Tiết Kỳ An nghe Lưu Dương nói Giang Tự Châu muốn đến tìm Đoàn Nghị thì sợ hãi đến mức vội vàng chạy đến văn phòng của Đoàn Nghị, thậm chí còn không kịp ăn cơm trưa.
"Tiểu Châu!" Tiết Kỳ An vừa nhìn thấy Giang Tự Châu đứng trước cửa văn phòng thì chạy thục mạng lên lầu.
Cuộc trò chuyện trong phòng làm việc đột nhiên dừng lại, cánh cửa trước mặt cậu được mở ra, vẻ mặt Đoàn Thính Vãn phức tạp nhìn cậu.
"Là đồng chí Tiểu Giang à, mau vào đi." Đoàn Nghị đứng dậy ra hiệu cho Giang Tự Châu đi vào.
Giang Tự Châu và Tiết Kỳ An nhìn nhau rồi lần lượt bước vào cửa.
"Đội trưởng Đoàn, cháu đã nghe nói về đơn tố cáo nặc danh.
Chú có cần cháu giúp gì không ạ?" Giang Tự Châu vừa bước vào cửa đã nói thẳng: "Ngày hôm đó người hẹn đội trưởng Phó là cháu, nhưng chúng cháu không hề ăn bữa cơm đó."
Đoàn Nghị xua tay nói: "Phó Thừa cũng nói như vậy, đương nhiên là tôi sẽ tin, cậu cứ yên tâm, tôi lúc nào cũng chú ý tới chuyện này, chỉ cần không làm chuyện gì trái với lương tâm thì không ai có thể buộc tội được cậu ấy."
Sắc mặt Giang Tự Châu không hề thả lỏng, cậu gật đầu, Tiết Kỳ An nãy giờ vẫn im lặng khuyên nhủ: "Trước đây trong đội cũng đã từng xảy ra một chuyện tương tự như vậy, có người tố cáo nặc danh nhưng chẳng qua chỉ gây chút phiền phức cho Phó Thừa thôi chứ không gây ra chuyện gì lớn cả."
Cậu ta nhìn Đoàn Nghị, thấp giọng nói: "Tôi đoán Phó Thừa nhất định không chịu nói cho cậu biết là sợ cậu sẽ tự trách mình, đây cũng là lỗi của tôi, không dặn dò mọi người trong đội, để bọn họ đột ngột nói trước mặt cậu như thế."
Đoàn Thính Vãn vẫn đứng ở bên cạnh Tiết Kỳ An, Đoàn Nghị không nghe thấy cậu ta nói gì, nhưng Đoàn Thính Vãn lại nghe được, trong lòng cô cảm thấy chua chát và tức giận.
"Ông chủ Giang, Phó Thừa không giống những người bạn khác của anh, nghề nghiệp của anh ấy có tính chất đặc thù, anh không thể bất cẩn như vậy được."
Dù Phó Thừa suýt nữa là bị Giang Tự Châu liên lụy mà vẫn suy nghĩ cho cậu chu đáo đến mức khiến Đoàn Thính Vãn không nhịn được phải mỉa mai.
"Việc điều tra như vậy lẽ ra có thể tránh được, nhưng vì anh mà anh ấy vẫn phải hợp tác điều tra." Đoàn Thính Vãn không kiềm chế được cảm xúc: "Lần này anh đã làm tổn hại anh ấy rất nhiều."
Đoàn Nghị cau mày: "Thính Vãn!"
Ai cũng đều đã trưởng thành, Đoàn Nghị cho rằng không ai có quyền phán xét người khác đúng hay sai, cho nên mặc dù ông không hài lòng với Giang Tự Châu nhưng nếu đúng như lời Phó Thừa giải thích thì Giang Tự Châu cũng hoàn toàn vô tội.
Hiếm khi Đoàn Thính Vãn trở nên như vậy, sắc mặt Tiết Kỳ An hơi khó coi, Phó Thừa không có ở đây, cậu ta sợ Giang Tự Châu sẽ bị oan ức.
Nhưng Tiết Kỳ An nhận ra rằng tuy vẻ ngoài Giang Tự Châu dịu dàng nhưng cậu tuyệt đối không phải là người để cho người khác bắt nạt mình.
Cậu ta lo lắng sẽ xảy ra chuyện không vui với Đoàn Nghị và Đoàn Thính Vãn nên lên tiếng trước.
"Thính Vãn, không thể nói như vậy được, không ai nghĩ chuyện này sẽ xảy ra cả" Tiết Kỳ An lớn tiếng nói "Tiểu Châu cũng không muốn nhìn thấy kết quả như vậy."
Giang Tự Châu quay đầu liếc nhìn Đoàn Thính Vãn, Đoàn Thính Vãn làm việc nhiều năm như vậy, năng lực quan sát cảm xúc của người khác cũng không tệ, nhưng Giang Tự Châu thực sự không để lộ bất cứ cảm xúc nào cả.
"Chuyện này là do cháu không để ý cẩn thận, nếu cháu có thể giúp gì được thì xin hãy nói thẳng với cháu."
Giang Tự Châu hoàn toàn không để ý đến Đoàn Thính Vãn, cậu quay người đẩy cửa ra khỏi văn phòng.
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!!)
Phó Thừa trở về đội trước bữa tối, Tiết Kỳ An như mẹ già lo lắng đợi ở cổng cả buổi chiều, cuối cùng cũng nhìn thấy xe của Phó Thừa, cậu ta vội chạy tới vẫy tay.
Phó Thừa dừng xe, Tiết Kỳ An rất tự nhiên mở cửa xe ngồi vào ghế phó lái, sau khi đóng cửa lại thì nhớ ra điều gì đó liền quay người hỏi: "Tôi ngồi ghế phó lái có sao không?"
Phó Thừa lái xe đi đến bãi đậu xe phía sau, không thèm nhìn cậu ta: "Sao với trăng cái gì."
"Người ta thường nói đây là chỗ của vợ, tôi sợ lỡ như mình rơi một sợi tóc hay gì đó ở đây thì Tiểu Châu sẽ hiểu lầm tôi."
Phó Thừa vô cảm nhìn về phía trước: "Không ngờ bây giờ cậu lại bắt đầu xem phim truyền hình lúc 8 giờ* rồi."
*Khung giờ vàng chuyên chiếu các kiểu phim truyền hình kịch tính (cẩu huyết, mẹ chồng nàng dâu, đánh ghen...)
Tiết Kỳ An thấy tâm trạng của anh tốt như vậy mới yên tâm một chút: "Sao rồi, cấp trên nói thế nào?"
"Không nói gì cả, sau khi điều tra tài khoản ngân hàng của tôi thì thấy không có vấn đề gì nữa.
Tất cả các cuộc kiểm tra và kết quả của Phú Lâm đều được xử lý nghiêm ngặt đúng theo các quy định và điều khoản."
Đỗ xe xong, Phó Thừa cầm lấy một túi nhỏ tinh xảo từ ghế sau rồi mở cửa bước xuống xe.
Tiết Kỳ An sóng vai cùng anh đi về phía nhà khách, hỏi: "Cậu nói xem ai là người tố cáo nặc danh, tôi đoán là Vương Xuyên hoặc là Vương Kỳ."
"Hẳn là Vương Kỳ, Vương Xuyên bây giờ không có cơ hội viết đơn nặc danh hay lấy được video giám sát."
Tiết Kỳ An cau mày: "Đúng là ngu ngốc, cái cậu Vương thiếu gia này có phải bị mù pháp luật rồi không? Thật sự nghĩ rằng có thể làm khó được cậu chỉ bằng mấy lá đơn nặc danh đó à?"
"Dù sao thì cậu ta cũng chẳng mất gì." Phó Thừa bình tĩnh nói: "Đúng rồi, buổi trưa Lưu Dương có đi đưa đồ ăn không?"
Nhắc tới chuyện này, Tiết Kỳ An liền cảm thấy hơi áy náy: "Có đi, nhưng mà thà không đi còn tốt hơn.
Cậu ta đã nói với Tiểu Châu về việc cậu phải đi hợp tác điều tra."
Phó Thừa dừng một chút, Tiết Kỳ An vội vàng bổ sung: "Nhóc Lưu sợ Tiểu Châu lo lắng, ai ngờ ý tốt lại thành ra chuyện không hay."
Vẻ mặt Phó Thừa không vui, gật đầu: "Biết rồi."
"À còn nữa." Tiết Kỳ An nói thêm: "Sau khi Tiểu Châu biết chuyện, cậu ấy đã đi tìm đội trưởng Đoàn và gặp cả Thính Vãn nữa.
Lúc đó có lẽ Thính Vãn không kiềm chế được cảm xúc nên nói mấy lời hơi khó nghe."
"Nói cái gì?" Phó Thừa hỏi.
Tiết Kỳ An muốn nói giảm nói tránh cho Đoàn Thính Vãn nhưng mấy lời đó cũng không hay ho gì nên đành cắn răng nói: "Nói rằng lần này là do Tiểu Châu liên lụy cậu, Tiểu Châu lúc đó không phản bác gì cả, cũng không đáp lại."
Họ đang cách nhà khách một đoạn thì nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang đi lại dưới tầng, Tiết Kỳ An dừng lại, vỗ vỗ vai Phó Thừa: "Tôi không qua đó đâu, cậu tự xử lý đi."
Nói xong, chân cậu ta như bôi dầu, vội vàng quay người bỏ đi.
Đoàn Thính Vãn đã đứng dưới lầu một lúc, trời lạnh như vậy mà cô chỉ mặc một cái áo khoác, không ngừng đi đi lại lại ở tầng dưới.
Nghe thấy tiếng bước chân trên tuyết, Đoàn Thính Vãn ngẩng đầu thì nhìn thấy Phó Thừa.
"Phó Thừa!" Đoàn Thính Vãn chạy về hướng này vài bước: "Sao rồi? Phía trên nói sao?"
Bình thường Phó Thừa không hề có thái độ nhiệt tình với Đoàn Thính Vãn, nhưng bây giờ vẻ mặt của anh nhìn Đoàn Thính Vãn thể hiện rõ sự khó chịu: "Không sao."
Hai mắt Đoàn Thính Vãn sáng lên: "Không sao rồi à? Đã có kết quả rồi sao? Tốt quá! Em còn đang nghĩ..."
"Thính Vãn." Phó Thừa nói thẳng, anh không tiếp tục nói chuyện này mà thay đổi chủ đề: "Nghe nói hôm nay ở văn phòng đội trưởng Đoàn đã xảy ra chuyện không hay lắm."
Đoàn Thính Vãn không ngờ anh lại nhắc tới chuyện này, vì vậy cô hơi khựng lại một chút, bối rối nói: "Không ngờ ông chủ Giang lại thích cáo trạng như vậy."
Phó Thừa không thèm tranh cãi với cô: "Tôi và Tự Châu đang yêu nhau."
Tuy trong đầu cô đã sớm có suy đoán khi nghe Đoàn Nghị nhắc tới việc Phó Thừa đưa Giang Tự Châu về đội để chăm sóc cậu hằng ngày thật tốt, nhưng lúc này nghe Phó Thừa thẳng thắn thừa nhận quan hệ giữa hai người thì Đoàn Thính Vãn vẫn cảm thấy hơi kích động.
"Tự Châu là người yêu của tôi, mọi việc em ấy làm dù đúng hay sai cũng không cần đến phiên người khác phán xét."
Phó Thừa thể hiện rõ thái độ của mình: "Không ai có thể nói những điều không hay về em ấy, ngay cả khi lấy cớ là vì tốt cho tôi."
Mắt Đoàn Thính Vãn mở to, một lúc sau cô mới thốt nên lời, cô cảm thấy vô cùng xấu hổ: "Đây là đang cảnh cáo em sao?"
Phó Thừa không nói gì, lạnh lùng nhìn cô.
Đoàn Thính Vãn cười khổ: "Em biết rồi, Phó Thừa, anh thật tàn nhẫn."
Nói xong, cô lướt qua Phó Thừa rời đi, Phó Thừa quay đầu nhìn bóng lưng cô, mãi đến khi bóng dáng cô biến mất mới vào trong nhà.
Phòng có hai chìa khóa, Phó Thừa lấy chìa khóa mở cửa, Giang Tự Châu đang ngồi cạnh cửa sổ xoay người đi tới, nhìn thấy Phó Thừa liền dừng lại, đứng yên ở đó không nhúc nhích.
Cả người Phó Thừa toàn là hơi lạnh, anh cởi áo khoác ném lên ghế, đi tới cẩn thận ôm Giang Tự Châu vào trong lòng.
"Thật xin lỗi, làm cho em lo lắng rồi." Phó Thừa cúi đầu hôn lên tóc Giang Tự Châu, sau đó liếc nhìn hộp giữ nhiệt vẫn chưa được mở ra trên bàn.
Toàn thân Phó Thừa rất lạnh.
Giang Tự Châu bị sự sợ hãi, áy náy và tự trách nhấn chìm từ trưa đến giờ, lúc này dù được Phó Thừa ôm chặt vào lòng nhưng cậu vẫn không thấy yên lòng.
"Thật xin lỗi." Giang Tự Châu ôm lấy eo Phó Thừa, nhắm mắt lại nhẹ nhàng nói: "Là lỗi của em."
Phó Thừa cười nhẹ, buông tay ra, ôm lấy vai Giang Tự Châu, anh nghiêm túc cúi đầu nhìn cậu.
"Em không sai, anh còn muốn cảm ơn em đây.
Đồng nghiệp của anh ở Ủy ban kiểm tra Kỷ luật có quan hệ tốt với anh, đã lấy được toàn bộ đoạn video ngày hôm đó.
Cũng may em đưa anh đi kịp thời, nếu không anh thật sự không thể nào giải thích rõ ràng được."
Giang Tự Châu chăm chú nhìn Phó Thừa, cảm xúc cậu đang rất phức tạp, Phó Thừa có thể hiểu được cảm giác khó chịu và áy náy của cậu.
"Anh biết em sẽ suy nghĩ nhiều, cho nên không nói cho em biết, hơn nữa đây cũng không phải là chuyện gì lớn." Phó Thừa đưa tay vuốt ve đuôi mắt Giang Tự Châu: "Ngày mai Lưu Dương sẽ bị phạt chạy thêm 3km."
Giang Tự Châu buồn cười, Phó Thừa đưa túi trên bàn cho Giang Tự Châu: "Mua cho em đấy, mở ra xem đi."
"Anh bị đi hợp tác điều tra mà còn mua đồ cho em à?" Giang Tự Châu cúi đầu mở túi ra, bên trong là một lọ thủy tinh nhỏ vô cùng tinh xảo đựng những viên kẹo trong veo đủ màu sắc.
Phó Thừa lấy một viên ra đưa cho Giang Tự Châu: "Anh cũng không còn cách nào khác, tại cửa hàng mở ngay chỗ đó đấy."
Vị dâu chua ngọt lan ra trong miệng, Giang Tự Châu nghiêng người hôn yết hầu của Phó Thừa: "Cảm ơn đội trưởng Phó."
Tay Phó Thừa siết chặt lại, điện thoại di động đặt trên bàn đột nhiên vang lên, Giang Tự Châu đi tới, cầm lên nhìn rồi cau mày nói: "Ba em."
Xe của Giang Uyên dừng ở trước cửa "Ngã Rẽ", khi ông mở cửa đi vào, bên trong sinh viên đã ngồi chật kín, đang chăm chú học bài.
Khí thế của Giang Uyên rất mạnh mẽ, ông mặc áo khoác len màu đen bên ngoài bộ vest, nhìn thoáng qua thôi cũng đủ thấy sự đắt tiền, người phục vụ cẩn thận bước tới, thấp giọng hỏi: "Chào chú, xin hỏi chú đi một người ạ?"
Có một sinh viên vừa mới đứng dậy rời đi, Giang Uyên tới đó, đợi người phục vụ dọn dẹp đồ đạc trên bàn rồi mới ngồi xuống, ông lịch sự đáp: "Tôi đợi người.".