Nghịch Lữ Lai Quy

Một chiếc xe lao cực nhanh qua vùng đất hoang vắng, rẽ vào một thị trấn thưa thớt bóng người. Túy Xà vừa đánh tay lái vừa tiếp một cuộc điện thoại. Gã ờ ờ hai tiếng rồi buông máy, quay đầu cười cười với An Tiệp đang hếch cằm ngồi bên ghế phụ lái: “Phản ứng của Lý quả nhiên không khác biệt lắm với suy đoán của chú, đã đuổi sang hướng này rồi, lúc trước chú đúng là đã nghiên cứu lão rất kĩ.”

An Tiệp không đáp.

“Thắt dây an toàn vào.” Túy Xà nhắc nhở một câu.

An Tiệp nhếch mi thoáng nhìn dây an toàn ở bên cạnh, không để ý tới gã: “Anh và giáo sư Mạc có quan hệ gì? Tôi bị anh tính kế một vòng lớn như thế rồi, cũng phải cho tôi biết đi chứ?”

“Quan hệ đồng minh.” Túy Xà dừng một chút, điều chỉnh kính chiếu hậu, “Điểm chung của hai người bọn anh là muốn nhân lúc bản thân còn sống tìm cho ra thứ bên trong tòa thành cổ kia, sau đó phá hủy chúng nó. Có điều không ngờ lại để một người không liên quan tình cờ phát hiện ra vị trí thành cổ trước.”

An Tiệp mân mê mấy ngón tay trên môi như đang suy nghĩ điều gì, y bật cười: “Đoạn thời gian đó tôi ra đường nhìn thấy tờ rơi, trong email còn có sách tuyên truyền du lịch tự phát, đều là anh sắp đặt nhỉ? Cố ý dẫn đường cho tôi… Làm sao Lý biết tôi ở đó?”

“Anh nói cho lão biết.” Túy Xà cười cười, “Lão tới tìm anh đòi tung tích của chú, lý do là… Lão biết bí mật ‘Giết cha’ của anh.”

“Kẻ địch của kẻ địch chính là bạn bè.” An Tiệp đỡ trán bật cười, lắc đầu, “Sao lúc trước tôi không biết Lý buồn cười thế nhở?”

“Tìm chú thực ra rất dễ, chỗ Hà Cảnh Minh có người của anh, thế nhưng anh không nói với Lý, chỉ đồng ý với lão sẽ dùng cách của mình đưa chú đến Bắc Kinh… Cho nên nói không chừng lão vẫn tưởng những gì chú gặp trong sa mạc là tình cờ ấy chứ?” Túy Xà đột nhiên vòng ngược trở lại, An Tiệp không để ý, thế là phang ngay đầu vào cửa kính xe, y nhe răng nhếch miệng ôm đầu chửi nhỏ một câu, Túy Xà quay cửa kính xuống, ngậm thuốc trong miệng, “Đã bảo là cài dây an toàn vào, không nghe lời người lớn nói là khổ thế đấy_____ Anh đưa chú vào đại sa mạc, có để ý cái tuyến đường du lịch tự phát kia không? Chú thông minh như vậy, đang trong lúc không tìm thấy đường, nhất định sẽ không tự chủ được mà nhớ lại con đường ấy, xác suất gặp được đám người giáo sư Mạc lên đến 80%.”

Thảo nào Mạc Yến Nam kiên trì giữ y lại đội khảo cổ thế___ An Tiệp lắc đầu, thở dài: “Quả nhiên là vô sự xun xoe, chả gian thì đạo. Đến khi tôi già rồi nhất định phải tránh bọn nhóc con xếp hàng chờ đưa mình qua đường xa một tí mới được…” Y đột nhiên dừng lời, vẻ mặt chợt trầm xuống.

Túy Xà liếc nhìn y: “Sao thế, nhắc tới giáo sư Mạc, nhớ tới ai à?”

An Tiệp nhếch mi: “Liên quan mẹ gì anh?”

Túy Xà bĩu môi, hồi lâu sau mới hỏi: “Ẩm Hồ, chú thật lòng à, với Hắc Y…”

An Tiệp vuốt vuốt mái tóc, ra sức né người sang bên cạnh, trợn mắt ra chiều khó chịu lắm: “Anh quản nhiều quá đấy…” Y thò đầu ra cửa sổ thở một hơi thật dài, “Đều là người trưởng thành rồi, gặp dịp thì chơi cũng tốt, giải sầu tịch mịch cũng tốt, cái gì mà thật với chả không. Chẳng qua là một đứa nhóc mà thôi, chuyện này cậu ta không dây vào là tốt nhất.”

“Chú là người tùy tiện thế hả?”

“Ông đây mà đã nổi máu tùy tiện lên thì không phải là người.”

Túy Xà đột nhiên cười ha hả, một cánh tay chừa ra đập cho An Tiệp một quyền lên vai: “Đừng có chém gió, ông nhìn mi lớn lên, còn không rõ mi là kiểu người nào hay sao? Không thật lòng? Không thật lòng sao không quẳng mẹ cái của nợ trên cổ kia đi, đeo mãi làm gì, không thấy vướng à?”

“Anh lượn đi cho rảnh.” An Tiệp đưa tay lên sờ cái vòng xuyên nắp lon trên cổ, do dự một chút, cuối cùng buông tay xuống, lại thở dài thườn thượt.

Túy Xà thoáng nhìn qua, đã thấy trên mặt An Tiệp đượm đầy thần sắc bi thương nói không nên lời… Rất đẹp, cũng vô cùng yếu ớt. Gã nhịn không được mà nín thở, khẽ gọi một tiếng: “Ẩm Hồ?”

An Tiệp cười cười, chậm rãi lắc đầu: “Thật lòng hay không…thì có khác gì?” Y nâng cổ tay lên trước mắt Túy Xà, “Tôi và anh đều biết rõ chuỗi vòng mà giáo sư Mạc đưa cho tôi là thứ gì. Anh vừa mới nhắc nhở tôi những biến hóa trên cơ thể thời gian gần đây, giờ đã quên rồi sao?”

Túy Xà biến sắc: “Chú…”

“Tôi thế nào? Sẽ giống như lão biến thái R?Lý kia, từ nay về sau sống dựa vào nuôi sâu và uống óc người ư?” An Tiệp mỉa mai, “Anh yên tâm, chút lòng tự trọng ấy, tôi vẫn còn.”

“Ẩm Hồ, chú nghe anh nói, thứ kia là bán thành phẩm, là sản phẩm thất bại trong lần thí nghiệm gần đó nhất… Chú đeo nó và làm vỡ là hoàn toàn ngoài ý muốn, có lẽ, có lẽ sẽ không…”

“Được rồi,” An Tiệp phất tay ngắt lời gã, thả lỏng thân thể dựa vào ghế ngồi, nhắm mắt lại, tay trái nhẹ nhàng đặt lên ngực mình, y bật cười, “Anh loanh quanh một vòng lớn như thế, chẳng phải chỉ chờ một câu của tôi thôi sao? Yên tâm đi, tôi đưa anh vào trong đó… Sau đó, sẽ không ra ngoài nữa.”

Y mệt mỏi rã rời ngồi đó, dưới mắt có quầng thâm nhàn nhạt bị hàng mi phủ lên cái bóng thật dày: “Thành cổ là một nơi rất nguy hiểm, lúc ấy tôi ra ngoài được cũng là thập tử nhất sinh. Lão Mạc ôm ý niệm chắc chắn phải chết, lúc giao chuỗi hạt và bức ảnh cho tôi hẳn là không nghĩ nó sẽ vỡ ngay trên tay tôi như thế. Về sau anh nhận điện thoại của tôi, biết rõ tôi lương tâm day dứt sẽ muốn đến Bắc Kinh trông nom mấy đứa nhỏ nhà lão Mạc, cho nên đã nhân cơ hội lôi hết cả lũ người của Lý vào. Anh vòng một vòng luẩn quẩn chỉ để cho tôi nhớ ra từng chút từng chút một, tìm ra chân tướng mà tôi biết rõ nhưng cũng không biết rõ… Có phải không?”

“Năm đó chú từ bỏ trí nhớ của mình để bảo vệ ông ta, thậm chí còn bưng tai bịt mắt không chịu suy nghĩ chân tướng mọi việc… Anh chỉ có thể làm vậy để chú tự mình hiểu rõ, mới có thể buộc chú đứng bên cạnh anh.” Túy Xà cắn răng, “Ẩm Hồ, anh thực sự không muốn tổn thương chú.”

An Tiệp đáp lại một câu thờ ơ, một lúc lâu sau mới hỏi: “Tại sao anh phải giết Hà Cảnh Minh?”

Cảnh vật ngoài cửa sổ xe vùn vụt lướt qua trong mắt Túy Xà, gã im lặng nửa ngày mới trầm giọng nói: “Anh không muốn giết hắn. Hà Cảnh Minh và Địch Hải Đông biết rõ mật thất của phụ thân nhưng không đi vào bên trong, chỉ coi nó như một nơi có thể âm thầm bàn chuyện mà thôi… Thế nhưng bức tường giả ngày đó khiến cho Độc Lang nhớ tới chỗ kì lạ trong cái chết của phụ thân, vì thế sau khi mấy người các cậu đi hết thì một mình hắn lén quay lại.”

“Vì sao?”

“Vì chú đấy.” Túy Xà nói, “Hắn dùng phương pháp của chính mình để bảo vệ chú, không cho chú biết.”

An Tiệp mở hé đôi mắt mệt mỏi có chút mê mang: “Tôi không hiểu…”

“Hắn chưa từng biết cách sống chung với người khác, cũng không biết cách thể hiện tình yêu của mình. Chính vì thế mà mười năm trước hắn thương tổn chú. Hà Cảnh Minh chưa bao giờ sợ chết, anh nghĩ hắn cũng không coi quả bom của chú ra gì, thế nhưng hắn không đến gần chú, vì sao?” Túy Xà không đợi An Tiệp trả lời đã nói tiếp, “Bởi vì hắn áy náy, hắn muốn bù đắp cho chú.”

“Ông anh không nghĩ là hắn sẽ trở lại, cho nên lúc đó trở tay không kịp, để hắn thấy ông anh ở đó cùng với người đàn ông tóc hoa râm kia?”

“Người đó là do anh tìm đến,” Túy Xà mân mân môi, “Câu đầu tiên mà hắn… Độc Lang hỏi anh là vì sao anh ở đó, còn có, phụ thân có phải do anh giết không?”

An Tiệp hơi trợn to mắt: “Làm sao hắn biết?”

“Có lẽ là vì trực giác của dã thú luôn nhạy hơn so với người thường nhỉ?” Túy Xà nhún nhún vai, “Anh muốn giải thích, thế nhưng hắn không nghe, Độc Lang cố chấp cả đời, cố chấp cả đời, chưa bao giờ chịu nghe người khác nói, hắn nhất định cho rằng anh muốn hại chú, sau đó…”

“Phát bệnh chó dại chứ gì.” An Tiệp nói tiếp. Y dùng câu từ đùa cợt gần như là vũ nhục, thế nhưng trên mặt lại không hề có ý vui đùa. Y chỉ nặng nề nhìn về phía trước, ánh nhìn chợt hiện bi thương, “Hà Cảnh Minh mà điên lên thì ai cũng không giữ nổi… Ai trong hai người thất thủ giết hắn thế?”

“Không phải anh.” Túy Xà dừng một chút, “Lúc ấy hắn siết cổ anh dồn vào vách tường, anh còn nghĩ chả hiểu thằng cha này lấy sức đâu mà khỏe thế. Sau đó… Sau đó thì…”

“Ông anh đơn giản ngụy tạo hiện trường thành bộ dạng đó, ám chỉ kết cục của Oedipus, thật ra là muốn nói cho tôi hai chữ “giết cha”, bắt tôi nhớ lại nơi đó.” An Tiệp gật gật đầu, vô cùng bình tĩnh hiền hòa vỗ vai gã, “Được lắm, Túy Xà, ông anh lại có thêm một lý do để lấy chết tạ tội.”

Túy Xà lắc đầu, cả hai chìm vào yên lặng. Đã có rất nhiều người chết đi, thế nhưng giờ không phải là lúc sám hối, bọn họ đều phải đối mặt với trách nhiệm của riêng mình…

Đột nhiên, An Tiệp như cảm giác được cái gì mà quay phắt đầu lại. Một điểm nhỏ đỏ chói ánh vào đôi mắt y. Y chỉ kịp gầm nhẹ một tiếng: “Cúi đầu!” rồi nhanh chóng hạ thấp người nghiêng sang bên cạnh. Một viên đạn sượt qua khuỷu tay y găm vào kính chắn gió phía trước. Túy Xà đạp mạnh chân ga, dồn sức đánh tay lái rẽ ngoặt vào một con ngõ nhỏ gần đó.

An Tiệp thuận tay lôi ống nhòm trong cốp nhỏ ra, quay đầu lại nhìn. Bỗng dưng cả người y như đông lại, toàn thân cứng ngắc ngơ ngác nhìn sang một hướng khác.

“Tay súng bắn tỉa! Người của Lý sao lại nhanh như thế?!” Túy Xà lái xe như lái máy bay, “Phắc, không sao đâu, phía trước có người tiếp ứng, chúng ta trực tiếp đi bằng trực thăng xem chúng nó đuổi kiểu gì…”

“Không phải.” An Tiệp nhẹ nhàng nói, giọng nói nhỏ lắm nhỏ lắm, như thể khó lòng chống đỡ tình cảm đang cuộn lên. Y chậm rãi xoay người lại, buông ống nhòm xuống, gượng gạo nở một nụ cười, sắc mặt tái nhợt như người chết. y nói, “Không phải người của Lý đâu, là Mạc Thông.”

“Cái gì?!”

“Nó chọn vị trí thật không tồi, cả cái thị trấn bé tí này có mỗi một con đường chính, chúng ta đi đâu thì đi cũng phải qua đây, xem ra đã đợi từ lâu rồi.” An Tiệp cảm thấy cổ họng khô khốc không phát ra nổi âm thanh. Y hắng giọng một hồi mới nói tiếp, “Anh không cần căng thẳng. Một phát không trúng nó sẽ không tiếp tục đâu, sẽ chờ cơ hội tiếp theo thôi.”

“Không phải… Tình tình tình tình huống gì thế này?” Túy Xà suýt nữa thì rút cả lưỡi, “Mạc Thông? Mạc Thông vác súng đi bắn chú là cớ làm sao?!”

“Làm sao cái nỗi gì? Hôm qua tôi cũng đuổi theo nã nó mấy phát còn gì nữa, giờ nó đáp trả.” Giọng nói của An Tiệp càng ngày càng thấp, càng ngày càng thấp, cuối cùng y cuộn tròn thân thể, áp tay lên ngực, đè chặt lại.

Y cảm thấy biểu cảm của Mạc Thông đang cầm súng ở xa xa nhìn theo giống hệt với Hắc Y đã quay lại bắn một phát hướng về phía y, trong cái ngày y đi theo hắn đến nơi hẹn gặp của Hứa Lão Tứ và Tào Binh rồi bắn chết lão Chuột khi ấy. Biểu cảm hung ác nham hiểm đó, còn lạnh lẽo hơn cả khi thế giới đảo lộn đổ hai dòng sông băng rét cắt xuống thân mình, khiến cho trái tim thắt lại đau đớn.

Trên nóc nhà cao tầng phía xa, Mạc Thông yên lặng thu súng lại. Gió lồng lộng nơi cao thổi tung mái tóc hắn tán loạn, một vài sợi tóc lòa xòa trên mặt chặn lại tầm mắt hắn. Hắn cứ đứng mãi đó, hồi tưởng lại nỗi đau trào lên trong nội tâm ở khoảnh khắc bóp cò____Đau đến tê tâm liệt phế, giống như viên đạn vòng ngược trở về, xuyên thấu qua tim.

Hắn tỉnh người lại, cầm súng đứng ngẩn hồi lâu rồi nhẹ buông tay, súng ngắm rơi chỏng chơ trên đất. Mạc Thông bần thần nhìn hai tay mình___ Mình vừa làm cái gì? Mình vừa hướng về ai nổ súng?

Dường như bị khẩu súng cách đó không xa dọa sợ, hắn thất tha thất thểu lùi vội về phía sau, chôn mặt trong hai bàn tay, dựa vào góc tường ngồi sụp xuống.

Vừa rồi, ngay mới đây thôi, thiếu chút nữa hắn đã bắn trúng người mà trước đó không lâu hắn đã thề phải bảo vệ bằng cả tính mạng!

Vô số hình ảnh dội về trong đầu như thác lũ___ An Tiệp hết lần này đến lần khác hoặc lừa gạt hoặc ném thẳng hắn ra khỏi nơi nguy hiểm, An Tiệp yếu ớt vô lực nằm trên giường bệnh nói ‘Cậu yên tâm’, và Tống Trường An, cái kẻ nhìn thấu mọi chuyện kia, yên tâm giao y cho hắn…

Mạc Thông gục đầu vào đầu gối, rốt cuộc không nén nổi. Hắn cắn chặt răng, nước mắt im lặng chảy xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui