Edit: Yzhen | Beta: Linlin
"Hạo Hạo!" Người đàn ông chạy tới ôm lấy đứa nhỏ, cảm ơn Trì Hạ: "Rất cảm ơn cô, thật sự không biết cảm ơn cô như thế nào nữa. Tay của cô bị chảy máu rồi, hay tôi dẫn cô đi gặp bác sĩ trước nhé!"
"Úi." Trì Hạ cúi chậm đầu xuống rồi rụt tay lại, hít một hơi thật sâu cùng với sự đau nhói. Hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng, máu rỉ ra từ vết thương nhanh chóng thấm qua lớp vải mỏng.
"Cô không sao chứ? Trời nó chảy máu rồi."
"Vết thương khá sâu, để tôi đưa cô đi xử lý một chút, lỡ không may nhiễm trùng sẽ không tốt." Một vài y tá trong phòng vừa hỗ trợ đồng nghiệp nhỏ giọng an ủi cô, thấy cô bị thương vì bất chấp sự sợ hãi mà cứu đứa bé kia, vội vàng chạy tới muốn xử lý miệng vết thương cho cô.
"Không sao không sao, không đau đâu." Mặc dù miệng vết thương trông rất đau nhưng cô vẫn cố gắng vẫy tay, khi nhìn những y tá với hốc mắt đỏ bừng giọng nói run rẩy trước mắt.
Có điều mọi người vẫn rất lo lắng, đưa cô đi kiểm tra lại sức khỏe.
"Thính Lan? Cánh tay cậu thế nào rồi?" Trần viện trưởng vội vã bước tới, thấy anh đang ôm chặt cánh tay mình bèn sốt sắng hỏi.
"Không sao." Giang Thính Lan cau mày cử động cổ tay: "Chỉ cần duỗi ra một chút là được."
"Cũng may là cậu kịp thời ngăn lại, nếu không đã xảy ra chuyện lớn rồi."
Trần viện trưởng thở dài: "Có rất nhiều bệnh nhân bị đả thương, ảnh và video đều bị truyền ra ngoài, bị phát tán lên các trang mạng, điện thoại bệnh viện sắp nổ tung luôn rồi."
"Người nhà bệnh nhân quá kích động cũng là điều dễ hiểu, nhưng đây không còn là chuyện bệnh viện có thể xử lý." Giang Thính Lan nhẹ giọng.
Viện trưởng thờ dài, gật đầu đồng tình.
Những năm gần đây, chuyện bác sĩ bị đả thương cũng có lúc xảy ra, tuy không có sự cố lớn nào nhưng nếu sự tình được giải quyết ổn thỏa thì những tranh luận trong xã hội sẽ khiến mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân vốn đã căng thẳng nay sẽ còn rét lạnh hơn.
Viện trưởng chưa kịp nghĩ ngợi nhiều thì đã bị gọi đi.
Giang Thính Lan xoay cổ tay cau mày nhìn Trì Hạ đang được các bác sĩ và y tá bao quanh.
"Trì Hạ."
Trì Hạ đang nói chuyện với các chị y tá bỗng dưng không hiểu sao cảm thấy ớn lạnh, có chút chột dạ đưa mắt nhìn qua.
"Lại đây."
Trì Hạ sờ lên cổ, phồng má, do dự đi qua. Giang Thính Lan cao hơn hẳn một cái đầu so với Trì Hạ, lúc này đang đứng đối mặt, giống như đang răn dạy những đứa trẻ không nghe lời.
Anh đã sớm khôi phục lại vẻ ngoài lạnh lùng, lông mày hơi nhíu lại, khuôn mặt vô cảm, con ngươi thâm thuý đang nhìn thẳng vào cô.
Trì Hạ vụng trộm liếc anh một cái, biết rõ bây giờ anh đang tức giận.
Vẫn còn tức giận.
Giang Thính Lan rũ mắt xuống, nhìn Trì Hạ đang có vẻ mặt làm sai bị bắt quả tang, nặng nề thở dài một cái, vươn tay cầm tay cô lên.
Vết thương khá sâu, ở rìa vẫn còn rỉ máu, một vùng lớn xung quanh bị đỏ lên.
Da Trì Hạ trắng nõn, rất dễ để lại vết tích, khi còn bé bị muỗi đốt thành một nốt nhỏ cũng bị đỏ xung quanh là anh đã không thích, huống chi là lần này. Nhưng rõ ràng cô sợ đau nhất, khi còn bé bị muỗi đốt thôi đã muốn giơ hai tay lên, trừng đôi mắt to ầng ậng nước vô cùng tội nghiệp nhìn người khác, nếu không xoa giúp cô thì nhất định sẽ rơi nước mắt. Thế nhưng lúc này ngược lại không khóc.
"Đau quá." Trì Hạ nhỏ giọng nói. Đối mặt với Giang Thính Lan, cô không thể nào thể hiện ra là không đau.
Giang Thính Lan thờ dài, đưa tay chạm nhẹ lên, đầu ngón tay của anh hơi lạnh, Trì Hạ thoáng rụt người lại.
"Đi lấy thuốc với anh." Giang Thính Lan nhàn nhạt ném ra một câu. Các y tá ở lại chỗ đấy dường như chợt hiểu ra, những người đang khóc cũng ngừng khóc, thút thít đưa mắt nhìn các đồng nghiệp.
Có vẻ ở đây không có chỗ cho bọn họ, bác sĩ Giang ngay cả những ca giải phẫu phức tạp cũng đã làm qua huống chi so với việc băng bó nhỏ này.
Người ta nói nam nhân ba mươi mốt là hoa khôi, Giang Thính Lan hai mươi chín tuổi tuyệt đối là đoá hoa cao lãnh được cả bệnh viện công nhận, là nam thần của các bác sĩ y tá trẻ tuổi.
Bọn họ chưa bao giờ thấy bác sĩ Giang gần gũi với một cô gái nào cả, ngược lại hôm nay là một cảnh tượng kì lạ đến vậy.
Mọi người khẽ liếc khoé mắt nhìn về phía Trì Hạ đang ôm cánh tay, chạy chậm đuổi theo bác sĩ Giang mà đánh giá.
Ừ, chiều cao rất xứng với bác sĩ Giang, cái gì mà, chênh lệch chiều cao rất đáng yêu; cô ấy không đẹp theo kiểu cổ điển, ngược lại thuộc kiểu xinh đẹp sáng sủa; không biết bác sĩ Giang vừa nói gì đó mà cô gái nhỏ lại bĩu môi, thật sự trông rất đáng yêu, thế nhưng vừa hay bổ sung cho tính cách của bác sĩ Giang. Hơn nữa lại dũng cảm như vậy, lại ở cạnh bác sĩ Giang tuổi còn trẻ đã là bác sĩ chính, quả thật là trí dũng song toàn.1
1)Trí dũng song toàn: là vừa mưu trí vừa dũng cảm. Người trí dũng song toàn là người hội tụ đủ cả hai phẩm chất: trí tuệ và dũng cảm.
Thật tiếc khi phải phụ lòng phần đông bệnh nhân muốn giới thiệu bạn gái cho bác sĩ Giang.
- ---------------------------
Chuyện xảy ra vừa rồi động tĩnh không nhỏ, mặc dù đã tránh không thể lớn tiếng ồn ào trong hành lang nhưng trên đường đi cũng có rất nhiều người tò mò đánh giá, thậm chí còn có bệnh nhân bị thương ở chân chống nạng thò đầu ra nhìn.
Cô thầm ngưỡng mộ tinh thần tám chuyện của mọi người trong lòng, ngẩng đầu lên phát hiện Giang Thính Lan đã sớm đi tít ở phía trước bỏ cô lại phía sau. Trì Hạ tranh thủ thời gian chạy về phía anh.
Giang Thính Lan đi tới phòng dưới lầu, Trì Hạ nhắm mắt theo đuôi bước xuống lầu. Chu Diên đã chạy đi tìm Triệu ca, dù sao có chuyện lớn thế này đài truyền hình nhất định sẽ đưa tin, bọn họ vừa đúng lúc ở chỗ này nên cũng coi như là chiếm được tiên cơ.
Xuống lầu dưới, Giang Thính Lan lấy chìa khoá từ trong túi ra mở cửa, tấm bảng trên khung cửa có ghi dòng chữ "Văn phòng khoa tim mạch".
Giang Thính Lan mở cửa cho cô vào sau đó xoay người sang bên cạnh lấy thuốc.
Đây là lần đầu tiên Trì Hạ tới đây, đứng ở cửa vào không nhúc nhích, chỉ tò mò quan sát xung quanh.
Không gian bên trong phòng rất rộng, có mấy chiếc bàn được tuỳ tiện sắp xếp, khá ngăn nắp trật tự, bắt mắt nhất vẫn là hai dãy tủ kê ở tường. Cô nhìn lướt qua vài chiếc bàn và đoán ra được một cái bàn là của bác sĩ Giang.
"Sao không ngồi xuống?" Giang Thính Lan sau khi lấy thuốc thấy cô vẫn đứng đấy, nhàn nhạt liếc nhìn một cái.
"Lại đây."
"Vâng." Trì Hạ vô cùng nghe lời ngoan ngoãn bước qua, ngồi vào bàn lớn mà anh vừa bỏ đồ vật xuống.
Mặt bàn rất sạch sẽ, các tập hồ sơ được xếp chỉnh tề thành một hàng ngay ngắn dựa vào tường, các loại giấy tờ khác nhau được xếp từ lớn tới nhỏ rồi kẹp lại bằng kẹp, Trì Hạ thầm khen trong lòng.
Đúng là cô đoán không sai!
Trì Hạ ngồi lên chiếc ghế duy nhất, thành thật chờ lấy thuốc.
Giang Thính Lan dựa vào bàn mở lọ thuốc.
Ngón tay anh thon dài với các đốt ngón tay hiện lên rõ ràng, móng tay được cắt ngắn gọn gàng linh hoạt mở lọ Povidone, mở thêm một bao tăm bông sau đó ngồi xổm xuống, nâng cổ tay cô lên.
Tay Trì Hạ tinh tế, có thể nhìn rõ được các khớp xương. Tay trái Giang Thính Lan nâng lên, tay phải cầm tăm bông cẩn thận khử trùng cho cô.
"A!" Trì Hạ cảm thấy đau hơi rụt tay lại, bị Giang Thính Lan nhanh tay lẹ mắt kéo trở về. Nắm tay khô ráo hơi lạnh bao lấy tay cô.
"Đau đấy bác sĩ Giang à." Trì Hạ phồng má.
Giang Thính Lan vừa nghe thì nhướng mắt: "Sao lúc làm anh hùng lại không nghĩ tới việc này?"
Trì Hạ nghe thấy thì ngay lập tức trả lời đúng tình hợp lý: "Em chính là một công dân tốt của thời đại mới đó, sao có thể trơ mắt nhìn bạn nhỏ gặp nguy hiểm được chứ!"
Cô hừ một tiếng: "Anh không khen em còn chưa tính, đã vậy lại còn mắng em."
Giang Thính Lan cười khẽ, giọng nói trầm thấp từ tính: "Đừng lảng sang chuyện khác, em biết anh đang muốn nói cái gì mà."
Anh ném tăm bông vào thùng rác, nhìn cô gằn từng chữ: "Trường hợp vừa rồi như thế nào, một cô gái nhỏ như em đến gần làm gì? Hửm?"
"Em là phóng viên." Trì Hạ nhỏ giọng phản bác: "Mặc dù vẫn đang thực tập nhưng đây cũng được coi là công việc của em."
Thân làm phóng viên, tất nhiên phải xông pha vào tiền tuyến, đợi tin tức từ người khác có ích lợi gì? Tin tức mà bản thân theo đuổi phải để những người khác đăng lại!
Giang Thính Lan nhìn cô, trong mắt cất giấu ý cười nhàn nhạt, nhưng chờ đến khi Trì Hạ nhìn qua thì anh vẫn làm vẻ mặt nghiêm nghị: "Phải chú ý an toàn, bằng không thì lúc về làm sao giải thích với chú Trì đây hả?"
Vừa nghe lời này, cả người Trì Hạ bỗng héo rủ.
Nói tới người không muốn cô làm phóng viên nhất thì chắc chắn là cha Trì. Cha Trì một lòng một dạ chờ khi nào con gái tốt nghiệp sẽ qua hỗ trợ công ty cho ông, nào biết được cô trực tiếp nhận lời mời thực tập làm một phóng viên nhỏ thế này.
Thế mà cha Trì lại không muốn cắt đứt tâm nguyện của con gái, chỉ có thể yên lặng chờ đến lúc cô "quay đầu là bờ", nếu để ông biết Trì Hạ gặp chuyện nguy hiểm như thế còn không phải muốn phát nổ luôn sao?
Trì Hạ nhìn băng gạc quấn từng vòng trên cánh tay trông có vẻ rất nghiêm trọng, suy nghĩ nửa ngày cuối cùng quyết định xin bác sĩ Giang giúp đỡ.
Ngoại trừ con gái, tiểu bối mà cha Trì thích nhất chính là Giang Thính Lan. Nếu bác sĩ Giang có thể nói đỡ cho cô một tiếng, nhất định cha Trì sẽ không có nghi ngờ gì.
Nghĩ đến đây, Trì Hạ lập tức đưa mắt nhìn bác sĩ Giang.
Giang Thính Lan đang cởi nút áo.
"Anh làm gì vậy?!" Trì Hạ chú ý tới động tác của anh, hai mắt mở to, cử chỉ cứng đờ.
Bởi vì bôi thuốc nên áo cô xắn lên tới khuỷu tay, cổ tay trắng nõn mảnh khảnh giơ lên trước ngực, lòng bàn tay khẽ cong, có chút giống mèo thần tài.
Giang Thính Lan nhướng mày, đuôi mắt nhếch lên, nói chậm rì: "Cởi quần áo."
"Cởi quần áo làm gì?"
Giang Thính Lan như có điều suy tư, cười như không cười chỉ chỗ vạt áo.
Lúc này Trì Hạ mới nhìn tới, trên áo blouse trắng của anh chỗ vạt áo bị cọ dính bẩn một mảng lớn. Nghĩ đến thói quen sạch sẽ của anh, chắc chắn sẽ chịu không nổi mà mặc tiếp được.
"Em nghĩ anh muốn làm gì?"
"Cái gì em cũng chưa nghĩ tới!" Trì Hạ mạnh miệng nói.
Giang Thính Lan lấy từ trong tủ ra một cái áo blouse trắng mới, cái áo dính bẩn kia bị anh cởi ra gấp gọn lại. Có điều cái loại cám dỗ mà cởi áo blouse trắng là có thể nhìn thấy cơ bụng trong anime và manga lại không có, bởi vì anh còn mặc một cái áo sơ mi trắng bên trong.
Trì Hạ thầm thở dài một tiếng tiếc nuối, có điều cô lập tức nghĩ tới chuyện chính sự.
"Bác sĩ Giang..."
"Hửm?" Giang Thính Lan không ngẩng đầu, lên tiếng.
"Hôm nay anh không về nhà sao?" Cô thử thăm dò, đôi mắt nhỏ nhìn tới nhìn lui.
Khoé mắt Giang Thính Lan nhìn thấy, rũ mắt xuống, khoé môi cong cong:
"Không về."
"Cũng đã lâu anh chưa về thăm chú giang và dì Lan rồi nhỉ, anh Hoà thường dẫn Đoá Đoá và Đậu Đậu về chơi đấy!" Đoá Đoá và Đậu Đậu là một cặp song sinh của gia đình anh trai Giang Thính Hoài của Giang Thính Lan, năm nay được bốn tuổi, đáng yêu không chịu được.
Trì Hạ cau mày có chút bất mãn, ngẩng cằm lên án anh.
Giang Thính Lan bị cô chọc cười, con ngươi đen bóng nhiễm một tầng dịu dàng, có điều với một chút đạo hạnh nho nhỏ này của cô vẫn không đủ đối phó với bác sĩ Giang.
"Muốn anh giúp gì à?"
Trì Hạ điên cuồng gật đầu.
Giang Thính Lan lại không nói có đồng ý hay không, ngược lại mười phần bình tĩnh thu thập đồ đạc.
Trì Hạ nhìn anh chậm rã cuốn thật gọn băng gạc còn dư, vặn lọ Povidone lại, vẫn không nói lời nào.
"Bác sĩ Giang?" Cô như cái đuôi nhỏ đi theo sau Giang Thính Lan, thấy anh không nói lời nào liền có chút sốt ruột.
"Bác sĩ Giang..." Trì Hạ kéo dài âm điệu. Giọng nói của cô vốn đã trông trẻ, bây giờ còn cố ý nhấn mạnh thanh âm, có chút mềm mại.
Giang Thính Lan đang đưa lưng về phía cô cong cong môi.
"Giang Thính Lan!" Đây chính là thẹn quá hoá giận.
Trì Hạ dậm chân, hừ một tiếng bước theo sau, sau đó trợn mắt, cắn cắn môi mở miệng:
"Giang ca ca..."