Nghịch Lữ Lai Quy

An Tiệp sắc mặt âm tình bất định nhìn chằm chằm cái thứ không thuận mắt chút nào kia, môi mím chặt, cả người dựa trên sofa. Mạc Thông rõ ràng thấy trên mặt y không có tức giận, cũng không phải lo lắng, mà là…thất vọng.

“Lúc trước lão vẫn khinh thường làm chuyện này,” An Tiệp nói,“Ngoại trừ diệt khẩu, lão chưa bao giờ cuốn người không liên quan vào…dù với bất cứ mục đích nào.” Y bật cười, chôn mặt vào hai lòng bàn tay, cái lưng cong xuống khiến cho xương sống gồ lên dưới áo sơ mi mỏng.

An Tiệp còn nhớ rõ lời Lý nói___“Hoàn toàn không phải là người trong cùng một thế giới, ta nghiền chết bọn họ chỉ như nghiền chết một con kiến hôi, liên lụy nhiều người có thể chứng tỏ năng lực của ta rất lớn hay sao?”

Không phải người trong cùng một thế giới, cho dù yêu ma kia đã thành quá khứ, thế nhưng bọn họ là lũ đàn ông tăm tối từ trong xương tủy, giống như lời nguyền đã khảm vào người, cả đời cũng không trốn thoát.

Vì vậy, bắt cóc một cô bé không hề biết bất cứ chuyện gì chính là tuyên bố kẻ được gọi là R?Lý kia rốt cuộc đã xuống khỏi ngôi vương, rốt cuộc đã buông bỏ cả kiêu ngạo và tự tôn sau khi thân thể biến thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ rồi sao? Người đàn ông mà y đã từng sùng bái, quả nhiên đã chết hẳn rồi.

An Tiệp thả tay xuống: “Tôi không biết lão có ý gì, phải liên hệ với……”

Y ngạc nhiên phát hiện Mạc Thông đã ra cửa đổi giày, thanh niên quay đầu quăng cho y một ánh mắt bất nhẫn: “Còn dùng dằng ở đó làm gì, muộn một chút, nói không chừng em gái xinh đẹp thiện lương thuần khiết của anh không còn cả nắm bột xương đâu.”

An Tiệp lắc đầu, nhịn cười không được, y phát hiện ở chung một chỗ với người trẻ tuổi, lúc nào cũng bừng bừng sức sống.

Hai người vừa xuống lầu, Mạc Thông còn chưa kịp đi lấy xe thì Hà Cảnh Minh âm hồn bất tán đã xuất hiện ở đầu đường, Mạc Thông thoắt cái trầm hẳn mặt xuống, sắc mặt kia khiến An Tiệp cảm thấy mình phải để mắt đến thằng lỏi súc sinh tạm thời là của mình trên danh nghĩa này mới được, nếu không có ngày lơ đi một cái, nó chạy tới chọc thủng lốp xe của Hà lão đại cho mà xem.

Hà Cảnh Minh chỉ hận không thể nhảy xuống đất khi xe còn chưa dừng hẳn: “Ẩm Hồ, Lý bảo muốn tìm em nói chuyện, lão nói em không tiếp điện thoại của lão cho nên gọi cho tôi.” Dừng một chút, hắn nhìn Mạc Thông một cách rất thâm sâu,“Nói là về chuyện một cô bé nào đó.”

Mạc Thông cảm thấy đầu óc của Hà Cảnh Minh khẳng định là có vấn đề. Trong tình trạng hiện nay, An Tiệp cúp máy của ai thì cúp chứ tuyệt đối không thể không nhận điện thoại của lão già có khuynh hướng hủy diệt thế giới kia được. Thế nhưng khi hắn quay đầu lại đã trông thấy An Tiệp đang đeo biểu cảm sững sờ trên mặt, ánh mắt nhìn Hà Cảnh Minh phi thường hoang mang: “Về cô bé nào đó, ai cơ?”

Chẳng lẽ bệnh não tàn mà cũng lây à? Mạc Thông bóp trán không biết nói gì hơn: “Còn có thể là ai? Con bé sến súa nhà bà mẹ vợ bình phun nước của anh, rời nhà trốn đi……” Hắn bỗng nhiên dừng lại, bởi vì nhớ tới khả năng con bé bị bắt cóc là khá lớn, mà lá thư này rất có khả năng là đám người của Lý làm giả….Lý, sến súa?

Hắn rùng mình một cái, nghiêng nghiêng đầu làm ra biểu cảm khinh bỉ rồi quay sang Hà Cảnh Minh: “Địa chỉ đâu? Thời gian đâu? Họ Lý chắc không để cho bọn này tìm loạn khắp thế giới đấy chứ?”

“Trong tiệm trà sữa ngoài cổng trường học của em.” Hà Cảnh Minh nói xong hẳn là cũng cảm thấy rất vớ vẩn, hắn thở dài,“Ẩm Hồ, tôi đã nói với Thụy Sư, bảo hắn đưa người tới, em trước hết đừng hành động thiếu suy nghĩ.”

An Tiệp cau mày, không yên lòng mà lên tiếng: “Tôi biết rồi.” Y xoa xoa mũi, không biết có phải tại nắng quá gắt hay không mà cứ cảm thấy chóng mặt hoa mắt đầu óc mơ hồ, nội tâm dấy lên cảm giác cực kì quái dị, câu nói “trước cổng trường học của em” mà  Hà Cảnh Minh mặt không đổi sắc thốt ra dường như y đã từng nghe ở đâu đó thật lâu thật lâu trước kia rồi, một bóng hình hư hư thực thực nhoáng lên trong đầu y, có điều nó quá nhanh, nhanh đến mức không thể nắm bắt.

Địch Hải Đông không tự mình đến, dù sao một người mù đi đâu cũng phải có người dìu cũng chẳng tiện đi lại. Bạch Chí Hòa mang theo không ít người, thậm chí còn lén mang theo cả súng ống

Trường học ở gần trung tâm thành phố, ở một nơi náo nhiệt như vậy, chỉ cần đầu óc của Lý vẫn chưa biến thành thép tấm thì sẽ không hành động thiếu suy nghĩ___Thế nhưng ai mà nói trước được điều gì? Dù sao Mạc Thông cảm thấy có thể nghĩ ra chủ ý thối là gặp An Tiệp ngay trước cổng trường thì đầu óc có khi thực sự bị đồng hóa bởi cái sọ chả biết làm bằng gì của lão xừ nó rồi cũng nên.

Lúc này học sinh đang ở trên lớp học nốt tiết cuối cùng trong ngày, quán trà sữa rất là vắng vẻ, thế nhưng càng tới gần thời điểm tan học thì các nhân viên cũng trở nên bận rộn để chuẩn bị đón lượng khách đông đúc đỉnh điểm trong ngày. An Tiệp đẩy cánh cửa thủy tinh đã có chút vẩn đục cũ kĩ, đi vào, Mạc Thông cẩn thận theo sát y, phía sau là Hà Cảnh Minh và Bạch Chí Hòa___Người sau một mực đút tay vào túi quần, có lẽ là nắm chặt súng ngắn trong đó.

Nhân viên cửa hàng lập tức chạy tới mời chào: “Các vị có uống gì không?”

Mạc Thông lắc đầu, hắn phát hiện An Tiệp vừa vào đến nơi thì ánh nhìn đã chiếu thẳng đến một người đàn ông trung niên ngồi trong góc quay lưng về phía họ. Người nọ mặc một chiếc áo sơ mi sờn cũ, mái tóc hoa râm chải chuốt rất gọn gàng. Trong bóng tối góc quán, lão ngồi ở đó, yên tĩnh cực kì, cảm giác tồn tại rất mờ nhạt, nếu không nhìn kĩ thì rất dễ xem nhẹ lão.

Khi An Tiệp nhìn thấy tấm lưng kia thì hô hấp dường như đột nhiên dừng lại. Mạc Thông chỉ vội vã nhìn qua R?Lý có một lần, hắn nhíu mày, chẳng nhìn ra người đàn ông trung niên này có quan hệ gì với lão quái vật ngồi xe lăn có cái mặt độc đáo như bị cửa đập bẹp đó.

Mấy người hai mặt nhìn nhau, An Tiệp không đi về phía trước, cũng không ai có chủ ý gì. Mãi nửa ngày sau, An Tiệp dường như mới hồi thần lại, nhanh chóng đi tới chỗ người trung niên kia. Y vươn tay nhẹ nhàng vỗ lên vai ông ta một cái, Mạc Thông chú ý thấy tay y run lên một chút rất khẽ.

Người trung niên quay đầu, khuôn mặt lịch sự nho nhã, nghi hoặc hỏi: “Chuyện gì vậy?”

An Tiệp nhanh chóng cúi đầu nói khẽ: “Thực xin lỗi.” Biểu cảm trên mặt y lúc này rõ ràng là thất vọng, mà ngay cả người xa lạ cũng nhìn ra. Người trung niên nhướng mày cười nhẹ: “Là nhận lầm người à? Không sao đâu.”

Miễn cưỡng cười cười, An Tiệp ngồi xuống một bàn cách đó không xa. Mọi người tuy rất khó hiểu, thế nhưng nhìn thần sắc của y thì không ai dám hỏi cái gì. Chỉ có Hà Cảnh Minh lộ vẻ suy tư thoáng qua. Loại cảm giác khó hiểu này khiến cho Mạc Thông bất an, ánh mắt lại càng không ngừng đảo qua đảo lại giữa An Tiệp với vị khách trung niên kì quái đang im lặng đợi người, trong lòng nổi lên cảm xúc gì đó rất quỷ dị.

Chừng mười phút đồng hồ sau, tiếng chuông tan học trong trường vang lên, học sinh ùa ra như ong vỡ tổ. Chỉ chốc lát sau, có một thiếu niên đẩy cửa bước vào, cậu ta đeo cặp sách, mặc chiếc áo sơ mi xắn tay áo lên tận cùi chỏ, mặt mũi rất dễ nhìn. Cậu quét ánh nhìn bốn phía với biểu cảm biếng nhác không để tâm bất cứ chuyện gì đặc hữu của tuổi mới lớn, sau đó trực tiếp chạy tới chỗ người trung niên trong góc quán: “Phụ thân.”

Mạc Thông chưa bao giờ thấy ai gọi ông già nhà mình là “Phụ thân” ngoài phim ảnh. Hắn bất ngờ nhớ tới khi An Tiệp lần đầu tiên nhìn thấy hình khắc diên vỹ nước Đức ở nhà mình từng đề cập đến cha nuôi của y, cũng gọi “Phụ thân” kì quái như vậy. Hắn quay phắt đầu nhìn An Tiệp, từ khi thiếu niên kia bước vào y đã chăm chú nhìn về đôi cha con ở cái bàn kia, không hề chớp mắt.

Hà Cảnh Minh nheo mắt lại, từ góc độ của hắn vừa vặn có thể thấy được sườn mặt của thiếu niên kia. Mạc Thông chuyển đầu theo tầm mắt của hắn và kinh hãi phát hiện, sườn mặt thiếu niên không ngờ lại có chút quen mắt…có phần…từa tựa như…An Tiệp.

Vừa nhìn qua thì không thấy gì, bởi vì khí chất của hai người thực sự là một trời một vực, thế nhưng khi cậu ta ngồi xuống cười nói, bộ dáng đó cơ hồ không khác biệt mảy may.

Lĩu trẻ vào quán nhiều hơn, tiếng cười đùa nổi lên bốn phía. Nếu như nói một người đàn bà bằng năm trăm con vịt, thế thì cái lũ học sinh vừa mới xổng chuồng này còn gấp đôi gấp ba một người đàn bà phát huy hết trình độ công kích siêu cường, nháo loạn đến trời long đất lở, nói chuyện cũng phải gào tướng lên. Dưới tình huống này, Mạc Thông đã hoàn toàn không nghe được đôi cha con ở cái bàn cách một quãng kia đang nói gì với nhau, hắn chỉ có thể thông qua biểu cảm của An Tiệp để phán đoán___ví dụ như, vẻ mặt của y đang càng ngày càng trở nên trống rỗng.

Đột nhiên, thiếu niên sắc mặt không tốt đứng bật dậy, thiếu chút nữa làm đổ đồ uống trên bàn. Cậu lớn tiếng nói một câu, lúc này âm lượng khủng đến mức Mạc Thông cũng nghe được rõ ràng: “Con cần cô ấy, chỉ cần cô ấy, trừ cô ấy ra ai cũng không được. Người không có quyền ngăn cấm con!”

Nói xong, cậu ta đẩy đám quần chúng vây xem vì câu nói bất ngờ vặn to âm lượng vừa rồi, chạy thẳng ra ngoài. Người phụ thân tóc hoa râm đứng lên hướng về phía đứa con chạy đi, vươn tay ra như muốn gọi thiếu niên trở về, thế nhưng cuối cùng ông lắc đầu, không nói câu nào cả.

Mạc Thông nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của người đàn ông trung niên, cảm thấy được ông ta cơ hồ rất khổ sở, khiến cho người khác nhìn vào đọc được cả cô tịch và chua xót.

Một lát sau, người trung niên cũng rời đi, An Tiệp cơ hồ là phản xạ có điều kiện muốn đứng lên đi theo ông ta, sau đó cố tự trấn định mà ngồi yên xuống, trầm thấp nói với Bạch Chí Hòa: “Cho người đi theo.”

Hà Cảnh Minh đột nhiên đè lại bàn tay An Tiệp đặt ở trên mặt bàn: “Em có thấy ông ta giống……”

Không đợi hắn nói xong, một con dao nhỏ trong tay Mạc Thông đã chĩa ngay vào trước bụng hắn, giọng nói âm u cất lên: “Hà Cảnh Minh, bỏ ngay cái móng chó của ông ra.”

Hà Cảnh Minh im lặng, vẫn không nhúc nhích, hung hăng lườm Mạc Thông.

An Tiệp rút tay ra, lúc đứng lên còn thuận chân đạp Mạc Thông một phát, thiếu chút nữa thì đá hắn bay khỏi ghế: “Nói nhảm ít thôi cho tôi nhờ, đi.”

Đoàn người không rõ tại sao phải đi theo một ông già chả đâu vào đâu như vậy, Mạc Thông oán hận cất dao đi, trong lòng nghĩ ngợi rất lung, điểm qua hết lượt tất cả sự tình___Quán trà sữa gần cổng trường, người đàn ông trung niên làm cho An Tiệp nhận nhầm, còn có thiếu niên gần giống như An Tiệp.

Có lẽ đây là một phần trí nhớ mà An Tiệp đã mất đi, hắn nghĩ, có thể là Lý không moi móc được gì về phương pháp khiến cho An Tiệp nhớ lại từ chỗ Tống Trường An cho nên mới nghĩ ra chủ ý ôi thiu này để tìm vận may, xem xem nếu mô phỏng lại tình hình lúc đó thì có thể kích thích y nhớ ra hay không.

Bọn họ đi theo người trung niên thần bí kia, đi đi dừng dừng, cuối cùng ông ta đột nhiên dừng lại gọi một chiếc taxi, đi thẳng tới ngoại thành. Bốn giờ sau, trời đã tối om om. Ông ta xuống xe, đi vào một con hẻm vô cùng chật chội, xe không vào được, nhóm người An Tiệp đành phải đi bộ đuổi theo.

Trong con hẻm tối om quyện mùi ẩm thấp. Một đường rẽ đông rẽ tây, cuối cùng____

An Tiệp nhìn con đường cụt trước mắt, đứng yên tại chỗ___Y cư nhiên mất dấu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui