Bây giờ là thời gian lên lớp, hai học sinh mặc đồng phục Phục Hưng xuất hiện tại quán cafe đúng là gây chú ý.
Cho nên những khách nhân đang chuẩn bị thưởng thức một ly cà phê và nửa cuốn tiểu thuyết dưới tia nắng buổi trưa đều như có như không đưa ánh mắt nhìn sang phía hai người Lý Mục Dương cùng Thôi Tiểu Tâm.
Hơn nữa, Thôi Tiểu Tâm lại xinh đẹp như vậy, đi cùng một chỗ với Lý Mục Dương, một thiếu niên đen thui xấu xí, dưới cái nhìn của bọn họ thì chính là đang theo đuổi một thứ gì đó rất quý giá.
Có một cặp nhàm nhàm chán lấy chuyện này ra nói:
"Lại là tiết mục điển hình cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, nam sinh có khả năng muốn thổ lộ, nữ mạnh nam yếu, nam sinh ngàn vạn lần không dễ dàng mở miệng nha”.
“A, cô gái tức giận rồi”.
“Cô gái bỏ đi, bị cậu con trai gọi lại….cô gái tên gì vậy? Thôi Tiểu Tâm? Tên rất hay. Nhưng mà, có vẻ cậu con trai muốn lần thứ hai giữ lại, thật là một tên lì lợm không biết tự lượng sức mình”.
“Cái gì? Hắn nói cái gì? Tóc đuôi ngựa của cô thật là đẹp... Ánh mắt của ta thật vụng về, không nghĩ tới lại là cao thủ thế này”.
Thôi Tiểu Tâm trừng hai mắt, một tay nắm tay nắm cửa màu đồng, bước chân ngừng lại không đẩy cửa thủy tinh ra.
Nàng nhìn biểu hiện gấp gáp của Lý Mục Dương lúc này, ánh mắt bối rối, mấp máy muốn nói, rồi lại không biết nói cái gì, hắn muốn thổ lộ với mình sao?
Nhưng mà, cứ coi như là như vậy, mình cũng sẽ không chấp nhận.
Tự làm mình mất mặt!
“Ta vừa rồi quên nói... Cô buộc tóc đuôi ngựa thật sự rất đẹp!”. Lý Mục Dương nói như vậy với Thôi Tiểu Tâm. Bởi vì quá khẩn trương, lời nói trở nên lắp bắp.
Điều đó khiến hắn có chút ảo não, lo lắng vì mình nói lắp mà phá hủy hiệu quả của câu nói kia. Lý Tư Niệm đã nhiều lần dặn dò, cứ tự nhiên tùy ý mà nói ra, đừng làm cho người ta có cảm giác xa lạ.
Biểu hiện bây giờ của mình... chắc có lẽ không làm cho người ta thấy xa lạ chứ?
Thôi Tiểu Tâm đứng ở cửa ra vào dừng lại một lát, vậy mà lại quay người đi tới Lý Mục Dương.
Điều đó khiến vô số khách nhân trong quán cà phê mở rộng tầm mắt, thật sự không nghĩ tới thiếu niên đen kịt kia có bản lĩnh như vậy. Một câu nói có thể làm cho cô gái xinh đẹp đang tức giận trực tiếp bỏ vũ khí đầu hàng.
Nàng một lần nữa ngồi xuống ghế salon trước mặt Lý Mục Dương, tựa như chưa có chuyện gì xảy ra.
Bồi bàn đưa qua cho nàng một ly Matcha Latte, nàng gật gật đầu, dùng lễ nghi tiêu chuẩn của quý tộc đế quốc. Có lẽ chi tiết nhỏ này chính Thôi Tiểu Tâm cũng không phát giác.
(DG: Cafe bỏ thêm bột trà xanh đó mà)
Ngược lại, Lý Mục Dương vẫn không rõ tình huống trước mắt, đứng ở đằng kia không biết bước tiếp theo nên làm gì.
Thôi Tiểu Tâm bưng ly Latte lên nhấp một ngụm, nói với Lý Mục Dương: “Ngươi cũng nếm thử đi, mặc dù hương vị có hơi ngọt, lệch khỏi vị đắng của cà phê, nhưng đây là phong cách Giang Nam, cũng có thể coi là một cách pha cà phê rất tốt.
Lý Mục Dương liền nghe lời ngồi xuống, bưng cốc cà phê lên uống một ngụm, rồi gật đầu nói: “Đúng là không tệ”.
Hắn bình thường uống nhiều nhất là thảo dược trung y, cà phê là hàng cấm trong nhà, bởi vì lão đạo sĩ kia nói sẽ nó kích thích trái tim.
Cho nên, chỉ cần đồ uống dễ uống hơn so với thảo dược đều khiến hắn vô cùng thỏa mãn.
Thôi Tiểu Tâm đem ánh mắt đặt lên ly cà phê bên trong, có hình trái tim xoay tròn, nhẹ giọng hỏi: “Lần đầu tiên ngươi nói những lời này với một cô gái ư?”.
Mặt đen của Lý Mục Dương đỏ lên.
Đương nhiên, bởi vì mặt hắn đen, đỏ lên cũng là đỏ bừng.
“Còn có muội muội của ta". Lý Mục Dương ngượng ngùng nói: “Mỗi khi ta chọc giận nàng, lúc nàng tức giận, ta liền khen nàng rất xinh đẹp, khen ánh mắt nàng như minh châu trong Nam Hải, khen làn da của nàng như băng tuyết ở bắc cương đế quốc (biên giới phía bắc đế quốc), khoác lác nàng mặc y phục phối hợp rất đẹp, tạo thành phong trào thời thượng của Giang Nam, cơn tức giận lập tức tiêu tan, bám lấy cánh tay áo của ta, hỏi ta là có thật vậy không có thật không vậy...”.
“Nàng nói chiêu này gọi là đường cong cứu quốc. Khi một cô gái tức giận vì việc nào đó, ngàn vạn lần không nên cùng nàng dây dưa trong chuyện này mà giải thích cho mình. Mặt khác có thể tìm kiếm phương pháp nói chuyện tốt hơn. Đây là cách nàng dạy ta”.
Thôi Tiểu Tâm nghiêm túc ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào biểu tình của Lý Mục Dương.
Khi Lý Mục Dương nhắc tới em gái của mình thì giọng nói liền tỏ ra rất ôn nhu và tình cảm.
Có thể nhìn ra được tình cảm huynh muội của bọn họ rất tốt.
Thôi Tiểu Tâm rất xúc động, nàng nhớ lại ở Thiên Đô mỗi khi mình bị ức hiếp thì sẽ có một người dáng người cao gầy ngôn từ bất thiện ngăn trước mặt mình, nàng ôn nhu hỏi:
"Ngươi rất thương muội muội của mình sao?"
"Đúng vậy".
Lý Mục Dương gật đầu nói: "Nhưng ta có cảm giác nàng càng thương ta hơn".
Khóe miệng Thôi Tiểu Tâm hiện lên một chút tiếu ý, hỏi:
"Vậy ngươi nhất định rất cưng chiều nàng?".
Lý Mục Dương lắc đầu , thở dài nói:
"Vốn là nên như vậy, ca ca phải chiếu cố muội muội của mình, có thức ăn ngon nàng được ăn trước, có gì thú vị thì nàng chơi đùa trước, nếu có người khi dễ nàng thì phải thay nàng báo thù, nếu nàng đi khi dễ người khác thì phải đi theo hỗ trợ....rất rõ ràng ta không xứng đáng làm ca ca của nàng. Rất nhiều lần, đều là muội muội chiếu cố ta".
"Nàng thông minh hơn ta quá nhiều, cũng ưu tú hơn ta quá nhiều. Khi còn nhỏ nàng còn la hét phải bảo vệ ta, hơn nữa vì thế mà luôn cố gắng. Trong khi thành tích của ta đứng bét toàn trường thì nàng lại dễ dàng đoạt lấy vị trí đứng đầu. Nàng rất kiêu ngạo nói cho người khác biết rằng ca của ta không ngốc, chỉ là không muốn học mà thôi. Khi nàng nhìn thấy ta bị người khác đẩy ngã thì nàng liền theo một lão đạo sĩ học một công phu tên là “ Phá Khí thuật”, đông luyện tam cửu hạ luyện tam phục , một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày không hề gián đoạn".
Lúc lão đạo sĩ đến chữa bệnh cho Lý Mục Dương thì Lý Tư Niệm liền kéo lão đạo sĩ ấy ra ngoài, thỉnh cầu lão dạy võ công cho mình.
Thái độ của lão đạo sĩ với Lý Tư Niệm còn thân mật hơn với Lý Mục Dương, mỗi lần đều mang nhiều món ăn ngon cho nàng, thấy Lý Tư Niệm đi học về thì khuôn mặt già nua của lão liền tươi cười.
Lão không bao giờ từ chối bất kỳ yêu cầu gì của Lý Tư Niệm, sau khi nói chuyện cùng cha mẹ của Lý Mục Dương, lão liền thu Lý Tư Niệm làm đệ tử ký danh.
Sau đó, tận mắt Lý Mục Dương thấy một quyền của Lý Tư Niệm đánh gãy gốc cây to bằng miệng chén.
Lý Mục Dương cũng muốn học, cố nén ghê tởm lôi kéo ống tay áo của lão đạo sĩ muốn bái sư .
Còn học giọng điệu làm nũng của muội muội mình:
"Đạo sĩ gia gia đạo sĩ gia gia, người hãy dạy cho ta đi".
"Nói dễ nghe nhỉ?". Lão đạo sĩ vung ống tay áo, lạnh lùng quát .
Lý Tư Niệm cười lăn lộn trên sàn nhà.
“Phá Khí Thuật?".
Thôi Tiểu Tâm nghĩ nghĩ , cười nói:
"Có chút quen tai".
"Là một lang trung giang hồ dạy nàng, có thể tùy ý lấy một cái tên".
Lý Mục Dương cười nói: "Nếu có người trào phúng chỉ số thông minh của ta, thì nàng sẽ dùng thành tích của mình để đáp trả lại. Nếu có người khi dễ ta gầy yếu vô lực, nàng sẽ dùng võ lực của mình để đánh trả lại. Ta có phải là làm một ca ca rất thất bại hay không?".
Thôi Tiểu Tâm lắc đầu, nói: "Hoàn toàn ngược lại, ngươi là một ca ca rất thành công bởi vì ngươi có một muội muội rất thương yêu ngươi".
"Cho nên trước mặt cô, nàng là cô gái duy nhất mà ta muốn nhắc đến".
Lý Mục Dương nhìn thẳng ánh mắt của Thôi Tiểu Tâm, nói:
"Tuy rằng ta không muốn thấy cảnh bởi vì một tên phế vật như ta mà cô phát sinh xung đột với Triệu lão sư, nhưng mà cô làm như vậy làm ta rất cảm kích. Vô số lần, khi mình ta bước ra khỏi phòng học, nghe được tiếng bước chân dồn dập truyền đến, ta đã từng chờ mong vô số lần rằng những tiếng bước chân đó là đến vì ta".
Thôi Tiểu Tâm Tiểu Tâm lại một lần nữa bị Lý Mục Dương cảm động , nàng cảm thấy người này nếu đi đóng phim tình cảm có thể là một vai nam chính rất có thiên phú... nếu che mặt lại.
"Biết vì cái gì ta quay lại không?". Thôi Tiểu Tâm không để ý gì cả hỏi thẳng, ngón tay xinh đẹp khẽ vuốt vuốt cái thìa màu bạc.
"Không biết". Lý Mục Dương lắc đầu .
"Bởi vì cho tới bây giờ ta chưa từng nhìn thấy nam sinh khen người khác mà lại vụng về như vậy". Thôi Tiểu Tâm nói thẳng.
Sắc mặt Lý Mục Dương đỏ bừng, một lần nữa trở nên lắp bắp , vội vàng giải thích nói:
"Ta quả thật không có nhiều kinh nghiệm, chuyện như vậy không phải là rất khó mới có thể làm được sao?".
"Quả thật rất khó mới có thể làm được".
Thôi Tiểu Tâm nói: "Thế nhưng, các nam sinh thích khiêu chiến chính mình, khiêu chiến nhiều lần, tất nhiên cũng quen tay hay việc thôi".
"..."
"Như vậy thì kể với ta câu chuyện cũ của ngươi đi". Thôi Tiểu Tâm thấy bộ dạng á khẩu không trả lời được của Lý Mục Dương, híp mắt nở nụ cười, nói: "Kể câu chuyện ngươi bị sét đánh, ta rất hiếu kỳ, dù sao không phải mỗi người ở đế quốc đều có thể gặp chuyện như vậy, nếu không ngươi sẽ làm lãng phí thời gian của ta đấy".
"..."