Nghịch Mệnh Lộ

Lý Phi Yến bị thái độ của đối phương làm sửng sốt.

Lúc đến gần mọi người mới thấy, chiều cao của Lý Phi Yến và thiếu nữ đó là bằng nhau, vóc dáng cũng tương đương.

Chỉ kỳ quái là một người mang mặt nạ quỷ vừa xấu lại dữ tợn còn một người lại là mắt ngọc mày ngài, môi hồng răng trắng, rõ ràng chính là một cái tiềm năng trở thành mỹ nhân tuyệt thế khuynh quốc khuynh thành, rơi vào mắt người ta cảm thấy cực kỳ đối lập. 

Thấy Lý Phi Yến kinh ngạc nhìn mình, tiểu cô nương liền chộp lấy cánh tay của Lý Phi Yến, lắc lắc có ý thúc giục. 

“Mau nói chuyện a, đồng ý đi mà, bằng hữu! Đồng ý đi… Ngươi không đồng ý ta sẽ không để cho ngươi đi.” 

Khóe miệng Lý Phi Yến run lên hai cái.

Lại gặp phải rắc rối, ôn thần mặt dày ép người ta kết bằng hữu với mình còn có thể nói với giọng điệu ăn vạ như vậy sao? Muốn uy hiếp nàng?

Sắc mặt Lý Phi Yến trầm xuống, mạnh mẽ rút tay về.

“Vị tỷ tỷ này, tiểu muội cùng tỷ tỷ vừa mới gặp mặt đã thấy không hợp, không cách nào cùng tỷ tỷ làm bằng hữu, mời tỷ tỷ đi tìm người khác đi.”

Thấy vẻ mặt không kiên nhẫn của Lý Phi Yến, tiểu cô nương này không những không giận mà ngược lại còn phát ra tiếng cười hì hì nói: 

“Sai rồi, sai rồi… Ngược lại mới đúng, chúng ta chưa quen đã thân, sẽ là bằng hữu tốt, trực giác nói cho ta biết như vậy, ngươi chính là tỷ muội tốt, bằng hữu tốt của ta.” 

Lý Phi Yến hít sâu một hơi kiềm chế cảm giác muốn đánh người này xuống, nàng cười lạnh nói:

“Ta không quan tâm trực giác gì đó của ngươi, ta không có hứng thú cùng ngươi chơi đùa đâu, tránh ra!” 

“Không, ta nhất quyết rồi, từ trước đến giờ chưa có ai có thể làm bằng hữu với ta, ta nhất định phải bắt ngươi trở thành bằng hữu.” 

Lúc này đến lượt gân xanh trên trán Lý Phi Yến nhảy lên ba cái. 


“Ngươi muốn làm bằng hữu của ai không liên quan gì với ta, ta không muốn làm bằng hữu với ngươi.” 

Nói xong Lý Phi Yến quay sang thiếu nữ dẫn đường.

“Tỷ tỷ, mời dẫn đường, ta muốn về phòng.”

Thiếu nữ dẫn đường nghe Lý Phi Yến nói vậy liền gật đầu, quay lưng đi đến cầu thang, nhóm người Lý Phi Yến cũng đi theo phía sau, vừa rồi Lý Phi Yến cùng thiếu nữ kia ra tay, mấy người Mã Thương đều nhìn thấy rõ ràng, ánh mắt nhìn Lý Phi Yến nhiều thêm một tia kính sợ, không dám có ý kiến gì đi theo phía sau.

Tiểu cô nương kia đưa mắt nhìn theo bóng lưng bọn họ, nàng nắm chặt nắm tay, đột nhiên há miệng hét lớn. 

“Ta nói rồi, ta nhất định sẽ thuyết phục được ngươi… Đúng rồi, ta gọi là Vinh Cơ, ngươi tên là gì hả?”

Lý Phi Yến rùng mình một cái, ngay lập tức tăng nhanh bước chân, nàng cảm thấy nàng nên tránh đứa điên này xa một chút. 

Trực giác của nàng mách bảo, nếu dính dáng đến đồ điên đó thì phiền phức sẽ tìm đến nàng dài dài.

…….

Căn phòng của Lý Phi Yến nằm ở cuối hành lang trên tầng ba, căn phòng này rộng tám thước, từ cửa sổ có thể nhìn xuống con đường nhộn nhịp phía dưới, một đêm ngủ ngon giấc không có chuyện gì xảy ra.

Thế nhưng, vào sáng sớm hôm sau. 

Cộc cộc cộc…

Một tiếng gõ cửa đánh thức Lý Phi Yến, nàng hơi nhíu mày bước xuống giường, sau đó tiến đến mở cửa, xuất hiện trước mắt là một tiểu cô nương trạc tuổi nàng, mặc một bộ váy màu xanh ngọt ngào nhưng vẫn không ngọt bằng nụ cười trên môi người mặc.

Tiểu cô nương này rất xinh xắn, so với nàng cũng không kém hơn, vừa thấy đối phương, trực giác liền cho nàng biết người này là ai, khiến nàng cảm thấy phiền phức như vậy chỉ có thể là cái đồ điên hôm qua mà thôi. 

“Chào! Yến Yến, ngươi đã chịu làm bằng hữu của ta hay chưa?”

Ầm! 

Lý Phi Yến mạnh mẽ đóng cửa, từ trong phòng truyền ra giọng nói buồn bực. 

“Tại sao ngươi biết tên của ta?”

“Ta đã tra hỏi Vinh Khang.”

“Ta muốn ngủ, đừng làm phiền ta.”

“Được… Vậy trưa nay ta lại đến tìm ngươi.” 

…..

Buổi trưa trong đại sảnh của khách điếm, Lý Phi Yến ngồi ăn cơm một mình trong góc, ngay lúc đang uống canh, một bàn tay đột nhiên nhảy ra vỗ mạnh lên vai nàng.

“Yến Yến.”

Phụt!...


Lý Phi Yến bị sặc nước canh. 

……

Buổi tối, Lý Phi Yến đang đứng bên cửa sổ ngắm đường phố tấp nập người qua lại, đủ loại người đủ loại môn phái đi lại nhanh nhẹn trên đường. 

Ở Tư Nhất thành có quy định không được phi hành, đương nhiên quy định đó chỉ dành cho người có tu vi thấp.

Ngay lúc Lý Phi Yến đang nghĩ ngợi lung tung thì cửa sổ phía bên kia đột nhiên tự động "két" một cái mở ra, một người như con khỉ dùng cả tay chân bám trên cành cây đại thụ ở bên ngoài đang vẫy tay với nàng. 

“Yến Yến… Chúng ta cùng đi chơi đi.” 

Xém chút Lý Phi Yến đã hét toáng lên vì tưởng gặp ma. 

…..

Sáng sớm hôm sau. 

Cốc cốc cốc!...

“Yến Yến, trời hôm nay rất đẹp, chúng ta cùng nhau đi dạo đi.” 

“Cút!”

…… 

Sáng sớm hôm sau nữa, Lý Phi Yến chậm rãi mở cửa phòng của mình thò đầu nhìn ra bên ngoài, phát hiện không có ai, nàng thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới mạnh dạn ra khỏi phòng, trong lòng tự nghĩ:

Chắc chắn cái đồ điên kia đã bỏ cuộc rồi, thật tốt quá!

Ngay khi Lý Phi Yến nghĩ như vậy thì đột nhiên có một thân ảnh từ lối rẽ cạnh cầu thang nhảy ra.

“Yến Yến, cuối cùng cũng đợi được ngươi.” 

Lý Phi Yến trợn trắng mắt. 


Gặp quỷ rồi! 

Ngay lập tức, nàng quay đầu chạy lấy người. 

“Yến Yến… Đừng chạy!”

…..

Mấy ngày sau, Lý Phi Yến đang ngồi ở trong… nhà xí, đột nhiên…

Ầm! 

Cửa nhà xí bị người ta một cước đạp bay, Lý Phi Yến trợn mắt há mồm nhìn Vinh Cơ hai tay chống nạnh xuất hiện trước mặt. 

“Yến Yến… Tìm được ngươi rồi.”

Hai giây sau.

“Khốn kiếp!”

Chỉ nghe một tiếng hét kinh thiên động địa từ trong nhà xí phát ra.

Một phút sau, trước cửa lớn của khách điếm, giọng hét đó đang rít gào phẫn nộ. 

“Vinh Cơ… Bước ra đây, ta với ngươi liều mạng”

“Ha ha… Yến Yến! Cuối cùng ngươi cũng chịu chơi cùng ta rồi à.” 

VntHoaTinhKhoi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận