Nghịch Lữ Lai Quy

An Tiệp phản ứng đầu tiên, y đưa ngay một đám người đến cái ngõ cụt nơi họ mất dấu người đàn ông trung niên tóc bạc kia.

Ngõ cụt kéo dài mãi vào bên trong, càng đi sâu càng hẹp, đến cuối cùng chỉ đủ cho một hai người đồng thời đi qua. Sau đó không gian hơi nới rộng ra, tới cuối đường, một bức tường loang lổ cũ kĩ chặn ngang trước mắt, một phần gạch xây đã bị mài mòn, trong kẽ tường đầy rêu xanh tốt um, ẩm ướt mà chật chội. Một đám quạ đứng trên đầu tường bị đám người dọa sợ vụt bay thẳng lên trời. Chúng nó phát ra tiếng kêu khẳn đặc trong không gian âm u, khiến cho người nghe có cảm giác xấu vô cùng.

An Tiệp cơ hồ dán sát người lên mặt tường này, ngón tay cẩn thận lần mò từng viên gạch, vẻ mặt càng ngày càng nghi hoặc. Mạc Thông đút hai tay trong túi quần, ánh nhìn dõi theo An Tiệp không rời, đôi lông mày cau chặt: “Sao anh lại cho rằng Hà Cảnh Minh đang yên đang lành lại chạy tới đây? Đã thế còn lén lút đi một mình nữa chứ?”

“Nơi này rất cổ quái.” An Tiệp đáp một câu chẳng liên quan, y kiểm tra vách tường từ trên xuống dưới, lại trầm giọng lẩm bẩm một câu: “Kỳ quái……”

“Chủ tịch Hà mất tích ngay sau cuộc truy đuổi hôm ấy, hiện tại chúng tôi hoàn toàn không có manh mối, chỉ có thể truy lại cả con đường ngày đó đã đi thôi.” Bạch Chí Hòa trầm thấp nói, gã dìu Địch Hải Đông đứng một bên, ánh mắt cũng không rời An Tiệp,“An tiên sinh, thế nào?”

“Tôi hoài nghi cái tên chúng ta đuổi theo hôm đó là Thổ Hành Tôn.” An Tiệp nói, thân mình y vốn rất cao, kiễng chân lên thì vừa vặn có thể nhìn thấy đỉnh bức tường thấp,“Bằng không cậu nói xem, một người đàn ông phi qua chỗ này mà không giẫm lên một cọng rêu xanh, lão ta là khinh khí cầu sao ?” Y lần theo góc tường đi đến một chỗ khác, ngón tay xoa xoa cằm,“Bức tường này trông quen quen.”

“Toàn bộ ngõ cụt trong thành phố Bắc Kinh đều như thế cả.” Mạc Thông nói khô khốc.

“Cậu lượn đi cho nước nó trong.” An Tiệp liếc hắn trắng mắt, bắt đầu dùng bước chân đo chiều dài bức tường,“Hai mươi mốt, hai mươi hai, hai mươi ba, hai mươi…xấp xỉ hai mươi ba bước chân.” Y ngẩng đầu nhìn Địch Hải Đông.

Người mù sững sờ đứng nghe, sau đó đột nhiên giữ chặt lấy Bạch Chí Hòa mà hỏi: “Góc trên bên trái có phải có một khối gạch rỗng một lỗ hay không? Một lỗ đủ để người khác ghé một con mắt nhìn sang bên kia ấy?”

Bạch Chí Hòa nheo mắt nhìn kĩ: “Hình như là có……”

“Ở chính giữa bức tường, phía dưới, phía dưới có một cái lỗ chuột chui ? Có phải không ?”

Mọi người nhìn người mù kia, kinh hãi như gặp quỷ, lại phát hiện trên khuôn mặt khô gầy của hắn hé một nụ cười có phần hoài niệm, tuy nhiên nụ cười ấy còn khó coi hơn khóc ___ Địch Hải Đông nói ra nhẹ bẫng: “Tôi nhớ, sao có thể không nhớ được chứ?” Hắn để Bạch Chí Hòa dìu đến sát mặt tường, bàn tay nhẹ nhàng chạm lên vách tường phủ đầy rêu xanh,“Bức tường trong hậu viện năm xưa chính là như vậy, dưới chân tường có cái lỗ chuột chui, trước tường là một mảnh sân nhỏ không ai quản lý, tôi hay bắt chim ở đó, ngoài tường có một cây cẩu kỉ đã rất già rồi nhưng cũng không to, trái chín trông như đá quý rụng đầy bốn phía, không có ai hái, đều cho chim ăn hết.”

“Đáng tiếc ở đây không có cây cẩu kỉ nào.” An Tiệp nở nụ cười.

“Khi còn bé Túy Xà lộn cổ từ trên tường xuống, ngã què chân.” Địch Hải Đông thản nhiên nói,“Thằng chả kêu đau ồi ồi, phụ thân giận không nhẹ.”

“Túy Xà leo lên tường là vì muốn trèo cây bắt chim cho tôi, sau đó tôi bị phụ thân phạt đứng xó tường đến tận trưa, lúc không có ai liền len lén đi từ đầu này tường đến đầu kia tường… Mới đầu là ba mươi hai bước, về sau biến thành hai mươi tám bước, cuối cùng dừng lại ở hai ba bước rưỡi. Cái tường ấy cuối cùng cũng không thu hẹp lại nữa.”

“Không phải cái tường nó hẹp, là cậu lớn lên.”

“Ai mà biết được?”

“Từ từ, từ từ từ từ.” Mạc Thông lắc lắc đầu,“Nhà mấy người khi còn bé ở đây á hả? Đây là sân sau cái nhà ấy á?”

Nụ cười trên mặt An Tiệp biến mất, y hơi ngẩng đầu nhìn lên vách tường cũ kĩ: “Không phải, cái tường này…” Ngón trỏ gõ gõ mặt tường, y hơi dừng lại,“Là ai đó xây nên có dụng ý riêng đấy… Có điều là vì cái gì nhỉ? Kỳ quái, lão già quái thai hôm đó rõ ràng là biến mất ở chỗ này, lão biết xuyên tường? Độn thổ? Tàng hình? Hay là nhảy sào qua?”

Địch Hải Đông im lặng không nói đứng ở bên cạnh.

Bạch Chí Hòa nghĩ nghĩ: “An tiên sinh, không bằng chúng ta soát lại con đường hôm ấy một lần đi, biết đâu trên đường lại có manh mối thì sao.”

An Tiệp do dự một chút, lại nhìn chăm chú mặt tường như thể mấy viên gạch nát này có ma lực.

“Chậm đã.” Địch Hải Đông giữ chặt Bạch Chí Hòa, môi hắn run bần bật, trầm giọng nói,“Đầu tường bên trái, cậu lau sạch hết rêu từ trên xuống dưới đi, nhanh lên!”

Mấy người còn thất thần lập tức tiến lên, ba chân bốn cẳng làm sạch rêu xanh trên hàng gạch thứ nhất. Địch Hải Đông nói: “Từ trên xuống dưới, viên gạch thứ mười lăm, đè xuống.” Viên gạch kia nằm ở vị trí rất bí mật, một người đàn ông trưởng thành gấp khuỷu tay khoảng chín mươi độ mới có thể chạm đến, khi sờ vào không có bất cứ điểm gì khác với những viên gạch khác, thế nhưng lúc dùng lực ấn xuống lại có thể cảm nhận được một chút dịch chuyển cực nhỏ.

“Đại ca? Sau đó thì sao?”

“Sau đó cứ ấn viên gạch thứ mười lăm đó, đẩy về phía trước theo hàng thứ nhất.” Giọng nói của Địch Hải Đông pha lẫn chút khản đặc không dễ phát hiện, cũng không ai chú ý tới, tất cả lực chú ý của mọi người đều tập trung lên bức tường khó lòng tưởng tượng nổi trước mắt.

Tường gạch giống như một cánh cửa có bản lề nằm nơi mép phải, chậm rãi mở ra từ vách tường bên trái để lộ một con đường nhỏ dài.

Nhìn vào với con đường hẹp thần bí vừa xuất hiện, im lặng bao phủ lên tất cả. Mạc Thông âm thầm nhích sang bên cạnh một bước, che giữa An Tiệp với đầu đường, loại đường nhỏ dài mà tối tăm này để lại cho hắn hồi ức vô cùng không tốt, hắn không muốn bị người ta ném ra ngoài khi phải đối mặt với nguy hiểm thêm lần nào nữa.

“Thụy Sư…”

Địch Hải Đông xua xua tay ngắt lời An Tiệp, hắn tiến lên hai bước, vuốt ve cánh cửa của con đường dài và vách tường trơn trượt: “Đừng hỏi tôi, tôi cũng không biết vì sao ở đây lại có lối đi nhỏ này, bí mật này là Độc Lang nói cho tôi biết.” Hắn dừng một chút, chậm rãi, dụng thanh âm cực thấp mà nói,“Ngày đó… Ngày đó hắn hẹn tôi ở trong này, len lén mưu đồ đối phó với cậu…”

Mạc Thông cười lạnh một tiếng: “Nơi này đúng là rất thích hợp để làm những chuyện như thế. Hừ, An Tiệp, chẳng phải anh chạy tới chạy lui ở bức tường sân sau nhà anh chăm chỉ như Marx, chỉ thiếu nước giẫm ra hố dưới đất nữa thôi sao? Cơ quan bí mật rõ ràng thế này mà cũng không phát hiện ra, bị người ta ám toán sau lưng rõ đáng đời.”

An Tiệp vẫn còn sững sờ, biểu cảm trên mặt không thể đọc rõ, có chút không biết nên khóc hay nên cười, lại có thêm một chút ảm đạm, y lắc đầu: “Thì ra là thế, thì ra…”

Thì ra là gì thì y không nói tiếp. Một nơi đong đầy kí ức khắc ghi vô số tình nghĩa, về sau lại diễn ra một chuyện như thế, An Tiệp tới giờ vẫn không thể nói rõ, rốt cuộc là ai tạo nên. Y nhìn Địch Hải Đông, cảm thấy ánh nhìn của người mù trống rỗng lại vẫn mang đậm bi thương nói không nên lời, dường như còn nặng cảm xúc hơn mình nhiều lắm.

“Cho nên, Hà Cảnh Minh rất có thể đã phát hiện ra điều này, sau đó một mình lén trở lại xem xét?” Mạc Thông nhướng mày,“Vì sao hắn…” Dường như hắn nghĩ tới điều gì, chợt nuốt xuống nửa câu sau, nội tâm dấy lên tư vị không rõ.

Vì sao Hà Cảnh Minh không nói cho người khác biết, vì sao hắn lại một mình lén trở lại nơi này?

Có lẽ là hắn không còn mặt mũi nào mà đối diện với An Tiệp, hoặc là, nơi này đối với hắn mà nói ẩn giấu quá nhiều tình cảm và kí ức mà người khác khó lòng lý giải. Cũng có thể… Mạc Thông lắc lắc đầu: “Chúng ta đi vào thôi.” Hắn nắm chặt cổ tay An Tiệp, kéo y sang một bên, bản thân thì làm đầu tàu gương mẫu dẫn trước tiến vào, dùng chính mình ngăn trở An Tiệp đang định xông tới.

Xuống mấy bậc cầu thang, sau đó quẹo vào, lại xuống mấy bậc cầu thang…

Một con quạ bị kinh hách đậu lại ven bậc thang, toàn thân đen thui như bị đốt cháy. Nó trợn to đôi mắt tròn xoe nhìn Mạc Thông, mở cái mỏ tượng trưng cho bất hạnh kêu lên quang quác rồi bay sát qua hắn phóng vụt lên trời. Trong nháy mắt con quạ bay lên, Mạc Thông nắm chặt súng trong tay, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh.

Nơi này thật là quỷ dị.

An Tiệp như hữu ý lại như vô tình phán một câu: “Sao có nhiều quạ đen thế nhỉ?” Mạc Thông ngẩng đầu, nửa người bọn họ đã ở bên dưới mặt đất, hai bên là hai bức tường cao sừng sững, đầu tường đậu kín quạ đen. Những con quạ lạnh lùng nhìn bọn họ như đang dõi theo một đám đưa ma.

“Súc sinh, đừng động vào chúng nó.” Mạc Thông nhẹ nhàng nắm tay An Tiệp, cái lạnh thấm dần từ trong lòng đất, không khí nóng bức của mùa hè biến mất hầu như không còn. Sau đó tầm mắt họ khoáng đạt hẳn lên, Mạc Thông dừng khựng bước chân, mở to hai mắt.

Trước mắt là một cánh cửa bằng đồng. Một người ngồi tựa vào tường___Hai mắt bị vật nhọn đâm nát, hai hàng huyết lệ còn đọng nguyên trên khuôn mặt, khuôn mặt ấy đối diện với Mạc Thông. Tuy rằng toàn thân người này đã biến dạng, thi thể lại bị quạ đen mổ hỏng hơn phân nửa, có dấu hiệu hư thối trong ngày hè nóng bức, thế nhưng Mạc Thông liếc mắt một cái đã nhận ra hắn.

“Hà Cảnh Minh…”

Đi vào nơi sâu thẳm trong cánh rừng của nữ thần báo thù, đất đai rạn nứt, lối vào vết nứt có một cánh cửa bằng đồng. Rất nhiều con đường nhỏ khúc khuỷu quanh co thông tới đó. Địa động này thông đến cửa vào Địa Ngục___cửa Địa Ngục mở rộng, là chốn yên nghỉ cuối cùng của Oedipus trong truyền thuyết.

Mắt Mạc Thông trợn lớn rồi lại trợn lớn, tình cảnh trước mắt làm cho hắn cảm nhận được ác ý mãnh liệt, trong cái không khí quỷ quái hỗn tạp, người đàn ông trung niên chết thảm không rõ nguyên do, quạ đen bay thành đàn và một huyền thoại viễn cổ vớ vẩn: “Quá biến thái.”

An Tiệp không nói một lời đi qua người Mạc Thông, ngồi xổm xuống bên cạnh thi thể của Hà Cảnh Minh. Máu của hắn chảy ròng trên mặt đất, miệng há hốc, ngón tay kéo lê một vết thật dài. Trong lòng y nói không rõ là cảm giác gì. Y hận người này hơn nửa đời người, mỗi lần nhớ tới đều muốn trừ khử đối phương cho rảnh nợ. Người đàn ông này chính là cội nguồn của tất cả những cảm xúc tiêu cực mà y có, sợ hãi bị giam cầm, thống khổ vì bị phản bội, và cả thất vọng với lòng người khôn lường…

Vô số lần y hình dung ra cái chết của Hà Cảnh Minh trong tâm tưởng, thế nhưng khi thực sự chính mắt nhìn thấy thì không hiểu tại sao lại không nhớ tới ba năm không có thiên lý kia___mà nhớ về thiếu niên len lén đưa đồ ăn cho khi y bị phụ thân phạt hồi còn nhỏ; nhớ về cái người không nói gì nhiều, nhưng ánh mắt nhìn y vĩnh viễn thuần khiết ôn nhu; nhớ về nụ cười của người kia tuy rằng rất nhạt nhưng rất mực chân thành; nhớ về người đàn ông điên cuồng khiến cho lòng người khiếp đảm trong bóng tối, cùng với bi thương khôn cùng đằng sau cái điên cuồng kia.

“Ca ca là cảnh minh trong ‘Xuân hòa cảnh minh’, nghĩa là ánh dương tươi sáng.”

Quanh quẩn thế nào mà lại cứ nhớ về điểm tốt của hắn mãi, An Tiệp hoảng hốt phát hiện, thì ra trong tâm khảm mình vẫn không hận người kia như mình vẫn tưởng. Y vô thức đặt tay mình lên mu bàn tay của Hà Cảnh Minh, nắm chặt, lòng bàn tay lạnh ngắt.

Tội nghiệt và căm hận đều là những thứ quá đỗi giản đơn, chúng nó không thể vượt qua được cái chết…và rữa nát.

An Tiệp cảm thấy mơ hồ.

Sau nửa ngày, Bạch Chí Hòa thở dài: “Đưa chủ tịch Hà ra ngoài trước đã.”

Mạc Thông nâng An Tiệp dậy, lùi sang một bên. Mấy người khác cẩn thận đi ra từ trong lối nhỏ, nhấc thi thể của Hà Cảnh Minh khỏi mặt đất, Mạc Thông vô tình cúi nhìn thoáng qua rồi đột nhiên lại ngồi hẳn xuống, ghé sát trên nền đất: “Anh xem này, nó bị thân thể hắn che khuất.”

Góc tường xám ngắt còn đọng một dòng chữ viết bằng máu tươi: Đừng trở lại…

Chữ cuối cùng hắn chưa kịp viết ra, chỉ để lại một vết máu dài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui