Nghịch Lân

- Trương Tiểu Quân, chúng ta cùng nhau đi WC chứ? Tôi không chấp nhận. Lý Minh, trưa nay bọn mình đi ăn đồ ăn Cẩm Giang hỉ? Tôi không chấp nhận. Trần Trùng, giúp tôi mang một chút đồ ăn về nhé, xin lỗi, tôi không chấp nhận. Càng vui hơn là giáo viên gọi Vương BÌnh đang ngủ lên trả lời vấn đề, mà cậu ấy cũng không chịu đứng dậy, vẫn ngồi ngủ, làm giáo viên bị tức, nắm lấy lỗ tai của cậu ấy rồi giật cậu ấy ra khỏi lớp. Ha ha ha, anh, anh có biết rằng anh đã có lực ảnh hưởng như thế nào đối với cả trường không? Đáng tiếc là bây giờ anh không còn đến trường, nếu không anh sẽ là thần tượng của bọn họ rồi.

Lý Mục Dương không nghĩ tới lần phong ba đó sẽ có lực ảnh hưởng lớn đến như vậy, lắc đầu nói:

- Sai chính là sai , đúng là đúng . Lúc trước anh ngủ trong giờ học, giáo viên đuổi anh ra khỏi lớp, anh cũng không có phản bác gì bởi vì anh biết người sai là anh, anh còn ở trong lớp sẽ ảnh hưởng đến các bạn học khác, hành động đó của anh là không tôn trọng giáo viên.

- Chỉ là lần bị vu oan là gian lận đó đã làm cho anh cảm thấy ủy khuất, bất quá mọi chuyện đã qua, bây giờ vẫn nên chút tâm vào chuyện học. Tuy rằng hiện tại anh có thể học được một ít nhưng mà thật sự là bản thân rất kém, Tiểu Tâm dạy học cho anh cũng khá vất vả, chỉ sợ là thời gian cũng không kịp.

- Anh, em còn muốn hỏi anh.

Lý Tư Niệm kéo lấy cánh tay của Lý Mục Dương, hỏi:

- Chị Tiểu Tâm nói có rất nhiều thứ chị ấy không dạy anh nhưng anh lại có thể làm được, không học cũng biết, là chuyện gì? Chẳng lẽ trước kia anh đều lén mà học sao?

Lý Mục Dương lắc lắc đầu , nói:

- Anh cũng không biết chuyện gì . Cảm giác trong đầu có thêm rất nhiều thứ mà không giải thích được, có đôi khi cảm giác mình đã sống qua một đời, rất nhiều lần khi thấy thứ gì đó lần đầu tiên đều có thể buột miệng nói ra nó là cái gì hoặc có lai lịch gì. Giống như những bài tập trên sách, có một số bài Tiểu Tâm đã nói qua nhưng mà nó đã tồn tại trong đầu của anh. Tuy rằng quá trình suy tính thì có hơi khó nhưng mà cuối cùng vẫn tìm ra được đáp án.

- Chẳng lẽ anh bị thần tiên nhập vào?

Lý Tư Niệm cười hì hì:

- Thần tiên nào mà ngốc như vậy? Tại sao lại nhập vào một người đen như cục than như anh?

"—— "

- Được rồi, anh là người đẹp nhất trong những người đen như cục than.

Lý Tư Niệm đánh giá gò má của Lý Mục Dương, nói:

- Kỳ thật ngũ quan của anh rất đẹp, đây là gien từ cha mẹ, anh xem bộ dạng xinh đẹp của em là biết. Đợi sau khi làn dà của anh trở nên anh thì anh sẽ là một soái ca, nếu không lần sau khi ra khỏi cửa thì em sẽ trang điểm, bôi một lớp phấn lên người anh?

- Như vậy thì phải bôi toàn thân mới được.

Lý Mục Dương cười khổ không thôi.

- Không nói đến chuyện anh sẽ lãng phí bao nhiêu phấn, cho dù là bôi cả người cũng phải tốn mấy giờ đó.

- Cứ đến mua là được, mà ai nói sẽ bôi hết cả người cho anh?

Lý Tư Niệm tức giận:

- Anh, anh đừng ngắt lời, chúng ta nói tiếp chuyện chính.

"——"

Vẻ mặt Lý Mục Dương ủy khuất, khi nào thì mình ngắt lời nào?

- Anh, vốn những lời này em không muốn nói với anh nhưng mà em cảm thấy nói sớm sẽ tốt hơn, miễn sau này anh sẽ chịu đả kích nặng nề. Anh cũng đã biết thành tích học tập của chị Tiểu Tâm, mục tiêu của chị ấy là ĐH Tây Phong, bằng vào sự hiểu biết của em về chị ấy thì đây cũng không phải là chuyện khó gì nhưng mà anh thì sao? Anh có thể thi đậu vào ĐH Tây Phong không? Anh có thể đi theo đến Thiên Đồ không? Cho dù là anh có đậu vào đó rồi đi đến Thiên Đồ thì bọn họ có gia thế như vậy, chúng ta có gia thế như vậy, anh nghĩ rằng sẽ có cơ hội nào không?

- Anh biết.
Lý Mục Dương trầm giọng nói .

- Cái gì?

Lý Tư Niệm trừng to mắt nhìn.

- Anh hiểu những gì mà em nói.

Mục Dương nhếch miệng cười cười , nói:

- Lúc nãy khi anh ra ngoài tiễn Tiểu Tâm thì thấy có người đến đón nàng, nàng ngồi chiếc xe kia, chỉ sợ là bằng tiền bán bánh trong vòng 10 năm của mẹ đó.

- Anh…

- Anh không sao.

Lý Mục Dương ôm lấy bả vai cảu Lý Tư Niệm, nói:

- Em nghĩ đi, trước kia anh có cơ hội làm bạn với Thôi Tiểu Tâm không?

Lý Tư Niệm lắc lắc đầu .

- Đúng vậy, trước kia ngay cả cơ hội nói chuyện với nàng cũng không có nhưng mà hiện tại 2 người lại là bạn. Hơn nữa mỗi ngày nàng đều đến giúp anh học, so với trước đây đã thay đổi rất nhiều , đúng không?

- Ừh.

Tư Niệm nghiêm túc gật đầu , nói:

- Anh, anh càng ngày càng thông minh, càng ngày càng đẹp chair a, đến lúc đó nói không chừng chị Tiểu Tâm sẽ thích anh đó.

Lý Mục Dương nghiêm túc gật đầu , nói:

- Đó là đương nhiên . Đến lúc đó sẽ là mỹ nam tử đệ nhất thiên hạ.

Hai anh em nhìn nhau cười to, Lý Tư Niệm cười đến đau lòng , Lý Mục Dương cười đến bi thương .

Kỳ thật một câu kia cũng không buồn cười chút nào.

Lý Tư Niệm từ trên giường bò lên , nhìn Lý Mục Dương, nói:

- Anh, đêm đã khuya , em trở về phòng ngủ, anh cũng ngủ sớm đi, ngày mai chị Tiểu Tâm sẽ đến, đến lúc đó anh cũng không được ngủ gật nữa.

- Được, ngủ ngon.

Lý Mục Dương cười nói .

Lý Tư Niệm khoát tay áo, xoay người rời khỏi phòng của Lý Mục Dương.

Lý Mục Dương nằm ở trong chăn khó ngủ, tâm tình cũng trở nên càng lúc càng phiền não .

Hắn rời giường mở nước, sau đó ngâm mình trong bồn nước nóng, đến giờ phút này tâm tình của hắn mới dễ chịu một chút.

Đi học ngủ , về nhà tắm, đây là hai chuyện mà Lý Mục Dương làm nhiều nhất.

Bởi vì tay phải bị thương nên vẫn còn quấn băng cho nên không có cách ngâm cả tay phải vào nước nóng, điều này có chút không tiện.

Lý Mục Dương nhìn tay phải của mình, đây là cánh tay trói gà không chặt sao? Lại có thể một quyền đấm bay Trương Thần, đánh bay sát thủ Ô Nha, phải biết lúc đó con dao trong tay Ô Nha đã biến như một thanh kiếm khổng lồ.

Quả đấm của hắn đụng vào kiếm quang, chẳng lẽ quả đấm của mình bị kiếm quang kia chặt đứt sao? Làm sao một quyền đánh bay Ô Nha được?

Lý Mục Dương nhìn nắm tay của mình, trong lòng cảm thấy hiếu kỳ, hắn chuẩn bị mở băng gạc để nhìn thương thế hiện tại của mình ra sao.

Băng gạc bị mở ra, vết máu đen ứ lại ở bên trong cũng càng lúc càng rõ.

Khi hắn mở hết băng gạc ra thì vết thương nơi bàn tay đã hiện ra trước mắt.

Hắn để bàn tay ở trong nước nóng để rửa sạch, sau đó để dưới ánh đèn để coi cho rõ.

Hoàn hảo không chút tổn hại !

Hắn nhỡ rõ bàn tay của mình đã bị lưỡi dao sắc bén kia đâm thủng.

Nhưng mà hiện tại tại sao lại không có dấu vết gì đây?

Không có vết thương , không có vết sẹo , ngay cả chút vết sẹo liền da màu hồng kia cũng không có.

- Đây là chuyện gì xảy ra?

Lý Mục Dương lên tiếng kinh hô .

Hắn theo trong bồn tắm nhảy dựng lên , lấy gương cẩn thận xem xét.

Khi tên sát thủ kia nện mâm trái cây trên đầu của mình, Lý Mục Dương bị nện máu me đầm đìa , hiện tại trên trán cũng không có dấu vết thương nào.

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

Tận đến giờ phút này , Lý Mục Dương mới chính thứ được thân thể hắn có một sự biến hóa quỷ dị.

- Ta đã biến thân rồi.

Lý Mục Dương tự nhủ như vậy.

Hơn 5h sáng, Lý Mục Dương đã rời giường, từ sau khi sau khi bị thương, hắn đã bỏ thói quen ngủ nướng.

Có lẽ là do trước kia ngủ nhiều, hiện tại mỗi ngày chỉ cần ngủ vài giờ là hắn cảm thấy tinh thần hắn phấn chấn .

Súc miệng rửa mặt, sau đó đi bài “ Phá Thể thuật” như Lý Tư Niệm đã từng luyện trước đây rồi rút sách vở ra bắt đầu ngồi học trước cửa sổ.

7h, cha mẹ rời giường, cha mặc áo ba lỗ rèn luyện thân thể ở trong sân còn mẹ thì làm đồ ăn sáng ở trong bếp.

7h30, căn phòng của Lý Tư Niệm mới truyền đến tiếng động.

Lý Mục Dương cười cười, cuộc sống của mọi người trong nhà đã bắt đầu.

Chỉ là một ít chuyện nhỏ nhưng làm cho Lý Mục Dương cảm giác được hạnh phúc mà phong phú .

Khi hắn bị bệnh quấn thân, thần ngủ nhập vào người thì hắn rất ít khi có tâm tình để quan sát và đánh giá mọi chuyện xung quanh.

Giờ phút này hắn mới phát hiện mình lại có nhiều như thế.

Thôi Tiểu Tâm vẫn như mọi ngày, vẫn đến giúp Lý Mục Dương học tập, khi Lý Tư Niệm tan học trở về thì cả 2 vừa nói chuyện vừa ăn trái cây, giống như chuyện gì đều chưa từng xảy ra.

Cuộc nói chuyện đêm qua với Lý Tư Niệm đã làm Lý Mục Dương biết được chênh lệch giữa bản thân và Thôi Tiểu Tâm.

Hiện tại hắn đặt toàn bộ tinh lực cùng thời gian vào việc học, cái mà hắn cần nhất là trong thời gian ngắn nhất phải nắm lấy nhiều kiến thức.

Khi học, có vài lần hắn ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Thôi Tiểu Tâm, từ trong mắt của nàng Lý Mục Dương có thể cảm nhận được ý cười, khi đó trong lòng cũng không khỏi hiện lên ý nghĩ như vậy: Thiếu nam thiếu nữ sóng vai đi dạo ở bờ hồ Vô Danh, khi đó ánh tà dương như máu, kéo dài thân ảnh của bọn giống như là luôn có thể kéo dài đến cuối thế gian.

Hắn chỉ che dấu sâu hơn mà thôi.

Hôm nay Thôi Tiểu Tâm cũng không đến, trước đó nàng đã nói hôm nay người lớn trong nhà nàng muốn đi đến chùa Vĩnh Khánh để lễ Phật, nàng cũng đi cùng.

Lý Mục Dương ở nhà làm một đề thi, đột nhiên nhớ tới Thôi Tiểu Tâm có nói có một quyển sách tham khảo rất tốt, bảo hắn phải xem.

Lý Mục Dương ra khỏi nha, đi đến một cửa sách.

Phòng cách của cửa hàng sách này cổ xưa mà đơn sơ, một lão nhân mặc áo dài ngồi hút thuốc phơi nắng ở trước nhà.

- Ông chủ, xin hỏi có 《 Tử Ngữ 》 quyển sách này không?"

- Tự mình đi vào tìm đi.

Lão nhân cũng không ngẩng đầu lên đáp

Lý Mục Dương vào cửa hàng, sau đó bắt đầu tìm.

- Cậu cảm thấy đọc sách sẽ có tác ích à?

Một giọng nói đột ngột vang lên từ phía sau.

Lý Mục Dương xoay người , thấy một công tư ca có phong độ nhẹ nhàng đứng ở phía sau người mình.

- Cậu nói chuyện với tôi à?

Lý Mục Dương nhìn quét bốn phía , không xác định hỏi.

- Đương nhiên.

Khuôn mặt vị công tử ca đầy ý cười, nói:

- Cậu nói đọc sách có ích không?

- Có.

Lý Mục Dương đáp, tuy rằng hắn cũng không rõ vì sao người này lại hỏi hắn vấn đề kỳ quái này.

- Trong sách đều có hoàng kim ốc, trong sách đều có Nhan Như Ngọc , buôn bán ra làm quan , đứng cao nhìn xa . Đọc sách có tác dụng lớn.

Công tư ca nở nụ cười bí hiểm, nói:

- Nhưng mà có đôi khi đọc sách cũng dễ mang đến tai nạn, cậu cảm thấy thế nào?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui