Nghịch Mệnh Lộ

Đợi qua nửa ngày, Huyễn Vân mang hai người Lý Phi Yến và Vinh Cơ trở lại đại điện, lập tức thu hút được tất cả ánh mắt của mọi người, vì lời tuyên bố như chém đinh chặt sắt của Huyễn Vân mà dù chưa kiểm tra linh căn nhưng hai người vẫn thu hút được sự quan tâm của những hóa thần trưởng lão còn lại.

Trước khi đến đại điện này, Huyễn Vân đã sơ bộ nói cho hai người biết mấy người này là ai, mỹ nữ ăn mặc mát mẻ là trưởng lão của Hợp Hoan Giáo gọi Mị Ảnh, vừa nhìn thấy hai người ánh mắt Mị Ảnh liền lộ ra tiếc nuối.

“Quả thật là khả ái a, lớn lên chắc chắn đều là đại mỹ nhân, ta thật tiếc.”

Nghe Mị Ảnh nói vậy, Huyễn Vân mặt không đổi sắc liếc nhìn nàng một cái, sau đó bình thản ngồi xuống chỗ của mình, Lý Phi Yến và Vinh Cơ lẳng lặng đứng sau lưng hắn, những trưởng lão còn lại đưa mắt đánh giá hai người một lượt, từ khí chất trầm ổn cùng thần sắc bình tĩnh, bọn họ đều không kềm được khẽ gật đầu trong lòng, không kể thiên phú linh căn như thế nào, chỉ với tâm tính như vậy cũng đủ để được đánh giá cao rồi. Nếu không phải biết rõ thiên phú linh căn chỉ có thể được hiển lộ nhờ pháp trận, dù là tu sĩ hóa thần kỳ cũng không thể nào kiểm tra ra được, bọn họ đã nghi ngờ Huyễn Vân không phải ngẫu nhiên chọn trúng hai tiểu nha đầu này mà là có sắp đặt trước.

Trong lúc này tình hình ở trước Thiên Linh Đài đang vô cùng căng thẳng, bắt đầu thí luyện đã ba mươi người, tất cả đều là trung phẩm linh căn.

Đến nhóm thứ tư tiến lên, Vinh Cơ liền nói nhỏ bên tai Lý Phi Yến:

“Ngươi nhìn kìa.”

Nàng đưa tay chỉ thiếu niên chuẩn bị bước lên Thiên Linh Đại hiện rõ trên thủy kính, người này không ai khác chính là Diệp Cẩn.

Diệp Cẩn ngẩng đầu nhìn sáu bật đá trước mặt, lại nhìn Thiên Linh Đài dày đặc hoa văn phù trận phức tạp nhưng lại tràn ngập khí tức thần kỳ, hai mắt hắn lộ quyết tâm và dục vọng điên cuồng, mạnh dạng cất bước tiến lên Thiên Linh Đài. Đứng trước mặt hắn là một trung niên nhân, người này ban đầu giới thiệu chính là đệ tử hạch tâm của Cửu U Giáo tên gọi Triệu Uy, hắn chính là người chủ trì pháp trận.

Triệu Uy mỉm cười nhìn Diệp Cẩn hỏi: 

“Ngươi tên gì?”

Sắc mặt Diệp Cẩn lộ ra cuồng nhiệt, nhưng hắn cố ra vẻ trầm tĩnh chấp tay cung kính nói 

“Đệ tử gọi Diệp Cẩn.”

“Diệp?!”

Triệu Uy hơi ngạc nhiên nhìn Diệp Cẩn nhiều thêm vài lần rồi nói:

“Tốt! Hiện tại kiểm tra thiên phú.”

Diệp Cẩn hít sâu một hơi, theo sự chỉ dẫn của Triệu Uy bước ra giữa Thiên Linh đài. Triệu Uy giơ tay lên ấn mấy cái pháp quyết, ngay sau đó, phù văn rậm rạp với rất nhiều hình dạng quái dị khắc trên Thiên Linh Đài đồng loạt sáng lên.

Ở trong đại điện, Lý Phi Yến nhìn hình ảnh trên màn thủy kính mà thầm hô thần kỳ, không như Ngũ Hành La Bàn của Hoa Dương Môn phải dùng đến công pháp luyện linh để kích hoạt, Thiên Linh Đài cao cấp hơn không chỉ một hai lần khi mà người thử nghiệm thậm chí không cần làm gì cả, chỉ cần đứng vào trung tâm phù trận mà thôi. Trên Thiên Linh Đài có năm cột đá màu đen như được đúc từ huyền thiết, bất chợt cả năm cột đá kia đồng loạt sáng lên ánh sáng năm màu. Thấy cảnh này mọi người cùng nhau ồ lên. 

“Là Cực phẩm linh căn, tên này là cực phẩm linh căn.”

Không khí phía bên ngoài như nổ tung.

“Hắn thật sự là cực phẩm linh căn, hắn là ai?”

Lý Phi Yến và Vinh Cơ đưa mắt nhìn nhau, trong mắt có chút bất ngờ, những trưởng lão hóa thần kỳ cuối cùng sắc mặt cũng thay đổi, Thanh U trưởng lão nở nụ cười.

“Tiểu tử không tệ.”

Nói xong, hắn vung tay lên một cái, thân ảnh Diệp Cẩn ở trên Thiên Linh đài đột nhiên biến mất, đồng thời hắn đã xuất hiện trong đại điện.

Diệp Cẩn ban đầu là kinh hãi, sau đó hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, cung kính hành lễ.

“Vãn bối Diệp Cẩn, tham kiến các vị tiền bối.”

“Tiểu Tử ngươi cũng thức thời đó.”

Thiêm Thiềm trưởng lão cười nói, đối với hắn đó là một nụ cười hữu hảo, nhưng vào mắt người khác liền khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.

“Tiểu tử này không tệ, ta chọn hắn.”

“Ta cũng chọn.”

Quỳnh Tiêu và Thiên Thiềm nhìn nhau, không khí lại trầm xuống, Quỳnh Tiêu nở nụ cười, chấp tay hướng Thiên Thiềm trưởng lão nói:

“Thiên Thiềm đạo hữu, Âm Dương Cung chúng ta luôn phải giữ cân bằng số lượng của đệ tử nam và đệ tử nữ, đúng lúc chúng ta cần thêm vài tên nhóc như vậy, không biết có thể nhường cho tiểu muội không?”

“Quỳnh Tiêu đạo hữu, không phải ta không muốn nhường cho ngươi, mà dù ta có nhường thì không biết các vị đạo hữu khác có chịu nhường hay không?”

Thiên Thiềm là trưởng lão của Mạn Đà Giáo, hắn chuyên nuôi độc thiềm (Con cóc) vô cùng đáng sợ, nếu không phải bất đắc dĩ, Quỳnh Tiêu cũng không muốn cùng hắn tranh chấp, ngay lúc này, Thái Đào trưởng lão vuốt râu lên tiếng.

“Theo ta thấy, với thiên phú của hắn, mọi người ai cũng đều muốn thu nhận, đã như vậy cứ xem chọn lựa của hắn đi, như vậy cũng tránh mất hòa khí giữa chúng ta.”

Thanh U trưởng lão gật đầu đồng tình, sau đó nói với Diệp Cẩn.

“Ngươi đã nghe rồi đó, ngươi chọn lựa như thế nào?”

Diệp Cẩn ngẩng đầu nhìn mấy trưởng lão đại môn cao cao tại thượng trước mặt, trong mắt không khỏi lộ ra cuồng nhiệt, nhưng khi nhìn thấy hai người Lý Phi Yến và Vinh Cơ đứng sau lưng Huyễn Vân, hắn không khỏi hơi bất ngờ nhíu nhíu mày, nhưng rất nhanh hắn tập trung vào các vị trưởng lão đang chờ câu trả lời của hắn.

“Vãn bối từ nhỏ đã muốn được gia nhập Cửu U Giáo, xin tiền bối Cửu U giáo chấp nhận.”

Nghe hắn nói như vậy, sắc mặt Thanh U trưởng lão lập tức tốt cực kỳ, gật đầu nói:

“Tốt, ta thay mặt Cửu U Giáo thu nhận ngươi, đồng thường hứa cho ngươi vị trí đệ tử hạch tâm.”

Nghe Thanh U trưởng lão nói vậy, sắc mặt Diệp Cẩn vui mừng quá đỗi, trong một tông môn vị trí càng cao tài nguyên tông môn ban cho càng nhiều.

Mấy người Quỳnh Tiêu không khỏi lộ ra vẻ thất vọng, nhưng Diệp Cẩn đã chọn chủ nhà Cửu U Giáo, bọn họ còn có thể nói cái gì?!

Mị Ảnh nhìn sắc mặt tiếc nuối của Quỳnh Tiêu, cười nói:

“Quỳnh Tiêu tỷ tỷ không cần thất vọng, đợi lát nữa xuất hiện vài tên ẽo lã nhất định sẽ chọn Âm Dương Cung các ngươi.”

“Mị Ảnh, ngươi…”

Quỳnh Tiêu phẫn nộ nhìn Mị Ảnh, Thanh U trưởng lão lập tức đứng ra hòa giải, trong lòng hắn thực bất đắc dĩ, quan hệ của hai mươi mốt bá chủ cực kỳ phức tạp, lần này đến Lăng Xuyên đại lục toàn là cực phẩm, thật sự là khiến người ta đau đầu.

Trong lúc đó, Diệp Cẩn đang đưa mắt nhìn hai người Lý Phi Yến, ánh mắt có một cổ địch ý, Lý Phi Yến bình thản nhìn hắn một cái, sau đó không mấy quan tâm quay đầu nhìn về phía thủy kính, Vinh Cơ thì không được trầm ổn như Lý Phi yến, trừng mắt hung hãn nhìn lại Diệp Cẩn.

Đối với hành động của ba người, không thể nào tránh được mắt những cường giả ở đây, nhưng bọn họ chỉ che dấu tia thâm ý trong mắt, làm như không nhận ra.

Qua thêm một khoảng thời gian, lại xuất hiện thêm hai người thiên phú không tệ, cũng được thượng môn chú ý, cả hai người đều là nam hài tử, cả hai đều là thượng phẩm linh căn, đặc biệt đáng quan tâm là tuổi rất nhỏ, một cái bảy tuổi gọi Kha Thái Bảo, một cái thậm chí mới sáu tuổi gọi là Diêu Kim Ngư.

Hai hài tử này tính cách phải nói cực trái ngược, lựa chọn tông môn cũng đối lập nhau, Kha Thái Bảo xuất thân trung môn dưới trướng Cửu U Giáo, tính cách kiêu ngạo tự phụ, hắn không chọn Cửu U Giáo mà chạy đến Thái Ất Tiên Tông, Diêu Kim Ngưng ngược lại yếu đuối nhút nhát, không biết hắn suy nghĩ gì, mặc kệ Âm Dương cung và Cửu U Giáo đưa ra cái giá như thế nào, hắn vẫn cố chấp chọn Quỷ Thi Cung, nhìn Quỷ Trúc trưởng lão của Quỷ Thi Cung mang bộ dạng thiếu niên thanh tú nhưng nước da tái nhợt, mặt vô cảm như người chết, hắn sợ đến phát khóc nhưng vẫn cố chấp quỳ ở đó xin được Quỷ Thi Cung thu nhận, bộ dạng của hắn phải nói cực kỳ khả ái, nhìn giống hệt nữ hài, quỳ đó mà khóc, thật sự khiến người ta động lòng, tuy nhiên Quỷ Trúc trưởng lão ngay cả mí mắt cũng không chớp lấy một cái, cất giọng đều đều không có trọng âm.

“Ngươi không hợp tu luyện quỷ đạo.”

Câu nói của Quỷ Trúc trưởng lão đối với Diêu Kim Ngư chẳng khác nào tiếng gọi của ác thú, hắn sợ đến tái xanh cả mặt, nước mắt như hai chuỗi trân châu ào ào rơi xuống, sắc mặt lộ ra tuyệt vọng. Nhìn Diêu Kim Ngư sững sờ nơi đó, ngay cả Quỳnh Tiêu trưởng lão cũng không kềm được lên tiếng.

“Quỷ Trúc, ngươi…”

Nhưng không đợi nàng nói hết câu đã bị Quỷ Trúc trưởng lão đánh gãy.

“Nếu muốn tu luyện quỷ đạo, ngươi phải biến mình thành quỷ, ngươi dám không?”

Diêu Kim Ngư hơi đờ đẫn một chút, sau đó hắn hoàn hồn vội vàng ưng thuận, Quỷ Trúc trưởng lão liếc nhìn hắn một cái, sau đó hơi gật đầu không nói câu nào.

Gật đầu vậy là sao? Gật đầu là có chịu nhận hay không a!

Ngay cả Lý Phi Yến mà cũng không kềm được gấp lên, Huyễn Vân bất đắc dĩ nói:

“Tiểu Tử, đừng có khóc nữa, hắn nói vậy là đã đồng ý nhận ngươi rồi.”

Diêu Kim Ngư nghe vậy vui mừng đến khóc thét, ngã ngồi trên đất, mọi người có mặt trong đại điện đều không kềm được run run khóe miệng, Lý Phi Yến và Vinh Cơ bất đắc dĩ nhìn nhau, được Huyễn Vân ra hiệu, lập tức bước ra một người một bên đỡ lấy Diêu Kim Ngư đi qua một bên. Tiểu tử này khóc một hồi lâu, sau đó mới sục xùi nói:

“Đa tạ hai vị tỷ tỷ.”

Lý Phi Yến bất đắc dĩ đưa khăn lau mặt mũi cho hắn, tiểu tử này quá nhỏ, thật không hiểu hắn vượt qua Thiên Chu sơn cốc bằng cách nào.

Ngay lúc này Vinh Cơ reo lên.

“Yến Yến, mau nhìn, đến lược Dục tiểu tử rồi.”

Nghe vậy Lý Phi Yến ngẩng đầu nhìn, lập tức nhìn thấy thân ảnh Lưu Dục trên thủy kính.

…..

Triệu Uy nhìn Lưu Dục đứng trước mặt mình, mỉm cười bảo hắn đi đến trung tâm Thiên Linh Đài.

Rất nhanh hào quang lại nổi lên, khiến người ta kinh ngạc chính là năm cây cột đá lại một lần nữa phát ra ánh sáng năm màu.

“Lại là cực phẩm linh căn?”

“Không phải cực phẩm linh căn vạn người chỉ có một ư?”

Lưu Dục sắc mặt không khỏi buông lỏng một chút, lộ ra nụ cười vui mừng, ngay lúc này, đột nhiên hắn thấy tầm mắt của mình xoay chuyển, đợi khi nhìn rõ thì đã thấy mình đang ở trong một đại điện cực kỳ to lớn.

Ngồi trước mặt là những trưởng lão của các thượng môn, không như hai người Lý Phi Yến không biết gì, Lưu Dục từ phụ thân hắn biết được rất nhiều thông tin, hắn biết tám vị này là ai, khi thấy Lý Phi Yến và Vinh Cơ xuất hiện ở đây, hắn không khỏi lộ ra nụ cười vui mừng, nhưng khi thấy Diệp Cẩn đứng sau lưng Thanh U trưởng lão, ánh mắt của hắn lập tức trầm xuống.

“Tiểu tử, ngươi có biết chúng ta là ai không?”

Người đầu tiên lên tiếng đương nhiên là người chủ trì Thanh U trưởng lão, Lưu Dục lập tức cung kính nói:

“Vãn bối Lưu Dục, tham kiến các vị tiền bối, vãn bối đã sớm nghe đến đại danh của các vị tiền bối.”

“Ồ! Ngươi chẳng lẽ là nhi tử của Lưu Tư?”

“Đúng vậy.”

“Tốt tốt, hậu sinh khả quý.”

Thanh U trưởng lão tươi cười đầy mặt, những người khác nghe đến đây lời mời chào lên đến miệng đều không nói được nữa, nhìn biểu hiện của Lưu Dục, không cần hỏi cũng biết hắn chọn ai. Quả nhiên khi nghe Thanh U trưởng lão hỏi, hắn đã không ngần ngại lựa chọn Cửu U Giáo.

Đợi khi đi đến vị trí phía sau lưng Thanh U trưởng lão, Lưu Dục và Diệp Cẩn đưa mắt liếc nhau một cái rồi quay mặt đi, cũng may ở trước mặt đông đảo mọi người, bọn hắn còn biết kềm chế, không nóng nảy làm ra chuyện mất mặt. Khi Lưu Dục chuyển mắt nhìn đến hai người Lý Phi Yến, sắc mặt của hắn cuối cùng cũng trở về vẻ vui mừng.

Lúc còn ở trước Thiên Linh Đài, hai người Lý Phi Yến đột nhiên biến mất, hắn vẫn luôn lo lắng, hiện tại thấy bọn họ xuất hiện ở đây, còn đứng phía sau một vị trưởng lão thượng môn, hắn đương nhiên có thể đoán được chuyện gì xảy ra, trong lòng không khỏi vui mừng, cả ba người đều có thể gia nhập thượng môn, không có chuyện gì tốt bằng.

VntHoaTinhKhoi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui