, sao ngươi lại chạy đến đây?"
"Còn không phải vì ngươi à, cũng không đến chúc Tết ta, có phải trong lòng ngươi không có bằng hữu như ta không?" Tạ Doãn giả vờ tức giận.

Trương Tiểu Phàm suy nghĩ một chút, kỳ nghỉ đến bây giờ, cũng ăn mấy bữa cơm tất niên rồi, quả thật y chưa đi thăm hỏi Tạ Doãn, tuy y vốn không biết nhà Tạ Doãn ở đâu, nhưng vẫn nghiêm túc xin lỗi: "Xin lỗi nha! Là ta không tốt! Ngày mai ta nhất định đến nhà......"
"Được rồi được rồi.

Bây giờ thăm hỏi là được, đừng phí công nữa." Tạ Doãn nói chút thì ngưng, nhăn nhăn nhó nhó, quanh co lòng vòng mở một đề tài mới: "Ngươi còn nhớ lần trước ngươi uống say không?"
Nhắc đến chuyện này, Trương Tiểu Phàm đỏ mặt, ngượng ngùng lên tiếng: "Ừm."
"Lúc đó ngươi uống rượu nổi điên, lôi kéo ta không chịu buông, bị người tình của ta thấy." Tạ Doãn đã quen hù người mà còn thêm mắm thêm muối, còn chưa theo đuổi được Bắc Đường Mặc Nhiễm mà ngoài miệng đã kéo y vào phạm vi người yêu rồi, cuối cùng còn hung hung dữ hỏi Trương Tiểu Phàm: "Lần này y không chịu để ý đến ta, ngươi nói làm sao bây giờ?"
"Hả?" Trương Tiểu Phàm nào biết lần đầu tiên mình uống rượu liền uống say bí tỉ phát điên còn đâm cả rổ lớn như vậy, y vốn không biết phải làm sao mới có thể bù đắp, chỉ có thể nôn nóng xin lỗi: "Xin lỗi xin lỗi, vậy làm sao bây giờ a? Ta đi giải thích với y được không?"
Giải thích rất khó giải thích thông, hắn có nhiều hoa danh bên ngoài, lúc theo đuổi Bắc Đường Mặc Nhiễm cũng không đứng đắn, thật vất vả có chút chuyển biến tốt, nợ cũ liền nhảy ra và nợ mới cùng tính một lượt, hắn tám cái miệng cũng nói không thông.

Hơn nữa tự hắn đi vào Vương gia phủ còn tạm được, mang theo Trương Tiểu Phàm trèo tường lại quá sức rồi, còn chưa kịp giải thích phỏng chừng đã bị "bắt gian tại giường", Tạ Doãn vừa nghĩ đến cảnh tượng kia thì cả người liền phát run.

"Quên đi quên đi, ngươi dạy ta làm bánh Saqima đi!"
"Hả?"
(Bánh Saqima Tát Kỳ Mã 沙琪玛.)
Tạ Doãn giải thích với y là tính dùng cái này đi dỗ dỗ người ta.

Thật ra hắn đã sớm nghĩ đến chiêu này rồi, hối lộ vài người hầu nhỏ của Vương gia phủ, dò được gần đây Bắc Đường Mặc Nhiễm muốn ăn gì thèm ăn gì, giả bộ làm Ốc đồng cô nương làm cho người ta, cuối cùng rêu rao lót một mảnh giấy phía dưới để tên lại.

dĩ nhiên Bắc Đường Mặc Nhiễm sẽ không chịu nhận, nhưng hắn đi đi lại lại nhiều ngày như vậy, lại giận nữa liền có vẻ làm ra vẻ, y cũng rất nhớ tên hỗn đản kia, liền cố ý hay vô tình để bọn hạ nhân thấy y đá lăn hộp đồ ăn đưa tới, nghe thấy y cực kỳ không vui nói "Không có thành ý".

Tạ Doãn lập tức nhận được tín hiệu.

Bắc Đường Mặc Nhiễm giở trò cũ, giả vờ làm khó nói muốn ăn bánh Saqima.

Tạ Doãn tiêu dao tự tại đã quen, hắn tìm tòi hết mấy tửu lâu mà hắn thường đến, tính học làm món này ở mấy chỗ đó, nhưng mà mới xảy ra chuyện lớn, sau này còn đến chẳng biết có bị ánh mắt không quen nào đó quan sát không.

Miệng kín nhất bảo đảm nhất, còn có thể học được cách làm, nghĩ tới nghĩ lui chính là Trương Tiểu Phàm rồi.

Trương Tiểu Phàm từng học làm bánh Saqima rồi, với y mà nói thì không khó, nhưng với Tạ Doãn mà nói thì quả thật khó như lên trời, dùng nhiều lực xoa cục bột còn tạm được, lúc cắt mảnh thì hắn cắt quá mỏng hoặc quá dày, từng hàng qua đi, quả thật thảm không nỡ nhìn.

"Ngươi lật mặt a!"
"Đổ mật ong quá nhiều!"
"Ngươi quấy a! Đừng sợ nó, dầu sẽ không bắn đến ngươi."
Cuối cùng cũng làm xong đường trám, Trương Tiểu Phàm theo dõi hắn kết thúc việc cuối cùng, ngay cả phía sau có người đứng cũng không biết.

"Các ngươi đang làm gì?" Bách Lý Hoằng Nghị không thể nhịn được nữa, rốt cuộc cũng mở miệng.

Hắn lén ra khỏi yến hội, đi quanh phủ mới tìm được chỗ Trương Tiểu Phàm núp, kết quả đầu tiên là thấy y và Tạ Doãn tình chàng ý thiếp, tình nồng ý mật làm bánh ngọt.

Trương Tiểu Phàm bị âm thanh đột nhiên chen vào này hù dọa, trái lại Tạ Doãn phản ứng lại trước: "Ô, là Bách Lý huynh à! Thật khéo!"
"Không khéo." Bách Lý Hoằng Nghị căng mặt, "Không biết Tạ công tử nửa đêm viếng thăm Bách Lý phủ, là vì chuyện gì?"
"Đây không phải là vội tới chúc mừng năm mới Tiểu Phàm sao." Tạ Doãn không chột dạ chút nào, còn vỗ bả vai Trương Tiểu Phàm, giựt dây: "Đúng không, Tiểu Phàm?"
Tạ Doãn nói không giả, quả thật hắn đến chúc tết mình, còn về chuyện làm điểm tâm này, Tạ Doãn không muốn y truyền ra ngoài thì y liền không nói, Trương Tiểu Phàm gật gật đầu nói phải.

Bách Lý Hoằng Nghị vốn thấy tay Tạ Doãn đã hơi nén giận rồi, Trương Tiểu Phàm còn gật đầu, trong chốc lát hắn chỉ cảm thấy buồn bực đến hoảng, trên mặt vẫn giữ vài phần thận trọng: "Vậy chi bằng Tạ công tử dời bước đến sảnh ngoài, để Bách Lý phủ chiêu đãi Tạ công tử thật tốt."
"Aiz aiz aiz." Tạ Doãn liên tục xua tay từ chối, "Không cần không cần, ta nhớ ra còn có chuyện quan trọng chưa làm, sẽ không quấy rầy nữa." Tạ Doãn vừa nói vừa giấu bao giấy dầu chứa bánh Saqima vào trong tay áo, vái chào liền cáo lui, vẫn đi trèo tường theo lối cũ.

Tạ Doãn đi rồi, phòng bếp lại lâm vào an tĩnh, Bách Lý Hoằng Nghị buồn bực không nói lời nào, Trương Tiểu Phàm nhìn không ra tâm tình của hắn, thật cẩn thận dịch qua, hỏi hắn: "Yến hội kết thúc rồi sao?"
"Chưa." Bách Lý Hoằng Nghị trả lời, nhìn dáng vẻ cẩn thận của Trương Tiểu Phàm, lại bổ sung: "Hơi buồn, ta lén chạy, ngươi đừng nói với người khác."
Hiếm thấy hắn nói dí dỏm như vậy, Trương Tiểu Phàm bị đáng yêu làm choáng váng, bưng chén sò khô bạch ngọc từ phía sau ra: "Đây là vừa rồi Triệu sư phụ dạy ta làm, huynh muốn nếm thử không?"
Sò khô bạch ngọc là món giải ngán hắn thường ăn sau mỗi lần yến hội, nghĩ đến Trương Tiểu Phàm làm riêng cho mình, Bách Lý Hoằng Nghị ở trong lòng so sánh với Tạ Doãn vừa rồi một phen, ít nhất hắn không nhìn thấy Trương Tiểu Phàm làm điểm tâm cho Tạ Doãn, tâm tình lập tức sáng lên, hắn lên tiếng: "Được."
Phòng bếp không nhỏ, nhưng dù sao cũng không phải chỗ dùng cơm, Bách Lý Hoằng Nghị cảm thấy không sao cả, nhưng Trương Tiểu Phàm lại không muốn hắn ăn ở đây.

Về Đông Viện quả thật là cách xa vạn dặm, hai người liền ra đình nghỉ mát ngoài phòng bếp.

Trăng lạnh như nước, bên ngoài pháo hoa vừa bung xong một vòng, giờ phút này bốn bề đều im ắng.

Trương Tiểu Phàm nâng mặt nhìn Bách Lý Hoằng Nghị ăn, cảm thấy hắn chỗ nào cũng đẹp, thân thể ngay thẳng đẹp, ngón tay cầm chén đẹp, cúi đầu lộ ra cái ót đẹp, ngay cả lúc uống canh bị nước canh dính môi phát sáng cũng đẹp —— Y lại nghĩ đến nụ hôn kia, nóng, ngọt, một nụ hôn cũng đủ khiến người gân giòn xương mềm.

Bách Lý Hoằng Nghị đang tinh tế nhấm nuốt củ cải trắng trong miệng, vừa ngẩng đầu liền thấy Trương Tiểu Phàm si ngốc nhìn hắn.

Trước kia hắn cũng luôn có thể nhận thấy loại ánh mắt này, nhưng hôm nay ngoài ý muốn không cảm thấy quấy nhiễu, ngược lại có chút vui sướng, hắn biết rõ còn cố hỏi: "Sao vậy?"
"Không có gì không có gì." Trương Tiểu Phàm như vừa tỉnh mộng, xua tay liên tục, hỏi hắn: "Hợp khẩu vị không? Có lẽ ta không làm tốt như Triệu sư phụ."
Bách Lý Hoằng Nghị nghiêm túc trả lời: "Ta cảm thấy rất tốt."
Nhưng mà chính y ăn lại luôn cảm thấy là lạ, Bách Lý Hoằng Nghị hỏi y: "Ngươi ăn chưa?"
"Ừm ừm!" Trương Tiểu Phàm gật đầu như giã tỏi, "Đêm nay ăn rất nhiều a, tay nghề của Triệu sư phụ thật tuyệt." Tuy rằng đêm nay vội vàng hơn trước một chút, nhưng Triệu sư phụ đặc biệt yêu thích vị tiểu đồ đệ mới nhận này, chỉ thử đồ ăn thôi mà y đã no lửng dạ rồi.

Trước kia bọn họ ở cùng nhau, đa số đều có "học tập" giật dây bắc cầu, hiếm khi có loại thời gian tán gẫu như này.

Một người chưa bao giờ chủ động đáp lời, một người ăn nói vụng về, ngay cả sóng vai tản bộ trở về cũng không nghĩ ra có chủ đề gì để có thể trò chuyện.

Bách Lý Hoằng Nghị chắp tay sau lưng đi một bên, ngẩng đầu nhìn nhìn trời, trăng sáng sao thưa, có lẽ thích hợp tâm sự thơ?
Hắn mở miệng, lại biến thành: "Học thuộc thơ chưa?" Nói xong hắn liền bắt đầu hối hận, cái này cũng quá phá không khí rồi.

Trương Tiểu Phàm ấp úng trả lời, nói gần đây mình đều ở phòng bếp, lười chưa học.

"Ừm, nghỉ định kỳ thì nghỉ ngơi một chút cũng tốt." Bách Lý Hoằng Nghị cố gắng cứu vãn, phát hiện hiệu quả quá nhỏ, Trương Tiểu Phàm cúi đầu ngoan ngoãn cam đoan bắt đầu từ ngày mai nhất định học thuộc thật tốt, tuyệt không lười biếng nữa.

Ngày hôm sau vẫn không thể đọc sách.

yến hội của Bách Lý phủ hạ màn, Đoan Mộc Vân bắt đầu nhàm chán, năm trước bà si mê đánh bài mạt chược, có vài vị bạn bài cố định, hằng ngày liền tụ chung một chỗ đánh bài giải buồn, bắt đầu sau mùng một tết, ván bài liền tan, bây giờ muốn tập hợp lại, không phải Lý phu nhân Hộ bộ Thượng thư không rảnh, thì chính là Trương phu nhân Lại bộ Thượng thư rất bận, rải rác gom không đủ người.

Bách Lý Diên nào nhìn được bà thở ngắn than dài, nhiệm vụ đánh bài mạt chược với Bách Lý phu nhân ngay lập tức được giao lại.

Xét thấy Bách Lý Diên còn có chuyện quan trọng, nhiệm vụ này phải do ba vị tiểu công tử hoàn thành.

Bài mạt chược vốn là "Hộ lương bài" của Thái Thương tỉnh Giang Tô, chia thành ba màu và hoa văn là Vạn, Sách, Đồng, cộng thêm Phong Bài (Tài Phao) và Trung Bạch Phát, tổng cộng 108 tấm.

Bởi vì bài tụ này không tiện thao tác trên tay khi ở bên ngoài nên liền chế thành quân bài, sau này phát triển thành bài mạt chược, có thể đứng dậy đánh.

Người chơi gồm bốn người, phân bố vào bốn đầu bàn vuông, mỗi người mười ba lá bài, nghe chạm hồ cống ăn, tự do sắp hàng tổ hợp.

Trương Tiểu Phàm chưa từng đánh bài mạt chược, nghe xong quy tắc cũng là cái biết cái không, Đoan Mộc Vân vội khuyên: "Không sao, thua vài ván là con liền hiểu."
Trương Tiểu Phàm mơ mơ màng màng ra trận, thua hơn nửa thẻ đánh bạc mà Bách Lý Diên cho y, cuối cùng cũng tìm ra cách đánh như thế nào.

Nhưng ngồi trước mặt y là một vị tay lão luyện bài mạt chược, hai vị thiên tài số học, nhìn thế nào thì y cũng là người thua thiệt nhất.

Bách Lý Diên an ủi y không cần nghĩ đến chuyện tiền đánh bạc, thua thì ghi vào sổ của ông, thắng thì xem như cho y tiền lì xì.

Lúc này Trương Tiểu Phàm mới không lo lắng nữa.

Tay mới có chỗ tốt chính là vận khí cực tốt, Trương Tiểu Phàm người ngốc có phúc ngốc, lần mò hai ván cống nở hoa, thắng lại tiền vốn hơn một nửa.

Ba nhà khác chém giết gay gắt, Trương Tiểu Phàm buồn bực phát đại tài, thành thành thật thật kiếm chút tiền lẻ, mới vừa lại gần nghe bài, Bách Lý Hoằng Nghị nhà dưới luôn có thể đạp sét khiến y hồ bài.

Mấy ván kế tiếp, Bách Lý Khoan Nhân nhịn không được cười cười: "Hoằng Nghị, trên chiến trận còn không có phụ tử mà, đệ nên vứt bỏ tình cảm riêng tư đi, dù sao đi nữa cũng là nước phù sa không chảy ruộng ngoài."
Bách Lý Hoằng Nghị trầm giọng lên tiếng, giải quyết dứt khoát tự tìm cùng một màu, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Bách Lý Khoan Nhân: "Đại ca thật ngại quá, huynh đệ ruột cũng tính sổ rõ ràng."
"Đó là dĩ nhiên."
Bọn họ đệ một lời ta một câu như đánh đố, Trương Tiểu Phàm phân biệt kỹ một hồi mới phẩm ra chút tư vị —— Hoằng Nghị là đang nhường mình sao? Nhưng mà phỏng đoán lập tức bị y bác bỏ, kế tiếp quả thật là Bách Lý Hoằng Nghị đại sát tứ phương, chạm hồ thuần một màu, sờ toàn bộ mười ba yêu tự, đẩy hết lợi thế đến trước mặt y, xếp thành một tòa núi nhỏ, thật khó lường.

Bách Lý Hoằng Nghị đánh bài khí định thần nhàn, dư quang nhận thấy ánh mắt thán phục của Trương Tiểu Phàm, che giấu nên ho khan một tiếng, giả vờ hồ xúi giục Bách Lý Khoan Nhân đánh ra bốn vạn.

Gần đến cơm chiều, Đoan Mộc Vân vẫn không nỡ nghỉ, bà thua tiền nên không chịu bỏ qua như vậy, đành phải thương nghị đánh thêm nửa canh giờ.

Mấy ván sau, quả thật vận khí của Đoan Mộc Vân xoay chuyển, cuối cùng kiểm kê thẻ đánh bạc, bà không chỉ thu về tiền vốn, còn có lời.

Đoan Mộc Vân lộ rõ nét vui mừng trước mặt các tiểu hài tử, vui vẻ bảo ngày mai phải mua y phục cho bọn họ —— Cuối cùng nước phù sa vẫn chảy về trên người ba bọn họ.

Sau khi dùng cơm, Trương Tiểu Phàm và Bách Lý Hoằng Nghị về Đông Viện, trên đường Trương Tiểu Phàm muốn nói lại thôi bị Bách Lý Hoằng Nghị liếc mắt một cái liền nhìn thấu, Bách Lý Hoằng Nghị chọn nói trước: "Quả thật nhường cho mẫu thân, nếu để bà không vui thì không chỉ nửa canh giờ."
Đương nhiên Trương Tiểu Phàm hiểu, mấy ván cuối hai huynh đệ hầu như tranh nhau cho Đoan Mộc Vân bài.

Y muốn hỏi là, hôm nay nhường, là ưu tiên cho y, hay là do chính y mèo mù vớ cá rán, nhưng Trương Tiểu Phàm hơi xấu hổ không dám hỏi.

"Ừm ừm, cái này ta biết.

"Trương Tiểu Phàm lên tiếng, lại xoay đề tài: "Trước đây Hoằng Nghị cũng đánh bài mạt chược sao?"
"Lần đầu tiên."
"Lần đầu tiên? Lần đầu tiên đã có thể lợi hại như vậy sao?" Trương Tiểu Phàm líu lưỡi, sao lần đầu tiên của y lại kém lần đầu tiên của Hoằng Nghị nhiều như vậy?
Bách Lý Hoằng Nghị cười cười không lộ thanh sắc: "Có lẽ môn toán của ta khá tốt, đại khái đánh vài ván liền có thể tính bài.

Trùng hợp tính được khá chuẩn mà thôi."
(Thanh sắc 声色: tiếng nói và nét mặt; múa hát và sắc đẹp.)
Bài mạt chược còn có thể tính bài để đánh? Trương Tiểu Phàm chưa bao giờ nghe, kinh ngạc há miệng, cuối cùng mới phun ra một câu cảm khái: "Hoằng Nghị, huynh thật sự rất lợi hại!"
Với Bách Lý Hoằng Nghị mà nói lại rất hưởng thụ chiêu này.

Bách Lý nhị công tử đã quen với khích lệ tầm thường này lại thấy lâng lâng bởi một câu thổi phồng của Trương Tiểu Phàm, ngay cả cảnh sắc đập vào mắt cũng tình thơ ý họa hơn trước vài phần.

Ngày thứ ba Trương Tiểu Phàm vẫn không thể đọc sách, Đoan Mộc Vân nói dẫn y lên phố, Bách Lý Hoằng Nghị ngồi bên cạnh dựng lỗ tai, trên mặt không có nhấp nhô gì, Đoan Mộc Vân lại gần, hỏi hắn: "Tiểu Nghị, hôm nay muốn lên phố với mẫu thân không?"
Loại chuyện đi dạo với Đoan Mộc Vân này, không có một nam nhân nào của Bách Lý gia có thể tránh được, nhưng Đoan Mộc Vân cảm thấy mang mấy người không hiểu phong tình, chỉ biết gật đầu nói đẹp rồi duỗi tay muốn tính tiền này không thú vị.

Sau khi Trương Tiểu Phàm đến, bà càng quên sạch bọn họ.

Hôm nay mặt trời mọc hướng Tây, bà lại tìm Bách Lý Hoằng Nghị ít có khả năng nói chuyện tâng bốc nhất.

Trương Tiểu Phàm muốn đi, dĩ nhiên Bách Lý Hoằng Nghị sẵn lòng dành nhiều thời gian ở chung với y, nhưng trên mặt vẫn muốn làm bộ làm tịch: "Hôm nay hài nhi còn chưa ôn bài."
"Ai dà! Lát nữa ta sẽ nói với cha con, sao đã nghỉ lễ rồi mà ông ấy còn không cho con nghỉ ngơi chứ!" Dù sao cũng là ruột thịt của bà, rốt cuộc hắn có sẵn lòng hay không, Đoan Mộc Vân liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu rồi.

Lúc nãy bà nói chuyện với Trương Tiểu Phàm, Bách Lý Hoằng Nghị liền liếc mắt qua, còn thường chú ý nội dung cuộc đối thoại của bọn họ, trước kia không thấy hắn tích cực như vậy.

Đoan Mộc Vân không biết vì sao năm mới đến, tình cảm của hai người liền tiến bộ vượt bậc đến mức như thế, nhưng cơ hội đã tới, không thể nhìn nó trôi đi được.

Bà hăng hái hưng phấn thêm, ra đòn sát thủ: "Hôm nay bảo bảo đi một chuyến với mẫu thân đi, được không?"
Bách Lý Hoằng Nghị cố miễn cưỡng, đồng ý rồi.

Đến chính là Nhã Phương Các hay đến nhất.

Chưởng quầy của Nhã Phương Các thấy bà đến, lập tức nghênh đón: "Bách Lý phu nhân! Hai vị tiểu công tử! Khách quý lâm môn a! Mau mau mời vào trong."
Trương Tiểu Phàm và Bách Lý Hoằng Nghị hoàn toàn xem không hiểu mấy vải vóc y bào này, đi theo phía sau Đoan Mộc Vân nghe chưởng quầy giới thiệu: "Trong tiệm mới tới mấy loại vải, tố cẩm, vân cẩm và gấm Tứ Xuyên, đều cực tốt.

Ngài nhìn cái này một chút, là kiểu dáng mới, cẩm bào vân văn Thiên Lộc, rất hợp hai vị tiểu công tử.

Cửa hàng của chúng tôi mới tuyển một vị tú nương Tô Châu, cách thêu rất lợi hại, nếu ngài cần kiểu khác, ta sẽ kêu người làm theo yêu cầu của ngài, chọn ngày đưa đến phủ."
"Lấy cái này đi, để Tiểu Phàm thử xem."
"Dạ?" Trương Tiểu Phàm đột nhiên bị điểm tên, hơi luống cuống.

Trước kia y cùng Đoan Mộc Vân đi mua y phục, phần nhiều là mua cho bà, đương nhiên Đoan Mộc Vân cũng mua cho y, sau khi đo kích cỡ, cơ bản là y không cần thử y phục, Đoan Mộc Vân nhìn trúng liền mua ngay cho y.

Hôm nay lần đầu tiên muốn y thử y phục trước mặt những người này, đặc biệt là ngay trước mặt Hoằng Nghị, Trương Tiểu Phàm hơi ngượng ngùng, âm thanh thấp thấp kêu: "Di mẫu......"
Chưởng quầy là người thức thời, lập tức kêu tiểu nhị lấy y bào xuống, rồi tự mời chào Trương Tiểu Phàm: "Tiểu công tử, bên trong có phòng riêng, cần ta giúp ngài thay y phục không?"
Trương Tiểu Phàm xua tay liên tục, "Không cần không cần, ta tự làm là được." Đành phải căng da đầu nhận y bào đi thay.

Trương Tiểu Phàm tuyệt không ngờ mặc y bào này lại phiền toái như vậy, vừa có đai lưng rộng vừa có đai eo nhỏ, và vì kiểu dáng rộng hơn kích cỡ trước đây của y nên y mặc lỏng lỏng lẻo lẻo, hoàn toàn không còn hình dáng.

Y ở bên trong lăn lộn đến sứt đầu mẻ trán, Đoan Mộc Vân ở ngoài cửa uống trà cũng đang hỏi: "Sao Tiểu Phàm lâu như vậy, có phải y phục mới quá khó mặc không?"
Trương Tiểu Phàm nghe thấy đối thoại của Đoan Mộc Vân và chưởng quầy, chưởng quầy đang xin lỗi: "Là tại hạ sơ sót, ta nên đi giúp Tiểu Phàm công tử thay y phục mới phải."
"Không cần, Hoằng Nghị đi thôi."
Trái tim của Trương Tiểu Phàm nhấc lên cao, lại nghe thấy Bách Lý Hoằng Nghị trầm trầm lên tiếng "Dạ".

Ông trời! Sao lại có thể để Hoằng Nghị thấy bộ dáng lúng túng ngay cả mặc y phục cũng không biết của y chứ! Trương Tiểu Phàm càng sốt ruột, buộc đai lưng càng sai, không chú ý còn làm nút chết, vừa tháo nút kết vừa run như cầy sấy lắng nghe âm thanh ngoài cửa.

"Tiểu Phàm, ngươi ổn không?" Là Bách Lý Hoằng Nghị đang gõ cửa.

"Ổn ổn, huynh chờ ta một chút." Trương Tiểu Phàm nôn nóng kêu lên, làm sao cũng không tháo nút chết được.

Ngoài cửa, Bách Lý Hoằng Nghị đợi chốc lát, lại gõ gõ cửa, hỏi y: "Gặp phải phiền phức sao?"
"Không có!"
Âm thành này nghe vào càng như là có.

Bách Lý Hoằng Nghị thở dài, lập tức đẩy cửa ra: "Ta vào đi."
Vừa vào cửa, Bách Lý Hoằng Nghị liền thấy Trương Tiểu Phàm hơi cong eo, trong tay còn nắm chặt một cái nút chết cực kỳ xấu, hắn lại gần nắm lấy nút kết kia: "Ta làm đi."
Không thể tránh khỏi, tay của hai người chạm vào nhau, rất nhanh xúc cảm ấm áp kia liền theo đầu ngón tay chạm nhau xâm nhập đến toàn thân, Trương Tiểu Phàm vội thu tay về, cúi đầu đáp rất nhỏ tiếng.

Tay Bách Lý Hoằng Nghị rất đẹp, khớp xương rõ ràng, rất có cảm giác mạnh mẽ, nút chết rất không nghe lời trong tay Trương Tiểu Phàm kia lại bị hắn nhẹ nhàng cởi bỏ.

Đường đường là Bách Lý nhị công tử, chỉ cần hắn muốn, ngay cả giày cũng không cần tự mình mang, có rất nhiều người lo liệu giúp hắn, có ai có thể mời được tượng phật lớn này hạ phàm buộc đai lưng cho mình không? Chẳng qua Đoan Mộc Vân mượn danh nghĩa mà thôi, nhưng vị Trương Tiểu Phàm trước mắt này lại khẩn trương đến mức toàn bộ vành tai đều đỏ rực.

"Lệch rồi." Bách Lý Hoằng Nghị vuốt vuốt nếp nhăn trên đai lưng, chỉ chỉ y phục trên người Trương Tiểu Phàm, không đợi y phản ứng lại đã mở miệng trước: "Xin lỗi, thất lễ."
Bách Lý Hoằng Nghị ngoài miệng nói mạo phạm, nhưng động tác lại đứng đắn vô cùng, ôn nhu giúp y chỉnh xong y bào, cuối cùng nói Trương Tiểu Phàm giơ tay lên, vòng một vòng nhẹ nhàng quanh eo y, tính làm một nút kết trung quy trung củ nhất cho y.

(Trung quy trung củ 中规中矩: lời nói và việc làm hợp lễ tiết phép tắc.)
Bách Lý Hoằng Nghị vòng quanh phía sau y, nghiêm túc chỉnh lại.

Hai người dựa hơi gần, Trương Tiểu Phàm ngay cả thở cũng không dám, thẳng lưng, ngoan ngoãn tùy ý đối phương định đoạt.

Thật sự quá gần, ngay cả tiếng đối phương hô hấp cũng nghe được rõ ràng như vậy.

Lúc Bách Lý Hoằng Nghị giơ tay chỉnh lại cổ áo cho y, hơi thở ấm áp kia nhanh chóng dính vào, ấm ấm áp áp, đủ để tiêu tan toàn bộ khoảng cách.

Giữa một tấc vuông, suy nghĩ đại loạn.

"Được rồi." Bách Lý Hoằng Nghị đi vòng ra phía trước xem xét tinh tế tỉ mỉ tác phẩm của mình, bộ cẩm bào vân văn Thiên Lộc này, hoa văn là nai linh động và mây uyển chuyển, tay thêu vòng vàng vòng bạc, chi tiết ám văn cũng làm tinh xảo, cách thêu lợi hại, quả thật rất hợp Trương Tiểu Phàm.

Bách Lý Hoằng Nghị nhìn một lần nữa, cuối cùng cho lời bình: "Cũng ổn, hơi lớn một chút."
Lần đầu tiên Trương Tiểu Phàm được Bách Lý Hoằng Nghị nhìn như vậy, thân thể luống cuống cứng còng, ngón tay giấu trong tay áo khẩn trương xoắn vào nhau, hầu kết xinh xắn lăn lộn vài cái, ửng đỏ khô nóng trên mặt có nhảy vào sông Tiền Đường cũng rửa không sạch, lông mi dài cong vút rung rung, ngay cả âm thanh cũng run rẩy: "Vậy, ta đi thay đi."
Bách Lý Hoằng Nghị còn chưa xem đủ, sao để y lâm trận bỏ chạy được: "Mẫu thân còn chưa xem, ta nói không nhất định chuẩn."
Nhưng ta để ý cái nhìn của huynh nhất a, Trương Tiểu Phàm nghĩ.

Y lại nhút nhát rụt rè hỏi: "Huynh cảm thấy......!thật sự ổn sao?"
Bách Lý Hoằng Nghị nghiêm túc nhìn y, từ sợi tóc mềm mại, đến đôi mắt ướt dầm dề, gương mặt đỏ bừng, chóp mũi cao và môi ngọc đầy đặn, lại đến cổ thon dài, cổ áo to rộng tỳ bà che nửa mặt lộ ra một đoạn xương quai xanh lả lướt hấp dẫn.

Còn có, còn có vừa rồi lúc chỉnh lại đai lưng, sau cổ có lông tơ nhỏ vụn, hợp với vành tai ửng đỏ, làn da nhẵn nhụi, non mềm như kiểu chạm vào một cái liền sẽ bóp ra nước vậy.

Bỗng dưng hắn nhớ đến câu thơ kia —— Vân tưởng y thường hoa tưởng dung, xuân phong phất diện lộ hoa nùng.

Trương Tiểu Phàm bị hắn nhìn đến toàn thân nóng bừng, giờ phút này phòng riêng rộng lớn lại biến thành một góc hít thở không thông, y kéo đai lưng vừa cột kỹ kia, lắp bắp nói: "Ta......!Ta vẫn nên thay a."
"Ta vừa mới thắt." Bàn tay của Bách Lý Hoằng Nghị dán lên ngăn cản động tác của Trương Tiểu Phàm, nhiệt độ nóng bỏng cứ bồi hồi chỗ làn da hai người dán nhau, âm thanh của hắn càng nóng bỏng vô cùng.

"Tiểu Phàm." Bách Lý Hoằng Nghị gọi ôn nhu, tình ý chân thành trả lời câu hỏi của y: "Ta cảm thấy, thật sự rất đẹp."
(Thanh Bình Điệu - Lý Bạch
Vân tưởng y thường, hoa tưởng dung,
Xuân phong phất diện, lộ hoa nùng.

Xiêm y như mây, dung mạo tựa hoa,
Gió xuân đẫm sương phất nhẹ qua mặt.)
Nguyên văn là "phất hạm" là qua hiên nhưng tác giả chỉnh thành "phất diện" là qua mặt.

️????️
Ku Doãn đốt nhà người ta sẵn tiện đốt luôn nhà mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui