Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải)

Lý Dật giải thích không chỉ làm nam nhân tóc dài choáng váng, cũng làm toàn bộ mọi người trong đại sảnh bao quát Andrew Luofu choáng váng!

Nhất là Mark và Greg hai người.

Bọn họ thân là đổ thuật cao thủ bài danh trong mười người đứng đầu, biết đủ loại phương thức chơi lận cùng đủ loại kiểu dáng, nhưng chưa từng nghe qua có người lợi dụng phương thức này để gian lận, về chuyện nguyên lý của chiếc đồng hồ đeo tay càng làm cho bọn họ có loại cảm giác mê muội.

Thông qua mạch đập nhảy lên đem hình ảnh truyền vào trong đầu?

Giờ khắc này, mọi người nghĩ chính mình đang nằm mơ.

Thấy dáng dấp kinh ngạc của mọi người chung quanh, Lý Dật nghĩ rất bình thường, dù sao, công năng của đồng hồ đeo tay trong tay hắn thật quá mức khoa trương!

Mà Lý Dật sở dĩ có thể phát hiện nam nhân tóc dài lợi dụng đồng hồ đeo tay chơi gian lận, cũng chỉ là nhờ hai nhân viên trong phòng giám thị nói ra lời dẫn dắt, do đó mới nhớ tới loại máy móc có thể lợi dụng sóng điện từ tiếp thu hình ảnh.

Ở trong trí nhớ của Lý Dật, thời gian loại nghi khí này xuất hiện rất mơ hồ, sau khi bị đào thải thì hắn nhớ được rõ ràng ngày tháng, sau năm 2020, loại này đã bị đào thải, xuất hiện những loại máy móc càng tiên tiến hơn.

Ở trên khán đài sắc mặt Gia Cát Minh Nguyệt cổ quái nhìn Lý Dật thật lâu, thẳng đến khi Lý Dật dùng ánh mắt ý bảo nàng phải xử lý chuyện tiếp theo, nàng mới hồi phục lại tinh thần, đồng thời dùng ánh mắt ra hiệu, chuyện này do Lý Dật làm chủ.


Lý Dật đứng dậy nhìn nhân viên trong sòng bạc, nói: “ Kéo hắn xuống phía dưới!”

Lý Dật vừa thốt lên xong, vài tên nhân viên không nói hai lời, trực tiếp xông lên đem gã nam nhân tóc dài áp giải xuống phía dưới.

Trên khán đài, những khán giả nhìn thấy gã nam nhân tóc dài bị kéo ra ngoài, đều hiểu rõ ràng, tên nam nhân tóc dài này sợ rằng rất khó đi ra khỏi sòng bạc này.

“Sòng bạc Hoàng Quan rất hoan nghênh mỗi một người bạn đến ủng hộ, thế nhưng không chào đón loại người làm bừa này, tôi mong muốn mọi người ngày sau đến đây chơi không nên giống như hắn, tiền không thắng được, lại bồi đi chính tính mạng của mình.” Thấy mọi người trên khán đài đang thảo luận có chút hả hê, Lý Dật âm trầm nói một câu, cấp cho những khách nhân lời đề phòng cảnh cáo.

Trên khán đài, những khách nhân nghe được lời Lý Dật nói, đều trầm mặc, quy củ của sòng bạc bọn họ hiểu rõ ràng.

Mà sau khi Andrew Luofu nghe được Lý Dật nói xong, trong con ngươi màu lam hiện lên một đạo ánh sáng kỳ dị, nàng hiểu rõ, từ ngày mai bắt đầu, tại sòng bạc Hoàng Quan những người chơi gian lận hay phá đám đều sẽ tuyệt tích.

Nam nhân tóc dài chơi gian lận bị bắt, trước đó có một ít khách nhân chơi cùng hắn đều yêu cầu sòng bạc đền tiền, đối với việc này, Gia Cát Minh Nguyệt cũng sai người đền cho bọn họ, đồng thời cũng cho người xử lý tên nam nhân tóc dài kia.

Kết quả xử lý thì Lý Dật không rõ lắm, thế nhưng hắn có thể khẳng định, nam nhân tóc dài sẽ không thể rời khỏi sòng bạc này.

“Gia Cát Minh Nguyệt tiểu thư, ngày hôm nay Lý tiên sinh thực sự làm cho tôi được mở rộng tầm mắt.” Sau khi xử lý xong chuyện của tên nam nhân tóc dài, Andrew Luofu đưa ra ý cáo từ, nàng muốn đến Tiêu gia trang viên tìm Tiêu Thanh Sơn thương lượng một số vấn đề chi tiết, lúc gần đi vẻ mặt mỉm cười sáng lạn.


Đối với câu nói của Andrew Luofu, Gia Cát Minh Nguyệt không biết nên phải trả lời như thế nào, chỉ cười khổ một chút, sau đó nắm tay Andrew Luofu.

Đợi Andrew Luofu rời đi, Gia Cát Minh Nguyệt có chút hiếu kỳ mà hỏi thăm: “Lý Dật, cậu làm sao phát hiện được tên kia chơi gian lận? Còn có, cậu làm sao biết công năng của đồng hồ đeo tay kia?”

“Tôi xem biểu hiện của hắn không giống một cao thủ đổ thuật, hơn nữa sau vòng thứ nhất chia bài xong, hắn đều sẽ dừng một lát mới đặt tiền, cho nên tôi nghĩ có vấn đề. Còn chuyện phát hiện ra hắn lợi dụng đồng hồ đeo tay làm ẩu, chỉ là bỗng nhiên nghĩ ra.” Đối mặt với vấn đề của Gia Cát Minh Nguyệt, Lý Dật rất thức thời tuyển chọn giả ngu: “Về phần công năng của chiếc đồng hồ đeo tay, cũng chỉ là do ngày trước tôi từng xem qua trong một tạp chí, trên tạp chí vừa vặn có luận văn tương quan đến vấn đề này, ngày trước vì hiếu kỳ nên xem hết, liền nhớ lại.”

“Hóa ra là thế.” Lời giải thích của Lý Dật có chút mơ hồ cái nào cũng được, thế nhưng Gia Cát Minh Nguyệt không có hoài nghi, tuy rằng nàng được xưng là quân sư đệ nhất dưới trướng của Tiêu Thanh Sơn, thế nhưng lại không phải là chuyên gia về vật lý, hay thuần học thuật tính gì đó, nên nàng cũng không hiểu rõ.

Lý Dật thấy Gia Cát Minh Nguyệt đã tin lời mình nói, không khỏi có vẻ có chút dễ dàng, thân thế của hắn vốn không muốn bất luận ai biết, bởi vì nó quá mức mơ hồ.

“Lý Dật, ngày hôm nay cậu lập được công lao rất lớn, không nói tới chuyện bắt chơi gian lận, chỉ riêng việc đàm phán cùng Gambino gia tộc, cậu đã kiếm cho bang hội một số tiền trên trời.” Gia Cát Minh Nguyệt cười cười, nói: “Một hồi tôi sẽ tự mình gặp Tiêu lão đại bẩm báo chuyện này, tôi nghĩ, Tiêu lão đại tất nhiên sẽ ban thưởng trọng hậu cho cậu.”

Lời tuy nói như vậy, thế nhưng Gia Cát Minh Nguyệt hiểu rõ, không cần bao lâu, toàn bộ Thiên Tự Đầu của Mãnh Hổ Bang đều thuộc về Lý Dật, cho nên chuyện ban thưởng cũng không có bao nhiêu ý nghĩa.

Chỉ là chuyện tương lai cũng không ai có thể đoán trước, dù được xưng Mỹ Nữ Xà mưu trí Gia Cát Minh Nguyệt cũng không ngoại lệ.

Tuy rằng Trịnh Dũng Cương mua dược liệu cho Lý Dật, thế nhưng Lý Dật hiểu rõ, muốn thân thể hoàn toàn khôi phục, thì dược liệu cần tiêu hao rất nhiều, cần một bút tiền thật khổng lồ, bởi vậy, đối với lời ban thưởng của Gia Cát Minh Nguyệt, cũng không có cự tuyệt, chỉ là nhẹ nhàng gật đầu.


Sau đó, lúc sáng sớm, Lý Dật đều ở trong Lệ Cảnh hội sở, dựa theo ý tứ của Gia Cát Minh Nguyệt, hắn phải quen thuộc phương thức vận tác của sòng bạc.

Nguyên lai Lý Dật cũng không xa lạ đối với sòng bạc, hơn nữa có Gia Cát Minh Nguyệt tỉ mỉ giảng giải cẩn thận, Lý Dật lĩnh ngộ rất nhanh, chỉ mới buổi sáng cơ bản đã quen thuộc phương thức vận chuyển của sòng bạc, cũng biết được rất nhiều ẩn ý trong đó.

Thời gian buổi trưa, Tiêu Thanh Sơn gọi điện tới nói cho Gia Cát Minh Nguyệt, công lao của Lý Dật rất lớn, Tiêu Thanh Sơn tặng cho hắn một tòa biệt thự cạnh biển, đồng thời thưởng cho năm trăm vạn.

Trên thực tế, lúc Tiêu Thanh Sơn nhận thức Lý Dật tại Vĩnh Hòa hội sở, đã muốn đưa cho Lý Dật một bộ biệt thự, nhưng lại sợ Lý Dật cự tuyệt, cho nên không có mở miệng, hôm nay nhân cơ hội này liền lợi dụng để đền bù.

Về chuyện tiền thưởng, Tiêu Thanh Sơn không trực tiếp thưởng ngàn vạn hay triệu gì đó, không phải hắn xuất ra không nổi, cũng không phải hắn không muốn, chỉ là không muốn biểu hiện quá mức cấp thiết. Hắn hiểu rõ, quan hệ với Lý Dật cần chậm rãi tiến triển, nóng ruột sẽ không ăn nổi đậu hũ nóng.

Nhận được bút tiền thưởng, Lý Dật không có biểu hiện ra vẻ mặt kích động, bất quá trong lòng nhiều ít có chút hưng phấn, thứ nhất, tòa biệt thự xem như có thể hoàn thành lời hứa hẹn với Hạ Vũ Đình, thứ hai, số tiền kia cũng đủ cho hắn chi tiêu phí dụng cho việc mua dược liệu khôi phục thân thể suốt nửa năm.

Chỉ là Lý Dật có chút đau đầu không biết nên làm sao giải thích xuất xứ của tòa biệt thự với Hạ Vũ Đình, cuối cùng suy nghĩ một chút, Lý Dật dự định tùy tiện bịa ra một lý do để qua ải, dù sao lúc đó giấy tờ nhà tới tay, Hạ Vũ Đình cũng sẽ không hoài nghi.

Vào buổi trưa, để cảm tạ Lý Dật, Gia Cát Minh Nguyệt tự mình mời Lý Dật cùng ăn bữa trưa.

Địa điểm mời khách chính là sòng bạc Hoàng Quan.

Làm sòng bạc lớn nhất toàn bộ phía nam, sòng bạc Hoàng Quan ngoại trừ bốn tầng sòng bạc ra, còn có đủ những chốn ăn chơi khác của hội sở tư nhân, đương nhiên bao quát cả nhà hàng cao cấp.


Ở trong Thượng Hải, truyền lưu câu nói, đôi môi của Mỹ Nữ Xà Gia Cát Minh Nguyệt giá trị một triệu!

Ngoại trừ thứ này, còn có người truyền lưu, giá tiền bữa ăn của Gia Cát Minh Nguyệt cao tới ngoài trăm vạn.

Truyền lưu là truyền lưu, thế nhưng, toàn bộ Thượng Hải ngoại trừ chuyện làm ăn, nam nhân có thể ăn cơm cùng Gia Cát Minh Nguyệt chỉ có một mình Tiêu Thanh Sơn mà thôi.

Và Lý Dật là người thứ hai.

Lúc bữa trưa kết thúc, Gia Cát Minh Nguyệt nhận được điện thoại của Trịnh Thiết Quân, nội dung trong điện thoại rất đơn giản: Hôm nay Lý Dật coi như là người của hắn, Gia Cát Minh Nguyệt mượn dùng buổi sáng đã là cực hạn, buổi chiều phải để cho Lý Dật đi tới Vĩnh Hòa hội sở.

Sau khi nhận được điện thoại của Trịnh Thiết Quân, Gia Cát Minh Nguyệt bất đắc dĩ đưa điện thoại di động cho Lý Dật nói: “Điện thoại của Phá Quân.”

“Trịnh thúc, có việc gì thế?” Lý Dật tiếp nhận điện thoại hỏi.

Đầu kia, Trịnh Thiết Quân nghe được thanh âm của Lý Dật có vẻ có chút hưng phấn nói: “Tiểu Dật, buổi chiều cậu đánh quyền với ta được không? Ta đã lâu không hoạt động gân cốt, cả người khó chịu, nghĩ tới nghĩ lui, nhớ ra thực lực của cậu không tệ, có thể làm đối thủ của ta.”

Luận bàn?

Nghe được Trịnh Thiết Quân nói, đầu tiên Lý Dật hơi ngây người, sau đó hiểu rõ đây là cơ hội tốt để đề thăng thực lực của mình, bởi vậy liền trả lời: “Được, Trịnh thúc.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận