Truyện được đăng tải tại Wattpad của Gác Nhỏ Ấm Áp Của Sa.
Hai nhà Trì gia và Giang gia là bạn bè lâu năm, ông của hai nhà khi còn trẻ cùng nhau tham gia quân ngũ. Ông của Trì Hạ bị thương rồi trở về thành phố A, ông nội Giang kì thật vẫn luôn ở quân đội, có điều hai nhà vẫn không cắt đứt liên lạc.
Đến thế hệ cha của Trì Hạ bắt đầu gây dựng sự nghiệp, cả nhà chuyển từ thành phố A tới thành phố C. Vào lúc mua nhà ở, hai nhà lại trùng hợp trở thành hàng xóm với nhau.
Trì gia chỉ có một đứa con là Trì Hạ, bên Giang gia lại có hai người con.
Trước khi Giang Thính Lan được sinh ra, cả nhà đều tưởng là một bé gái, ngờ đâu lại là con trai, mẹ Giang vẫn luôn muốn có một đứa con gái có chút thất vọng. Cũng may vào lúc Giang Thính Lan sáu tuổi, cả nhà người bạn già cha Trì dọn tới sống cạnh nhà, không lâu sau thì sinh ra một đứa con gái.
Giao tình của hai nhà thêm gắn bó, là con gái duy nhất của hai nhà, Trì Hạ từ nhỏ đã được cưng trong lòng bàn tay, mẹ Giang cũng đặt hết tình yêu thương tới cô bé này.
Lúc sinh Trì Hạ ra thì anh cả Giang Thính Hoài đã mười tuổi, người chơi với cô thời gian lâu nhất chính là Giang Thính Lan.
Từ nhỏ Giang Thính Lan đã có tính tình lãnh đạm, khuôn mặt nhỏ lúc nào cũng như người lớn, nhưng luôn có đủ kiên nhẫn khi chơi đùa cùng Trì Hạ.
Tiểu Trì Hạ thích anh nhất, lúc Giang Thính Lan làm bài tập là sẽ ngoan ngoãn chơi ở một bên, gặp phải chuyện gì đầu tiên vẫn kêu "Anh Tiểu Giang". Giang Thính Lan liền chịu thương chịu khó đi thu dọn cục diện rối rắm cho cô.
"Anh Tiểu Giang?" Trì Hạ thấy anh đứng bất động, có chút nghi hoặc thử thăm dò kêu lại một tiếng.
Giang Thính Lan đưa lưng về phía cô, ánh mắt khẽ rung động, giống như một viên đá rơi vào mặt hồ yên tĩnh tạo thành những gợn sóng nho nhỏ.
"Chờ anh giao ca lúc bốn giờ."
Yeah!
Trì Hạ không tiếng động vung vung nắm nay, tán thưởng bản thân mình một cái.
Cô biết ngay, dùng chiêu này trăm lần trăm hiệu nghiệm.
"Bác sĩ Giang, viện trưởng nói muốn tìm cậu cùng em gái nhỏ vừa bị thương qua bên phòng họp." Cửa văn phòng bị gõ hai cái, một bác sĩ đẩy cửa vào nói với bọn họ.
Phòng họp ở trên lầu, vào lúc bọn họ tiến vào thì trong phòng họp đã có không ít người, có một vài bác sĩ y tá ban nãy. Vài vị cảnh sát, cùng với anh Triệu và Chu Diên.
Trì Hạ ngạc nhiên nhìn Chu Diên đang ra hiệu với mình, sau đó nhìn về phía anh Triệu đang có vẻ mặt nghiêm túc bên cạnh, đột nhiên rùng mình.
"Đi thôi." Giang Thính Lan đang muốn đến ghi chép, thấy cô vẫn luôn nhìn chỗ khác liền kêu một tiếng.
Trì Hạ lon ton chạy qua, đứng cùng chỗ song song với Chu Diên.
"Thật xin lỗi anh Triệu, em tới trễ."
Triệu Minh hơn bốn mươi tuổi, môi mỏng, khoé miệng thẳng, đeo thêm cặp kính cận, trông rất nghiêm khắc. Trì Hạ nghe nói anh Triệu theo đài hơn hai mươi năm, nên rất có chỗ đứng, đài từng muốn anh ấy đổi qua nghề chủ trình nhưng lại bị anh ấy từ chối. Tuy rằng cũng có đắc tội không ít người, nhưng ở đài, đặc biệt là bên lĩnh vực thông tin này vẫn là một nhân vật trụ cột.
Ở trong mắt tép riu bọn họ, tuyệt đối là một người thầy nghiêm khắc.
Anh ta quét ánh mắt qua, dừng lại ở cổ tay Trì Hạ sau đó nhìn xuống, xác nhận cô không bị thương ở chỗ khác mới thả trái tim đang căng thẳng xuống trở về với dáng vẻ nghiêm túc đó, đẩy kính lên:
"Không có lần sau."
Hai đứa nhỏ này tuy rằng có chút vấn đề vặt nhưng vừa mới bắt đầu có ai không phạm sai lầm đâu, hiện tại nếu đã là thuộc hạ của mình thì phải chịu trách nhiệm với bọn họ.
Nghe được lời này, mắt Trì Hạ sáng rực lên. Đây chính là không truy cứu chuyện cô đến trễ, khoé miệng cô cong thành một độ cong lớn.
"Vâng!"
"Hai người sao lại ở đây?" Trì Hạ vừa được đặc xá, đứng bên cạnh Chu Diên kề tai hỏi nhỏ. Cô thoáng liếc nhìn, lỡ đãng nhìn thấy khớp xương tay Chu Diên có chút sưng, nghĩ đến bộ dáng vừa rồi của cậu ấy ở cửa không chút do dự mà xong vào, cô cười nói:
"Không ngờ vào thời khác mấu chốt em vẫn rất lợi hại đấy."
Chu Diên vừa nghe được lời này, ngay tức khắc thẳng lưng:
"Vẫn là chị Hạ dũng cảm nhất! Nữ hiệp!" Nói xong, hai người liếc nhau một cái bỗng phì cười.
"Chị không biết đâu, chuyện vừa rồi có người quay thành video phát lên mạng, hiện tại truyền thông ồn ào náo nhiệt, đài biết chúng ta vừa hay ở bệnh viện nên muốn chúng ta phỏng vấn ngay tại chỗ."
Nói đến đây, cậu ta thần bí cười hề hề:
"Bệnh viện biết hai người phóng viên chúng ta có mặt ở hiện trường, cũng đồng ý ngay lập tức. Nghe nói có phóng viên chạy tới bệnh viện cũng không được phỏng vấn đâu."
Trì Hạ nghe vậy hai mắt sáng lên, nghe cậu ta tiếp tục nói.
"Còn nữa, anh Triệu nói lúc nào trở về sẽ xin cho chúng ta hai phần khen thưởng!"
"Oa!"
Trì Hạ vô cùng ngạc nhiên lẫn vui mừng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, đây chính là phần thưởng đầu tiên của cô!
Giang Thính Lan ghi chép lại rất nhanh, Trì Hạ chú ý đến vẻ mặt anh có chút kì lạ, chưa kịp nghĩ nhiều thì cô đã bị gọi vào.
Ngồi ở ghế trên, đối diện với tầm mắt viên cảnh sát, vẻ mặt Trì Hạ có hơi khiếp sợ.
Viên cảnh sát đến không ai khác chính là Triệu Duệ, bạn học cao trung của cô.
Sau khi ghi chép xong, Trì Hạ đi theo anh Triệu đến phỏng vấn các bác sĩ y tá, bởi vì họ không muốn lộ mặt nên dùng cách ghi âm để phỏng vấn.
Đối tượng phỏng vấn đầu tiên chính là Quý Dương, bác sĩ đầu tiên đối đầu trực diện với tên hành hung.
Nhìn qua Quý Dương cũng khoảng ba mươi tuổi, đeo cặp mắt kính, tóc hơi rối, vô cùng ôn hoà trả lời các câu hỏi. Bởi vì là bác sĩ khoa nhi nên trong túi trước ngực anh ta còn có mấy viên kẹo đường.
Từ lời trong miệng của anh ta, lúc này Trì Hạ mới biết rõ sự tình từ đầu đến cuối.
Người đàn ông hành hung là cha của bệnh nhân tên Tiểu Nhiễm trong bệnh viện.
Tiểu Nhiễm năm nay chín tuổi, mấy tháng trước đột nhiên bắt đầu có triệu chứng nôn mửa, đau đầu. Cha mẹ Tiểu Nhiễm mang cô bé tới bệnh viện địa phương kiểm tra, kết quả chẩn bệnh là bị viêm dạ dày nên hai vợ chồng cũng không quá xem trọng vấn đề. Chỉ có điều gần đây người Tiểu Nhiễm bắt đầu sưng lên, hai vợ chồng không yên lòng lại dẫn cô bé ngồi xe đến bệnh viện, kết quả chẩn bệnh lần này là bị suy thận nặng, yêu cầu thay thận.
Gần đây Tiểu Nhiễm duy trì dựa vào việc chạy thận ba lần mỗi tuần nhưng cơ thể vẫn ngày càng đi xuống, tiền viện phí đối với một gia đình bình thường ở một huyện thành nhỏ lại là con số rất lớn. Ốm đau cộng thêm gia cảnh nghèo khó ép cha Tiểu Nhiễm phát điên.
"Thật ra...Ông ấy không muốn làm chúng tôi bị thương. Nếu ông ấy muốn tới để giết người thì lúc tiến vào hoàn toàn có thể động thủ, nhưng ông ấy không làm thế." Quý Dương ảo não thở dài, trên nét mặt không có gì gọi là căm phẫn hoặc sợ hãi: "Ông ấy giơ dao cũng là đang nói về bệnh tình của đứa nhỏ."
[...]
Kết thúc phỏng vấn, Triệu Minh hướng dẫn hai người bọn họ sửa lại bản thảo,thấy cả hai người đều rầu rĩ, Triệu Minh hiểu rõ liếc nhìn bọn họ một cái:
"Có chuyện gì thì cứ nói."
"Em thật sự không nghĩ đến nội tình lại như vậy."Chu Diên dừng một chút, nói tiếp:
"Vốn tưởng là một kẻ bắt cóc vô cùng hung ác, kết quả lại là người cha bị dồn vào đường cùng."
Trì Hạ suy nghĩ càng thêm sâu xa, có chút thất thần:
"Ông ta làm thế quá hấp tấp, bây giờ bị bắt rồi, chẳng phải đẩy Tiểu Nhiễm gần với đường cùng hơn hay sao?"
Người cha bị bắt, chưa kể đến điều đó sẽ ảnh hưởng tâm lý của cô bé, chỉ nói đến chi phí phẫu thuật thì chỉ dựa vào mỗi mẹ của Tiểu Nhiễm càng không thể nào xoay sở.
Triệu Minh nhìn hai người thở ngắn than dài, trong mắt mang theo chút ý cười. Có điều so với hai người bọn họ, Triệu Minh lý trí hơn nhiều:
"Vấn đề phụ thuộc vào hai phía, trong trường hợp này người vô tội nhất không phải ông ấy mà là bác sĩ điều trị." Anh ta nói một cách trật tự:
"Cho dù có khó khăn cũng không thể giết người bừa bãi."
Trì Hạ và Chu Diên nghe thế cũng gật đầu.
Chuyện gì cũng có cách để giải quyết ổn thoả, nhưng cha của Tiểu Nhiễm lại chọn cách cực đoan nhất. Tuy rằng ông ấy còn sót lại chút lý trí làm ông ấy không thật sự rút dao đả thương người khác nhưng nguy hiểm đối với các bác sĩ và y tá không thể nào loại bỏ, cho dù ông ấy có nỗi khổ khó nói đi chăng nữa.
"Có điều trẻ nhỏ vô tội, tuy rằng không thể xem chuyện cha con bé như chưa từng xảy ra nhưng chúng ta có thể trợ giúp con bé."
Anh Triệu nói:
"Đến lúc chuyện này được đưa tin, chúng ta có thể đưa hiện trạng trở về ban đầu, cố gắng mở cho cô bé một quỹ tình yêu xã hội để quyên góp tiền."
Ngay tức khác tinh thần Trì Hạ và Chu Diên tỉnh táo lên.
Sau khi bọn họ dọn dẹp đồ đạc xong liền tách ra. Trì Hạ báo cho Giang Thính Lan, nói với anh rằng mình ở lầu một chờ anh rồi tuỳ tiện tìm một chỗ ngồi xuống.
"Trì Hạ!"
Cô ngẩng đầu nhìn qua, từ thang máy bước ra chính là Triệu Duệ đi cùng là đồng nghiệp của cậu ấy, có thể thấy được từ cảnh phục trên người.
Triệu Duệ nói với người này điều gì đó rồi đi qua chỗ cô.
"Vốn dĩ vừa rồi muốn tìm cậu nhưng kết quả mọi người đều nói cậu đi rồi, không ngờ lại gặp được ở chỗ này." Triệu Duệ có chút thẹn thùng cười nói.
Thân hình cậu thẳng tắp, nụ cười trên mặt tươi như ánh mặt trời, bởi vì liên quan tới nghề nghiệp làm da cậu ấy có màu lúa mạch, vô cùng tràn đầy năng lượng.
"Không ngờ cậu lại làm cảnh sát." Trì Hạ cười chào hỏi.
Ước mơ thời trung học của Triệu Duệ là trở thành cảnh sát nhưng cô không ngờ điều này lại thực hiện được.
"Đúng vậy." Triệu Duệ gãi gãi đầu, thấy cô cười cũng cười rộ theo.
"Cậu hiện tại..." Triệu Duệ đang muốn trò chuyện cùng cô vài câu bỗng nghe được âm thanh như tiếng gió truyền tới từ sau lưng.
"Hạ Hạ." Giang Thính Lan không biết từ khi nào đứng sau lưng cậu ta. Tan giờ làm việc nên anh đã cởi áo blouse trắng ra, mặc vào một cái áo khoác dài, thân cao như ngọc.
Biểu tình trên mặt anh vẫn nhàn nhạt như cũ, sau đó tầm mắt đảo qua Triệu Duệ, khẽ gật đầu rồi nhìn Trì Hạ:
"Tới lúc về nhà rồi."
"À vâng, được ạ." Trì Hạ quay đầu lại xách túi lên.
"Trì Hạ... Cậu cùng bác sĩ Giang..." Triệu Duệ nhìn Giang Thính Lan cách đó mấy bước, hơi kinh ngạc.
"Cái gì?" Trì Hạ không nghe rõ lời cậu ta nói, nghiêng đầu hỏi.
"Cậu với bác sĩ Giang... cùng về nhà?" Cậu ta nuốt nuốt nước miếng, vẻ mặt khiếp sợ.
"Đúng rồi, tôi đi trước nhé!"
Trì Hạ chạy về phía Giang Thính Lan, Giang Thính Lan nhìn lại, đứng tại chỗ chờ cô.
"Vừa rồi là bạn học của em à?" Trong gara có chút tối, Trì Hạ thắt chặt đai an toàn, Giang Thính Lan khởi động xe chạy ra.
Trì Hạ gật đầu, lại cảm thấy có chút không đúng:
"Sao anh biết thế?"
"Lúc em học cao trung anh có gặp qua một lần." Anh nói nhàn nhạt, chỉ như vừa tùy tiện hỏi tới.
Trì Hạ suy nghĩ nửa ngày cũng không nhớ được Giang Thính Lan gặp Triệu Duệ khi nào, may là cô cũng không rối rắm, nhanh chóng dời sự chú ý.
"Bác sĩ Giang, chuyện đó... bệnh viện các anh định xử lý như thế nào?" Qua khu vực giảm tốc độ, lại qua thêm hai cái đèn xanh đèn đỏ, cuối cùng Trì Hạ vẫn không nhịn được mà hỏi.
Giang Thính Lan nghiêng mặt qua, đột nhiên bật cười: "Anh còn tưởng em nhịn xuống được."
Trì Hạ nghe ra anh đang cười nhạo mình, có điều đơn giản bất chấp tất cả, có chút ngang ngược phách lối hừ một tiếng:
"Anh mau nói đi!"
Giang Thính Lan vừa chuyển động tay lái rẽ qua đường về nhà, vừa cười bất đắc dĩ: "Chuyện đã nháo đến độ này thì không phải là bệnh viện xử lý như nào mà là bên cơ quan công an sẽ xử lý ra sao. Mặc kệ nói như thế nào đi chăng nữa, đây cũng là chuyện trái pháp luật."
"Vậy Tiểu Nhiễm làm sao bây giờ?"
"Tất nhiên là vẫn tiếp tục trị liệu cho cô bé, chẳng lẽ còn muốn giận chó đánh mèo lên người con bé sao?" Giang Thính Lan thong thả nói.
"Thật ra, bác sĩ Kỷ mà các em phỏng vấn vừa rồi, trước đó có giúp bọn họ quyên góp một phần viện phí rồi."
Trì Hạ kinh ngạc quay đầu, lại nghe anh tiếp tục nói:
"Thế nên anh rất đồng tình với chuyện để cả nhà Tiểu Nhiễm đoàn tụ, có thể nghĩ cách giúp bọn họ, nhưng sẽ không chấp nhận loại hình vi của cha Tiểu Nhiễm như chưa từng xảy ra. Vốn dĩ ông ấy có rất nhiều con đường, vay tiền, quyên góp tiền, xin sự giúp đỡ từ xã hội nhưng tuyệt đối không nên cầm dao chỉ về phía bác sĩ."
Trì Hạ trầm mặc thật lâu, cuối cùng khẽ thở dài một hơi.