Nghịch Mệnh Lộ

Lý Phi Yến mặc y phục tơ lụa màu xanh của Hoa Dương Môn, đứng trên một linh khí phi hành hình chiếc lá khổng lồ đang bay nhanh trên tầng mây.

Chiếc lá này màu xanh như ngọc, còn phát ra hào quang ấm áp, có thể phóng to thu nhỏ, bên trên còn huyễn hóa ra kiến trúc phòng ở, vô cùng thần kỳ.

Lúc này, trên pháp bảo còn có hơn mười người khác, ngoài vị trung niên mỹ phụ chưởng môn của Hoa Dương Môn luôn ở trong trạch viện mà linh khí huyễn hóa không xuất hiện, đệ tử Hoa Dương môn đi theo hộ tống là bốn người, những người còn lại cũng giống như Lý Phi Yến, là người đi tham gia Tiên Duyên Hội.

Lý Phi Yến không hứng thú tham gia vào mấy trò kết giao, lợi dụng nhau một cách vụng về của những thiếu niên thiếu nữ kia, trong đầu nàng chỉ chú tâm suy tính cho tương lai phía trước.

Không ngờ Tiên Duyên Hội mười năm tổ chức một lần lại là một đại hội lớn diễn ra trên hầu hết các đại lục của Đông Thiên đại thế giới. 

Trừ Côn Luân kiêu ngạo không tham gia, Hỗn Độn Tiên Ma Tông thần bí không hứng thú, hai đại phật tự không yêu cầu cao về đệ tử nên chỉ tuyển chọn trong Thiên Hoàn đại lục, cùng ngũ đại gia tộc không nhận người ngoài, mười hai bá chủ còn lại đều sẽ tham gia vào thịnh hội này.

Không chỉ mười hai bá chủ mà nhóm trung môn tiểu môn cũng sẽ tham gia vào, tất nhiên, thượng môn sẽ chọn trước lấy hết thịt rồi, trung môn sẽ lấy phần đầu cá còn lại, tiểu môn phái cũng chỉ thu được chút nước canh mà thôi. 

Lý Phi Yến cho rằng, Tiên Duyên Hội có lẽ là một loại thủ đoạn của mười hai bá chủ để giữ vững vị thế, đoạt hết nhân tài, đồng nghĩa với nhân tố đột biến sẽ không bao giờ xuất hiện ở trung môn và tiểu môn được.

Tốc độ của linh khí phi hành này rất nhanh, nhanh hơn phi kiếm của Đổng sư huynh rất nhiều, thế nhưng bọn họ vẫn mất đến một tháng mới đến được trung tâm đại lục, như vậy mới thấy, một đại lục ở thế giới này lớn như thế nào. Mà Lăng Xuyên đại lục này còn là đại lục nhỏ nhất của Đông Thiên đại thế giới.

Một tòa thành rộng đến không tưởng nằm dưới chân một tòa sơn mạch hùng vĩ xuất hiện trong tầm mắt của Lý Phi Yến, lần đầu tiên nàng nhìn thấy một cảnh tượng chấn động như vậy.

Bốn năm trước, lần đầu tiên đến Việt thành, nàng đã rất ngạc nhiên về độ rộng lớn của một tòa thành trăm ngàn người, mà tòa thành trước mặt này còn rộng lớn gấp trăm lần Việt thành.

Khiến người ta mở rộng tầm mắt chính là kiến trúc trong tòa thành kia, tuy vẫn là kiến trúc cổ đại nhưng đồ sộ xa hoa và tinh xảo đến khó tin.

Từ những tòa tháp to lớn mấy chục tầng đứng sừng sững đến những trạch viện rộng lớn chẳng khác nào cung điện, cả đường đi lại cũng được trải phẳng bằng một loại đá như thạch anh. 

Lý Phi Yến rung động khó nói thành lời. Trong lòng nàng cảm thán, xem ra tu sĩ càng thích sự tráng lệ và không gian rộng lớn.

Hoa Dương chưởng môn nhìn bộ dạng kích động của nhóm thiếu niên thiếu nữ, khóe môi khẽ mỉm cười. 

“Đó là Tư Nhất thành, cổng nhà của Cửu U Giáo.”

Nghe Hoa Dương chưởng môn nói vậy, bọn họ càng thêm kích động.

“Đúng là một trong hai mươi mốt bá chủ, thật là lợi hại!”

“Đúng đúng….quá lợi hại, ta chưa từng nghe đến trên đời lại có tòa thành lớn đến như vậy.”

Từng tiếng kích động xen lẫn cảm thán phát ra bên cạnh, Lý Phi Yến nghe nhưng không nói một câu nào, đám thiếu niên thiếu nữ này tổng cộng tám người, đều là người đạt đủ yêu cầu tham gia Tiên Duyên Hội. 

Lý Phi Yến hoàn toàn không thể hòa nhập với những người này được, bởi bọn họ đều là hoa trong lồng kính, vừa nhìn nàng đã cảm thấy phiền phức rồi. 

Khi bọn họ chỉ còn cách Tư Nhất Thành vài dặm, có ba tu giả mặc y phục màu xám chặn phía trước. Lúc này, chưởng môn Hoa Dương Môn đột nhiên xuất hiện.

Một thanh niên áo xám ở bên ngoài chấp tay nói:

“Xin tiền bối cho xem lệnh bài.”

Ba người ở bên ngoài tu vi chắc chỉ là trúc cơ kỳ, nếu không cũng không gọi chưởng môn Hoa Dương Môn là tiền bối. Tuy nhiên sắc mặt của bọn họ không có cung kính, cả ba người đều là một bộ dạng lạnh nhạt không kiêu ngạo không siểm nịnh.


Lý Phi Yến không khỏi đưa mắt nhìn Hoa Dương chưởng môn, chỉ thấy thần sắc bà như thường, vung tay một cái, từ trong tay áo bay ra một lệnh bài rơi vào tay của thanh niên áo xám kia.

Thanh niên áo xám kiểm tra lệnh bài một cái rồi mới nói:

“Quả đúng là lệnh bài xuất nhập của Cửu U Giáo ta, mời tiền bối nhập thành.”

Chưởng môn Hoa Dương Môn gật đầu, điều khiển linh khí vượt qua ba tu sĩ áo xám tiến vào Tư Nhất Thành.

Lúc này Lý Phi Yến nghe một vị đệ tử nội môn Hoa Dương Môn nói:

“Bọn họ là đệ tử ngoại môn của Cửu U Giáo, làm nhiệm vụ kiểm tra lệnh bài xuất nhập thành Tư Nhất.”

Trong lòng Lý Phi Yến không khỏi cảm thán. 

Quả là đệ tử đại thế lực có khác, không hề sợ tu sĩ kim đan như chưởng môn Hoa Dương Môn chút nào!

Nàng đoán, nếu chưởng môn Hoa Dương Môn không đưa ra được lệnh bài, không chừng bọn họ cũng dám động thủ.

Sau khi vào thành, lại bay một lúc sau mới ngừng lại, sau đó mọi người được chưởng môn Hoa Dương đưa ra ngoài.

Lúc này cả đám đều trố mắt nhìn ra xung quanh, từng tòa lầu các cao lớn đồ sộ nhưng lại vô cùng xa hoa khiến Lý Phi Yến âm thầm khen ngợi không thôi. 

Nơi bọn họ dừng chân chính là một khách điếm, khách điếm này cao năm tầng, không gian lại vô cùng rộng lớn trang nhã, ngay lúc này, có một thiếu nữ xinh đẹp bước đến chào hỏi chưởng môn Hoa Dương Môn.

“Vị tiền bối này có phải là Hoa Dương tiền bối không?

“Đúng vậy.”

“Vậy thì mời tiền bối theo tiểu nữ, mấy vị tiền bối Xích Hành Môn đợi đã lâu.”

Thiếu nữ lại quay đầu nhìn qua đám Lý Phi Yến sau đó cười nói: 

“Còn về mấy vị sư đệ sư muội này cứ để người của chúng ta dẫn đi nghỉ ngơi trước, phòng của Hoa Dương Môn đã chuẩn bị xong rồi.”

“Được.” 

Chưởng môn Hoa Dương Môn cười khẽ sau đó dẫn những đệ tử Hoa Dương môn rời đi, còn đám Lý Phi Yến thì theo một thiếu nữ khác đi về một hướng, thiếu nữ đi phía trước vừa dẫn đường vừa thông báo cho đám Lý Phi Yến một số quy định trong khách điếm cũng như quy định cần nhớ trong Tư Nhất thành.

Khi cả nhóm đi đến trong sảnh chính của khách điếm, mọi người đều không khỏi mở to mắt nhìn. 

Đại sảnh cực kỳ rộng, có rất nhiều người đang ngồi ăn uống, thiếu nữ dẫn đường liền nói.

“Đây là đại sảnh, sau này mọi người muốn ăn uống thứ gì thì đến đây gọi, thức ăn phàm nhân tất cả được miễn phí cho nên mọi người cứ tự nhiên.”

“Như vậy, ở đây có cả đồ ăn của tu sĩ sao?”

“Đương nhiên rồi, Tư Nhất Thành là thành trì của tu sĩ, rất ít có phàm nhân ở đây, nếu có cũng chỉ là người nhà của tu sĩ mang vào thành mà thôi, bình thường chúng ta không phục vụ thức ăn phàm nhân, nhưng vì các ngươi mới đặc biệt chuẩn bị.”


“A.”

Ánh mắt mọi người không khỏi sáng lên, Lúc này có một nhóm người từ bên ngoài đi vào.

Đi đầu là một thiếu niên chừng mười ba mười bốn tuổi, hoa phục hoàng tử, thần sắc kiêu ngạo, đi bên cạnh hắn còn có ba bốn thiếu niên và một thiếu nữ.

“Khang ca ca, huynh nhất định phải chủ trì công đạo cho ta, Cơ công chúa thật quá đáng.”

Thiếu nữ kia hơn mười tuổi, dung mạo yêu kiều, đang ôm lấy cánh tay của thiếu niên làm nũng, thiếu niên liền kiêu ngạo nói:

“Ngươi yên tâm, nó chỉ là một tiện chủng thôi, ta nhất định sẽ khiến nó đi xin lỗi ngươi.”

“Khang ca ca thật lợi hại.”

Lúc này bọn họ cũng đã thấy nhóm người Lý Phi Yến, thiếu niên "Khang ca ca" hơi nhíu mày, thế nhưng khi nhìn thấy Lý Phi Yến lạnh nhạt đứng một bên, hai mắt hắn liền sáng lên, lập tức bỏ cánh tay của thiếu nữ kia bước nhanh tiến đến.

Lý Phi Yến mặc đồng phục Hoa Dương Môn chuẩn bị, tuy chỉ là một tiểu môn nhưng dù gì cũng là tiên môn, chất liệu may mặc đương nhiên là thượng hạng, lại thêm dung mạo nàng vốn dĩ đã rất tốt, chính vì thế thiếu niên kia vừa nhìn hai mắt đã tỏa sáng.

“Tiểu muội muội, ngươi tên là gì, ta là nhị hoàng tử của Thái Nguyệt quốc, tên gọi Vinh Khang.”

Lý Phi Yến nhíu nhíu mày, một tên tiểu tử chưa đến mười lăm tuổi mà đã bắt đầu lộ ra bản tính háo sắc, thật quá đáng khinh! 

Dù không có chút thiện cảm nào với Vinh Khang nhưng Lý Phi Yến vốn là người rất biết nhẫn nhịn, thấy mọi người đều đưa mắt nhìn mình, nàng lạnh nhạt trả lời.

“Lý Phi Yến.”

“A… Thì ra là Yến muội muội, ngươi là người mới đến phải không? Ta mời ngươi ăn một bửa nhé.”

“Hừ! Đồ ăn là miễn phí, ai cần ngươi mời, nói ra mà không biết ngượng.”

Một vị hoàng tử khác cũng có mặt ở đây không nhịn được thái độ kiêu ngạo của Vinh Khang liền lên tiếng châm chọc.

“Ngươi là ai?”

Vinh Khang nhíu mày nhìn Mã Thương, Mã Thương liền cười lạnh nói:

“Ta chính là hoàng tử Vân Nam quốc, Mã Thương.”

“Văn Nam quốc là nơi khỉ ho cò gáy nào, bổn hoàng tử không biết.”

“Vậy Thái Nguyện quốc là nơi quỷ quái nào? Ta cũng không biết.”

“Ngươi…”

Hai bên bắt đầu đấu võ mồm, Lý Phi Yến không hứng thú quay sang thiếu nữ dẫn đường vẫn đang im lặng đứng đó hỏi:


“Tỷ tỷ không ngăn bọn họ sao?”

Thiếu nữ cười cười nói:

“Tuy Tư Nhất thành nghiêm cấm động thủ nhưng hai vị hoàng tử này tuổi nhỏ vô tri lại còn chưa động tay động chân, sẽ không xảy ra chuyện lớn gì đâu, vả lại, ngăn bọn họ gây gổ không nằm trong chức trách của ta.”

Lý Phi Yến cười khẽ, thiếu nữ này chỉ khoảng mười bốn mười lăm tuổi, nhiều nhất cũng chỉ lớn hơn hai người Mã Thương và Vinh Khang có một hai tuổi mà thôi, nàng nói hai người kia nhỏ tuổi vô tri chính là cười bọn họ ngu ngốc thiểu năng còn gì.

Ngay lúc này, Vinh Khang và Mã Thương quay sang nhìn nàng, bọn họ nhận ra, cùng đối phương cãi nhau là không có ý nghĩa, Vinh Khang bày ra vẻ mặt thân thiện nhất mà hắn có nói:

“Yến muội muội, hay là ngươi đi cùng ta, ta bảo đảm nhất định chiếu cố tốt ngươi.”

“Hừ! Lý Phi Yến, chúng ta đến cùng một nơi, ngươi chắc biết nên chọn bên nào rồi chứ?”

Mã Thương sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt tràn đầy uy hiếp.

Thiếu niên nóng nảy thích tranh phong! 

Lý Phi Yến cảm thấy buồn cười vì sự ngây thơ của hai người này, ở đây mọi người đều giống như bọn họ là người tham gia Tiên Duyên Hội, đối với tu sĩ thân phận ở thế tục vốn dĩ không quan trọng, đem thân phận ra cũng chỉ hù được mấy thiếu niên thiếu nữ ngây thơ không trải sự đời thôi.

“Dựa vào cái gì ta phải đi theo các ngươi? Các ngươi là ai chứ? Nếu muốn làm hoàng tử thì về hoàng cung tìm mẹ của các ngươi mà dựa vào đi, ở nơi này các ngươi cũng chỉ giống như chúng ta mà thôi.”

“Ngươi…”

Sắc mặt hai người Mã Thương và Vinh Khang trực tiếp biến xanh, tức giận giơ tay chỉ vào Lý Phi Yến, ánh mắt lộ ra ác độc.

Mã Thương mới đầu tức giận nhưng rất nhanh hắn bình tĩnh lại, hắn cũng biết rõ lời Lý Phi Yến nói không sai, nhất thời nghẹn họng không nói được lời nào

“Sao ngươi dám nói như thế với Khang ca ca, lập tức quỳ xuống nhận lỗi.”

Ngay lúc này, thiếu nữ đi cùng Vinh Khang nhảy vào trừng mắt nhìn Lý Phi Yến, hùng hổ ra lệnh, Lý Phi Yến lười chấp nhất với nàng ta, bình thản đứng đó làm như không nghe thấy.

Thiếu nữ tức giận nhưng lại không biết phải làm sao, ủy khuất nhìn Vinh Khang, hai mắt đỏ bừng chực khóc.

“Khang ca ca, nàng ta kiêu ngạo như vậy, Khang ca ca nhất định phải cho nàng ta một bài học.” 

“Lý Phi Yến, bổn hoàng tử là người rộng lượng, nếu ngươi cuối đầu xin lỗi, đi theo hầu cận ta, hôm nay ta sẽ bỏ qua cho ngươi.”

Vinh Khanh kiêu ngạo nhìn Lý Phi Yến, bộ dạng như đã đại phát từ bi. 

Lý Phi Yến nhíu mày, lạnh nhạt nói hai chữ:

“Cút đi!”

Vinh Khang trợn mắt nhìn nàng, nhất thời kích động thất thố, hắn giơ cánh tay lên muốn tát đến.

Thân thủ của hắn cũng xem như không tệ, tốc độ ra tay rất nhanh, thế nhưng không may người hắn gặp phải lại là Lý Phi Yến, nàng chỉ nhẹ nhàng nghiêng người ra sau một chút đã tránh được bàn tay của hắn.

Vinh Khang đánh vào không khí, cảm thấy cực kỳ mất mặt, sắc mặt đỏ bừng, hắn nghiến răng nghiến lợi lại muốn ra tay lần nữa.

Thiếu nữ dẫn đường kia lập tức lên tiếng ngăn cản.

“Tư Nhất thành nghiêm cấm động thủ, Vinh sư đệ, ngươi không nên gây chuyện nữa.”

Vinh Khang dừng lại, sắc mặt vặn vẹo, sau đó trừng mắt âm u nhìn Lý Phi Yến.


“Xem như ngươi may mắn.”

Lý Phi Yến cười lạnh, không thèm tranh chấp với hắn, thế nhưng ngay lúc này có một người lên tiếng xen vào.

“Sai rồi, người may mắn chính là ngươi đó.”

Lý Phi Yến lập tức ngẩng đầu nhìn lên lầu hai, một thân ảnh nhỏ nhắn đang ôm lan can nhìn xuống bọn họ, người này trên mặt mang một cái mặt nạ quỷ dữ tợn nên không nhìn ra mặt mũi.

Thiếu nữ đi cùng Vinh Khang vừa rồi đột nhiên hét lên.

“Á, quỷ quỷ…”

Sau đó thiếu nữ quay đầu bỏ chạy mất dạng, Lý Phi Yến kinh ngạc, dù mặt nạ kia hơi dữ tợn một chút nhưng làm gì mà sợ đến vậy chứ?

Trong lúc đó, sắc mặt của Vinh Khang cũng biến thành khó coi, âm thầm trốn đến một bên.

Không đợi Lý Phi Yến tự hỏi xong, thân ảnh trên lầu hai đột nhiên nhảy xuống kéo theo một loạt tiếng kinh hô, nhưng may mắn là người kia thân thủ không tệ, dễ dàng tiếp đất an toàn, mọi người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

Người kia vừa chạm đất liền chạy nhanh đến trước mặt Lý Phi Yến, ánh mắt ẩn trong mặt nạ sáng lên, nghiền ngẫm đánh giá Lý Phi Yến một lược, đột nhiên người này vung nắm đấm ra đánh đến, tốc độ so với Vinh Khang nhanh gấp mười lần, lực lượng cũng vượt trội hơn hẳn.

Lý Phi Yến giật mình, theo phản xạ né sang một bên tránh đi nắm tay của đối phương, lùi lại ba bước, kéo giãn khoảng cách.

Lý Phi Yến cũng hơi khó chịu, nhíu mày hỏi:

“Tại sao ngươi động thủ với ta?”

Đối phương phát ra tiếng cười thanh thúy trong trẻo, lúc này Lý Phi Yến mới nhận ra người này rõ ràng là một tiểu cô nương.

“Thú vị! Tiếp chiêu.”

Tiểu cô nương lại xông lên tấn công, tốc độ cực kỳ nhanh, Lý Phi Yến nhíu mày, đã không còn kiên nhẫn, có người đột nhiên đến đánh nàng, sao nàng có thể đứng yên.

Lý Phi Yến cũng không chần chờ, xông lên đánh trả, với ưu thế về thể lực, dù đối phương có chiêu thức bài bản cùng tốc độ đặc biệt linh hoạt, nhưng nàng vẫn không rơi xuống hạ phong.

Đến lúc này, thiếu nữ dẫn đường kia vốn lạnh nhạt đứng một bên đột nhiên xông ra giữa, mạnh mẽ chộp lấy nắm tay cả hai đang vung ra, ngay sau đó, thiếu nữ không khỏi kinh ngạc nhìn hai người, nhất là khi nhìn Lý Phi Yến, ánh mắt có một tia kinh dị.

Thiếu nữ rõ ràng là một tu sĩ, thế nhưng chỉ đỡ nắm tay của hai tiểu nha đầu mà lại hơi chấn động thân mình.

“Khụ… Tư Nhất thành nghiêm cấm động thủ.”

Thiếu nữ kia ra vẻ bình thản nói, nhưng không ai thấy đôi bàn tay giấu trong tay áo của nàng đang run rẩy, cánh tay đỡ quyền của Lý Phi Yến đã bị vỡ xương bàn tay, đau đớn khỏi nói, còn cánh tay đỡ quyền của người đeo mặt nạ kia cũng cảm thấy tê dại nhức nhối vì bị đánh trúng huyệt đạo trong lòng bàn tay.

Thiếu nữ đeo mặt nạ thu tay lại, cười lên ha hả, tung tăng chạy về phía Lý Phi Yến.

Lý Phi Yến lập tức cảnh giác.

Người này điên rồi, lại muốn động thủ sao?

Nhưng không như Lý Phi Yến nghĩ, đối phương không có lại động thủ, ánh mắt trong mặt nạ sáng rực nhìn nàng rồi hưng phấn vui mừng nói:

“Tốt quá, tìm được rồi, từ hôm nay ngươi chính là bằng hữu của ta.”

(Đây là truyện thứ hai của mình sau Chiến Trường Hậu Cung, đã sửa được lỗi chính tả và dấu câu, mong được các bạn tiếp tục ủng hộ và góp ý)

VntHoaTinhKhoi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận