Nghịch Mệnh Lộ

Một ngày mùa hạ, Lý Phi Yến như thường lệ tu luyện trong sơn cốc dưới chân núi, thấy mặt trời sắp xuống núi, Lý Phi Yến đứng dậy muốn rời đi. 

Ngay lúc này, một người từ cửa cốc đi vào.

Người này chừng hai mươi tuổi, dung mạo bình thường, trên người mặc đạo bào màu xanh.

Thanh niên cũng nhìn thấy Lý Phi Yến, hắn ta có vẻ hơi bất ngờ khi thấy nàng xuất hiện ở đây, ánh mắt cảnh giác đánh giá Lý Phi Yến một lược, thấy nàng chỉ là một tiểu cô nương bình thường, thanh niên thở dài nhẹ nhỏm, nở nụ cười nói:

“Tiểu muội muội, sao lại một mình đi vào núi như vậy, rất nguy hiểm đó.”

Lý Phi Yến cũng đánh giá thanh niên này, tuy với cảm quan của nàng vẫn chưa thể nhìn ra được tu vi của đối phương, nhưng nàng lại có thể chắc chắn đối phương chính là một tu sỉ, bởi vì dòng chảy linh khí xung quanh thanh niên không bình thường.

Cảm quan của Lý Phi Yến vốn dĩ đã rất mạnh, sau khi bị người thần bí tế luyện thân thể, cảm quan càng tăng lên gấp bội, có thể cảm nhận rõ dòng chảy linh khí ngoài tự nhiên.

Hơn nữa, một năm qua nàng vẫn tu luyện pháp quyết vô danh kia, tuy chỉ có thể dẫn khí nhập thể nhưng không luyện hóa trở thành của mình được, cảm quan lại nhờ đó mà chậm rãi tăng trưởng.

“Ta vào rừng để nhặt củi.”

Lý Phi Yến làm như không nhận ra nụ cười giả tạo trên mặt đối phương, ra vẻ ngây thơ, thuận tiện bịa ra một lý do.

Thanh niên cười nói:

“Nhặt củi đâu cần đi xa đến vậy, vả lại nơi này vắng vẻ, sao muội lại biết được?”

“Một lần chạy theo thỏ con mới phát hiện nơi này, đại ca ca, ta thấy đâu có nguy hiểm gì, bình thường lúc đi nhặt củi ta thường đến đây chơi, cũng không thấy có thú hoang.”

Thấy ánh mắt trong veo không một chút tạp chất của Lý Phi Yến, thanh niên hơi thả lỏng một chút nhưng vẫn không thôi cảnh giác, bởi vì nắm tay bên phải của hắn vẫn nắm chặt thứ gì đó không buông, Lý Phi Yến đoán là một loại thủ đoạn công kích.

Đối mặt với một người mạnh mẽ hơn mình rất nhiều, trong lòng Lý Phi yến đương nhiên lo lắng, nhưng với tâm trí của nàng, vẫn có thể ép cho mình bình tĩnh.

“À, nếu vậy thì muội nên về đi, trời sắp tối, ở lại trên núi rất nguy hiểm.”

Nghe thanh niên này nói vậy, Lý Phi Yến trong lòng cảnh giác nhưng ngoài mặt lại tươi cười nói:

“Vậy ta đi trước nha, đại ca ca, ngươi cũng phải cẩn thận đó.”

Nhìn tiểu cô nương xinh đẹp khả ái lại ngây thơ như vậy, ánh mắt của thanh niên không khỏi hơi dịu lại, cười nói:

“Tiểu muội muội đừng lo, mau về đi.”

“Ưm! Đại ca ca, tạm biệt!”

Lý Phi Yến nở một nụ cười tươi như hoa, sau đó quay người rời đi.

Tuy ngoài mặt không hiển lộ nhưng trong lòng Lý Phi Yến lúc này đang cực kỳ cảnh giác, tất cả cảm quan đều tập trung lại sau lưng, mắt nàng không thấy được thanh niên kia, thế nhưng cảm quan của nàng vẫn luôn theo dõi dòng chảy linh khí xung quanh. 

Thấy linh khí xung quanh không có gì dị động, Lý Phi Yến trong lòng thở phào một hơi. 

Đợi khi đã rời khỏi sơn cốc, nàng cũng không lập tức chạy đi mà tiếp tục vừa đi vừa nhặt củi, bởi vì Lý Phi Yến chợt nhớ ra, tu sĩ có một thứ rất lợi hại gọi là thần thức, thứ đó có thể tán ra một phạm vi nhất định, trong sự bao phủ của thần thức, tu sĩ có thể quan sát được mọi thứ.

Đợi khi đã cách sơn cốc một khoảng rất xa, nàng mới bắt đầu nhanh chân bỏ chạy.

Lý Phi Yến đoán không sai, thanh niên kia thật sự đã dùng thần thức âm thầm theo dõi nàng, phát hiện không có gì đáng nghi hắn mới thật sự yên tâm.

Lý Phi Yến là người thường, nếu không vì sợ gặp tâm ma kiếp, hắn đã ra tay giết nàng. Tu sĩ không được tàn sát phàm nhân, đó là quy luật thiên đạo giáng xuống tu tiên giới. 

Đưa mắt nhìn một vòng quanh sơn cốc, hai mắt hắn lộ ra tia sáng tham lam.

Trên tay hắn đột nhiên từ hư không xuất hiện một cây bút lông dài hơn một tất.

Thanh niên nhìn cây bút trên tay, ánh mắt lóe lên tia sáng mừng rỡ.

“Quả đúng là nơi này rồi, hừ! Đợi khi ta đạt được truyền thừa, trở thành cường giả, sẽ không có kẻ nào có thể tranh giành ghế tộc trưởng của ta, tội đánh cắp thần bút cũng không cần quan tâm đến nữa. Vân Phi, ngươi chờ đó!”

Thanh niên đi đến bên bờ hồ nhỏ kia, đứng đối diện với thác nước trắng xóa, đột nhiên hắn đưa cây bút ra trước mặt, không biết hắn đã làm gì mà cây bút kia bắt đầu run lên.

Ầm! 

Hồ nước đột nhiên cũng run lên theo, có cái gì đó màu đen từ dưới đáy hồ đang chuyển động, nước hồ cũng từ từ biến thành màu đen một cách quỷ dị.

Thanh niên trợn mắt phấn khích mà nhìn. 

Nếu Lý Phi Yến có mặt ở đây nhất định sẽ vô cùng khiếp sợ, hồ nước mà nàng hay tu luyện trong đó lại có thể xuất hiện dị tượng kỳ quái như vậy.

Vù!

Từ dưới hồ nước bay lên một điểm đen, điểm đen vừa xuất hiện, không gian đột nhiên chấn động một cái sau đó như bị đông cứng lại. Dòng thác đang chảy đột ngột bất động. Sơn cốc như bị hãm vào một vùng không gian khác.

Trong lúc đó, điểm đen kia dần dần mở rộng ra thành một hắc động đen ngòm treo giữa không trung.

Từ trong hắc động ầm ầm phát ra một giọng nói già nua.

“Hãy báo danh đi.”

Thanh niên hơi ngẩn ra, hắn suy nghĩ một chút rồi cắn răng cầm bút chấm vào nước màu đen trong hồ, sau đó vung bút viết lên không trung bốn chữ:

Nam Cung Vân Kính!

Theo chuyển động của cây bút, trên không trung thật sự xuất hiện bốn chữ màu đen.

Hắc động kia lại không có động tĩnh, qua ba lần hô hấp, trong hắc động lại truyền ra tiếng thở dài, giọng già nua bình thản nói:

“Ngươi không phải.”

Vừa dứt lời, từ trong hắc động bắn ra một tia sáng màu vàng kim, tia sáng này tốc độ cực nhanh, thanh niên còn chưa kịp phản ứng đã bị tia sáng đánh trúng.

Ba! 

Một tu giả vừa mới đứng sờ sờ đó, nháy mắt một cái đã biến thành một đám bụi phấn, ngay cả một mảnh vụn quần áo cũng không còn, cứ như người này chưa từng tồn tại, thứ còn lại duy nhất chỉ có mỗi cây bút không chút bắt mắt rơi cạnh bờ hồ.

Sau khi bắn ra tia sáng chết chóc, hắc động lại thu nhỏ thành điểm đen rồi lặn xuống hồ.

Ào ào! 

Thác nước lại chảy, nước trong hồ lại trong vắt như thường, ngoại trừ cạnh bờ hồ nhiều thêm một đống bụi đang bị gió thổi tán dần đi và một cây bút lông cũ kỹ, sơn cốc không có bất kỳ điểm gì khác thường.

Thanh niên tu sĩ kia đã chết, nhưng không có bất kỳ ai biết đến nguyên nhân cái chết của hắn, thật đủ ủy khuất. 

Thế nhưng bản chất của tu chân giới là vậy, sảy chân một chút chính là chết, thậm chí có người không làm gì cả cũng có thể ngã xuống.

Đối với người phàm, tu sĩ là một tồn tại cao cao tại thượng, nhưng đối với thiên đạo, sinh mạng của bọn họ so với người phàm càng không đáng giá, đó là cái giá phải trả cho kẻ nghịch thiên mà đi.

.....

Lúc này, Lý Phi Yến đã chạy đến chân núi, nhìn Tiểu La thôn ẩn hiện xa xa, ánh mắt lạnh nhạt của nàng lộ ra một tia độ ấm.

Vác theo bó củi, Lý Phi Yến thả người chạy nhanh trở về.

Đợi khi về đến đầu thôn nàng liền giảm tốc độ, chuyển thành lững thửng chậm rãi đi bộ vào thôn.

Đầu tiên là đến nhà trưởng thôn giao bó củi đổi lấy một bao sữa dê, sau đó đi về phía cuối thôn. 

Nhà của Trương đại thẩm đã lên đèn, đoán rằng con trai và con dâu thẩm ấy đã về nhà.

Thấy Lý Phi Yến về đến, Trương đại thẩm liền gọi nàng vào nhà, lo lắng hỏi:

“Hôm nay sao về trể vậy? Có gặp nguy hiểm không?”

Con trai và con dâu của Trương đại thẩm cũng nhìn nàng bằng ánh mắt quan tâm, Lý Phi Yến cười nói:

“Không có, chỉ là muốn tìm ít quả dại cho Tiểu Mặc nên về trễ thôi.”

Con dâu của trương đại thẩm nhận lấy túi sữa dê trên tay nàng.

“Về là tốt rồi, đưa đây ta giúp muội hâm nóng đã.”

“Cảm ơn Kiều tẩu!”

Lý Phi Yến nở nụ cười, lúc này con trai của Trương đại thẩm nói:

“Tiểu Yến, sau này muội không cần đi lên núi nhặt củi nữa, sữa dê cho Tiểu Mạc ta sẽ lo liệu, nghe nói Trần gia thôn bên kia núi đã bị thổ phỉ tấn công, thời gian này lên núi rất nguy hiểm.”

Lý Phi Yến có chút kinh ngạc khi nghe tin này, Trương đại nương cuối đầu thở dài.

“Thời thế loạn lạc, thổ phỉ cũng sinh ra nhiều hơn, đáng thương cho người Trần gia thôn.”

“Nghe nói đám thổ phỉ này là từ nơi khác đến, bọn chúng rất là tàn nhẫn, đã thiêu rụi cả Trần gia thôn, giết sạch người không chừa một ai.”

“Tàn ác quá!”

Lý Phi Yến im lặng lắng nghe, trong lòng ẩn ẩn bất an, ngay lúc này một tiếng gọi kéo nàng ra khỏi dòng suy nghĩ.

“Yến!”

Tiểu tử Lý Dạ Mặc đã được một tuổi, trắng trẻo mập mạp, đặc biệt đôi mắt của hắn cực kỳ giống Lý Phi Yến.

Nghe giọng nói của nàng, tiểu tử kia đang chơi trên giường liền quay đầu nhìn, sau đó tươi cười bò đến đầu giường gọi nàng.

Ánh mắt Lý Phi Yến liền biến thành ôn nhu, quay đầu lập tức bước đến ôm hắn bế lên.

Lý Dạ Mặc ôm lấy cổ Lý Phi Yến, phát ra tiếng cười thanh thúy.

Lý Phi Yến nghe vào tai tâm trạng liền tốt lên, khóe môi bất giác khẽ cười.

Máu mủ tình thâm! Trong hoàn cảnh của nàng càng cảm nhận được rõ ràng. 

Lý gia bị diệt môn, người còn sống không biết được bao nhiêu, đại ca cũng không rõ tung tích, bên cạnh nàng cũng chỉ còn lại đứa nhỏ này mà thôi.

Lý Phi Yến âm thầm quyết tâm, nàng nhất định phải chăm sóc tốt Lý Dạ Mặc, bằng bất cứ giá nào cũng phải bảo vệ hắn.

.....

Mấy hôm sau, Lý Phi Yến phải tìm cách viện mọi lý do mới được Trương đại thẩm cho lên núi.

Hôm nay nàng muốn trở lại sơn cốc kia xem thử, nàng đoán rằng thanh niên đó chắc đã rời đi, tu sĩ sẽ không ở một chỗ quá lâu. Đã qua mười ngày nàng mới trở lại chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì.

Khi đến gần sơn cốc, trong lòng nàng hơi căng thẳng, cũng có chút do dự, nhưng cuối cùng sự tò mò đã chiến thắng. 

Ngay từ đầu nàng đã cảm thấy nơi đó khác thường, bởi vì linh khí trong sơn cốc nhiều hơn ở bên ngoài đến mấy lần. Đến khi thấy thanh niên kia xuất hiện thì nàng đã chắc chắn một điều. 

Sơn cốc đó nhất định có bí mật!

Khi tiến vào sơn cốc, Lý Phi Yến tìm qua một lượt nhưng không thấy thanh niên kia đâu, nàng cũng cẩn thận kiểm tra linh khí xung quanh, không có bất kỳ dị động gì, đến lúc này Lý Phi Yến mới thở phào nhẹ nhõm.

Lý Phi Yến lại như thường lệ đi đến bờ hồ, vừa định ngồi tu luyện thì bất chợt nàng nhìn thấy một vật nằm lẫn trong bụi cỏ.

Đó là một cây bút lông, thân bút được làm bằng gỗ màu đen, lông bút màu trắng ngà. Nhìn sơ qua, ngoại trừ cảm thấy nó hơi cũ kỹ thì không khác gì cây bút bình thường. Thế nhưng dưới cảm quan của Lý Phi Yến, cây bút này rất kỳ quái, bởi vì mắt nàng có thể nhìn thấy nhưng lại không cảm nhận được sự tồn tại của nó.

Lý Phi Yến cầm cây bút lên, nghiên cứu một chút, đột nhiên phát hiện trên thân bút có khắc chữ, nhưng mà chữ viết này lại uống lượng lộn xộn chẳng khác nào một con giun, nàng không thể nào đọc được.

Lý Phi Yến nhíu mày, cảm thấy cây bút này rất bí ẩn, không chừng là một loại nào đó cũng nên.

Lý Phi Yến bắt đầu mơ mộng lung tung, đợi khi nàng bình tĩnh lại, nhìn cây bút bình thường đến không thể bình thường hơn, trong lòng liền thở dài.

Cũng có thể chỉ là trò đùa của người khác, cố tình khắc ký hiệu vớ vẫn mà thôi.

Nàng chỉ đành thở dài bỏ cây bút vào cái túi nhỏ mang bên hông, cái túi này chuyên chứa vật bất ly thân của nàng, ví dụ như lệnh bài Tiên Duyên Hội hay là một xấp dày ngân phiếu kia, hiện tại nhiều thêm một cây bút không rõ công dụng.

Lý Phi Yến nghĩ: Dù gì hiện tại nàng cũng chưa chính thức bước chân vào tu tiên giới, tầm mắt hạn hẹp không cách nào nhìn ra bí mật của cây bút này, đợi khi nàng đủ khả năng, sẽ tự động biết được thứ này thật sự là bảo bối hay chỉ là một cây bút bình thường, do đó cứ cất giữ trước rồi tính.

Lý Phi Yến lại tìm kiếm quanh bờ hồ một lát, không tìm được gì khác nữa, nàng không khỏi hơi thất vọng, nàng đoán cây bút này có thể là do thanh niên tu sĩ hôm qua để lại, muốn thử vận may xem hắn còn để lại thứ nào khác không, cuối cùng không có kết quả gì.

VntHoaTinhKhoi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui