Nghịch Mệnh Lộ

Thoáng cái Lý Phi Yến đã về Lý gia được một năm tròn, nàng lúc này đã được bảy tuổi. Cuộc sống so với một năm trước cũng không mấy thay đổi, vẫn lăn lộn giữa luyện võ, đọc sách như trước.

Đối với luyện võ nàng không có ý kiến, nhưng về phần đọc sách thì cảm thấy hơi quá rồi, nàng cũng không có đi thi trạng nguyên, đọc nhiều sách như thế làm gì? Cho dù trí nhớ kiếp này tốt đến kinh người, nhưng nàng cũng không muốn học hết tứ thư ngũ kinh như thế.

Một buổi sáng, sau khi hoàn thành xong bài kiếm pháp, Lý Quốc Đường đột nhiên hô ngừng, cho phép nàng nghĩ sớm, Lý Phi Yến rất ngạc nhiên, không khỏi lên tiếng hỏi:

“Gia gia, hôm nay người bận việc sao?”

“Ha ha… Đúng là tôn nữ của ta, rất thông minh, hôm nay gia gia phải tiếp khách, cho phép ngươi được nghĩ sớm một buổi, thế nào? Không muốn?

“Cũng lâu rồi con không được nghĩ sớm, đa tạ gia gia!”

“Ha ha… Hôm nay nghĩ một chút, tối nay luyện bù, trở về nghỉ ngơi đi”

Lý Phi Yến cười khổ, không có ý kiến.

“Vâng.”

Lý Phi Yến hơi khom lưng hành lễ với Lý Quốc Đường, sau đó quay đầu chạy như bay rời đi, nhìn bóng dáng nhỏ của nàng biến mất ở nguyệt môn, Lý Quốc Đường vẫn mỉm cười nhìn theo, trong mắt như đang suy nghĩ điều gì, một lúc lâu sau Lưu quản gia bước đến bẩm báo.

“Lão gia, người của La gia đã đến.”

“Vậy à, mời họ vào đi”

“Đã sắp xếp xong rồi.”

“Ừm!”

.......

Trong lúc đó, Lý Phi Yến đã trở về phòng của mình, cởi giày nhảy lên giường trùm chăn lại. Nàng muốn ngủ bù buổi sáng dậy sớm, mỗi buổi sáng đều ước mơ có thể làm điều này mà không được, hôm nay có cơ hội sao có thể bỏ qua được chứ.

Nằm lăn lộn một hồi, cuối cùng đứa nhỏ bảy tuổi Lý Phi Yến dễ dàng vào giấc ngủ, đợi đến khi nàng mở mắt ra thì đã là giữa trưa, nha hoàn đến gọi nàng dậy ăn cơm, sau đó là đến giờ dạy học của Lưu quản gia.

Ngày hôm sau, cuộc sống luyện tập của nàng lại tiếp tục, Lý Quốc Đường không nhắc lại nguyên nhân cho nàng nghĩ sớm ngày hôm đó, Lý Phi Yến không hỏi và cũng không biết khách đến hôm đó là ai, có mục đích gì, mãi cho đến nửa tháng sau.

Một ngày này, Lý Phi Yến đang nằm trên ghế trong phòng vừa đọc sách vừa ăn trái cây, hôm nay Lưu quản gia lại bận việc, nàng chỉ cần tự đọc sách ở trong phòng, bất chợt đại tẩu Tiểu Lan đẩy cửa phòng bước vào, Lý Phi Yến khó hiểu nhìn Tiểu Lan.


Vừa thấy ánh mắt quan tâm của nàng, đại tẩu Tiểu Lan đột nhiên ôm chầm lấy nàng rồi khóc lên. Lý Phi Yến sững sờ, một lúc sau mới lên tiếng hỏi:

“Đại tẩu, đã xảy ra chuyện gì?”

Tiểu Lan vẫn yên lặng khóc mà không chịu nói, lát sau nàng mới buông thân thể Lý Phi Yến ra, sau đó xoa khuôn mặt của Lý Phi Yến, cười hiền lành nói:

“Tiểu Yến sau này muội nhớ phải tự chăm sóc mình, buổi tối muội hay đá chăn, nhớ phải cẩn thận nếu không sẽ bị cảm lạnh... Còn nữa, muội thích ăn điểm tâm nhưng phải biết tiết chế, ăn nhiều quá không tốt... Muội rất thông minh, ta biết muội thường âm thầm giúp đỡ cho ta, nhưng sau này đại tẩu không thể chăm sóc cho muội nữa, Tiểu Yến… Muội nhất định phải sống cho thật tốt”

Sau khi liên thanh dặn dò một hồi, Liểu Lan lại ôm chặt Lý Phi Yến thêm một cái nữa, sau đó dứt khoát buông tay chạy thẳng ra ngoài.

Lý Phi Yến ngây người nhìn đại tẩu Tiểu Lan biến mất sau cánh cửa, trong lòng dâng lên một dự cảm không hay. Ngay lập tức, lửa giận bùng nổ trong lòng nàng.

Là kẻ nào ép đại tẩu rời đi!

Lý Phi Yến vụt một cái nhảy xuống ghế, cũng chạy nhanh ra ngoài.

Không thấy Tiểu Lan, nàng liền chạy thẳng đến chỗ ở của Lý phụ và Lý mẫu, đến nơi cũng không tìm được bọn họ.

“Yến tiểu thư?!”

“Phụ thân, mẫu thân của ta đâu?”

“Nhị lão gia và phu nhân đã đi chính viện rồi.”

“Ngươi có thấy đại tẩu của ta không?”

“Vừa rồi hình như thiếu phu nhân cũng chạy về hướng chính viện.”

Nói mấy câu với nha hoàn quét tước trước cửa, Lý Phi Yến liền không chần chừ chạy thẳng đến chính viện.

Vừa bước vào cửa nàng liền thấy đại tẩu Tiểu Lan nước mắt đầy mặt đang quỳ dập đầu ba cái với phụ mẫu nàng rồi xách hành trang muốn rời đi, còn đại ca Lý Gia Thành thì đang bị hai tên hộ vệ giữ chặt, hắn vừa khóc vừa hô:

“Tiểu Lan, nàng đừng đi, Tiểu Lan…”

Ngay lúc này, Lý Phi Yến bước ra chắn ngay trước cửa.

“Đại tẩu, tẩu muốn đi đâu?”


“Tiểu Yến, ta... Ta phải đi.”

Sắc mặt Tiểu Lan trắng bệch như tờ giấy, ánh mắt khổ sở nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười, muốn dấu diếm Lý Phi Yến.

Lý Phi Yến nắm chặt nắm tay, tình cảnh như thế này chỉ liếc mắt nàng liền đoán được sự tình, cái gọi là “qua cầu rút ván” cũng chỉ có thể đến như vậy mà thôi.

Lý Phi Yến tức giận đến phát run, nàng nhìn Tiểu Lan, ánh mắt bất giác lộ ra một tia hung hăng.

Ngay lúc này, Lý Phi Yến rất muốn chửi vào mặt Tiểu Lan.

Đồ ngu xuẩn này! Sao có thể nhịn chứ?

Bị đối xử như vậy, tại sao nữ nhân này lại có thể nhịn nhục ngu ngốc đến thế?

Dù trong lòng đang giận cực công tâm nhưng Lý Phi Yến vẫn cố giữ bình tĩnh, nàng cuối đầu, âm thầm nghĩ cách, đến khi ngẩng mặt lên nước mắt đã lưng tròng, đôi mắt to trong suốt ngập nước trông vô cùng đáng thương.

Lý Phi Yến đột nhiên nhào đến bắt lấy cánh tay của Tiểu Lan hô to:

“Muội không cho phép đại tẩu đi.”

Sau đó, nàng quay sang đám người Lý Quốc Đường hét lên.

“Vì cái gì, vì cái gì mọi người bắt đại tẩu rời đi?”

Lý phụ nhíu mày, vụng trộm liếc mắt nhìn Lý Quốc Đường, thấy Lý Quốc Đường không có vẻ tức giận trước thái độ chất vấn của Lý Phi Yến mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Hắn đưa mắt ra hiệu cho Lý mẫu, ngay lập tức, Lý mẫu hiểu ý, vội vàng bước đến khuyên can.

“Tiểu Yến, con còn nhỏ, không hiểu được đâu, mau đến đây với ta.”

Lý Phi Yến đối với hai vị phụ thân mẫu thân này đã hoàn toàn thất vọng, nhớ đến cha mẹ kiếp trước của mình tốt đẹp và cao quý như thế nào, Lý Phi Yến trong lòng càng khó chấp nhận, sắc mặt đỏ lên, nàng mím môi nhìn thẳng Lý Quốc Đường kiên quyết nói:

“Nếu mọi người muốn đuổi đại tẩu, con sẽ cùng đại tẩu rời đi.”

“Tiểu Yến, con nói cái gì vậy?”

Lý phụ và Lý mẫu ngay lập tức gấp gáp hô lên, vội vàng khuyên nhủ, nhưng Lý Phi Yến lại để ngoài tai lời nói của bọn họ, ánh mắt chỉ nhìn chầm chầm Lý Quốc Đường, bởi nàng biết, chỉ có Lý Quốc Đường mới là người có quyền quyết định.


Lý Quốc Đường thấy Lý Phi Yến nhìn chầm chầm mình, ánh mắt cầu xin nhưng tuyệt đối kiên định, hắn biết Lý Phi Yến không hề nói đùa, ánh mắt Lý Quốc Đường lóe lên tán thưởng nhưng rất nhanh trong lòng hắn lại thở dài.

Đứa trẻ thông tuệ đến như vậy, nhưng đáng tiếc tính cách lại quá ngang bướng, sau này ra bên ngoài sẽ phải chịu thiệt.

Rất nhanh Lý Quốc Đường quyết định, phải mượn chuyện lần này dạy cho Lý Phi Yến một bài học khi nào thì nên từ bỏ.

Lý Quốc Đường đột nhiên nghiêm mặt quát:

“Hồ nháo, đứa nhỏ như ngươi khi nào đã có quyền được lên tiếng, mau lui xuống!”

Lý Phi Yến có chút sững sốt nhìn thái độ thay đổi như lật sách của Lý Quốc Đường, nàng ngay lập tức cảm thấy không ổn, vội vàng nói:

“Đại tẩu có lỗi gì? tại sao gia gia lại muốn đuổi tẩu ấy, người không sợ chuyện này truyền ra ngoài, mọi người sẽ cười lý gia qua cầu rút ván sao?”

“Hừ! Tiểu Lan lấy chồng ba năm chưa hoài thai, theo đạo lý bị hưu là phải.”

Nghe Lý Quốc Đường vô tình nói như vậy, Lý Phi Yến vừa tức vừa gấp.

“Dựa vào cái gì lỗi là ở đại tẩu, biết đâu nguyên nhân là ở đại ca thì sao, nếu vì chuyện này mà đổ tội cho đại tẩu thì thật là vô lý.”

Nghe Lý Phi Yến nói câu này, Lý Gia Thành bị trấn áp ở một bên lập tức đỏ mặt, nhưng hắn mím môi không nói lời nào, vợ chồng Lý Hoài Nghĩa thì biến sắc, sắc mặt của Lý Quốc Đường cũng trầm xuống.

Vừa rồi là giả vờ nhưng hiện tại thì hắn đã bị Lý Phi Yến chọc giận thực, Lý Quốc Đường vỗ mạnh bàn một cái khiến cái bàn run lên như sắp vỡ nát.

“Hồ ngôn loạn ngữ, ai dạy ngươi cách ăn nói ngỗ nghịch như vậy?”

“Phụ thân, xin bớt giận, Tiểu Yến còn nhỏ, nhất thời nói sai, chúng ta nhất định sẽ dạy dỗ lại nàng đàn hoàn.”

Lý Hoài Nghĩa thấy Lý Quốc Đường tức giận, lập tức giải thích.

Trong lúc đó, Lý Phi Yến bị tức đến muốn cười.

Ngỗ nghịch? Nam nhân có thể nói nữ nhân gà mái không biết đẻ trứng, nhưng lại không chấp nhận được người khác nói mình và nam nhân trong nhà mình bất lực, nào có đạo lý như vậy chứ?!

Dù trong lòng buồn bực nhưng Lý Phi Yến biết, mình làm Lý Quốc Đường tức giận cũng không phải là chuyện tốt, ngay lập tức, nàng cắn răng quỳ xuống nói:

“Là con nói sai rồi… Nhưng mà, gia gia… Con xin người, đừng đuổi đại tẩu đi.”

Thấy Lý Phi Yến quỳ xuống, Tiểu Lan liền cắn môi, nước mắt lại trào ra.

“Tiểu Yến, muội đừng làm vậy.”

Lý Phi Yến nhìn Tiểu Lan, trong lòng cảm thấy xót xa, nàng khẩn thiết nhìn Lý Quốc Đường.


“Gia gia, cầu xin người!”

Không còn cách nào, Lý Phi Yến bất chấp mọi thứ, liên tục dập đầu, Lý Quốc Đường thấy nàng như vậy cũng hơi đau lòng, nhưng hắn biết mình không thể mềm lòng được, đành cắn răng hô lên:

“Người đâu, đưa tiểu thư về phòng, không có lệnh của ta, không cho phép nàng ra ngoài.”

Lý Phi Yến khiếp sợ, nàng không ngờ, Lý Quốc Đường lại kiên quyết tàn nhẫn như vậy.

Nàng không thể rời đi, nếu không, đại tẩu sẽ bị đuổi đi mất, không thể… Lúc này, đầu óc Lý Phi Yến đã bắt đầu hơi loạn, thấy hai tên hộ vệ bước đến, đột nhiên nàng vùng dậy hét lên.

“Không được, gia gia, người không thể làm vậy, đại tẩu không có lỗi, đại tẩu vô tội, người sao có thể tàn nhẫn như vậy?”

“Không cần nói nhiều, mang nàng đi.”

Lý Phi Yến cắn môi, đột nhiên rút thủy thủ dấu trong tay áo ra đặt vào cổ của mình.

“Gia gia, nếu người nhất quyết bắt đại tẩu đi, con sẽ chết cho người xem.”

Từ sau chuyện của đại phu nhân lần đó, Lý Phi Yến luôn mang theo thủy thủ để phòng thân, không ngờ lần đầu tiên dùng lại là đặc vào cổ chính mình.

“Tiểu Yến.”

Tiểu Lan, Lý phụ, Lý mẫu và cả Lý Gia Thành đồng loạt khiếp sợ la lên.

Lý Quốc Đường trợn mắt, cơn tức của hắn bùng phát đến đỉnh điểm. Nhìn bộ dạng liều chết của Lý Phi Yến, Lý Quốc Đường càng thêm nộ hỏa công tâm, hắn run rẩy chỉ vào nàng.

“Tốt, tốt… Càng ngày càng lớn mật.”

Vừa dứt lời Lý Quốc Đường đột nhiên phi thân lên, trong lúc Lý Phi Yến chưa kịp phản ứng thì cánh tay cầm thủy thủ đột nhiên tê rần, thủy thủ đã rời tay văng sang một bên.

Lý Phi Yến hoảng hốt nhìn Lý Quốc Đường đứng ngay ở trước mặt nàng, không nói nên lời.

Sắc mặt Lý Quốc Đường cực kỳ âm trầm.

“Hừ! Mang Yến tiểu thư nhốt vào phòng chứa củi, không có lệnh của ta không ai được thả nàng ra.”

Ngay lúc này, Lý Phi Yến mới kịp phản ứng, nhưng nàng đã bị một hộ vệ nhấc bổng lên, nàng hoảng sợ giãy giụa thảm thiết hô to.

“Gia gia, đừng đuổi đại tẩu, cầu xin người! gia gia…”

Nhìn thần sắc Lý Quốc Đường vẫn thờ ơ lạnh nhạt, Lý Phi Yến tuyệt vọng, nước mắt không thể kềm được nữa mà mãnh liệt tuôn trào, không phải là giả vờ mà nàng khóc thật, nàng không thể giữ lại được đại tẩu, nàng cảm thấy bản thân thật bất lực, sự bất lực này thật sự rất khốn nạn!

VntHoaTinhKhoi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui