EDIT: Yzhen | BETA: Nấm
https://gacnhoamapcuasa.wordpress.com/
KHOẢNH KHẮC NGUY HIỂM
Đêm qua có cơn mưa nhẹ, mùi đất ẩm ướt quyện trong không khí. Cây xanh hai bên lề đường vừa mới đâm chồi, cành trơ trọi đung đưa theo gió.
Trì Hạ vừa chạy ra khỏi cửa tàu điện ngầm thì gió thổi tới làm cô híp mắt, sợi tóc bay tán loạn, cô tùy ý gom lại rồi chạy về phía trước.
Cách đó mấy bước, đèn xanh nhấp nháy hai lần rồi chuyển sang đỏ, dòng người như bị ấn nút tạm dừng.
Trì Hạ chống hai tay lên đầu gối thở hổn hển, thật lâu sau mới thở dài.
Chuông điện thoại vang lên từng hồi, cô giơ tay nhìn đồng hồ một cái, bắt máy:
“Tiểu Trì? Sao cô còn chưa đến?” Âm thanh mang theo sự nghiêm túc truyền đến, có chút không kiên nhẫn:“Là một phóng viên, nếu không thể đến đúng giờ còn bắt người khác phải chờ đợi thì không cần đợi đến kỳ thực tập kết thúc, hiện tại cô có thể đi về.”
Trì Hạ nghe giọng điệu nghiêm túc của đối phương, cố gắng hít sâu một hơi bình tĩnh lại hơi thở. Ánh mắt cô dừng ở đèn đỏ cách đó không xa, thầm đếm ngược trong lòng:
“Anh Triệu, hiện tại em đã đến trước cửa bệnh viện rồi, tuyệt đối không làm chậm trễ cuộc phỏng vấn, em bảo đảm!”
Đèn xanh vừa bật lên, Trì Hạ dẫn đầu chạy thẳng về phía bệnh viện Nhân dân Thành phố đối diện.
Ở cổng bệnh viện người ra người vào, Trì Hạ nghiêng người tránh một số người nâng đỡ bệnh nhân, đưa mắt nhìn xung quanh.
Chẳng mấy chốc, ánh mắt cô rơi phải bóng dáng nôn nóng trong đám đông.
“Chị Hạ!” Người này cũng đang tìm kiếm ai đó, bóng dáng cao cao lảo đảo nghiêng ngả. Khi bắt gặp ánh mắt của cô, cậu thở phào nhẹ nhõm như được đại xá, động tác có chút quái dị đeo cái túi đen lớn chạy về phía cô.
Cả hai vừa chạm mặt, cũng không lãng phí thời gian mà ăn ý trực tiếp chạy về phía thang máy.
“Anh Triệu vào rồi, để em ở lại chờ chị.” Vào được thang máy, Chu Diên thở phào nhẹ nhõm, có chút đồng tình nhìn cô một cái:
“Anh Triệu đã tức giận tới mức suýt chút nữa đã gọi cho bộ phận tài chính thanh toán tiền lương cho chị, may mà em kịp ngăn anh ấy lại.”
“Cảm ơn em rất nhiều.” Trì Hạ vỗ vỗ ngực, lập tức cho cậu một ánh mắt cảm kích:
“Nhưng với tính tình kia của anh ấy, làm sao em ngăn được thế?”
Bọn họ đều bảo rằng anh anh Triẹu là một phóng viên lâu năm của báo đài Triệu Minh. Cô và Chu Diên là những thực tập sinh vừa mới vào nghề, cũng có nghĩa là anh Triệu nắm trong tay quyền sinh tử của cả hai.
Mới ngày đầu tiên nhận chức, Trì Hạ đã nghe các đồng nghiệp nói rằng anh Triệu là người nghiêm khắc nhất, đặc biệt chán ghét người không tuân thủ quy định. Lần này cô xem như đã phạm vào điều tối kỵ ấy thế mà Chu Diên lại có thể thuyết phục được.
Chu Diên gãi gãi đầu cười:
“Em nói hiện tại hai người chúng ta là thực tập chưa có tiền lương.”
“… Em thật biết cách nói chuyện.” Trì Hạ nghiến răng giơ nắm đấm.
“Em ăn ngay nói thật mà, nếu như anh Triệu biết chúng ta là lao động tự do sẽ không yêu cầu quá hà khắc.” Chu Diên rụt cổ lại, mím môi lập tức quay chỗ khác, chưa từ bỏ ý định tiếp tục nói:
“Chị xem, em nói xong anh ấy có truy cứu đâu.”
Đấy không phải là không truy cứu! Có khả năng anh ấy chỉ đơn thuần không muốn nói chuyện cùng cậu.
Chu Diên là một cậu trai lương thiện, tuy rằng tuổi tác giống cô nhưng vì vào muộn hơn Trì Hạ một tuần nên nhất quyết gọi cô là chị, cũng may, tuy cậu ta cao lớn nhưng lại có gương mặt trẻ con, lúc này mới không cảm thấy ngượng ngùng.
“Dù sao thì lát nữa chị Hạ vẫn nên nói chuyện lại với anh Triệu.” Chu Diên chịu tội, nhìn cô một cái, cuối cùng vẫn không nhịn được nói.
Trì Hạ đang chuẩn bị xúc động thì nghe cậu ta nói thêm:
“Nếu không chỉ còn duy nhất mình em ở lại thì không biết anh Triệu sẽ hành hạ ra sao nữa.”
Trì Hạ: “…”
Thang máy dừng ở tầng 3, có hai y tá cùng người nhà đang đẩy một bệnh nhân vào thang máy. Nghe họ nói, phẫu thuật bỗng nhiên xuất hiện tình huống bài trừ nên phải chuyển xuống phòng ICU (*) ở tầng dưới.
(*) ICU: được viết tắt từ cụm từ Intensive Care Unit là nơi đặc biệt trong bệnh viện điều trị và chăm sóc đặc biệt nhằm duy trì sự sống cho bệnh nhân bị bệnh hoặc chấn thương nghiêm trọng.
Trong thang máy có rất nhiều người, vào nhiều như vậy tất nhiên là không đủ. Trì Hạ và Chu Diên nhìn nhau rồi chen người bước ra ngoài.
Bớt hai người, bệnh nhân miễn cưỡng vào được thang máy.
Trước khi cửa thang máy đóng lại, người nhà bệnh nhân không khỏi đỏ mắt nói lời cảm ơn.
Trì Hạ và Chu Diên định đợi thang may kế tiếp, nhưng liên tục hai thang máy tiếp theo không dừng lại. Cô liếc nhìn đồng hồ, nghiến răng nói với Chu Diên:
“Đi thôi, leo cầu thang!”
Thang bộ là nơi vô cùng yên tĩnh, mỗi bước chân đều có tiếng vang rõ ràng.
Không biết là cửa sổ tầng nào đang mở, luồng không khí tràn ngập hơi lạnh. Cả hai cùng nhau leo tới lầu 4 vẫn không thấy ai.
“Còn, còn mấy tầng nữa?” Trì Hạ dựa vào tay vịn lạnh lẽo, thở dốc hỏi.
Dường như cả buổi chiều này cô chỉ có chạy và chạy mà thôi, giờ sức lực muốn chịu không nổi, cô cứ tưởng leo 7 tầng lầu là nhẹ nhàng.
“2 tầng nữa, sắp tới rồi”
Chu Diên mang theo chiếc máy ảnh bảo bối cùng thiết bị ghi hình cũng không khỏe hơn cô là bao, đang khuỵu gối thở hổn hển.
Trì Hạ thở dài, cam chịu tiếp tục leo lên.
Bỗng trên lầu truyền tới tiếng “kẽo kẹt”, dường như có ai đó đang mở cửa đi lên cầu thang.
Trì Hạ ngẩng đầu, liền thấy một người đàn ông trung niên mặc đồ bệnh nhân đi lên lầu, hắn ta đi từng bước theo đó là tiếng dép lê vang lên âm thanh hơi vang.
Người đàn ông như không thấy bọn họ, chỉ lo việc đi lên của bản thân. Sắc mặt hắn vàng như nến, môi khô khốc nhợt nhạt, bước đi chậm chạp. Trên người khoác một chiếc áo đen rộng không vừa người, trống rỗng.
Lúc thấy hai người bọn họ, người đàn ông có vẻ giật mình, nhanh chóng dừng lại khép lại hai vạt áo phía trước, giống như đang che giấu điều gì. Hắn ta để ý đến ánh mắt của Trì Hạ, hung hăng trợn mắt liếc cô một cái. Thân người hắn có thể nói là gầy trơ xương, mắt có quầng thâm đậm, hốc mắt lõm sâu nhưng thần sắc lại có chút hưng phấn, trong mắt lóe lên tia sáng không thể nào giải thích được.
“Nhanh lên chị Hạ!” Chu Diên đang leo lên thì phát hiện Trì Hạ bị tụt lại phía sau, vội vàng gọi cô.
“Đi thôi.” Trì Hạ thu hồi ánh mắt, bước lên vài bước. Lúc đi ngang qua người đàn ông, cô cúi đầu lén liếc mắt nhìn. Bàn tay giấu trong áo của hắn ta có thể thấy rõ xương cổ tay bị lộ ra ngoài, đặc biệt gây chú ý.
Trong lòng Trì Hạ bỗng dâng lên một cảm giác kì lạ khó hiểu.
Cô bước chậm lại, thở dồn dập tiến lên từng bước, nháy mắt với Chu Diên đang đi lại trước mặt cô.
“Em đợi chị với, chị thật sự rất mệt.”
Chu Diên phản ứng mau lẹ, bước xuống vài bước, tiến lại bên cạnh cô, ngoài miệng có chút thiếu kiên nhẫn nói:
“Em nói đợi ở thang máy mà chị không nghe.”
“Sao vậy?” Chu Diên lại than thở, vừa tới góc cầu thang, sau khi cậu xác định không có ai nhìn thấy liền hỏi lại với giọng điệu tức giận.
Đang nói chuyện thì đột nhiên có tiếng đóng cửa dưới tầng, Trì Hạ nhìn xuống thì phát hiện người đàn ông vừa rồi đã biến mất.
“Vừa rồi cậu có thấy người đàn ông đó có điểm không thích hợp không?” Trì Hạ nhíu mày suy nghĩ.
Chu Diên gãi đầu: “Điểm không thích hợp? Có sao?”
“Vừa rồi chị thấy hình như anh ta đang che giấu điều gì đó, lúc chị vô tình liếc mắt nhìn hắn ta thì hắn cảnh giác nhìn chằm chằm vào chị.”
“Hình như cũng bình thường mà?” vừa rồi Chu Diên không để ý đến người đàn ông đó như thế nào, chẳng qua điều này cũng không ảnh hưởng tới việc cậu phát huy trí tưởng tượng:
“Có thể là đang làm gì bị chúng ta dọa tới chăng? Thời đại này ai chả có chút bí mật chứ.”
Đang nói thì đột nhiên dưới lầu có tiếng thét chói tai, theo sau đó như là tiếng bàn ghế bị xô ngã trên mặt đất vô cùng hỗn loạn.
Sự nhạy bén của một phóng viên chiếm lĩnh đại não, Trì Hạ cùng Chu Diên liếc nhau một cái, chạy thật nhanh xuống lầu. Phía hành lang đã loạn cả lên.
Tầng 9 là khoa nhi, nhiều phụ huynh đang ôm con khóc trên tay, có người vội kéo con đi, điều duy nhất giống nhau đó chính là nét mặt hoảng sợ.
() editor: ban nãy đang ở lầu 4 nhưng xuống lầu tác giả lại bảo lầu 9, mình chưa rõ nên để giống nguyên tác. (*) beta: mình nghĩ là ban đầu thang máy dừng lại ở lầu 3, sau đó họ phải leo thêm 7 tầng nữa thì đích đến là tầng 10, xuống lầu thì tầng 9 ạ
Xung quanh cửa phòng khám có rất nhiều người, Trì Hạ và Chu Diên vừa tiến lại gần liền nghe thấy tiếng “loảng xoảng”, dường như là tiếng kính vỡ.
“Ở đây đang chảy ra chuyện gì vậy?”
“À, vừa rồi bác sĩ đang điều trị cho con tôi, thì bỗng dưng người đàn ông đó cầm con dao trên tay đi về phía bác sĩ. Lúc đó chúng tôi vô cùng hoảng sợ, một số bác sĩ thấy tình huống không ổn bèn đẩy chúng tôi ra ngoài!”
Trì Hạ nghe tiếng những người bên cạnh nhỏ giọng thì thầm, có chút sốt ruột kiễng chân nhìn vào bên trong, chỉ có điều chiều cao bị giới hạn. Chu Diên ỷ vào vóc dáng cao lớn nên nhìn thấy được tình huống bên trong.
Đối diện trực tiếp với cửa sổ là hai bác sĩ, đứng bên cạnh có vài y tá mắt đỏ hoe, mà đưa lưng về phía bọn họ là người đang cầm dao kia…
Chính là người đàn ông ban nãy họ vừa gặp!
Cậu nhanh chóng nói cho Trì Hạ biết tình hình, cho Trì Hạ một chỗ đứng để có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong.
Một bác sĩ mang kính trong số đó dường như đang nói chuyện cùng người đàn ông cầm dao, nhưng cảm xúc của gã đàn ông đang bị kích động nên thoạt nhìn nghe không lọt tai, ngược lại mười phần phấn khích cầm dao chém lên bàn.
Những người vây quanh cửa vào đều là những người đàn ông bạo dạn, khi thấy cảnh này bọn họ đều muốn xông vào chế phục người đàn ông kia. Vừa định di chuyển, một bác sĩ khác đứng bên này dường như cảm nhận được, hơi nhíu mày nhướng mắt nhìn sang, ánh mắt ra hiệu cho bọn họ đừng bước vào.
Tầm mắt người này quét qua Trì Hạ, người đang đứng giữa đám đàn ông, lông mày của anh ta càng nhíu chặt hơn.
“Gọi cảnh sát chưa?” Trì Hạ nghiêng đầu hỏi một người đàn ông đứng cao lớn cường tráng đứng bên cạnh, không để ý ánh mắt của anh ta.
“Đã báo từ lâu, có y tá gọi bảo vệ lên.”
Chưa kịp dứt lời, thang máy cách đó không xa “đing” một tiếng, nhân viên mặc đồng phục bảo vệ vội vã chạy tới, phía sau là một ông lão, có lẽ là lãnh đạo của bệnh viện.
Không chờ bọn họ đến gần, bác sĩ đứng bên cạnh bất ngờ bước tới và bắt lấy tay đang cầm dao của gã đàn ông rồi bẻ quặt về phía sau. Hắn ta ăn đau kêu lên một tiếng, dao theo đó cũng rơi xuống đất. Những người đàn ông ở ngoài cửa cũng vọt vào, ấn gã đang nổi điên lên mặt đất.
Chu Diên cũng xông vào, thấy gã đàn ông đang bị ghìm chặt hai mắt đỏ ngầu, liều mạng vươn tay nhặt con dao trên mặt đất, cậu chạy lại đá con dao ra xa.
Lúc này bảo vệ cũng vào cuộc, hiện trường ổn định trở lại.
Người đàn ông đang bị ghìm chặt bỗng nhiên mất kiểm soát bật khóc, hắn ta vùng ra hướng về phía bác sĩ quỳ xuống, tuyệt vọng gào lên:
“Các người không thể thấy chết mà không cứu! Cứu con gái tôi!” âm thanh hắn sớm đã nghẹn ngào, gân xanh trên trán nổi lên:
“Tôi cầu xin các người! Con bé mới 9 tuổi, tôi không thể để con bé chết!”
Không khí như tĩnh lặng trong chốc lát, chỉ còn tiếng gào khóc trong tuyệt vọng của người đàn ông.
Chỉ có điều không thể để một người nguy hiểm như vậy ở đây. Khi đang kéo hắn ra ngoài cửa, người đàn ông không biết lấy sức lực từ đâu ra, vùng ra thoát khỏi trong chớp mắt, đôi mắt đỏ ngầu đảo khắp bốn phía. Lúc này mọi người mới nhận ra hắn ta thật sự còn một cây dao rọc giấy trên người.
Nhân viên bảo vệ nhanh chóng hô hoán những người xung quanh lùi lại, vươn tay muốn khống chế nhưng hắn ta lúc này đã không còn tỉnh táo, điên loạn vung dao.
Cách đó không xa, một cậu bé chừng ba, bốn tuổi cầm kẹo mút chạy lại.
“Hạo Hạo!” Người đàn ông cao lớn ở cửa vừa nhìn thấy đã lao về phía đứa trẻ nhưng khoảng cách lại quá xa.
Mắt thấy con dao sắp rơi xuống, Trì Hạ đột nhiên thô bạo kéo đứa trẻ. Con dao xẹt qua mặt cậu bé và cổ tay cô.
Nhân viên bảo vệ cùng xông vào khống chế hắn. Đứa trẻ bị cô kéo ra hơi ngơ ngác, chớp chớp mắt cười khúc khích, lúm đồng tiền nhỏ bên khóe miệng hiện ra, cầm cây kẹo mút trong tay đưa cô:
“Chơi, cùng nhau chơi.”
Trì Hạ dùng sức ngồi xổm trên mặt đất, tim đập mãnh liệt. Nhìn thấy cậu bé đang vui vẻ cười, cô đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thịt của cậu, cười híp mắt.
Tác giả có lời muốn nói:
Vui vẻ khai tân ~
CẢM ƠN CÁC CẬU ĐÃ QUAN TÂM ĐẾN TEAM!!
E
dit: Gác Nhỏ Ấm Áp Của Sa