Nghịch Mệnh Lộ

Sáu người theo La Triệt đi gần hai canh giờ, trước mặt bọn họ xuất hiện một rừng trúc cực lớn, mỗi thân trúc to bằng cả thân người, lúc này đã là nửa đêm, rừng trúc âm u ẩn hiện dưới ánh trăng. La Triệt dừng bước, quay sang mấy người Lý Phi Yến nói:

“Các ngươi lấy thiết bài ra đi, bên ngoài rừng trúc có pháp trận, không có thiết bài thân phận người ở tiểu viện số một là không thể tiến vào.”

La Triệt lấy ra thiết bài của mình rồi dẫn đầu đi vào, sáu người lập tức theo sát phía sau. Quả nhiên như La Triệt nói, bên ngoài rừng trúc có một lớp màng trong suốt, khi bọn họ xuyên qua, thiết bài đột nhiên sáng lên một chút, bọn họ liền có thể dễ dàng vượt qua lớp màng kia, ngay lập tức cảnh vật trước mặt thay đổi, mặc dù vẫn là rừng trúc đó nhưng trước mặt nhiều thêm một con đường đá dẫn vào trong, phía trước con đường còn có một bia đá khắc chữ:

Nhất Phong Viện!

Từ bên ngoài còn có thể thấp thoáng thấy một tiểu viện ở sâu bên trong, Mấy người Lý Phi Yến không khỏi nở nụ cười nhìn nhau, La Triệt cười nói:

“Chúng ta đi thôi, Tạp Tác sư huynh đang đợi, hắn nói hắn sẽ chuẩn bị một bữa tiệc linh đình chào đón các ngươi.”

“Tạp Tác sư huynh xem ra chính là người tốt.”

La Triệt vừa nghe Vũ Văn Kỳ nói vậy, lập tức nghiêm mặt lắc đầu nguầy nguậy.

“Các ngươi đừng hiểu lầm, Tạp Tác sư huynh tuyệt đối không phải người tốt, chẳng qua gần ba tháng nay ở đây chỉ có hai người chúng ta, hắn cảm thấy buồn chán, hiện tại có thêm các ngươi, trong nhà sẽ không chỉ có hai người tịch mịch, hắn nhất thời cao hứng cho nên mới phá lệ hào phóng một lần, bình thường hắn thật sự keo kiệt hết thuốc chữa, còn có các ngươi phải cẩn thận nha, tuyệt đối không được buôn bán gì với hắn, hắn chính là một tên miệng lưỡi ngon ngọt chuyên lừa người, mấy lần hắn ra ngoài đều mua được đồ tốt, hắn còn khoe với ta toàn mua với giá thấp hơn thị trường rất nhiều, hắn thật sự là một tên lòng đen.”

“Tên chết tiệt kia, ngươi im miệng lại cho ta.”

Một bóng người từ trong rừng trúc nhảy ra, Người đến là một thiếu niên chừng mười một mười hai tuổi, dung mạo phổ thông, nụ cười sáng lạn tràn đầy thân thiết, tuy nhiên Lý Phi Yến nhìn hắn lại có cảm giác gian xảo kỳ lạ.

“Chào Tạp Tác sư huynh!”

Lý Phi Yến lên tiếng chào hỏi, năm người còn lại lập tức phản ứng, cũng chào hỏi một tiếng, Tạp Tác giật mình, lập tức xua tay.

“Không dám nha, các ngươi cứ gọi tên ta được rồi, ta gọi Tạp Tác.”

“Oa… Tạp Tác sư huynh, ngươi khiêm tốn như vậy từ bao giờ thế?”

La Triệt trợn mắt nhìn Tạp Tác, ánh mắt lộ ra tia cảnh giác, Tạp Tác lập tức trừng mắt nhìn hắn, sau đó quay sang mấy người Lý Phi Yến tươi cười nói:


“Vào trong thôi, ta cùng Tiểu Hoàng đã chuẩn bị chút đồ ăn, các ngươi cả ngày bôn ba, chắc đói bụng rồi phải không?”

Nghe Tạp Tác nói vậy, mấy người Lý Phi Yến liền nhận ra, bản thân thật sự đã mấy ngày không ăn gì ngoài hai viên Ích cốc đan, nhưng dù vậy bọn họ cũng không hề thấy đói bụng chút nào, thật sự thần kỳ. Tuy nhiên bọn họ cũng không từ chối, theo sau Tạp Tác và La Triệt tiến vào tiểu viện.

Biệt viện được xây dựng theo kết cấu hình vuông, bên trong có đường nội bộ, bốn góc là bốn tiểu viện riêng biệt, trong sân lại có một cái hồ nước rộng ba trượng, một căn phòng nhỏ được xây giữa hồ, nơi đó theo lời Tạp Tác gọi là chính phòng dùng chung của bọn họ.

Tám người tiến vào chính phòng, lập tức nhìn thấy một hình nhân bằng gỗ kỳ dị đứng phía trước cửa, Lý Phi Yến còn chưa lên tiếng nói ra câu hỏi, Tạp Tác đã hiểu ý giải thích.

“Nó chính là một khôi lỗi cấp ba hiếm thấy, chúng ta luôn gọi nó là Tiểu Hoàng, nó ở đây phụ trách quét dọn.”

“Khôi lỗi?!”

Lý Phi Yến cực kỳ hứng thú quan sát khôi lỗi kia, chỉ thấy nó chẳng qua chỉ là một con người gỗ có lắp cơ quan, được vận hành bằng linh khí trong linh thạch.

“Sử dụng nó như thế nào?”

Vinh Cơ chạy đến đụng đụng vào Tiểu Hoàng, La Triệt cười nói:

“Lắp linh thạch, sau đó dùng thần thức điều khiển.”

“A…”

Vinh Cơ lộ ra thần sắc thất vọng, nàng còn chưa có thần thức.

Tám người lại tiếp tục tiến vào trong phòng, giữa phòng lại có một cái bàn lớn bày biện mấy đĩa thức ăn, còn có sẵn tám cái ghế, Tạp Tác bảo mọi người ngồi xuống ghế sau đó bắt đầu chia chén đũa.

“Mọi người nhớ kỹ chén của mình nha, sau này lúc ăn cơm không cần lẫn lộn.”

“Tại sao phải rắc rối như vậy?”

Vũ Văn Kỳ khó hiểu hỏi, Tạp Tác cười híp cả mắt nói:


“Đây là quy định xưa nay của Nhất Phong Viện, các tiền bối từng ở lại đây trước chúng ta đều như vậy, chúng ta cũng phải tiếp tục tuân thủ.”

“Nhưng làm sao phân biệt chén của mình được, không phải đều giống nhau sao?”

Tô Vân Kiều nhíu nhíu mày nhìn tám cái chén bằng sứ trắng không hề khác biệt, Tạp Tác liền cười nói:

“Chén có tên, các ngươi xem trong lòng chén đi.”

“A! Đúng nha, có khắc chữ này.”

Tư Không Tử Tình nghiên chén của mình cho tất cả cùng nhìn, trong lòng chén quả thật có khắc hai chữ “Tứ Sinh”

“Của ta là Ngũ Nhạc.”

Vũ Văn Kỳ hăng hái giơ cái chén của mình lên, Vinh Cơ cũng hứng thú nhìn vào chén của mình cùng những người khác.

“Của ta là Tam Duyên, Yến Yến là Nhất Tâm, của Hứa Vô Tình là là Nhị Ý, Tô Vân Kiều, đưa của ngươi cho ta xem.”

Tô Vân Kiều ngẩng đầu nhìn Vinh Cơ, ngoan ngoãn đưa cái chén của mình qua, lập tức mọi người nhìn thấy bên trong có hai chữ “Thất Đạo”.

Lý Phi Yến hơi suy nghĩ một chút, sau đó thâm ý quay sang Tạp Tác hỏi:

“Tên chén của ngươi là gì?”

“Của ta là chén số tám tên là “Chân”, của La Triệt là chén số sáu tên là “Thần”. ”

Nhất Tâm, Nhị Ý, Tam Duyên, Tứ Sinh, Ngũ Nhạc, Lục Thần, Thất Đạo, Bát Chân? Những cái tên này nhất định có ẩn ý.

Lý Phi Yến vừa nghĩ như vậy thì đã có người lên tiếng hỏi:


“Ngươi có ý gì?”

Hứa Vô Tình đưa mắt nhìn Tạp Tác, hắn cũng nhận ra số chén mà Tạp Tác chia ra là cố ý, Tạp Tác không hề dấu diếm, cười trả lời:

“Mấy cái chén này là do Kim Bàng tiền bối đưa cho ta, ông ấy nói đây là đồ cổ, là vật được truyền xuống, các vị tiền bối từng sống ở Nhất Phong Viện trước chúng ta đều từng dùng qua, sau này khi rời đi, tám cái chén lại từ chúng ta truyền xuống hậu bối.”

“Nói vậy chẳng phải chúng ta phải dùng chén củ của người ta sao?”

Vinh Cơ và Vũ Văn Kỳ làm ra vẻ mặt không tình nguyện, Lý Phi Yến lập tức trừng mắt nhìn bọn họ, hai đứa này chỉ nghĩ được đến vậy sao?

“Đừng có ăn nói lung tung xúc phạm các vị tiền bối đi trước, các ngươi đi đến tửu lâu không phải cũng đều dùng chén người khác từng dùng qua à?”

Mấy người Vinh Cơ bị Lý Phi Yến răng dạy liền im lặng, không còn gì để nói, Tô Vân Kiều nhìn nhìn cái chén của mình, sau đó mới hỏi:

"Vì sao Kim Bàng tiền bối kia lại bảo ngươi chia chén như vậy? Ông ấy biết chúng ta sao?"

"Thật ra Kim Bàng tiền bối đã sớm cho ta biết danh tính của các ngươi, thứ tự chia chén cũng đã được định sẵn từ trước rồi."

Tạp Tác cười khổ, gảy gảy đầu.

"Kim Bàng tiền bối nói khi nào? Sao ta lại không biết?!"

La Triệt kinh ngạc nhìn Tạp Tác, Tạp Tác lại không thèm để ý đến hắn, thấy vậy Lý Phi Yến lập tức máy động trong lòng, Tạp Tác này nhất định có chuyện che dấu, tuy nhiên nàng cũng hiểu được có nhiều chuyện không nên tìm hiểu, nếu không sẽ tự chuốc họa, nàng cũng không hỏi Tạp Tác vì sao vị tiền bối kia lại bảo hắn làm vậy, cũng không hỏi sâu thêm vào mối quan hệ của Tạp Tác với Kim Bàng tiền bối đó, nàng chuyển chủ đề nói:

“Như vậy tên gọi từng cái chén chắc có ý nghĩa gì đó phải không?”

“Cái này ta cũng không biết, nhưng ta cũng đoán chắc là vậy.”

“Thế ư?!”

Lý Phi Yến nhìn Tạp Tác, nhàn nhạt cười cười rồi đột nhiên quay sang những người khác.

“Được rồi mọi người, chúng ta ăn nhanh thôi, sau đó tìm chỗ ở nghỉ ngơi, còn phải tranh thủ thời gian nữa, đừng quên, chúng ta chỉ có một tháng.”

Tạp Tác thấy Lý Phi Yến không muốn truy hỏi mình, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thầm cảm thán không thôi.


Vị đại tỷ này còn nhỏ mà đã khó chơi như vậy rồi, sau này hắn nhất định không thể đắc tội.

Trong lúc đó, La Triệt rất nhanh đã bỏ qua chuyện về mấy cái chén, cười nói với mấy người Lý Phi Yến.

“Mọi người yên tâm đi, nhập luyện khí cũng như luyện hóa linh khí không khó lắm đâu, ta cũng là trung phẩm linh căn mà chỉ mất mười ngày mười đêm thôi, Tạp Tác sư huynh là thượng phẩm linh căn còn là luyện khí tầng ba, luyện hóa linh lực cũng chỉ mất tám ngày.”

Mấy người Lý Phi Yến nghe vậy cũng yên tâm hơn một chút, bọn họ bắt đầu vừa ăn vừa nói, chủ yếu là Lý Phi Yến hỏi Tạp Tác, dù sau bọn hắn cũng đến trước mấy tháng, hiểu biết đối với Ngoại Vi Đường tất nhiên phong phú hơn nhiều. 

Đối với những người mấy ngày chưa đụng đến thức ăn, tốc độ diệt đồ ăn phải nói cực kỳ nhanh, không đến một khắc, đồ ăn trên bàn đã không còn gì, chuyện dọn bàn giao cho Tiểu Hoàng và La Triệt, Lý Phi Yến liền nói muốn trở về chỗ ở, Tạp Tác cực kỳ hăng hái chỉ dẫn cho bọn họ.

Nhất Phong Viên không thể gọi là tiểu viện vì nó rất lớn, không tính chính phòng giữa hồ làm nơi tụ hợp chung, bốn bên còn có bốn tiểu viện, Tạp Tác và La Triệt đang ở Nam viện, Lý Phi Yến và Vinh Cơ phân đến Đông viện, Hứa Vô Tình và Tô Vân Kiều ở Bắc viện, Tư Không Tử Tình và Vũ Văn Kỳ thì ở Tây viện.

Tạp Tác chỉ đường cho sáu người xong, cực kỳ có ánh mắt tự động rút lui về Nam viện, sáu người đưa mắt nhìn nhau rồi đến Bắc viện gần nhất bàn bạc một chút.

Bắc viện là một khu có một phòng chính nối với hai phòng ngủ và một phòng vệ sinh chung. Sáu người tiến vào gian chính, nhìn xung quanh không có vấn đề gì, Tư Không Tử Tình liền giúp bốn người Lý Phi Yến lấy đồ vật trong túi trữ vật ra ngoài, Lý Phi Yến đột nhiên hơi nhíu mày nói:

“Đúng rồi, chúng ta chưa vào luyện khí, không có thần thức, có thể xem ngọc giản được không?”

“Cái này mọi người yên tâm, ta kiểm tra qua rồi, ngọc giản có phù văn hỗ trợ, chỉ cần dùng cảm quan là có thể đọc được.”

Nghe Vũ Văn Kỳ nói vậy Lý Phi Yến mới yên tâm gật đầu, lúc này Hứa Vô Tình lấy năm viên linh thạch của mình đưa cho Tư Không Tử Tình.

“Trả lại cho ngươi.”

Mấy người Lý Phi Yến lập tức nhớ đến từng mượn linh thạch của Tư Không Tử Tình đối phó với đám người đến uy hiếp cướp đoạt kia, Lý Phi Yến không cho Tư Không Tử Tình nói nhiều đã trực tiếp gom đủ linh thạch nhét vào tay nàng, sau đó nói:

“Được rồi, những cái khác nói sau, việc trước mắt là nhanh chóng hoàn thành yêu cầu của tông môn, chính thức trở thành đệ tử ngoại vi, đã có Ích Cốc đan rồi, ta định trực tiếp đóng cửa tu luyện đến khi nhập luyện khí mới thôi.”

Năm người đồng loạt gật đầu, Vinh Cơ, Tô Vân Kiều và Hứa Vô Tình đều háo hức muốn nhanh chóng bước vào luyện khí kỳ, đó là tâm lý tất nhiên, tu sĩ và phàm nhân như hai thế giới khác nhau, cánh cửa lớn đang ở trước mắt, ai cũng muốn nhanh chóng bước qua.

Sáu người cũng không dài dòng nữa, tự động chia ra. 

Trên bầu trời ánh trăng sáng rực, con đường trở về Đông viện sáng tỏ rõ ràng, Lý Phi Yến ngẩng đầu nhìn trời, trong ánh mắt lóe ra một tia sáng phức tạp và chờ mong, một đêm tràn ngập yếu tố khó quên.

VntHoaTinhKhoi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận