Nghịch Mệnh Lộ

Việt châu Lý gia là một trong mười thế gia của Văn Nam quốc, gia chủ Lý gia – Lý Quốc Đường có hai người con trai, Đích tử - Lý Hoài An, Thứ Tử - Lý Hoài Nghĩa.

Mười năm trước, cả nhà Lý Hoài Nghĩa bị đuổi khỏi Lý gia, chuyển đến ẩn cư tại Triệu gia thôn.

Mấy tháng trước Lý Hoài An ra ngoài không biết đã đụng chạm đến ai, bị người ta giết chết, mà cùng lúc đó nhi tử của hắn Lý Gia Bảo cưỡi ngựa chạy loạn ngoài thành bị ngã mất mạng, thật sự là bi kịch dồn dập kéo đến Lý gia.

Dòng chính Lý gia đã bị đoạn tuyệt, Lý Quốc Đường liền quyết định cho cả nhà Lý Hoài Nghĩa trở về, tin tức này rất nhanh đã truyền ra khắp thành Việt châu.

Nhìn một phủ đệ to lớn đồ sộ trước mặt, Lý Phi Yến thở dài trong lòng, nàng lại phải chuyển chỗ ở rồi.

Từ ngày gặp Lưu tổng quản, Lý Phi Yến đã đoán được mình có thể sẽ phải rời đi Triệu gia thôn.

Qua hai tháng, Lưu tổng quản trở lại, lần này ông ta không đi một mình mà còn dẫn theo rất nhiều gia đinh, bọn họ nhiều người, không đến nửa canh giờ tất cả đồ đạc trong nhà đều bị bọn họ thu xếp xong, sau đó cả nhà nàng liền lên xe ngựa theo đám người Lưu quản gia trở lại Việt thành.

Trong từ đường của Lý gia, một nhóm rất đông người tụ tập lại một chỗ, ngồi ở giữa là một người chừng năm mươi tuổi, vóc người cường tráng, thần sắc nghiêm nghị, cả người toát ra uy nghiêm của tộc trưởng.

Hàng ghế đầu hai bên là những lão giả lớn tuổi, ngồi phía sau là từng nhóm trung niên nhân, không thấy người trẻ tuổi nào xuất hiện ở đây.

Khi cả nhà năm người của Lý Phi Yến bước vào, mọi cặp mắt đều tập trung lại đây, Lý Phi Yến có chút bất an nhưng không sợ hãi, Lý phụ, Lý mẫu sắc mặt vui mừng khỏi nói, ngược lại đại ca Lý Gia Thành và đại tẩu Tiểu Lan lại có bộ dạng thấp thỏm không yên.


“Phụ Thân!”

Lý phụ vừa nhìn thấy Lý Quốc Đường ngồi phía trên liền hô lên, phịch một tiếng quỳ xuống, Lý Quốc Đường thấy con trai của mình, trong mắt cũng lộ ra tia kích động.

“Mau đứng lên.”

“Phụ Thân, hài nhi đã trở về.”

“Tốt, trở về là tốt rồi, mấy năm này… vất vả cho các ngươi.”

Lý Quốc Đường đầy hòa ái cười nói, Lý Phi Yến âm thầm xem thường.

Nếu trưởng tử cùng đích tôn của ngài không chết, bản thân mất đi người nối nghiệp thì ngài làm sao chấp nhận lão cha kinh mạch nhỏ yếu không thể luyện võ của ta.

Lý Phi Yến trong lòng buồn bực nhưng ngoài mặt vẫn nhu thuận đứng đó, vẻ mặt hồn nhiên như thường, phải nói nàng xuyên đến đây cũng đã được gần ba tháng, kỹ năng đóng giả trẻ con sớm đã luyện xong.

Cha con gặp nhau tất nhiên là có nhiều chuyện muốn nói, thế nhưng rất nhanh ánh mắt của Lý Quốc Đường đã tập trung lên người của Lý Phi Yến.

Ngay lập tức, những người khác cũng chú ý đến nàng, ánh mắt của Lý Quốc Đường hơi lộ ra tia nghiền ngẫm, nhưng rất nhanh bị hắn che dấu đi, sau đó nụ cười của hắn càng thêm hiền hòa vẫy tay gọi.

“Mau đến đây.”

Lý Phi Yến trong lòng thầm hô:

Tiết mục chính đến rồi.

Vừa nghĩ như vậy vừa lộ ra tia do dự, ngẩng đầu nhìn Lý phụ và Lý mẫu như đang hỏi ý, bộ dạng hết sức ngoan ngoãn, không một ai có thể phát hiện ra tia khác thường nào, được ánh mắt đồng ý của Lý phụ, Lý Phi Yến chậm rãi đi đến trước mặt Lý Quốc Đường.

Vẫn với nụ cười hòa ái, Lý Quốc Đường rất tự nhiên nhấc nàng lên, đặc ngồi xuống bên cạnh mình.

Thấy hành động của Lý Quốc Đường, mọi người đều hiểu Lý Quốc Đường rất coi trọng đứa cháu gái này, ngay cả ghế tộc trưởng của mình cũng cho nàng ngồi lên cơ mà.

“Tiểu nha đầu, ngươi tên là gì?”

Lý Quốc Đường vừa hòa ái hỏi vừa không dấu vết đặt tay lên cổ tay Lý Phi Yến, ngay lập tức Lý Phi Yến đoán được hắn muốn làm gì nhưng vẫn cố tình như không nhận ra, nhu thuận nói:


“Con tên là Lý Phi Yến.”

“Ừm! vậy ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”

“Vừa tròn sáu tuổi ạ.”

Ngay lúc này, dòng nước ấm kia lại xuất hiện, Lý Phi Yến liền giả vờ kinh sợ, vẻ mặt sợ hãi lo lắng muốn rút tay về nhưng lại không dám.

Nhìn phản ứng của Lý Phi Yến, ánh mắt của Lý Quốc Đường lại vui mừng thêm vài phần, nhưng với tu dưỡng của hắn thì rất nhanh tia cảm xúc mừng như điên kia liền biến mất, hắn nhẹ giọng trấn an Lý Phi Yến.

“Không cần lo lắng, gia gia chỉ kiểm tra thân thể ngươi một chút mà thôi.”

Lúc này, Lý Phi Yến mới yên tĩnh lại, lát sau Lý Quốc Đường buông cổ tay của nàng ra, sau đó nhìn một vòng mọi người trong phòng rồi gật đầu nói:

“Quả thật kinh mạch đã thông, cảm ứng của đứa nhỏ này cũng rất tốt, có khả năng rất lớn là thật sự có linh căn.”

“Vậy thì tốt rồi, ít ra còn có chút hy vọng, không cần lãng phí danh ngạch kia.”

Một ông lão bảy tám mươi tuổi ngồi bên tay trái của Lý Quốc Đường thở dài nói, một người khác phía đối diện cũng than thở.

“Chỉ tiếc đứa nhỏ Gia Bảo kia… Thôi bỏ đi, đứa nhỏ này cũng không tệ, thời gian vẫn còn có ba năm, Quốc Đường, ngươi dạy dỗ cho tốt.”

“Các vị thúc bá cứ yên tâm, đứa nhỏ này là cháu của ta, ta nhất định sẽ dạy dỗ nó thật tốt.”


Lý Quốc Đường nghiêm túc gật đầu với mấy lão nhân ngồi xung quanh.

Trong lúc đó, không ai chú ý đến ánh mắt của Lý Phi Yến đã mấy lần lóe lên tia sáng kích động khi nghe bọn họ nhắc đến “linh căn” rồi “danh ngạch” gì đó.

Nàng chưa có giây phút nào quên giọng nói kia. Một vạn năm, nàng chỉ có thời hạn một vạn năm, mà cơ hội của mình đang ở trước mắt, bảo sao nàng không mừng rỡ kích động cho được.

Cố gắng áp chế cảm xúc của chính mình, Lý Phi Yến cuối đầu, thân thể hơi cứng nhắc, nhận ra Lý Phi Yến khẩn trương, Lý Quốc Đường chỉ cho là nàng sợ chỗ lạ nên liền cười nói:

“Được rồi, mấy người Hoài Nghĩa đi đường xa hiện giờ chắc đã mệt nhọc, các ngươi trở về nghỉ ngơi trước đi, tối nay mở tiệc ăn mừng nhà Hoài Nghĩa trở về.”

Buổi tối hôm ấy, Lý phủ quả thật bày tiệc rượu mừng cả nhà Lý Phi Yến trở lại Lý phủ, lúc này Lý Phi Yến mới biết danh gia vọng tộc lâu đời chính là đông đúc như thế nào, không nói đến hạ nhân trong phủ, chỉ chủ nhân đã có hơn trăm người, chưa kể những người có việc ra ngoài chưa kịp trở về.”

Yến tiệc thịnh soạn khiến Lý Phi Yến được dịp ăn uống thỏa thích, nhớ kiếp trước nàng đã lớn, sức ăn cùng sự thèm ăn cực kỳ ít ỏi, đối với thức ăn cũng không có khát vọng quá lớn. Nhưng hiện tại trở thành đứa nhỏ sáu tuổi, khẩu vị của nàng tăng mạnh, dù lý trí không muốn ăn nhiều như vậy nhưng lại không cách nào kềm chế được bản năng thèm ăn của chính mình.

Ăn no một bụng, Lý Phi Yến liền về phòng rửa mặt rồi leo lên giường ngủ một giấc ngon lành, khả năng đặc đâu ngủ đó của trẻ con lại tiếp tục phát huy tác dụng.

Sáng hôm sau, trời vừa sáng thì Lý Phi Yến đã bị gọi dậy, bị đưa đến sân tập võ trong phủ, đến nơi thì thấy Lý Quốc Đường đã đứng đợi từ trước, Lý Phi Yến liền âm thầm rơi lệ trong lòng, nàng có dự cảm, thời gian sung sướng hết ăn rồi ngủ của nàng đã kết thúc.

VntHoaTinhKhoi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận