Sở tại của Hàn tuyệt viện, là khu vực so với Minh tuyệt cung còn nguy hiểm hơn vạn phần.
Làm tác giả nguyên sách, trước đây Phó Bạch Chỉ thiết đặt, chính là nơi cực lạnh tràn ngập nguy hiểm.
Đó là một núi tuyết có địa thế dốc đứng lại cao vút, bởi vì rất cao quanh năm lại đọng tuyết, nếu phải dùng nhiệt độ thời hiện đại để so sánh, nói thế nào cũng cỡ âm bốn mươi mấy độ.
Mặc dù chim thú không có cách nào sinh sống trên ngọn núi ấy, nhưng cũng ẩn giấu không ít nguy hiểm.
Lớp băng tuy dày, nhưng cũng có bộ phận yếu đuối, hơn nữa nhiệt độ vô cùng thấp cùng băng tuyết, lấy tình hình của Hoa Dạ Ngữ, làm sao chịu được.
Phó Bạch Chỉ suy tư hồi lâu, không biết mình có nên tìm Liễu Tĩnh Mạt thử một chút hay không, nhưng nếu đi Giang Lưu thành, rồi đi Hàn tuyệt viện sẽ mất thời gian.
Nàng không biết lời của hai người trước mặt có là thật hay không, nếu là giả, sau đó nên làm thế nào?
"Hai vị tiền bối, ta cảm tạ ân cứu mạng của các ngươi, nhưng ta không cách nào đem tính mạng người trên người coi là trò đùa.
Ta không biết các ngươi nói trong Hàn tuyệt viện có người có thể giúp ta hay không, nếu ta đi không tới, hoặc là nàng không muốn xuất thủ, vậy nên làm thế nào?" Phó Bạch Chỉ nhìn hôn mê bất tỉnh Hoa Dạ Ngữ, buồn bã vuốt gương mặt tái nhợt của nàng, người này không chờ được bao lâu, càng không thể tùy ý xóc nảy.
"Phó cô nương, bây giờ ngươi đã không còn lựa chọn khác, buộc lòng phải đi Hàn tuyệt viện, đường này, hai người chúng ta sẽ không để cho ngươi đi qua."
"Các ngươi có mục đích gì?" Nghe bọn hắn nói như vậy, rõ ràng là ép buộc mình nhất định phải đi Hàn tuyệt viện, Phó Bạch Chỉ không biết tại sao bọn họ muốn làm như vậy, Viện Thủ Hàn tuyệt viện rốt cuộc là ai? Vì sao nhiều lần lặp đi lặp lại cùng mình có chút liên quan với nhau? Ngay cả cô gái áo đen ở Phong Nguyệt quán hôm đó, dường như cũng rất quen thuộc với người của Hàn tuyệt viện.
"Phó cô nương, thời giờ của ngươi không nhiều lắm, Viện Thủ không thích chờ quá lâu." Hai vị đạo trưởng kia hiển nhiên không muốn nhiều lời, mà là ngồi thiền ngay tại chỗ, dùng nội công cản trở lối đi của Phó Bạch Chỉ.
Thấy tình cảnh này, Phó Bạch Chỉ nhíu chặc chân mày, nàng biết không có biện pháp xông vào, cũng chỉ có thể đánh cuộc một lần.
Phó Bạch Chỉ ôm Hoa Dạ Ngữ lần nữa lên ngựa, đi một con đường khác.
Mặc dù biết lúc này hẳn là để cho Hoa Dạ Ngữ nghỉ ngơi rồi lại lên đường, nhưng Phó Bạch Chỉ quả thực sợ không có quá nhiều thời gian.
Nàng biết Hàn tuyệt viện phải đi như thế nào, cũng biết nơi cực lạnh có bao nhiêu gian nguy.
Từ dưới chân núi Thương khung môn một đường hướng bắc, Phó Bạch Chỉ ra roi thúc ngựa, một khắc cũng không ngừng gấp rút lên đường, đồng thời không ngừng đem nội lực của mình truyền liên tục vào trong cơ thể Hoa Dạ Ngữ, qua một ngày một đêm, cuối cùng cũng đến ranh giới nơi cực lạnh.
Vừa mới tiến vào trong phạm vi của nơi cực lạnh, Phó Bạch Chỉ liền có thể cảm nhận được sự lạnh lẻo chung quanh đây, hiện tại vừa lúc là mùa đông, lại ở khu vực như vậy, vừa mới xuống ngựa, Phó Bạch Chỉ đã cảm thấy toàn thân rét run, vội vàng đi vào thôn dưới chân núi, tìm một hộ gia đình, cho nàng một ít tiền, ở nhờ chỗ của nàng một ngày.
Hàn tuyệt viện nằm ở đỉnh núi nơi cực lạnh, nếu muốn từ chân núi này đi lên, đường xá nhất định là vạn phần gian nan, Phó Bạch Chỉ không dám sơ suất, mà là mua hai cái áo khoác vừa dày vừa nặng chống lạnh, rồi lại mua nước và thức ăn.
Tối hôm đó, nàng giúp Hoa Dạ Ngữ lau sạch người, thay nàng băng bó kỹ vết thương trên lưng, mà Hoa Dạ Ngữ cũng hiếm khi thanh tỉnh một hồi.
"Ngươi đã tỉnh? Có khá hơn chút nào không?" Vuốt mái tóc dài của Hoa Dạ Ngữ, Phó Bạch Chỉ thay nàng đem chăn đắp kín, thấy người này cười nhìn mình, cho dù gượng gạo, Phó Bạch Chỉ cũng đáp lại một cái dáng tươi cười.
"A chỉ, xin lỗi, là ta liên lụy ngươi, ta vốn định bảo vệ ngươi thật tốt, không cho bất luận kẻ nào đả thương ngươi, kết quả lại làm cho ngươi vì ta mạo hiểm.
Thương thế này, cho dù trị thật tốt, ta..."
Hoa Dạ Ngữ muốn nói cho Phó Bạch Chỉ, cho dù trị nội thương của nàng, độc trong người nàng cũng sẽ lấy mạng của nàng.
Thế nhưng nàng mới nói hết một chữ ta, nụ hôn cường thế của Phó Bạch Chỉ đã rơi xuống, cái hôn này vừa vội vừa dữ dội, chứa đựng tình yêu và nỗi lo âu của Phó Bạch Chỉ, bị nàng như thế lỗ mãng hôn, hai mắt Hoa Dạ Ngữ mơ màng, rồi lại nhịn không được nâng lên khóe miệng.
Nàng biết Phó Bạch Chỉ làm như vậy chỉ là đang tiêu trừ nỗi bất an lâu nay, nàng hiểu, cho nên nàng không cự tuyệt, ngực càng là yêu thích.
"Hoa Dạ Ngữ, ngươi hãy nghe cho kỹ, về sau không bao giờ cho phép nói ra loại lời nói buông tha này nữa, không cho phép ngươi vì ta lại làm ra chuyện hi sinh chính mình.
Ngươi hãy nghe cho kỹ, ta yêu ngươi, ngươi là thê tử của ta, nếu ngươi có chuyện, mặc kệ sống hay chết, ta cũng sẽ phụng bồi tới cùng." Phó Bạch Chỉ nói lời này đúng là cường thế hiếm thấy, không cho phép người cự tuyệt, lại làm cho Hoa Dạ Ngữ cảm động rối tinh rối mù.
Nàng dừng lại lời muốn nói, tha thiết đáp lại Phó Bạch Chỉ.
Hai người biết ngày mai một khi lên núi, đó chính là hoàn cảnh khó khăn chưa biết sinh tử, đêm nay có lẽ là lần sau cùng các nàng vuốt ve an ủi.
"A chỉ...!Ta nghĩ..." Vừa hôn qua đi, Hoa Dạ Ngữ ra chút mồ hôi.
Nàng yếu ớt nằm ở trong lòng Phó Bạch Chỉ, áo sơ mi đơn bạc mất trật tự không chịu nổi, ngực có phần phập phòng gấp gáp.
Bản lĩnh câu người của Hoa Dạ Ngữ rất cao, dù cho hiện tại không thích hợp làm một ít sự tình, Phó Bạch Chỉ vẫn sẽ dễ dàng bị nàng mê hoặc.
Khuôn mặt tái nhợt của nàng cuối cùng cũng có chút huyết khí, mắt phượng mê ly nhìn mình, con ngươi đen lóe ra một tia tên là bị kích động **.
Khóe miệng vênh lên cười nhẹ quyết rũ, cơ thể nóng hổi dựa vào mình, để cho bụng dưới của Phó Bạch Chỉ không ngừng co quắp.
"Ta biết ngươi muốn làm cái gì, nhưng thân thể của ngươi không được, ngoan, nếu như khó chịu, ta liền ôm ngươi." Phó Bạch Chỉ ôm Hoa Dạ Ngữ, đưa tay đặt ở trước ngực nàng, nhẹ nhàng sờ một cái tròn trịa căng phồng.
Nàng biết đêm nay Hoa Dạ Ngữ có lẽ là muốn làm càn một lần cuối cùng, nhưng nghi thức như thế nàng không chấp nhận.
Các nàng còn có rất nhiều ngày có thể ở chung một chỗ, mà không phải là qua tối nay liền phải xa nhau.
Hai người đi đường rất lâu, khó có thể nghỉ ngơi, rất nhanh liền ngủ mất.
Sáng ngày thứ hai tỉnh lại, Phó Bạch Chỉ phát hiện Hoa Dạ Ngữ còn đang ngủ, vẻ mặt xanh xao tái nhợt kia làm cho nàng nhìn qua vô cùng yếu ớt.
Phó Bạch Chỉ biết không có thể kéo dài nữa, vội vàng giúp Hoa Dạ Ngữ mặc quần áo tử tế, rồi đem áo khoác dầy cộm nặng nề khoác lên trên người nàng.
Làm xong hết thảy, Phó Bạch Chỉ ôm Hoa Dạ Ngữ lên ngựa, sau đó hướng gia đình nông dân nói cám ơn, liền cưỡi ngựa chạy về hướng nơi cực lạnh.
Con đường này rất trơn, Phó Bạch Chỉ mặc dù sốt ruột vẫn phải thả chậm tốc độ, vừa mới đi được một đoạn đường, những bông tuyết nho nhỏ liền bay lên.
Phó Bạch Chỉ giơ roi ngựa, thúc giục con ngựa thỉnh thoảng ngừng lại chạy đi.
Nàng biết ở đây đi đường trắc trở, ngựa cũng không muốn chạy, nhưng nếu như không vận động, chỉ sợ không qua bao lâu tứ chi sẽ cứng ngắc, nghiêm trọng hơn còn có thể tổn thương do giá rét.
Nghĩ tới đây, Phó Bạch Chỉ không khỏi đem Hoa Dạ Ngữ ôm chặt, hướng trong cơ thể nàng không ngừng rót vào nội lực, rất sợ nàng bị đông lạnh.
"A chỉ." "Ngươi đã tỉnh?" Đường xá nơi cực lạnh không quá bằng phẳng, con ngựa lắc lư rất là dữ dội, đoán chừng Hoa Dạ Ngữ có lẽ là không có biện pháp dưới tình huống như vậy ngủ tiếp, cũng là bị đông cứng phải tỉnh lại.
"Ân, tỉnh lại, một hồi nếu có tình huống gì, cũng tốt giúp một tay.
A chỉ, người của Hàn tuyệt viện ép buộc ta ngươi đến đây, sợ là có dụng ý khác." Hoa Dạ Ngữ nói, liếc nhìn phía trước một mảnh tuyết trắng xoá, nắm chặt vạt áo Phó Bạch Chỉ.
Cảm giác được sự bất an của nàng, Phó Bạch Chỉ gật đầu, cầm lấy tay nàng đặt ở bên mép hôn.
"Mặc kệ bọn họ có mục đích gì, ta cũng phải để cho bọn họ chữa khỏi thương thế của ngươi trước.
Đường này..." Phó Bạch Chỉ còn đang an ủi Hoa Dạ Ngữ, chỉ là nói chưa dứt lời, con ngựa dưới thân bỗng nhiên an tĩnh lại.
Thấy nó cứng ngắc đứng ở đó, hai tròng mắt lại bất an liếc lung tung chung quanh.
Phó Bạch Chỉ nhíu chặc chân mày, đem Hoa Dạ Ngữ che chở ở trong ngực, rút kiếm bên hông ra, vừa lúc đó, con ngựa kia bỗng nhiên nhanh chóng chạy đi.
Tốc độ này cực nhanh, hiển nhiên rất không bình thường, Phó Bạch Chỉ vội vàng ôm chặc Hoa Dạ Ngữ, sợ bị quăng xuống.
Nhưng mà, con ngựa này càng chạy lại càng nhanh, một hồi xoay tròn tại chỗ, một hồi lại hướng về phía trước thẳng tắp mà chạy vội.
Gió lạnh gào thét xẹt qua gương mặt, đâm vào da sinh đau.
Tay nắm dây cương của Phó Bạch Chỉ bị quá lạnh gió lạnh cắt qua, ma sát ra máu, nàng lại đem kia sợi dây càng túm càng chặt.
"Ngữ nhi, nắm chặt ta, nghìn vạn lần đừng buông ra." Phó Bạch Chỉ thấp giọng nói, mà Hoa Dạ Ngữ cũng chỉ có thể cắn răng nắm chặt nàng.
Mắt thấy con ngựa kia chạy loạn không mục đích, phía trước chính là một cái khe nứt dài vài thước, Phó Bạch Chỉ vội vàng cầm lấy dây cương, muốn làm cho con ngựa điên cuồng dừng lại, nhưng mà con ngựa này khí lực lại lớn kinh người, căn bản kéo không nhúc nhích.
Chỉ thấy con ngựa kia nhanh chóng nhảy dựng lên, mà Phó Bạch Chỉ và Hoa Dạ Ngữ cơ hồ là treo giữa không trung.
Tăng tốc quá nhanh khiến cho con ngựa gãy chân, sau khi rơi xuống đất, nửa chân gãy kia tràn ra máu tươi, làm cho nó càng thêm điên cuồng, nó đụng vào một băng thạch, lảo đảo nghiêng ngã mà chạy, trong miệng phát sinh tiếng gào thét chói tai, Phó Bạch Chỉ căn bản không biết nó làm sao vậy, trường kiếm bên hông xoẹt ngang một cái đâm vào cổ nó, nó gào thét một tiếng, giống như đang giãy giụa sắp chết, đúng là so với trước còn chạy nhanh hơn.
Tuyết xung quanh núi bởi vì tiếng gầm rú của con ngựa mà có dấu hiệu buông lỏng, phảng phất nghe thấy âm thanh cuồn cuộn của thiên quân vạn mã, Phó Bạch Chỉ ở trong lòng thầm kêu không tốt.
Nàng nhìn về phía sau, quả nhiên thấy một mảng tuyết lớn trắng xoá từ đỉnh núi thuận thế ngã nhào tiến đến, như là ngập trời sóng biển quái thú, muốn tiêu diệt tất cả mọi người.
"Chạy mau! Đi! Đi!" Phó Bạch Chỉ ôm chặc Hoa Dạ Ngữ, biết là tiếng kêu của con ngựa quá lớn, dẫn tới tuyết gần bên núi sạt lở.
Cho dù chỉ là một ngọn núi nhỏ, thế nhưng cũng kinh người.
Phó Bạch Chỉ dùng sức quất roi ngựa, áo gió trên người và thức ăn mang theo trong lúc hoảng loạn bay ra ngoài, nàng vô tâm đi tìm, lại càng bất chấp đi tìm.
Đại tuyết như mãnh thú màu trắng đi theo sau lưng các nàng, mà hai chân sau của con ngựa kia vào lúc này lại cùng nhau bị gẫy.
Trên đùi con ngựa què đóng băng, máu tươi trên cổ chảy đầm đìa vẩy một đường, rơi trên mặt đất, nổi bật trên nền tuyết trắng.
Phó Bạch Chỉ mang theo Hoa Dạ Ngữ xuống ngựa, cõng nàng không ngừng dùng khinh công chạy nhanh về phía trước, nhưng vừa lúc đó, một chỗ núi tuyết khác cũng bị kéo theo sạt lở, cùng nhau đổ nát.
Núi tuyết này so với trước còn muốn lớn hơn, tuyết trắng giống như nhà cao tầng nghiêng trời bao phủ, cuốn tới, Phó Bạch Chỉ nhìn Hoa Dạ Ngữ, vội vàng ôm chặt nàng ngã xuống đất, đem nàng hộ vào trong lòng ngực mình, tùy ý đống tuyết này đè trên người mình.
Áp lực cực lớn để cho Phó Bạch Chỉ cảm thấy cổ họng phát ngọt, nàng nuốt xuống máu tanh, ôm chặc Hoa Dạ Ngữ vào lòng.
"Ngữ nhi, xin lỗi, ta không có sức chạy nữa." Phó Bạch Chỉ cúi đầu, như một đứa trẻ làm chuyện sai, tuyết che phủ các nàng, nàng chỉ có thể dùng nội lực không ngừng chống đỡ đống tuyết này, cơ thể không kiềm được bắt đầu run rẩy.
Hoa Dạ Ngữ đau lòng cắn môi dưới, nàng đem tay từ trong áo bông lộ ra, vuốt ve gò má của Phó Bạch Chỉ, chật vật hôn lên khóe miệng của nàng.
"A chỉ mệt mỏi, liền không chạy."
Tác giả có lời muốn nói: Ân, quay lại update chương mới.
Gần đây bình thường cách ngày sẽ update, thật ra là gần tới tết Dương lịch cuối năm, thực sự là rất bận rộn, trước làm yy, vẫn mất ngủ, cảm giác sau khi hoạt động chấm dứt, hoàn toàn có thể ngủ thật tốt...!Sau đó, gần nhất khả năng chương mới sẽ chậm chút, bởi vì gần đây bận rất nhiều việc, cũng không có viết sẵn, cho nên khả năng chương mới sẽ chậm một chút, nhưng vẫn tận lực tăng nhanh tốc độ, tận lực mỗi ngày update.
Cảm tạ đại gia gần đây để lại bình luận dài, phi thường hài lòng, phi thường cảm tạ đại gia! Sẽ tìm thời gian hồi phục!
Thế là, nội dung đến đây, cuối cùng đã tới phần ta mong đợi.
Đại gia sao mong đợi viện thủ như vậy chứ? Là muốn viện thủ làm cái gì sư muội! A sai, là làm cái gì sư tỷ! ps: Ta muốn nói, phần hỗ trợ của sư tỷ gần đến! Các ngươi sẽ thấy không đồng dạng như vậy trang x bàn tay vàng hỗ trợ sư tỷ!
Sau cùng, mang theo ngông ngốc, mới vừa năm tuổi tiểu ướt muội cầu nhắn lại -.
-
Hiểu bạo: Tiểu ngữ nhi, mau giả khờ giúp mẹ ruột cầu nhắn lại.
Ướt muội: Nga, ngữ nhi đã biết.
Hiểu bạo: Ta biết ngươi biết, ngươi làm đi.
Ướt muội: Giả khờ!
Hiểu bạo: Ta không muốn ngươi nói ra! Ta là muốn ngươi làm ra động tác ngốc nghếch dễ thương!
Ướt muội: Thế nhưng, mẹ ruột, ta không hiểu giả khờ là ý gì? Nghe vào tựa hồ là thập phần cảm thấy thẹn hành vi, nhưng ta cảm thấy thẹn hành vi chỉ có thể hướng về phía sư tỷ làm, nhắc tới sư tỷ, ta hiện nay lại cảm thấy hai chân như nhũn ra.
Hiểu bạo:....!Cám ơn ngươi mới năm tuổi, nhịn cho ta.
Mọi người: Ê, 110 sao? Nơi này có buôn người!.