Thân ở nơi cực lạnh, chính là không hề phân mùa, để dưỡng tốt cơ thể, Hoa Dạ Ngữ lại ở chỗ này ngây người hơn nửa tháng, nội thương cuối cùng cũng tốt rồi, nhưng nàng càng ngày càng...!trầm mặc hơn.
Ngồi ở trong đình viện, nàng ngơ ngác nhìn màn tuyết đã nhìn đến phát chán kia, lẳng lặng nhìn cánh cổng không một bóng người mà xuất thần.
Từ sau lần trước, Phó Bạch Chỉ cũng không bước vào nơi này nữa, bình thường người của Hàn tuyệt viện sẽ đưa một ngày ba bữa tới cho mình, Hoa Dạ Ngữ cự tuyệt nguyện vọng muốn giúp mình bôi thuốc của các nàng, chỉ cầm lấy thuốc, mỗi ngày tự mình soi gương bôi lên.
Nửa tháng nay, mỗi ngày nàng đều mong đợi Phó Bạch Chỉ có thể qua đây, cho dù không nói chuyện với mình, cho dù có thể nhìn một chút cũng tốt, đáng tiếc, chỉ là mong muốn nhỏ bé như vậy, cũng không cách nào thực hiện.
"Sư tử tuyết, chủ nhân của ngươi bởi vì ta mà chết, có phải ngươi rất ghét ta hay không?" Ngồi hồi lâu, cơ thể Hoa Dạ Ngữ đã sớm lạnh đến chết lặng, bỗng nhiên truyền tới nguồn nhiệt để cho nàng nghiêng đầu nhìn một cái, liền thấy con sư tử tuyết mấy ngày trước lại tới, nó dịu ngoan nằm ở bên cạnh, bộ lông màu bạc bị gió thổi lên, nhưng nhìn qua nó lại rất hưởng thụ cơn gió này.
Biết sư tử tuyết có trí tuệ, Hoa Dạ Ngữ liền hỏi như thế, nhưng sư tử tuyết chỉ quơ quơ cái đầu lớn của nó, lần nữa nằm ở bên người Hoa Dạ Ngữ.
Thấy nó thông minh như vậy, Hoa Dạ Ngữ cười sờ sờ lưng nó, nụ cười kia không lâu lắm liền cứng ở trên mặt, để cho lòng nàng cũng buộc chặt.
Lần này thương của mình có thể chữa khỏi, Phó Bạch Chỉ và Thu Ánh Hàn liền là ân nhân cứu mạng của nàng.
Người trước bây giờ biến thành dáng vẻ không có chút tình cảm nào, người sau, ngay cả mệnh đều mất đi.
Hoa Dạ Ngữ biết Phó Bạch Chỉ sẽ không trách mình, cũng cam tâm tình nguyện vì mình biến thành như hôm nay.
Nhưng Hoa Dạ Ngữ lại không thể không tự trách, mấy ngày nay lúc nào nàng cũng suy nghĩ, nếu nàng sớm đi khuyên Phó Bạch Chỉ buông tha, hoặc nói cho đối phương biết mình sớm muộn gì cũng sẽ chết, có phải cũng sẽ không đến loại tình trạng như bây giờ hay không.
Áy náy và nỗi nhớ nhung Phó Bạch Chỉ làm cho Hoa Dạ Ngữ khó chịu, vết thương trên người nàng tốt lên từng ngày, nhưng người lại càng tiều tụy
"Hoa cung chủ, đây là ngọ thiện hôm nay." Đúng lúc này, từ cửa truyền đến âm thanh, Hoa Dạ Ngữ xoay tròn nhìn lại, liền thấy một nữ tử tuổi còn trẻ bưng thức ăn đi đến, nhưng tâm tình của nàng lúc này, sao còn có ý muốn ăn cái gì? Thấy người nọ xoay người muốn ly khai, nàng gọi đối phương lại, chỉ hy vọng có thể từ trong miệng người này biết một ít chuyện về Phó Bạch Chỉ.
"Vị cô nương này, chẳng biết gần đây a chỉ đang bận việc gì? Ta tìm không thấy nàng, nàng cũng không tới, ta...!rất nhớ nàng."
"Hoa cung chủ nói chính là Phó viện thủ? Cách đây mấy ngày nàng xuống núi, sáng nay mới trở về.
Trước khi đi nàng có căn dặn, thân thể của ngài dưỡng tốt, nếu muốn rời đi, thì trong viện sẽ có người đưa ngươi đi."
"Ý của nàng là...!Muốn ta một người rời đi sao?" Nghe xong lời của thị nữ, Hoa Dạ Ngữ thấp giọng rù rì nói, như là đang hỏi thị nữ, càng giống như là đang lẩm bẩm.
Thấy nụ cười trên mặt nàng, nhưng thị nữ nhìn lại nhíu mày, mấy ngày nay mỗi ngày nàng đều đem cơm tới, biết Hoa cung chủ này là bạn bè của Phó viện thủ, lần đầu tiên tới cũng thực sự bị tướng mạo tươi đẹp của Hoa Dạ Ngữ chấn ngang.
Thị nữ gặp qua Thu Ánh Hàn, vốn tưởng rằng Thu viện thủ là mỹ nhân trên đời này ngàn dặm mới tìm được một, hôm nay lại có thể ngang sức ngang tài với nàng, ngược lại cũng hết sức tò mò.
Chỉ là thị nữ cũng phát hiện, Hoa Dạ Ngữ đây cũng là lạ, mỗi ngày không phải là ngồi ở trong viện lạnh lẽo chính là đứng ở cửa đờ ra, bỏ lại một gian nhà thật tốt, hết lần này tới lần khác liền thích ở bên ngoài chịu lạnh, còn không ăn cơm ngon.
Gặp qua Thu Ánh Hàn lạnh lùng, lại nhìn cho tới bây giờ hành vi cổ quái Hoa Dạ Ngữ, thị nữ bừng tỉnh đại ngộ, có lẽ các cô gái lớn lên xuất chúng, đều là cổ quái thế này đi.
"Phó viện thủ cũng không hạn chế hoạt động của ngài, nếu lúc này ngài muốn rời đi, cũng có thể..."
"Nàng ở đâu, dẫn ta đi gặp nàng." Lời của thị nữ chưa nói xong, Hoa Dạ Ngữ đã không kịp chờ đợi cắt ngang nàng, thấy nàng cầm lấy cổ tay của mình, thị nữ nhíu mày, dù sao Phó viện thủ đã phân phó, không thể mang Hoa Dạ Ngữ đi tìm nàng, nếu mình mang đi chẳng phải là cãi lời viện thủ sao.
"Xấu hổ, Hoa cung chủ, Phó viện thủ nói sắp tới không gặp người ngoài, ngài có chuyện gì quan trọng sao?" Thị nữ cũng không biết quan hệ của Phó Bạch Chỉ và Hoa Dạ Ngữ, câu người ngoài này, lại chánh chánh chọt trúng lòng của Hoa Dạ Ngữ, dẫn tới nàng buồn bã cười.
Người ngoài, hóa ra ở trong mắt những người này, mình đã thành người ngoài với a chỉ, ngay cả gặp mặt một lần, cũng là yêu cầu quá đáng.
"Ta nói lại một lần cuối cùng, dẫn ta đi gặp nàng." Hoa Dạ Ngữ lúc này phát ngoan, con ngươi đen nhuộm lên ngoan ý không cho phép cự tuyệt, phát hiện cái người thường ngày đối với cái gì cũng thờ ơ bỗng nhiên phát cáu, sau lưng thị nữ liền mát lạnh.
Ánh mắt Hoa Dạ Ngữ nhìn mình lúc này tựa như đang uy hiếp mình, nếu không mang nàng đi gặp Phó Bạch Chỉ liền giết mình, thị nữ suy nghĩ chốc lát, chỉ có thể bất đắc dĩ mang nàng đi.
Hoa Dạ Ngữ vốn tưởng rằng phải đi thật lâu mới đến nơi Phó Bạch Chỉ ở, nhưng mà, thị nữ lại chỉ mang nàng ra cửa, đi về phía một cái sân khác sát bên.
Nhìn khoảng cách chỉ có mấy trăm thước này, Hoa Dạ Ngữ mang trên mặt nụ cười, viền mắt lại hiện lên màu đỏ tươi.
Hoá ra, a chỉ đúng là ở gần mình như vậy.
Chỉ là nàng không muốn thấy mình, không muốn để cho mình nhìn thấy nàng.
Có phải mỗi khi mình đứng ở cửa chờ nàng, nàng đã ở đó nhìn mình hay không?
"Phó viện thủ, Hoa cung chủ kiên trì muốn gặp ngươi, cho nên nô tỳ liền dẫn nàng tới." Mang theo Hoa Dạ Ngữ đến cửa phòng của Phó Bạch Chỉ, thị nữ thấp giọng nói, thấy trong phòng không có phản ứng, nàng có chút hoảng hốt sợ mình bị trách phạt, nào ngờ sau một lát, Phó Bạch Chỉ đã từ trong phòng đi ra.
Nàng nhàn nhạt liếc mắt nhìn mình, sau đó liền đem đường nhìn rơi vào trên người Hoa Dạ Ngữ.
Biết mình đã không có chuyện gì, thị nữ thông minh cúi người ly khai.
"Ngươi có chuyện gì." Nghiêng người để cho Hoa Dạ Ngữ vào nhà, Phó Bạch Chỉ nhẹ giọng hỏi, lại nghe được đối phương cười ra tiếng.
"Không có việc gì liền không thể tới tìm ngươi sao? Đã lâu không thấy, ta rất nhớ ngươi." Hoa Dạ Ngữ nhìn Phó Bạch Chỉ ngồi ở đối diện, khổ sở trong lòng, dáng tươi cười trên mặt vẫn chưa hề biến mất.
"Ngày gần đây có chút bận rộn." Phó Bạch Chỉ cũng không muốn nhiều lời, sau khi không có tình cảm, nàng dường như ngay cả tật xấu hay nói nhảm trước kia cũng bỏ, tiếc chữ như vàng, chính là nàng hôm nay.
"Phải không? Bận đến mức ngay cả thời gian đi vài bước, nhìn ta một cái cũng không có.
Bận đến mức ngươi thậm chí không nói rõ một tiếng, liền muốn để cho ta ly khai."
Giọng của Hoa Dạ Ngữ tràn ngập buồn bã, mà nàng quả thực cũng rất mệt mỏi, Phó Bạch Chỉ xa cách để cho nàng khó chịu, khi nàng biết Phó Bạch Chỉ muốn để nàng một người ly khai Hàn tuyệt viện, liền không chỉ là khó chịu, mà là sợ.
Chuyện nàng sợ nhất đã xảy ra, Phó Bạch Chỉ không muốn sống chung với nàng nưa, huỷ đi lời hứa không rời xa nhau của các nàng.
"Thân phận của ta bây giờ không tiện lại đi Minh tuyệt cung, mà ngươi ở nơi đó nhất định còn có chuyện xử lý.
Bây giờ cơ thể ngươi tốt rồi, cũng là thời điểm nên trở về.
Không bằng ta ngày mai liền phái người hộ tống ngươi xuống núi, ngươi cũng có thể..." Phó Bạch Chỉ lời nói hơi ngừng, cái miệng nàng dùng để nói chuyện đã bị nụ hôn bất ngờ ngăn chặn.
Hoa Dạ Ngữ hôn cường thế lại nóng bỏng, hoàn toàn khác với nụ hôn hơi thử dò xét lần trước, Phó Bạch Chỉ có thể cảm giác được nàng đang dùng cái lưỡi cực lực khiêu khích mình, đáng tiếc, thân thể lạnh như băng này, vẫn như trước không có cảm giác nào.
Phó Bạch Chỉ không trả lời cũng không cự tuyệt, cứng ngắc như một khúc gỗ để cho Hoa Dạ Ngữ hôn, trong thoáng chốc, nàng dường như nếm được mùi vị khổ sở.
Hình như là Hoa Dạ Ngữ đang khóc, nhưng đôi mắt đang nhắm của nàng lại không thấy nước mát, Phó Bạch Chỉ cũng cho rằng là ảo giác của chính mình.
"A chỉ, tại sao có ngươi thể tàn nhẫn như vậy, rõ ràng gần ta như vậy, lại làm cho ta nghĩ ngươi ly ta thật là xa.
Ta biết ngươi không cảm giác được mọi thứ trước đây, nhưng chí ít ngươi không nên vội vàng đẩy ta ra.
Ngươi đã nói, sẽ không bỏ lại ta."
"Ta cũng không phải là bỏ lại ngươi, ta chỉ cho rằng lúc này chúng ta hẳn là tách ra, cho đây đó một ít thời gian làm chuyện của mình."
"A...!A chỉ...!Lại đang nói dối." Nghe lời Phó Bạch Chỉ nói, Hoa Dạ Ngữ cười rộ lên, tiếng cười kia rất nhẹ rất nhạt, hầu như nhạt để cho Phó Bạch Chỉ nhìn không rõ lắm.
Đúng lúc này, Hoa Dạ Ngữ bỗng nhiên ngồi ở trên người nàng, giơ tay lên đem dây lưng của mình cởi ra, rút đi chiếc áo đang mặc.
Mắt thấy cơ thể xuất hiện ở trước mặt mình, thương đã tốt rồi, cũng không có để lại dấu vết, như mọi ngày, hoàn mỹ không tỳ vết, ngưng ngọc như chi.
Thấy Hoa Dạ Ngữ cởi áo lót bên ngoài còn chưa đủ, đúng là đem cái yếm cũng cởi ra, cơ thể xinh đẹp của con gái xuất hiện ở trước mắt, chiếc cổ nhẵn nhụi thon dài, xương quai xanh gồ lên, bao quát phần căng tròn đứng thẳng trước ngực.
Phó Bạch Chỉ chau mày, dù cho không có thất tình lục dục, nhưng nàng không có mất trí nhớ.
Chỉ nhìn cảnh tượng trước mắt, trong óc nàng liền hiện ra cảnh tượng hoan ái của mình và Hoa Dạ Ngữ.
Mình lúc đó, trong mắt * quá mức khẩn cấp, ký ức như là đoạn phim đang tua ngược, rõ ràng để cho Phó Bạch Chỉ bây giờ thấy, nàng đã từng làm thế nào đè cổ thân thể này dưới thân, chẳng biết mệt mỏi âu yếm tiến vào, khiến cho Hoa Dạ Ngữ vì nàng điên cuồng nỡ rộ.
Nhưng những thứ này chung quy chỉ là ký ức, hôm nay trước mắt chỉ còn lại cảnh hoang tàng băng lãnh.
Phó Bạch Chỉ giật giật tay, cứng ngắc giúp Hoa Dạ Ngữ mặc lại quần áo.
Lúc muốn thu tay, lại bị đối phương cầm lấy, đặt trên bộ ngực mềm mại kia.
"A chỉ, ta a chỉ...!Ngươi đã nói muốn ta cùng ngươi, giờ đây vội vã như vậy nuốt lời sao? Thân thể này của ta là của ngươi, tâm cũng là của ngươi.
Ta là thê tử của ngươi, ngươi nếu không ở cùng ta, ta còn có thể đi đâu?".