Lưu An cư xử như một đứa trẻ đột nhiên được cha mẹ đưa đến môi trường xa lạ, cậu chàng cao 1m8 cảnh giác nhìn chằm chằm Tiết Kỳ An, vẻ mặt như thể ước gì không ai có thể nhìn thấy mình.
Cổ họng Tiết Kỳ An nghẹn lại, lồng ngực như bị ai đó bóp chặt đến phát đau.
Phùng Ninh đứng phía sau hai mắt đã đỏ hoe, cô chớp chớp mắt: “Lưu An, em còn nhớ chị không?
Lần trước em còn giúp chị đi mua đồ ăn vặt ở siêu thị nhỏ, em hỏi chị có muốn ăn kem không, em nhớ chứ? Một cây kem sô cô la 3 tệ*."
*3 NDT ≈ 10.500 VNĐ
Vẻ mặt Lưu An rất bối rối, cậu ta cau mày như đang cố gắng nghiêm túc nhớ lại, có lẽ bởi vì Phùng Ninh là con gái nên cậu ta không sợ hãi, mới mạnh dạn trả lời: “Không, không nhớ nữa.”
Phùng Ninh quay đầu đi, cô không đành lòng nhìn thấy Lưu An như thế này.
Giang Tự Châu từ khi bị thương đến nay chưa bao giờ đi nhanh như vậy, trong khoảng thời gian này tuyết rơi không ngừng, tuyết trong sân đã được quét dọn rất sạch sẽ, nên cậu cũng không lo sẽ bị ngã.
Phó Thừa đi theo cậu, anh đi vòng lên trước nắm lấy cổ tay cậu, Giang Tự Châu quay người, cau mày nhìn anh, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
“Đi lối này.” Phó Thừa chỉ về phía bên kia sân: “Trước tiên đi đến chỗ huấn luyện chó cứu hộ đã, mang theo cả Hắc Hổ nữa.”
Chó cứu hộ thường phải huấn luyện nghiêm ngặt nhưng các người lính lại rất yêu quý chúng nên hiếm khi nhốt chúng quá chặt ngoại trừ trong quá trình huấn luyện.
Bình thường tiếng hò hét sôi nổi có thể nghe thấy từ rất xa, nhưng hôm nay lại yên tĩnh đến lạ thường, Phó Thừa đưa tay đẩy cửa sân ra, một huấn luyện viên đang đứng trong sân, quay đầu chào Phó Thừa.
“Sao hôm nay không có tiếng động gì hết vậy?” Phó Thừa dùng tay trái đóng cửa lại: “Hắc Hổ!”
Hắc Hổ rất nhạy với giọng nói của Phó Thừa, bình thường khi nghe thấy tiếng bước chân của anh thì nó đã nhảy ra ngoài, ai ngờ hôm nay nó lại kỳ lạ như vậy, làm ngơ luôn trước việc Phó Thừa gọi tên nó.
Phó Thừa cau mày đi vào trong, mấy con chó cứu hộ đồng loạt nằm bất động trên mặt đất, mọi ánh mắt đều dán chặt vào Giang Tiểu Hầu đang phe phẩy đuổi như thủ lĩnh đi tuần tra.
Huấn luyện viên ngơ ngác, không biết phải giải thích thế nào: “Kể từ khi Giang Tiểu Hầu đến đây, nó đã trở thành thủ lĩnh của tất cả chó cứu hộ.
Bây giờ tiếng kêu của nó còn hiệu quả hơn cả tiếng còi của huấn luyện viên.”
Phó Thừa quay đầu lại nhìn Giang Tự Châu bên cạnh, Giang Tự Châu hơi bối rối, cậu muốn đến đó bế Giang Tiểu Hầu ra, còn để nó ở đó thì cậu lại càng thêm xấu hổ.
"Đừng lo lắng!" Huấn luyện viên nhìn ra ý định của Giang Tự Châu, cậu ta kịp thời ngăn lại, vừa buồn cười vừa bất lực nói: "Nếu anh dùng vũ lực mà không có sự đồng ý của Giang Tiểu Hầu thì Hắc Hổ sẽ tức giận đấy."
"Thật sự vô pháp vô thiên đến mức này rồi à?" Giang Tự Châu dở khóc dở cười, lần đầu tiên cậu nhặt nó ở viện dưỡng lão, nó vẫn là một con mèo hoang đáng thương, bây giờ thì đã kiêu ngạo đến tận trời rồi.
Huấn luyện viên mỉm cười giải thích: “Còn không phải là do nó được Hắc Hổ chống lưng à, hiện tại, bất kỳ con chó cứu hộ nào không tuân theo mệnh lệnh của nó, nó chỉ cần meo meo vài tiếng thì đủ để xử đẹp rồi."
Phó Thừa cũng mỉm cười huýt sáo hướng về phía Hắc Hổ, nó lập tức quay người chạy tới chỗ Phó Thừa.
"Lưu An đã xuất viện, tôi dẫn Hắc Hổ đi xem." Phó Thừa cột dây vào cổ Hắc Hổ, vỗ nhẹ vào lưng nó.
Lưu An bị mọi người vây quanh, trước mặt cậu ta toàn là người xa lạ, họ cứ hỏi cậu ta đủ thứ vấn đề mà cậu ta không thể trả lời, khiến cậu ta cảm thấy vô cùng sợ hãi, ánh mắt hoảng sợ nhìn xung quanh, không dám nhìn cố định về một hướng.
Đột nhiên, cách đó không xa có tiếng chó sủa, Lưu An vô thức nhìn về phía đó, hai mắt đột nhiên sáng lên: "Chó! Là chó!"
Đương nhiên là Hắc Hổ nhận ra Lưu An, Phó Thừa buông sợi dây ra, Hắc Hổ lao thẳng về phía Lưu An.
Chị gái của Lưu An giật mình khi thấy một con chó màu đen to lớn như vậy lao về phía cô, cô vô thức bảo vệ Lưu An ở phía sau.
Thế nhưng, dường như Lưu An không sợ hãi chút nào, cậu ta tiến lên một bước, quay lại chỗ đứng ban đầu.
Suốt từ nãy đến giờ, đây là lần đầu tiên cậu ta chủ động như vậy.
"Chó!" Lưu An nhìn Hắc Hổ, sau đó ngước mắt nhìn về phía Phó Thừa, ánh mắt rụt rè nhưng khi cậu ta nhìn thấy có một anh đứng bên cạnh, thì không hề sợ hãi, nói: "Em muốn chạm vào nó!"
"Cậu có thể gọi nó bằng tên.
Nó là Hắc Hổ.
Nó là một con chó cứu hộ rất giỏi."
Đôi mắt của Tiết Kỳ An cũng đỏ hoe, khi nhóm tân binh của Lưu An mới vào đội cứu hỏa, Phó Thừa đã giới thiệu Hắc Hổ với bọn họ hệt như vậy.
Cho dù Lưu An có quên thì Tiết Kỳ An không hề quên, Phó Thừa cũng vậy.
Lưu An ngồi xổm xuống, đưa tay sờ sờ đầu Hắc Hổ mấy lần, không có Giang Tiểu Hầu ở bên cạnh, Hắc Hổ lại trở về hình ảnh một chú chó cứu hộ có kỷ luật, Lưu An vui mừng, ngẩng đầu nhìn Phó Thừa: " Ngoan quá!"
Lông mày Phó Thừa dịu lại: “Bởi vì nó từng có một huấn luyện viên rất giỏi.”
Lưu An không hiểu ý nghĩa của câu nói này, chỉ cúi đầu vui vẻ chơi đùa với Hắc Hổ.
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!!)
Bình thường đội cứu hỏa sẽ huẩn luyện vào buổi chiều, nhưng hôm nay tất cả mọi thứ được dừng lại chỉ vì Lưu An, mọi người đứng trên sân nhìn Lưu An vui vẻ, Giang Tự Châu dùng điện thoại di động chụp lại rất nhiều ảnh của Lưu An.
Mãi đến khuya, anh rể của Lưu An mới nhắc nhở bọn họ sẽ bay chuyến bay tối nay, nếu không rời đi thì sẽ quá muộn.
Tài xế của đội chở ba người đến sân bay, mọi người đều cảm thấy khó chịu khi nhìn chiếc xe rời đi, những thanh niên thường ngày ồn ào đều trở về ký túc xá trong sự im lặng hiếm có.
Phó Thừa sai người đưa Hắc Hồ trở về, anh cùng Giang Tự Châu đi về phía nhà khách, không giống như lúc đầu đến gặp Lưu An, bây giờ tâm trạng Giang Tự Châu có vẻ không tốt lắm.
"Sao vậy? Có phải nhìn thấy Lưu An như thế nên đau lòng không?" Phó Thừa hỏi.
“Cậu ấy còn trẻ như vậy mà cuộc đời đã bị hủy hoại rồi.” Giang Tự Châu im lặng một lát, thở dài: “Vừa nãy nghe chị của Lưu An nói rằng hoàn toàn không liên lạc được với cô bé được cứu.”
Giang Tự Châu dừng bước, nghiêm túc nhìn Phó Thừa: "Có thể sau vài năm nữa cô bé đó sẽ quên hết những chuyện này, cũng không bao giờ biết được rằng mạng sống của mình đã được đánh đổi bằng cả một tương lai của một người lính cứu hỏa trẻ tuổi."
Giọng nói Giang Tự Châu hơi run run, trong mắt cậu hiện lên những cảm xúc phức tạp: không cam lòng, tức giận, đau khổ, còn có một chút lo lắng.
Bởi vì không phải cuối tuần, lại có tuyết rơi nên nhà khách không có ai tới thăm cả.
Phó Thừa đưa tay phủi nhẹ bông tuyết trên vai Giang Tự Châu, anh ấm áp nói: "Bọn anh chưa bao giờ mong đợi mọi người sẽ ghi nhớ những điều mà bọn anh làm."
“Phó Thừa.” Giang Tự Châu nhẹ giọng gọi anh: “Em cảm thấy càng ngày em càng không thể rời khỏi anh được nữa.”
“Vậy thì đừng rời khỏi.” Phó Thừa mỉm cười nhìn cậu.
Giang Tự Châu nói thêm: "Vậy anh nhất định phải thật khỏe mạnh ở bên cạnh em, đừng để bị thương nhé."
Quả nhiên đúng như Triệu Lâm nói, thành phố Thiên Tân hai năm không có tuyết, mấy ngày nay tuyết rơi liên tục nên các trường tiểu học và trung học đều đã thông báo cho học sinh nghỉ học.
Qua hết ngày, đến buổi tối thì trên đường gần như không thấy bóng người nào cả.
Sáng thứ bảy, Phó Thừa xin nghỉ một lúc để đưa Giang Tự Châu đến bệnh viện tháo băng, hệ thống sưởi trong xe được bật hết công suất, Giang Tự Châu nhìn khung cảnh tuyết rơi trắng xóa ngoài cửa xe, cậu lo lắng nói: “Dạo gần đây không thấy Ngưu Ngưu liên lạc gì cả, trường học thì cho nghỉ, ở nhà cũng không có người lớn chăm sóc, hay là để Ngưu Ngưu đến ở trong đội đi?"
Phó Thừa lái xe rất chậm, hai tay anh đặt trên vô lăng: “Mấy ngày trước anh đã gọi điện cho mẹ của Ngưu Ngưu rồi, cửa hàng mẹ Ngưu Ngưu làm việc đã cho nghỉ rồi nên chị ấy có thể ở nhà chăm sóc nhóc con, sang tuần là sinh nhật của Ngưu Ngưu, chắc sẽ đón nhóc tới đội chơi."
Nói xong, anh cười nói: "Để em phải lo lắng rồi."
“Tuần sau sinh nhật rồi à?” Giang Tự Châu kinh ngạc quay đầu nhìn Phó Thừa.
Vẻ mặt Phó Thừa vẫn bình thường, gật đầu: "Ừm, sao thế?"
"Không sao." Giang Tự Châu lắc đầu, sau đó cậu quay người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Phó Thừa im lặng mỉm cười, mặc dù Giang Tự Châu chưa bao giờ nhắc tới, nhưng Phó Thừa biết tuần sau cũng là sinh nhật của Giang Tự Châu.
Có lẽ Ông chủ Giang không biết phải chủ động nói chuyện này thế nào nên mới ngượng ngùng im lặng như vậy.
Suốt khoảng thời gian này, nhiệt độ có sự thay đổi rất lớn, trong bệnh viện có rất nhiều bệnh nhân bị cảm sốt, trước khi vào bệnh viện Phó Thừa có đeo khẩu trang cho Giang Tự Châu, may mà đã liên hệ bác sĩ trước nên chỉ đợi một chút thì bác sĩ điều trị chính cho Giang Tự Châu liền đến kiểm tra vết thương và tháo băng cho cậu.
Giang Tự Châu đã lâu không làm việc ở quán cà phê, bác sĩ cũng đề xuất cậu có thể dần dần trở lại nhịp sống bình thường, chỉ cần không vận động mạnh là được.
Tuy cậu không muốn rời xa Phó Thừa một giây nào cả, nhưng việc cậu sống trong đội sẽ có ảnh hưởng nhất định đến công việc của Phó Thừa.
"Em muốn về nhà ở một thời gian." Một tay Giang Tự Châu xoa xoa thái dương, hơi nheo mắt nhìn Phó Thừa.
"Sao không ở trong đội, em đi sang quán cà phê cũng tiện hơn mà." Phó Thừa vừa bật đèn xi nhan vừa hỏi.
“Giữ khoảng cách cũng có cái hay đó đội trưởng Phó.” Giang Tự Châu cười uể oải: “Nếu em cứ luôn sống trong đội, rồi mất dần đi sự hấp dẫn trong mắt đội trưởng Phó thì phải làm sao."
Phó Thừa biết cậu nói đùa, anh cười nói: “Được, ngày mai anh thu dọn quần áo với em, để em chuyển đến chỗ của anh, buổi tối anh sẽ gọi điện cho công ty quản lý nhà hỏi xem có thể đăng ký thêm chỗ đậu xe không."
Giang Tự Châu ngồi thẳng lên một chút: “Em chuyển đến chỗ của anh à?"
“Đúng vậy.” Thái độ của Phó Thừa thẳng thắn đến mức Giang Tự Châu cảm thấy hơi khó tin: "Không phải em nói muốn về nhà à."
Giang Tự Châu không nói gì, khóe môi cậu nhếch nhẹ lên.
Giang Tự Châu sống ở nhà khách trong đội cứu hỏa đã được một khoảng thời gian, hầu hết các đồ dùng sinh hoạt cậu dùng đều là của Phó Thừa, cho nên thứ duy nhất cậu cần phải thu dọn là quần áo của mình.
Khi nghe tin Giang Tự Châu chuyển đi, dì nấu ăn rất không muốn cậu đi, nhưng dì vẫn nấu bữa tối đặc biệt để chia tay cậu, ngoại trừ Giang Tự Châu phải ăn đồ lỏng thì ai cũng được thêm một cái đùi gà.
Ăn tối xong, Phó Thừa giúp Giang Tự Châu sắp xếp đồ đạc, Giang Tự Châu ngồi ở bên giường nhìn căn phòng nhỏ, lúc mới chuyển đến, cậu không bao giờ nghĩ tới mối quan hệ giữa cậu và Phó Thừa lại phát triển thuận lợi như vậy.
"Bộ đồ ngủ em đang mặc thì đừng mang đi.
Cứ giặt sạch sẽ rồi để ở phòng anh đi.
Lần sau em có đến đây thì cũng có đồ mặc." Phó Thừa kéo khóa vali lại rồi đứng dậy.
Giang Tự Châu chợt ôm lấy anh từ phía sau.
"Hôm nay bác sĩ nói em hồi phục rất tốt, em muốn cảm ơn đội trưởng Phó đã chăm sóc tận tình."