Ngoài mặt An Hạ cư xử với Điếu Trạch Nghiễn rất bình thường, bên trong lòng là sự nguội lạnh.
Không cần để ý cũng có thể thấy An Hạ cố tình hạn chế đụng chạm Điếu Trạch Nghiễn, cũng không cho anh nhiều cơ hội chạm vào mình.
Mỗi lời An Hạ nói với Điếu Trạch Nghiễn đều vô cùng khách sáo, như hai người xa lạ mới gặp gỡ.
Điếu Trạch Nghiễn vì chuyện này mà hối hận và khổ sở tột độ.
Tối đó, Joie gọi điện đến, cô ta bảo sau khi đi ăn tối cùng hai bên gia đình, người lớn đẩy cô ta cho tên chồng sắp cưới, không ngờ sau khi đưa cô ta đến bãi đổ xe anh ta lại giở trờ, Joie sống một mình chỉ thân với mỗi Điếu Trạch Nghiễn nên mới nhờ anh đến.
Lúc Điếu Trạch Nghiễn đến, Joie đang bị chồng sắp cưới đánh, anh cho tên đó một trận đuổi đi, hỏi chị ta có muốn đến bệnh viện không sẽ đưa đi giúp.
Joie không muốn đến bệnh viện, chỉ muốn về nhà, còn muốn Điếu Trạch Nghiễn chăm sóc, anh miễn cưỡng đưa cô ta lên nhà, ở lại một lúc để đảm bảo không có sự cố nào xảy ra.
Còn chút tình người dành cho Joie, giờ Điếu Trạch Nghiễn lại ghét cô ta tận xương tủy, việc bị chụp lén như vậy chắc chắn do cô ta thuê người.
Tình cảm của anh với An Hạ đang tốt lên, giờ thì quay về vạch xuất phát.
Chuyện còn chưa lắng xuống, sáng hôm sau Joie đã xách giỏ trái cây to đến nhà.
Sau khi an tọa ở phòng khách, Joie chậm rãi lên tiếng, biểu cảm vô cùng tự tin.
"Hôm nay con đến đây để cảm ơn Trạch Nghiễn đã đến nhà, đồng thời cũng để cảm ơn An Hạ đã để Trạch Nghiễn ở bên con đêm qua"
Mẹ Điếu Trạch Nghiễn nghiến răng, liếc Điếu Trạch Nghiễn bằng ánh mắt phóng ra dao găm.
"Tôi đánh con gái" Điếu Trạch Nghiễn trầm giọng cảnh báo.
An Hạ im lặng, cười nhạt.
"Mọi người đừng hiểu lầm, tối qua có chút chuyện ngoài ý muốn, con bị người ta giở trò nên mới cầu cứu Trạch Nghiễn, chuyện có vậy thôi" Nói rồi Joie quay sang An Hạ khiêu khích: "Em không để ý chứ?"
An Hạ bình thản mỉm cười, bên trong sóng nổi cuồng cuộn: "Có gì phải để ý sao? Mỗi người có cuộc sống riêng, chuyện của chị và Trạch Nghiễn không cần phải nói với em.
Nếu hai người thanh đôi, em sẽ vui vẻ chúc phúc"
Điếu Trạch Nghiễn và mẹ anh khó hiểu nhìn An Hạ, chưa gì cô đã dâng anh cho địch.
"Con biết chị ấy là ai rồi" Ny Ny nhìn Joie dò xét, thong thả nói: "Giống hệt như hồ ly tinh mà mẹ con kể"
Mặt Joie đỏ lên vì tức giận, trừng mắt nhìn Ny Ny.
Ny Ny khoanh tay trước ngực, hất cằm kiêu ngạo: "Chị định dụ dỗ anh tôi thì bỏ đi, anh tôi có chị An Hạ rồi.
Hồ ly tinh như chị, coi chừng tôi mách mẹ cho người cắt đuôi chị đấy"
"Mày nói gì hả?" Joie đứng dậy hét lên.
An Hạ cũng đứng lên, kéo Ny Ny ra phía sau cô, bình tĩnh nói đỡ: "Lời trẻ con, chị trách làm gì?!"
"Trẻ con? Ăn nói sất láo như vậy mà trẻ con?"
"Quát la như vậy, chị không cần hình tượng nữa à?"
Nghe An Hạ nói, Joie mới nhớ vội chỉnh lại cảm xúc, kiềm nén lại cơn giận, quay qua Điếu Trạch Nghiễn liền bày ra bộ dạng ủy khuất: "Trạch Nghiễn, chị..."
"Chị, chị, cái con \*\* chị"
Tất cả ánh mắt kinh ngạc nhìn Điếu Trạch Nghiễn, anh lạnh lùng nhìn Joie không chút nể nang: "Tôi còn đối xử với chị như một con người, chị lại \*\*\* biết điều.
Tôi đúng là thằng ngu, tối qua lại chạy đến giúp chị nhưng ngu nhất vẫn là từng thích chị.
\*\* kiếp, từ giờ chị còn phá tôi, tôi đào mồ tổ chị lên mà vứt ra biển cho cá ăn, đừng để tôi nhìn thấy chị một lần nào nữa, tôi không khách sáo đâu.
Cút!"
Joie trợn tròn mắt kinh ngạc, tay loạng choạng vơ túi bỏ chạy.
Mẹ Điếu Trạch Nghiễn lắc đầu, đến khoát vai Ny Ny đi vào bếp: "Lúc nãy làm tốt lắm, hôm nay bác nấu món con thích nhé?"
"Được ạ"
An Hạ mệt mỏi thở dài, quay lưng đi lên phòng.
Nằm xuống giường, An Hạ thẫn thờ nhìn trần nhà, cô thật sự rất ghét khi phải dính vào chuyện tình cảm của Điếu Trạch Nghiễn và Joie, cô càng ghét anh dây dưa không dứt với cô gái khác trong khi mạnh miệng nói thích cô.
Cửa phòng bỗng bật mở, An Hạ giật mình nhìn thấy Điếu Trạch Nghiễn đến cạnh giường cô, quỳ gối xuống sàn.
An Hạ bật dậy, tròn mắt kinh ngạc: "Cậu làm gì vậy?"
"Tôi sai rồi, đáng lẽ ra tôi không nên gặp chị ta" Điếu Trạch Nghiễn khẩn thiết thừa nhận lỗi lầm.
An Hạ cười nhạt, chẳng còn tâm trạng chất vấn so đo: "Trạch Nghiễn, việc cậu làm bây giờ có ý nghĩa gì nữa, tôi phải cám ơn Joie, nhờ chị ấy tôi mới biết trong lòng cậu, chị ấy quan trọng đến cỡ nào"
"Không phải"
"Trạch Nghiễn, tôi cũng rất hối hận, hối hận vì thích cậu" Nước mắt An Hạ rơi xuống, cảm giác thất vọng vây quanh, cô đã tin tưởng anh hết lần này đến lần khác, thứ cô nhận được chỉ là sự dối lừa từ anh.
Điếu Trạch Nghiễn hoảng hốt, luống cuống giải thích: "Không phải, An Hạ, tôi với chị ta không có gì hết, cậu đừng như vậy, tôi sai rồi, tôi tuyệt đối không tái phạm, tôi..."
"Đừng nói nữa" An Hạ ngắt lời, bình tĩnh trở lại, nghiêm túc nhìn anh: "Tôi không muốn tin lời cậu, cũng không thích cậu nữa".