Nghị Phàm Phong Thuận Nhất Vẫn Định Thân


Như Bách Lý Hoằng Nghị đoán, quả nhiên người của Bách Lý phủ tìm được bọn họ vào giữa trưa ngày thứ hai.

Ngày hôm qua hai người bọn họ lăn lộn một ngày, cũng chưa ăn uống gì, lúc được đỡ lên xe ngựa, thân thể vẫn còn suy nhược.
Khoái mã về Bách Lý phủ báo tin trước, Bách Lý Khoan Nhân cũng không nóng nảy hỏi bọn họ đã xảy ra chuyện gì mà để bọn họ ăn trước chút gì đó mới quan trọng nhất.

Trên xe ngựa có chuẩn bị trà xanh và bánh ngọt, Trương Tiểu Phàm và Bách Lý Hoằng Nghị uống mấy chén nước lớn trước mới có sức nuốt điểm tâm.
Vào lúc giữa trưa, ngày xuân ấm áp lại đặc biệt rõ ràng, bọn họ mặc y phục dày nặng thậm chí còn cảm thấy nóng, Trương Tiểu Phàm cởi áo khoác đặt trong tay, nghĩ nghĩ lại ôm, dường như phía trên còn sót lại ấm áp tối hôm qua.
Đoan Mộc Vân đang lo lắng chờ đợi ở nhà, nhìn lên thấy người đến, cũng không rảnh đoái hoài dáng vẻ chủ mẫu cái gì, đứng dậy từ đệm hương bồ liền đi nghênh đón: "Có làm sao không? Có khỏe không?"
Đoan Mộc Vân lấy khăn lụa nhẹ nhàng lau mồ hôi trên thái dương của hai người, Trương Tiểu Phàm dỗ bà nói không sao, bà còn cho là Tiểu Phàm hiểu chuyện không muốn nói, cuối cùng Bách Lý Hoằng Nghị mở miệng kể quá trình, bà mới chịu tin, rồi lập tức kêu hạ nhân múc nước cho bọn họ tắm gội.
"Có đói bụng không? Ta đã sai người chuẩn bị sẵn cơm nước rồi, ăn một chút trước nhé?" Đoan Mộc Vân hỏi.
Bách Lý Hoằng Nghị thích sạch sẽ, bên ngoài là tình thế bức bách, có thể sống sót đã không dễ, cũng không cầu có sạch sẽ gì không, nhưng vừa về đến Bách Lý phủ, thói ở sạch kia khiến hắn không ngồi yên được, dù thế nào cũng không thể ăn cơm trước rồi mới tắm gội.
"Ở trên đường đã lót bụng rồi, tắm gội trước đi."
Trương Tiểu Phàm dính hắn như con trùng theo đuôi, cũng đi rửa mặt trước rồi đến ăn cơm.

Tắm rửa xong, cuối cùng người cũng thoải mái chút, người một nhà đã ngồi trước bàn cơm chờ bọn họ đến ăn cơm.
Bách Lý Diên lo sợ bất an cả đêm, mới đi ra từ trong cung liền nhận được khoái mã báo tin nói đã tìm được người rồi, ngựa không dừng vó trở về gấp.

Ở trên bàn hỏi tình huống đại khái.

Bách Lý Hoằng Nghị chỉ có thể phán đoán từ con chim bay kia, nhưng suy cho cùng hắn không biết rõ về việc quan trường của Bách Lý Diên, nên chỉ có thể phán đoán mơ hồ từ mấy quan viên nổi bật.
Dĩ nhiên Bách Lý Diên sẽ không để hắn bận tâm, chỉ nói mình sẽ đi tra, để bọn họ buông lỏng tinh thần là được.
Ăn uống no đủ, rốt cuộc có nhàn tâm nghĩ đến chuyện khác.

Cứ gấp không chờ nổi như vậy, mới vừa vào phòng cách vách thì Trương Tiểu Phàm lập tức chui vào trong đầu hắn.
Lần này người phiền não thành Bách Lý Hoằng Nghị, lớp giấy cửa sổ mông lung nhưng lại rõ ràng kia, đôi mắt đen nhánh non nớt phát sáng ở đối diện câu lấy hắn xuyên thủng lớp giấy này.

Bách Lý Hoằng Nghị lật qua lật lại một quyển sách, cuối cùng vẫn khép lại.

truyện teen hay
Thơ từ tình ái, từ xưa đến nay mấy ngàn vạn bài, mỗi một câu Bách Lý Hoằng Nghị đều đọc làu làu, nhưng vào lúc này, hắn lại cảm thấy bên miệng trống không, không bắt được từ gì.
Đợi Thanh Tỏa đến dò hỏi hắn có gì cần phân phó không, hắn mới phục hồi tinh thần lại, mình đã đứng ở cửa Trương Tiểu Phàm hồi lâu.
"Hoằng Nghị?" Người bên trong cánh cửa nghe được âm thanh, kéo ra một khe cửa, ló đầu ra nhìn hắn, "Có chuyện gì sao?"
Trương Tiểu Phàm cũng chờ mong, y vừa biết Bách Lý Hoằng Nghị đến tìm y liền hưng phấn muốn chết, không ngăn được ảo tưởng đối phương muốn nói gì với mình, đôi mắt đen láy tròn xoe nhìn chằm chằm hắn, dường như muốn tìm được đáp án trên gương mặt kia.
Bách Lý Hoằng Nghị không ngờ người đột nhiên đi ra, bên cạnh còn có một Thanh Tỏa không có nhãn lực đang đứng, hắn căng mặt, cuối cùng phun ra hai chữ: "Giải sầu."
Không đúng không đúng, thời cơ không đúng.

Không phải Đông Viện quá nhiều người, thì chính là Đoan Mộc Vân lôi kéo Trương Tiểu Phàm đi tâm sự, Bách Lý Hoằng Nghị làm sao cũng không tìm được thời cơ.

Rốt cuộc khi nào mới là thời cơ tốt nhất, hắn ngàn tính vạn tính, lật hết chín chương số học vẫn không tìm ra một đáp án nào.
Đang buồn khổ, bé con cách vách thần giao cách cảm gõ gõ cửa hắn, đến an ủi sự buồn bực của hắn.
"Hoằng Nghị, đêm nay có hội đèn lồng, muốn cùng đi không?"
Dự kiến ​​ban đầu là về quê trước tết Nguyên Tiêu, nhưng bọn họ trì hoãn một ngày ở trên đường, liền bỏ lỡ ngày hội đèn lồng đầu tiên.

Nhưng mà hội đèn lồng Nguyên Tiêu ở kinh thành náo nhiệt phi phàm, ba đêm liên tiếp, bắn pháo hoa ba đêm, khí thế vô cùng, bọn họ vẫn có thể hoãn việc để tham gia hội đèn lồng đêm nay.
Đương nhiên Bách Lý Hoằng Nghị đồng ý.

Lúc trước hắn không thích loại hoạt động nhiều người chen chúc như thế lắm, Bách Lý phủ mở yến hội ca vũ thăng bình, năm nào thưởng thức cũng cảm thấy nhạt nhẽo, cũng không có nhiều hứng thú với hội đèn lồng bên ngoài.

Nhưng bây giờ có một cơ hội có thể ở cùng một chỗ với Trương Tiểu Phàm, dĩ nhiên hắn nguyện ý hy sinh một chút.
Hội đèn lồng dân gian, dĩ nhiên không cần ăn mặc trang nghiêm như tham gia yến hội, rêu rao quá mức cũng bất tiện, hắn chính là muốn làm người bình thường cùng Trương Tiểu Phàm bình bình thường thường dạo hội đèn lồng một lần.

Nhưng ở trước mặt người trong lòng, người có nội liễm như thế nào, vẫn luôn có thời khắc muốn khổng tước xòe đuôi.
Chọn tới nhặt lui, cuối cùng chọn một bộ thường phục Nguyệt Nha trắng, phía trên thêu ám văn dạ nguyệt thanh trúc.

Nhưng dáng người khí độ của hắn, ở trong đám người quả thật vẫn gây chú ý, nhìn liền biết là công tử phú quý.
Đêm dài đằng đẵng, ở nơi đèn đuốc nhân gian này, hắn có rất nhiều thời cơ thổ lộ tâm ý với Trương Tiểu Phàm nên cũng không nóng nảy.

Đương nhiên cũng có chút cận hương tình khiếp, người từ trước đến nay làm việc đều có dự tính, lần đầu tiên không nắm chắc, đành chờ trên đường về nhà sau lễ hội đèn lồng rồi tìm một thời cơ tốt ----- Hắn muốn để Trương Tiểu Phàm vui vẻ dạo chơi hội đèn lồng trước.
(Cận hương tình khiếp 近乡情更怯 hình dung tâm trạng phức tạp của kẻ lãng tử về quê.

Tất cả những đổi thay của quê hương thường khiến ta vừa vui mừng nhưng vừa cảm thấy lâng lâng khó tả.)
Không phải thôn Thảo Miếu không có hội đèn lồng, nhưng dù sao cũng ít người, không náo nhiệt bằng kinh thành, bày sạp ở hội đèn lồng kéo dài cả con đường nhìn không thấy cuối, Trương Tiểu Phàm tò mò nhìn quanh, bên này cũng thích, như vậy cũng hiếm lạ, nhìn tới nhìn lui, thời gian và tinh lực đã chuẩn bị cả đêm đều tiêu phí vào hội đèn lồng này.
Dù sao cũng là người vừa thoát ra khỏi sinh tử, Bách Lý Diên không yên tâm, vẫn phái người đi theo bọn họ, hai người kia mặc áo vải thô ẩn vào đám người phía sau, thoạt nhìn không khác dân chúng bình thường.

Bách Lý Hoằng Nghị ước chừng đo lường tính toán khoảng cách một chút, cách mười trượng, cũng không ảnh hưởng bọn họ.
Ảnh hưởng bọn họ nhất, là Tạ Doãn cách trong gang tấc này.
Tạ Doãn tin tức nhanh nhẹn muốn chết, vừa nghe nói Trương Tiểu Phàm gặp nạn liền vô cùng lo lắng đến Bách Lý phủ, thấy người không sao mới yên tâm, hỏi y có muốn cùng đi chơi hội đèn lồng tối nay không.

Trương Tiểu Phàm sinh lòng ngứa ngáy bởi sự miêu tả sinh động như thật của hắn, lại nhịn không được đi hỏi Bách Lý Hoằng Nghị.
"Bách Lý huynh, thật khéo thật khéo." Tạ Doãn cười chào hỏi hắn, còn không quên đụng đụng bả vai Trương Tiểu Phàm, nháy mắt với y.

Tạ Doãn làm giáo sư chỉ bảo Trương Tiểu Phàm yêu đương, thất thủ qua một lần, lúc này hắn xoa tay hầm hè, ắt phải cứu lại thanh danh đại sư tình trường của mình, nói với Trương Tiểu Phàm nhất định sẽ tạo thời cơ cho bọn họ.
Trương Tiểu Phàm mơ mơ màng màng lại lên phải thuyền giặc, bị người lừa trở thành người ở giữa nhóm ba người này, dọc theo đường đi vừa phải chú ý cảm xúc bên này, vừa phải phân tâm tiếp nhận Tạ Doãn "lấy lòng".
Từ sau khi Tạ Doãn đến thì Bách Lý Hoằng Nghị liền mất hơn phân nửa hứng thú, Tạ Doãn gặp may hơn hắn liền biết xum xoe ------ Chỗ nào ở hội đèn lồng chơi vui, sau đó sẽ có tiết mục gì, hắn ta nói rõ ràng rành mạch, Trương Tiểu Phàm luôn bị hắn ta chọc vui hết mức.
Bách Lý Hoằng Nghị hơi ủ rũ nhìn hai người nói giỡn bên cạnh, bước chân cũng chậm đi một chút.

Người bán rong bên cạnh lập tức thò qua rao hàng: "Công tử, mua một chiếc đèn lụa đi.

Có đèn hoa, đèn trăng, đèn thỏ......"
Bách Lý Hoằng Nghị quay đầu lại nhìn nhìn đèn thỏ họa công tinh tế kia, đáng yêu độc đáo, khiến hắn nhớ đến Trương Tiểu Phàm cười ra răng thỏ, cầm một con thỏ con dỗ hắn đừng không vui.
"Ừm, lấy cái này." Hắn chỉ chỉ đèn thỏ, móc tiền túi ra trả tiền.
Trước kia hắn xuất môn mua đồ đều trực tiếp ghi vào sổ sách của Bách Lý phủ, đương nhiên cửa hàng mặt tiền thường đến đều biết Bách Lý nhị công tử này, vốn không cần hắn mở miệng đều tự động ký sổ cho hắn, cuối tháng lại đưa sổ kết toán đến Bách Lý phủ kết số.

Nhưng bán hàng rong trong hội đèn lồng này, đa số là buôn bán nhỏ, không nhận ghi nợ, vì thế Đoan Mộc Vân cho hắn một túi tiền, bỏ phần nhiều là tiền đồng, bạc vụn và các loại tiền lẻ, vẫn chưa yên tâm nên đưa cho hắn một túi tiền khác, bên trong đều là ngân phiếu rất lớn.
Ba văn tiền một chiếc đèn thỏ, Bách Lý Hoằng Nghị đắn đo lấy ra ba khối tiền đồng, đưa cho người bán rong.
Một tiếng vang lớn, chân trời nổ tung một đóa pháo hoa lộng lẫy, ánh mắt mọi người xung quanh không hẹn mà cùng dời về phía trời bên kia.

Người bán rong tập mãi thành quen, buôn bán xong trước rồi lại nhiệt tình giải thích: "Công tử, pháo hoa bắt đầu rồi, bên hồ cuối đường là chỗ xem tốt nhất, đi trễ sẽ không còn vị trí tốt nữa."
Bách Lý Hoằng Nghị nhận đèn thỏ, nói lời cảm tạ.

Trương Tiểu Phàm đằng trước đã cách một khoảng, ở trong đám người vẫy tay với hắn: "Hoằng Nghị!"
Bách Lý Hoằng Nghị bước nhanh muốn đuổi kịp, lại bị người bên cạnh đột nhiên đụng phải một chút, hắn còn chưa kịp đi xoa xoa bả vai bị đụng đau thì đã lo kiểm tra đèn thỏ suýt bị đâm lệch trước.

Lại ngẩng đầu, chỉ còn lại dòng người chen chúc, liếc nhìn lại người người nhốn nháo, tiếng nói chuyện tiếng ồn ào hết đợt này đến đợt khác.
Hắn không tìm thấy Trương Tiểu Phàm.
Bách Lý Hoằng Nghị không rảnh lo đèn thỏ nữa, đẩy dòng người ra đi về phía trước, lại bị càng chen càng xa.

Một bên khác, Trương Tiểu Phàm không nhìn thấy hắn, cũng sốt ruột, tránh khỏi tay Tạ Doãn muốn đi tìm, lại bị đám người không ngừng đẩy đi về phía trước.
Bọn họ bị đẩy đến cuối con phố dài, vòng vây khá trống trải, rất nhanh Tạ Doãn liền tìm được y, nhưng vẫn không thấy Bách Lý Hoằng Nghị.
"Chúng ta hóng gió bên đình kia từ từ chờ hắn đi, chạy loạn có lẽ sẽ bỏ lỡ." Tạ Doãn đề nghị.

Trương Tiểu Phàm nhìn dòng người trên đường dài, không thể làm gì khác hơn là đồng ý.
Bọn họ đến sớm, đình hóng gió còn chỗ, Trương Tiểu Phàm tang mặt, ngay cả xem pháo hoa cũng mất hứng thú.

Tạ Doãn thấy y không vui, nghiêng đầu hỏi y: "Khát không? Bên kia có bán nước ô mai, ta mua chút cho ngươi nếm thử nhé?"
Trương Tiểu Phàm giỏi đoán ý người, khóe miệng cười cười, lên tiếng "Ừm".
Tạ Doãn đi rồi, y lại suy sụp xuống.
Đầy trời đèn đuốc rực rỡ nở rộ, màn đêm được chiếu sáng ngời, trong tiếng nói chuyện hưng phấn của những người khác, hình như y nghe được có người đang gọi tên y.
Y dựa theo nơi phát ra âm thanh nhìn về phía người đến, liền nhìn thấy Bách Lý Hoằng Nghị hơi chật vật đứng trước mặt y.

Hắn hẳn là chạy vội đến, trên má trắng nõn nhiễm đỏ ửng, thái dương còn ánh mồ hôi, trên tay còn đang nắm một chiếc đèn thỏ đã bị chen đến biến dạng.
Hoàn toàn không giống Bách Lý nhị công tử lễ độ trước kia.
Bách Lý Hoằng Nghị nhìn thấy Trương Tiểu Phàm ngây ngốc ngơ ngác kia, cuối cùng trái tim cũng rơi xuống, tiêu tan nở nụ cười.
Cùng nở rộ theo tươi cười kia, là pháo hoa diễm lệ phía sau hắn.
Tìm y giữa trăm ngàn chúng sinh, bỗng nhiên quay đầu, người kia lại ở dưới đèn đuốc chập chờn.
Trương Tiểu Phàm nhanh chóng đứng dậy chạy về phía hắn, lập tức nhào vào trong lòng hắn.

Khi hơi thở ấm áp quanh quẩn bên cổ, Bách Lý Hoằng Nghị duỗi tay ôm y.
Hắn đã đọc thuộc làu làu thơ từ tình ái, văn nhân thi sĩ sầu tư ưu tư, hắn có thể hiểu được từ giữa những hàng chữ, nhưng xưa nay không thể cảm động lây.

Vào giờ khắc này, giờ khắc khi Trương Tiểu Phàm khảm vào trong lòng hắn khiến nhịp tim của hắn ổn định lại này, cuối cùng hắn cũng cảm nhận được cái gì gọi là "Kim phong ngọc lộ tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô số."
Nhưng hắn không muốn, không muốn đi lĩnh hội cái gì là "Lưỡng tình nếu đã lâu dài", hắn không phải thánh nhân, không có kiên nhẫn như Ngưu Lang Chức Nữ một năm gặp một lần, ngay cả sự chia lìa ngắn ngủi này hắn cũng khó có thể chịu đựng.

Hắn thích Trương Tiểu Phàm, hắn muốn cùng Trương Tiểu Phàm bên nhau sớm sớm chiều chiều, ham muốn hưởng lạc cũng được, dầu muối tra tấn cũng được, mỗi thời mỗi khắc hắn đều không muốn buông tha.
Lưỡng tình nếu đã lâu dài, sao không sớm chiều sớm chiều bên nhau?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui