Nghịch Quang Thiếu Niên (Thiếu Niên Đứng Ngược Nắng)

Thời điểm nộp lên thành quả cuối cùng, tháng tư vừa đến, hoa dưới lầu ký túc xá không biết đã nở được mấy đợt. Triệu Thư Ngôn ngồi dưới tàng cây anh đào ngủ gà ngủ gật, rồi sang gốc đào ngẩn người, dưới bóng đinh hương cười rũ rượi, bên cạnh khóm đằng tử uống sữa, bộ dáng cỡ nào ngu ngốc, đều bị đám paparazzi toàn bộ chụp lại, ném lên BBS, còn ngang nhiên ra lệnh: Chỉ cho phép người trong hội ngắm, không cho kẻ bên ngoài rình xem. Vị nào dám đem truyền bá ra ngoài tập thể, sẽ bị virus tấn công.

Thời điểm Triệu Thư Ngôn phát hiện ảnh chụp của mình bị truyền bá rộng rãi trong một topic được gắn tiêu đề ‘Các sắc thái biểu cảm đa dạng của Điện hạ’, muốn tố cáo admin gỡ bài xuống, đã là hai tháng sau đó.

Điện hạ đành đích thân dùng mã giáp mò lên bài post, phẫn nộ quăng lại một câu: “Muốn chụp cũng phải canh lúc lão tử quang minh lỗi lại hiện thân chứ, bộ dáng xấu xí như vậy mà dám truyền bá ra ngoài hử!”

Cho nên, topic lập tức tăng thêm ba trăm bài rep. Mọi người đổ xô chạy tới giành sô pha, nội dung chủ yếu đều là quỳ lạy, ngưỡng mộ, thắp hương cúng bái linh tinh, không hề biết xấu hổ. Mặc kệ, nhân vật chính ngượng ngùng, tức giận cũng chẳng quan tâm.

Đây là ví dụ của việc sắc đẹp có thể dẫn đến suy đồi đạo đức.

Thôi Ninh Nhạc sau khi biết được chuyện này, đầu tiên mở ra topic, coi hết một lượt ảnh chụp bên trong, cuối cùng phun ra một câu “Kỹ thuật chụp không tồi”, rồi chậm rãi lưu lại từng tấm một, nhưng không nhúng tay phải giúp người nào đó đang hăng máu muốn thảo phạt. Triệu Thư Ngôn hiện nhiên tức giận, vươn tay túm lấy hắn, đòi trả tiền người mẫu chân dung.

Đang lúc hai người tranh luận, cửa phòng bị gõ. Thôi Ninh Nhạc đang bị túm cổ áo, vì thể chỉ có thể quay đầu hướng người ngoài cửa hô lên: “Tự đẩy cửa vào đi.”

Người ghé thăm nhìn cảnh tượng trong phòng lại không hề giật mình, khóe miệng hơi nhếch cao: “Tình cảm không tệ, so với Đỗ Tiểu Viễn còn ôn nhu hơn. Cho nên cậu có thể an tâm đi.”

Triệu Thư Ngôn đỏ mặt, rụt tay lại. Cứ nhìn thấy Hàn Tín Lăng, cậu cuối cùng sẽ khiêm tốn hơn một chút.Không phải vì đối phương là đàn anh, lại còn tài hoa hơn người. Nhưng sau khi phát hiện bí mật của người này và người yêu đang ở chung, bản thân cậu ít nhiều bị ảnh hưởng, đối với đàn anh tăng thêm hai ba phần kính nể.

Thôi Ninh Nhạc kỳ quái, hết nhìn cậu lại quay sang bị khách đặc biệt vừa đến. “…Đàn anh có chuyện gì vậy?” Khu nhà này phần đông đều là đám sinh viên năm hai ở, bên cạnh mới là của năm tư. Thân là đàn anh, người này còn chạy sang bên chỗ bọn họ, thật sự giống như có ý hạ mình.

“Muốn mời khách, ăn lẩu bốn miền, có hứng thú không?” Người đến đi thẳng vào vấn đề.

Ngược lại, hai tên nhóc nào đó lại vô cùng sửng sốt.

“Không trả lời coi như không muốn nha.”Han Tín Lăng nhướn nhướn mày.

“Đâu đâu, sao có thể đem đồ ăn miễn phí từ trời rơi xuống tặng lại cho người khác chứ?” Triệu Thư Ngôn vội vàng gật đầu, quản người mời có ý gì. “Chẳng qua có thể dẫn theo người khác chứ, Thôi Ninh Nhạc…”. “Anh vốn định mời hai đứa mà. Nếu không thì anh mang theo Đỗ Tiểu Viễn làm chi?” Hàn Tín Lăng một phen kéo cậu người yêu không được tự nhiên còn đang lấp ló ngoài cửa, cười khẽ.

“Vậy nhất định phải đi rồi.” Triệu Thư Ngôn chụp lấy tay Thôi Ninh Nhạc, mặc kệ đối phương còn đang thắc mắc bao điều, lập tức gật đầu đồng ý.

Hương vị nồi lẩu bốn miền này không tồi, nhưng phải đặt trước, bằng không có đợi nửa giờ cũng chẳng có chỗ.Hàn Tín Lăng hiển nhiên đã sắp xếp kế hoạch mời khách ổn thỏa, vừa vào cửa đã trực tiếp dẫn đầu bốn người đến một phòng riêng.Phòng đặt chỉ có bốn người bọn họ nên có chút trống trải.

Thôi Ninh Nhạc trên đường đã được nghe kể về chuyện của Hàn Tín Lăng và Đỗ Tiểu Viễn, mày vẫn luôn khẽ nhíu, không rõ tâm tình có bao nhiêu phức tạp.

Có chiến hữu đương nhiên là một chuyện tốt, nhưng hai người kia đã sớm vượt qua sóng to gió lớn, đến cuối cùng vẫn có thể cùng một chỗ.

Mà bọn họ, chẳng những phải giấu giếm toàn bộ thế giới này, mà còn sắp đối mặt với tình huống chia xa.

Thâm tâm muốn nắm thật chặt tay người kia, nhưng lại phải tránh để người ngoài phát hiện, cuối cùng chỉ có thể tiếp tục những cái đụng chạm như khó như không. Khao khát đến điên loạn là thế, mà giờ phút này trước mặt mình còn thêm một đôi tình nhân đã sắp thành chín quả, đây thật sự không phải khích lệ, mà giống như một loại khích thích.

Hắn cũng muốn ôm lấy vai Triệu Thư Ngôn, nói với kẻ khác, đây là người tôi yêu nhất.

Trong gian phòng tràn ngập hương vị cay nồng của nồi lẩu bốn miền.Hàn Tín Lăng gọi chính là kiểu nồi uyên ương, mà bốn người bọn họ đều nhắm vào bên nước cay mà thả đồ, làm lơ bên phần nồi nước trong.

Vẫn luôn không biết tìm chủ đề, Đỗ Tiểu Viễn lại không thể không nói: “Hẹn hò tối cấm kỵ nhất là ăn lẩu, còn là lẩu cay, cậu lại cố tình muốn ăn món này.”

“Vì sao a?”Nhóm đàn em hiếu kỳ.

“Cay đến miệng sưng như mõm heo, môi thì bóng nhẫy đầy mỡ, mấy người còn muốn hôn nữa không?” Nói đến đó, anh chàng liền gắp lên một miếng kim châm, nhét vào miệng, hai mắt lập tức rưng rưng.

“Hôn nhiều năm như vậy rồi, ngẫu nhiên đổi khẩu vị cũng có sao đâu.” Hàn Tín Lăng mỉm cười, cầm khăn tay giúp người bên cạnh lau sạch mũi và miệng.

Triệu Thư Ngôn ngay từ đầu đã nghi ngờ âm mưu vì sao Hàn Tín Lăng chủ động tìm tới cửa, hơn phân nửa là muốn làm một màn Hồng Môn Yến, trong lòng đã sớm chuẩn bị kế hoạch tác chiến, ứng đối với các kiểu vấn đề đủ loại. Đáng tiếc, Đỗ Tiểu Viễn đã ăn đến miếng kim châm thứ hai, Hàn Tín Lăng vẫn chỉ nhàn nhạt cười, mắt hướng về người yêu của mình, không có nhắc đến vấn đề của cậu.

Chẳng lẽ, bữa cơm này thật sự chỉ mà một cuộc ‘họp mặt của nhóm đồng chí’ thôi sao? Triệu Thư Ngôn liếc sang phía Thôi Ninh Nhạc, nghi hoặc cắn xuống miếng tôm đối phương vừa gắp cho mình.

Ngược lại, Thôi Ninh Nhạc bề ngoài giống như vô tâm không để ý chuyện của Hàn Tín Lăng, nhanh chóng đã nắm bắt được tình hình tổng quát của vị đàn anh kia. Đương nhiên, bao gồm cả tình sử của người này.

“Con đường này rất vất vả.” Hàn Tín Lăng rốt cuộc cũng chủ động mở lời.

…Hai cậu đàn em đang cúi đầu ăn thật sự muốn phun hết toàn bộ đồ trong miệng.

“Hai cậu đều xem ra rất bình tĩnh.So với tên Đỗ Tiểu Viễn này rất dễ chùn bước, nhiều khui lại ngu ngốc lỗ mãng, hai người có thể nói rất thông mình.”Hàn Tín Lăng chống cằm, chậm rãi nói.

Đây chính là sự thật.Triệu Thư Ngôn rất thản nhiên nhận lấy lời khen này.

“Cả hai đều là thẳng nam à?”Đỗ Tiểu Viễn không thèm nhìn cái tên vừa nói xấu mình, hỏi tiếp.

Triệu Thư Ngôn đã sớm được cô bạn học nào đó dạy dỗ một số kiến thức căn bản, lập tức gật đầu. Thôi Ninh Nhạc còn đang do dự, Triệu Thư Ngôn liền thay hắn trả lời: “Có cái gì mà băn khoăn, mặc kệ tên kia thẳng hay cong thành hình tam giác, đều là người lão tử thích mà thôi.”

Đỗ Tiểu Viễn trợn trừng mắt, tấm tắc khen ngợi: “Cái ngữ khí thối tha này, thật sự là cùng một lò với tên Hàn Tín Lăng kia ra mà.”

Hằn Tín Lăng trừng người bên cạnh.

Đổ Tiểu Viễn vừa đẩy cho người nào đó một đĩa rau, vừa cười cười an ủi hai cậu đàn em: “Thời điểm tôi cùng Tín Lăng cãi nhau, từng nói một câu. Tôi nói, cho dù tôi có thích con gái, tôi sẽ không dùng lý do vì hắn là con trai để chia tay. Hàn Tín Lăng chính là Hàn Tín Lăng, không liên quan gì đến việc hắn là nam hay nữ.”

“Nhưng nếu cùng con gái yêu đương cảm giác nhất định không giống như vậy.” Thôi Ninh Nhạc cũng không khách khí nữa.Hắn không phải chưa từng có kinh nghiệm yêu đương, chỉ là đối tượng trước đây chưa từng liên quan đến đồng tính.Hơn nữa, bản thân cũng chưa từng yêu qua một tên kiêu ngạo như thế này.

Càng chưa từng động tâm đến vậy.

“Nhưng mà cùng cậu ta ở chung liền thấy vô cùng thỏa mãn, tôi còn cần thêm những cảm giác gì khác nữa sao?” Đỗ Tiểu Viễn hơi nghiêng đầu, không hề tức giận.

“Cảm giác có thể thoải mái nắm tay ở giữa thanh thiên bạch nhật.”Thôi Ninh Nhạc trả lời thẳng thừng.

Triệu Thư Ngôn sửng sốt. Cậu vẫn nghĩ tên kia sẽ không để ý. Ít nhất, hắn cũng không để ý đến vậy.

“Tôi không muốn phải lén lút hôn môi, cũng chẳng muốn vĩnh viễn giấu giếm người mình thích là ai, lại càng không nghĩ đến một cái nắm tay cũng phải che che giấu giấu.Tôi chán ghét tất cả những việc làm lén lén lút lút.”

Triệu Thư Ngôn nóng nảy: “Lúc trước không phải chính cậu…”

Thôi Ninh Nhạc nhìn thẳng phía trước, nói: “Lúc trước, chính em ép cậu ấy trở thành đồng tính luyến ái. Cho nên, em có trách nhiệm với những việc xảy ra hiện tại.Nhưng em càng không muốn ủy khuất cậu ấy, các anh nói em có thể làm gì bây giờ?Nếu vất vả một chút có thể khiến người khác thừa nhận tụi em, cho dù mệt mỏi thế nào em cũng chịu.Nhưng hiện tại ai có thể thừa nhận chúng em đây? Ngoại trừ những người trong giới, em thậm chí còn…”

“Không có gì ủy khuất hết!Có cái gì ủy khuất đâu!”Triệu Thư Ngôn cắt ngang lời hắn, trừng mắt nhìn người bên cạnh, “Tôi cũng phải con gái!Có cái gì mà ủy khuất?! Thích liền thích thôi, bị phản đối thì thế nào! Cứ coi như một loại tình thú là được! Cũng chẳng đến nỗi mãi mãi không được thừa nhận đâu! Đàn anh bọn họ không phải cuối cùng cũng được thừa nhận sao!”

“Đó là bọn họ!Tôi với cậu không giống!”Thôi Ninh Nhạc gầm nhẹ.

Mắt thấy hai người bắt đầu to tiếng, Hàn Tín Lăng buông đũa, kéo Đỗ Tiểu Viễn bên cạnh, trước mặt cả hai hôn xuống. “Thôi Ninh Nhạc, có đôi khi, cậu thật sự nhát gan.” Hôn xong, Hàn Tín Lăng lại đưa mắt nhìn về phía Thôi Ninh Nhạc.

Thôi Ninh Nhạc nhíu mày, Triệu Thư Ngôn bỗng nhiên đỏ mặt, vừa định nâng tay che miệng lại, đã bị tên nào đó giữ lại cái đầu đang định tránh đi, sau đó bắt đầu nụ hôn toàn vị dầu vừng.

Lúc này, biểu tình muốn lật bàn của Triệu Thư Ngôn giống y đúc như Đỗ Tiểu Viễn.

“Cảm giác thế nào?” Hàn Tín Lăng hỏi người đối diện, tay bận rộn vuốt ve đầu Đỗ Tiểu Viễn dỗ dành.

“Tôi không muốn so với anh.Bất quá, tự anh muốn so nên tôi để anh thử xem.”Thôi Ninh Nhạc xoay mặt đi, không thèm nhìn người đối diện, “Tôi không phải nhát gan, mà là bình tĩnh phân tích vấn đề thôi.”

“Tình yêu nếu không lỗ mãng hay xúc động, cuối cùng bình tĩnh sẽ dễ dàng biến thành xiềng xích, rồi tiêu tan mất. Loại tình huống này tôi đã sớm trải qua, cho nên muốn nhắc nhở cậu thôi.” Hàn Tín Lăng cúi đầu, cầm tay Đỗ Tiểu Viễn nghịch, “Tôi nếu đã dám thích cậu ấy, sẽ dám đối mắt với khả năng mất đi tất cả. Thôi Ninh Nhạc, cậu ngay cả việc nắm tay người yêu cũng không dám, lại để cho Triệu Thư Ngôn chẳng chút cố kỹ kéo mình theo. Cho dù cậu ở trước mặt tôi hôn tên nhóc kia, cũng không thể nói cậu dũng cảm hơn Triệu Thư Ngôn đâu.”

Thôi Ninh Nhạc giật mình. Hắn thật không nghĩ tới, bàn tay do dự của mình ngày ấy đều đã bị đối phương nhìn thấu.

“Cậu rất bình tĩnh.Hoặc nói đúng ra, cậu rất sợ hãi mất đi thứ gì đó.” Hàn Tín Lăng thản nhiên nói ra điều giấu kín trong lòng Thôi Ninh Nhạc, vốn luôn được người kia giấu kín trong vô số lớp ngụy trang.

Sắc mặc thiếu niên lập tức trở nên trắng xanh.

Hàn Tín Lăng không chừa cho hắn đường sống, từ từ vạch trần ích kỷ cùng lòng tham của hắn. Tay trái nắm chặt không buông Triệu Thư Ngôn, tay phải cũng tương tự giữ chặt lấy người bên cạnh.

Thôi Ninh Nhạc chưa từng cảm thấy chán ghét chính mình đến vậy.

Trong phòng dường như chỉ còn lại thanh âm của nồi lẩu đang sôi, mà đầu sỏ gây nên bầu không khí căng thẳng lại chẳng hề áy náy, tiếp tục dùng bữa.

Triệu Thư Ngôn bình tĩnh nói: “Anh đừng ép cậu ấy. Lão tử tình nguyện chờ mà, đợi cho tên kia trở nên dũng cảm, tự do. Dù sao tên kia so với em còn sợ phải chia tay hơn, em lo rắm gì.”

Thôi Ninh Nhạc sững sờ nhìn cậu.

Triệu Thư Ngôn hắc hắc cười, nhân cơ hội này vươn tay vuốt mặt đối phương một cái. Rắn hổ mang là người như thế nào chứ? Bọn họ là những kẻ luôn đứng phía cuối ánh sáng, ngược chiều nắng, khiến cho kẻ khác bị ánh mặt trời làm cho lóa mắt không thể trông rõ thực hư thế nào.

Bởi vì dáng vẻ quá mức chói mắt, ngược lại làm mọi người không nhìn rõ được tâm tư tình cảm.

Thôi Ninh Nhạc cảm giác mũi có chút chua, hắn chỉ có thể cúi đầu nhìn nồi lẩu đang sôi trào.

Hàn Tín Lăng chỉ lo gắp rau cho Đỗ Tiểu Viễn, tựa hồ không hề có tự giác bản thân đã phá hỏng hòa khí của một đôi tình nhân.

“Rắn ngốc.” Có người cũng cúi đầu, ghé vào bên tai Thôi Ninh Nhạc cười nhẹ, mắng khẽ. Một bàn tay vươn ra, nhẹ nhàng ôm lấy eo hắn.

Chiếc đũa trong tay Thôi Ninh Nhạc khẽ run.

“…Cám ơn đàn anh.” Thời điểm Thôi Ninh Nhạc ngẩng đầu lên lần nữa, đáy mắt đã tràn ngập kiên định.

Mặc kệ tương lai thế nào đi nữa, hắn sẽ không do dự.

Tiếp theo đó là kỳ nghỉ nhân dịp Tuần lễ Vàng. Cả hai lên mạng tìm thông tin du lịch, sau khi lục lọi một hồi trong các trang web về du lịch, Triệu Thư Ngôn cuối cùng mất sạch kiên nhẫn, ôm đầu chịu thua, quyết định dùng phi tiêu lựa chọn địa điểm tham quan.

Phi tiêu đầu tiên dừng ở Nga, sau đó là Mông Cổ, lần thứ ba là Thái Binh Dương. Mãi đến phi tiêu thứ tư rốt cuộc mới nể tình ghim vào địa điểm tương đối khả thi.

Vé du lịch vào Tuần lễ Vàng tương đối khó mua, muốn có được đương nhiên phải chấp nhận lao lực một chút. Hai người quay cuồng một phen rốt cuộc mới tìm được hai vé xe lửa đến địa điểm đã chọn, sau đó hưng trí bừng bừng một trọn một đêm chuẩn bị hành lý. Nhưng chỉ một cú điện thoại liền khiến kế hoạch du lịch hoàn toàn ngâm nước.

Triệu Thư Ngôn liếc mắt nhìn tên người gọi hiện lên trên màn hình điện thoại, nhác thấy một chữ ‘Cha’ cậu liền biết vì sao sắc mặt tên kia đột nhiên trắng bệch.

Thôi Ninh Nhạc bất đắc dĩ đành phải dành hết tuần nghỉ lễ để tiếp đón con gái của vị lãnh đạo nào đó. Sau khi ngắt điện thoại, hắn liếc nhìn sang Triệu Thư Ngôn đang mặt mày ủ rũ: “Cậu đem cho Lưu Đông đi.” Móc ra tấm vé tàu của mình, Thôi Ninh Nhạc mất tự nhiên cười.

Triệu Thư Ngôn nhận lấy vé tàu, rời khỏi phòng. Chờ đến khi người đã quay lại, trên tay cậu đã không còn tấm vé nào: “Đưa hết cho Lưu Đông đi tán gái rồi. Nói xem, cậu định bồi thường tôi thế nào hả?”

“…Điện hạ à, thực sự xin lỗi mà, để tôi dùng chính thân thể mình trả lại cho ngài nhé.” Nói xong, Thôi Ninh Nhạc túm lấy cổ áo đối phương, bắt đầu hôn môi.

“Này này, không cần dùng chiêu sắc dụ đó đâu.” Nói thì nói vậy thôi, tay người nào đó cũng vô cùng gấp gáp cởi quần áo của đối phương, chỉ sợ tên kia đổi ý, “Vì trai mà bỏ bê việc học, tôi xem cậu du học kiểu gì được.”

“Cậu có bản lĩnh khiến tôi bỏ bê việc học thì cứ đem ra, đã lên giường rồi thì chẳng phân biệt có còn đi học hay không.”

“…Thôi Ninh Nhạc, tôi xem hôm nay có làm cậu kêu đến chết ngất không!” Hung tợn phun ra một cậu này, tay Triệu Thư Ngôn đỡ lấy đầu đối phương sau đó cả hai cùng ngã xuống giường.

Ngọn gió mát thổi vào phòng vẫn không xua đi được bầu khí nóng bỏng bên trong.

Giường đơn vốn tuy nhỏ, nhưng nếu hai thân thể nằm đè lên nhau cũng sẽ không thấy quá chật. Da thịt ngây ngô quấn quýt vào nhau, tựa như muốn hấp thu toàn bộ sức nóng của đối phương, Tiếng thở dốc cùng thanh âm rên rỉ không cẩn thận phát ra thành tiếng, khiến khoảnh khắc yêu đương càng thêm nhiệt liệt. Căn phòng trong nháy mắt bị dục vọng đốt nóng hừng hực.

Màn che bị gió thổi bay bay, hoa hòe bắt đầu tàn, một mùa xuân nữa lại sắp qua đi.

Thời điểm tắm rửa xong, cũng là lúc Thôi Ninh Nhạc phải vác ba lô nhỏ lên vai chuẩn bị rời đi. Triệu Thư Ngôn ngồi trên giường, ánh mắt dừng lại trên cây hòe ngoài cửa sổ, rồi nói: “Thời gian trôi thật sự nhanh.”

Từ khung cửa sổ này có thể nhìn thấy hoa đào tháng hai, tháng ba, đinh hương tháng tư, hoa hòe tháng năm, một vòng tuần hoàn của các sắc hoa lập đi lập lại.Theo năm tháng, vết tích của sự trưởng thành cũng dần dần rõ rệt, nhưng vì cớ gì hiện tại hay thời trẻ dại vẫn chẳng chút nào khác biệt a?

Dù cho có trốn trong tháp ngà cũng không khiến bọn họ cảm giác an toàn.

Chỉ cần vẫn còn ăn cơm của gia đình, sinh hoạt phí cũng lấy từ nhà, bọn họ sẽ chẳng có cách nào phản kháng lại sắp đặt của người lớn. Theo thời gian, tuổi càng lớn, khao khát tự lực cánh sinh càng thêm mãnh liệt.Nhưng bọn họ vẫn chẳng thể xác định, chính mình có thể hay không, chỉ cần tự lập được, liền triệt để thoát khỏi bóng ma khống chế của bản thân?

Thôi Ninh Nhạc có chút sửng sốt, mãi mới trả lời lại: “Ừm. Còn hai năm nữa…”

Triệu Thư Ngôn không nói tiếp, chỉ nhìn chằm chằm hoa hòe sắp tàn hết, ngay cả thời điểm Thôi Ninh Nhạc khép cửa phòng lại, cậu vẫn không hề quay đầu.

Thôi Ninh Nhạc đi rồi, Triệu Thư Ngôn lập tức chặn toàn bộ cuộc gọi đến, cầm lấy hành lý, trên đường ngồi xe đến sân bay, gọi điện thoại đặt vé đến Tây Tạng.

Tám tiếng đồng hồ sau, Triệu Thư Ngôn đã đặt chân tới địa phương cách Thôi Ninh Nhạc vạn dặm, cao hơn mặt nước biển là bốn ngàn thước.

Cậu chỉ muốn nhớ lại tư vị một thân một mình đã lâu chưa trải qua.

Suốt tám ngày tiếp đó, ngoại trừ một cuộc điện thoại về cho ông lão ở nhà, Triệu Thư Ngôn gần như không liên lạc với ai khác.

Thời điểm Tuần lễ Vàng kết thúc, Lưu Đông chuẩn bị đi vào giấc ngủ để điều chỉnh lại đồng hồ sinh học của mình, ngay tại hành lang rốt cuộc cũng phát hiện ra Nữ vương điện hạ đã biến mất nhiều ngày xuất hiện trở lại. Anh chàng đang hưng phấn định nhào qua chào hỏi, nhưng chợt khựng lại.

Ngoại trừ màu da đã biến đen, dung mạo không chút nào thay đổi, nhưng phong thái so với trước đây lại càng thêm thâm trầm.

Ánh mắt ấy, giống như bầu trời bị phủ đầy mây trong nháy mắt bất ngờ bị xé toạc ra, rồi cả hai cùng chồng chéo lên nhau.

Lưu Đông há hốc miệng, lời nói sắp tuột khỏi quai hàm bị nuốt trở lại, đổi thành: “Nguy rồi, Tây Tạng nhất định là một nơi ma quái.”

Triệu Thư Ngôn cười to, vỗ vỗ vai anh chàng, hỏi thăm chuyến du lịch của hai vị cô nam quả nữ, khiến chàng Lưu đẹp trai lập tức đỏ bừng cả mặt: “Cái gì mà cô nam quả nữ chứ, năm người lận đó! Nữ hộ pháp kia về sau tìm thêm mấy người bạn nữa. Đừng có hiểu lầm! Giữa tụi này chưa phát sinh gì hết á!”

“Này, xem cậu kìa, tiếc nuối hiện đầy mặt rồi.” Triệu Thư Ngôn hung hăng vỗ mặt đối phương, cười nhạo.

Đề tài tiếp tục chuyển sang vài người nữa, Triệu Thư Ngôn cuối cùng cũng trêu người xong, trở lại phòng mình, bắt gặp tên nào đó so với mình về sớm hơn nửa ngày, đang trừng mắt nhìn kẻ tội đồ nào đó ngay cả một tin nhắn cũng không thèm trả lời.

Triệu Thư Ngôn hắc hắc cười, vội vàng móc từ trong hành lý ra một đống đặc sản Tây Tạng đủ mọi thể loại, vì như rượu lúa mì, thịt trâu khô – vì món này suýt chút nữa cậu không được lên máy bay.

Thôi Ninh Nhạc tiếp tục không trả lời.Một tuần, đủ lâu.Không giống như mấy kỳ nghỉ đông hay hè lúc trước, người nào đó vẫn hay nói đùa “Chơi game không thèm để ý cậu”. Lần này, tên kia một chữ cũng không buồn trả lời. Cho dù biết hắn sẽ lo lắng tìm kiếm, một tin nhắn thông báo tình hình cũng chẳng có.

Triệu Thư Ngôn đem đặc sản sắp xếp xong, đặt xuống trước mặt Thôi Ninh Nhạc, sau đó ngồi xuống giường mình, tủm tỉm cười với hắn.

“Ninh Nhạc, đi du học đi.”

Môt câu này, khiến tất cả bất mãn, nghi vấn tan thành mây khói.

Đây cũng là lần đầu tiên Triệu Thư Ngôn được nhìn thấy bộ dáng hoang mang lo sợ của Thôi Ninh Nhạc. Tên kia rõ ràng muốn tỏ ra bình tĩnh, nhưng biểu tình lại như sắp khóc đến nơi. Bàn tay siết chặt giấu trong tay áo, phần lộ ra ngoài hiện rõ gân xanh còn đang giật giật.

Thôi Ninh Nhạc thậm chí không dám mở miệng, chỉ sợ bản thân vừa lên tiếng, sẽ lộ ra tiếng nức nở.

Triệu Thư Ngôn biết lời mình nói có chút bất ngờ, nhưng bản thân vẫn tự cho rằng như vậy rất uyển chuyển không hàm ý nào khác. Cậu vội vàng đi tới, ôm lấy tên Rắn hổ mang đã mất sạch kiên cường mọi ngày, thấp giọng nói: “Cậu phải đi ra ngoài kia, mới có thể hoàn toàn trở thành một Thôi Ninh Nhạc chói mắt. Đừng bởi vì tôi mà buộc chính mình hải ở lại nơi này.Tôi tuyệt đối không chạy mất.Tôi nhất định sẽ ở lại đây chờ cậu, hoặc là cậu cứ ở ngoài đó chờ tôi đi.”

“Cậu… Nói cái này làm chi?” Thật vất vả mới nói được nên lời, thân thể hắn run rẩy càng dữ tợn hơn.

“Thôi Ninh Nhạc, tôi không muốn nhìn thấy bộ dáng khổ sở của cậu như bây giờ. Nếu ở lại nơi này, ngày sau của cậu nhất định vô cùng áp lực, khiến cho chính cậu càng khổ sở hơn.Tôi không muốn trở thành chướng ngại cản đường cậu.”Triệu Thư Ngôn nói.

“…Cậu muốn chia tay tôi sao?”

Triệu Thư Ngôn kinh ngạc: “Hả?”

“Cậu không phải muốn chia tay với tôi sau, cớ gì kêu tôi đi du học?Cậu cho là yêu xa dễ lắm hả?”Thôi Ninh Nhạc trừng đối phương.

“…Mắc gì cứ đi du học liền phải chia tay! Chẳng lẽ không có ngoại lệ được sao? Thôi Ninh Nhạc cậu nói tôi ngốc! Chính cậu mới là tên não ứng nước đó!”Triệu Thư Ngôn nhịn không được hô to gọi nhỏ.

“Không có đăng ký kết hôn, hoặc bất cứ ràng buộc pháp luật nào, chẳng có gì để trói buộc cậu, tôi lấy cái gì để bảo đảm cho tình cảm này? Tôi nếu đã đi phải mất ít nhất năm năm, cậu có thể đợi được sao?”

“Nhất định sẽ đợi được!… A, không đúng! Lão tử cũng không phải tên ngốc, mắc gì không đủ sức kiếm tiền bay qua đó thăm cậu chứ! Dù sao cũng không thật sự ở lại đó lâu dài, tách ra một thời gian thôi mà! Cậu đừng nghĩ tôi hoa tâm vậy chứ?Lão tử chính là mối tình đầu đó, ai như cái tên yêu đương năm bảy lần nhà cậu hả, có tư cách gì nghi ngờ tôi hử?”Nhớ lại nợ cũ, lập tức mắt trừng mày dựng.

“…Tôi chỉ thích duy nhất một thằng con trai là cậu thôi.” Mặt đỏ ửng.

“…Phụt.”

“…Cười quỷ gì! Lô hoa kê chết dẫm này!”

“Cậu muốn gọi tôi là thằng chết dẫm cũng không sao, Thôi Ninh Nhạc đáng yêu của tôi a.”

“Liền ngay ngày mai lão tử lập tức đi du học!”

“Nhớ về sớm một chút, mua đặc sản về cho tôi đó.”

“…Được thôi. Tôi sẽ nhớ kỹ mang về đủ loại comdom cho cậu, mỗi loại một lốc đủ cậu dùng cả đời!”

Trận khắc khẩu càng lúc càng có xu thế chệch hướng không lành mạnh. Triệu Thư Ngôn không chiếm thế thượng phong được bao lâu, thời điểm nọc độc của Rắn hổ mang bắt đầu phóng ra, chíu chíu vài cái, cổ Lô hoa kê lập tức bị tóm.

Kết quả, vẫn là Lô hoa kê đại bại.

Thời điểm Triệu Thư Ngôn thở hổn hển bị đặt dưới thân người nào đó, mặt mũi đỏ bừng, Thôi Ninh Nhạc đem đầu đè lên trán đối phương, khẽ nói một câu: “Cám ơn.”

Cám ơn vì điều gì?

Triệu Thư Ngôn mới không thèm quan tâm, chỉ biết cười, cười đến đắc chí, mặc cho mông đang đau nhức, toàn thân đều là vết cắn, bất kể thanh âm khàn khàn, lại chẳng chút nào ảnh hưởng đến nụ cười sáng lạn ngày ấy.

Một khi tôi hiểu được khi nào phải buông tay cậu ra, chính là vì tôi càng yêu cậu thêm chút nữa.

Đến cuối cùng, sau khi nói được suy nghĩ trong lòng kia, Triệu Thư Ngôn đánh một giấc thật say, tựa như vừa trút được một gánh nặng ngàn cân.

Kết quả vòng chung kết của cuộc thi thiết kế cuối cùng cũng được hội đồng thẩm định công bố. Buổi tối chờ đợi kết quả ấy, Triệu Thư Ngôn vẫn giống như mọi ngày, chơi game đến khi hai mắt díp lại thì nằm vật luôn ra giường.

Ngày hôm sau, cậu cùng Thôi Ninh Nhạc cũng mở nguồn di động đã khóa suốt hai ngày trời.Hai chiếc điện thoại đồng loạt nhận được tin nhắn mới. Tin nhắn trong di động của Triệu Thư Ngôn tương đối ít, cho nên cậu rất nhanh đã đọc đến tin nhắn quan trọng nhất.

Nhìn chằm chằm nội dung hiện trên màn hình, Triệu Thư Ngôn hít một hơi thật sâu, rồi liếc qua Thôi Ninh Nhạc. Tên kia cũng vừa đọc đến tin nhắn kia, đầu tiên là nhíu mày, sau đó bĩu môi, cuối cùng hắn ngẩng đầu, hung tợn liếc người nào đó một cái.

Lô hoa kê nhịn không được lấy tay che miệng, ngăn lại cảm giác muốn phá lên cười, vội vàng đẩy mở cửa phòng, chạy biến ra ngoài, suốt dọc đường lao xuống lầu cười khùng khục không ngùng. Lúc đi ngang qua Phó Hiểu Xuân, cậu lập tức bắt cóc luôn tên nhóc kia, ngơ ngơ ngác ngác theo Nữ vương điện hạ chia sẻ niềm vui.

Thôi Ninh Nhạc nhìn không được mở tung cửa sổ, hướng cái tên vừa lao ra khỏi khu lầu ký túc xá, rống to: “Cười nữa xem, lão tử lập tức lột da cậu!”

“Oa ha ha, lão tử thắng Thôi Ninh Nhạc rồi! Oa ha ha ha ha khục…” Đáp lại hắn là tiếng cười vô cùng ngạo nghễ.

Nhưng đến cuối cùng, một người vì bản thân vì tạm thời không có cớ đi du học mà thầm vui sướng, kẻ kia lại bởi chiến thắng của mình mà đắc ý. Thôi Ninh Nhạc cảm giác, tình hình hiện tại, tính ra tên kia được lời nhiều hơn thì phải.

Loại cảm giác này sau khi chứng kiến một màn phát ‘kẹo mừng’ trong toàn ký túc xá khoa Kiến trúc càng mãnh liệt hơn.

Lưu Đông nhận được ‘kẹo mừng’, đứng tại cửa sổ nơi hành lang, đầu ngẩng bốn mươi lăm độ đón gió, lệ rơi thành dòng: “Trời sinh Du sao còn sinh Lượng, phàm nhân như lão tử ngày nào mới có thể thành tài tử đây, có thể chiếm được tâm của giai nhân!!!!”

Phó Hiểu Xuân thông cảm vỗ vai anh chàng.Thôi Ninh Nhạc cũng đồng cảm vỗ vỗ vai kẻ đáng thương.Triệu Thư Ngôn cũng gia nhập hội đồng cảm, vỗ vai tên nào đó.

“Cút!”Lưu Đông thẹn quá hóa giận.

“Đầu năm nay lưu hành xu hướng Giai nhân và Quái vật, Đông ca yên tâm đi…” Phó Hiểu Xuân đang định an ủi, lại bị Triệu Thư Ngôn phì cười cắt ngang: “Cậu ta mà xứng làm Quái vật sao? Tên này từng tự xưng là Lưu Bá Hổ phong lưu đó, chỗ nào giống Quái vật hử?”

“Ai là Quái vật chứ?!Lão tử tuy rằng so không lại Nữ vương điện hạ, nhưng cũng là loại có mặt mũi nhá!”Lưu Đông giận dữ.

“Mỹ nam kế rốt cuộc có dùng được không vậy?Như thế nào đã qua một tháng trời rồi mà vẫn không thành công chứ?”Triệu Thư Ngôn có chút sốt ruột thay cho anh chàng.

“Nữ hộ pháp mà!Đây có dễ mà công phá được, đã sớm mất hứng thú với tôi rồi đi!”Tuy ngoài miệng là ghét bỏ, nhưng trên mặt vẫn là hy vọng tràn trề.

Triệu Thư Ngôn bắt gặp bộ dáng này của đối phương thì chớp mắt mấy cái, quay đầu ghé vào bên tai Thôi Ninh Nhạc, thấp giọng nói: “Nếu tôi mà ngốc như cậy ta, chắc cậu đã sớm tức giậm hai chân, tự mình chủ động nhỉ?”

Thôi Ninh Nhạc tựa tiếu phi tiếu: Cậu nên cảm thấy tôi còn tính là vô tâm vô phế, mới không bị tên siêu cấp trì độn nhà cậu làm tức chết.”

Nghe xong câu này, Triệu Thư Ngôn vì không được khen tặng liền làm như không nghe thấy, vô sỉ quay đi, nói lảng sang chuyện khác: “Đông ca là trong band chúng ta chính là động vật quý hiếm có thể yêu người khác phái, cho nên chúng ta phải có nghĩa vụ bảo vệ mối tình đầu đáng thương này của cậu ta. Lần này chúng ta phải bận rộn một phen rồi đây.”Cậu chưa từng nghĩ đến xác suất gặp đồng tính lại lớn đến vậy, nếu không biết giữ gìn giống loại thẳng nam, thế giới chẳng phải đảo điên mất sao?

Lưu Đông xoay người lại, nhìn đối phương, hai mắt sáng lên. “Điện hạ, ngài từ khi nào ý thức được nha?”

“Ái khanh, bổn tọa khiến người đợi lâu a.”Tay tiếp tục vỗ vai người bên cạnh.

“Điện hạ…” Hai mắt ngấn lệ.

Thôi Ninh Nhạc rất không phối hợp ngáp một cái.Phó Hiểu Xuân hắt xì một cái, chà chà mớ da gà đang thi nhau nổi lên.

Sau khi khuyên nhủ được vị oán phụ còn muốn đứng lì giữa hành lang trở lại phòng, Triệu Thư Ngôn rốt cuộc mang mớ kẹo mừng còn sót lại, cùng Thôi Ninh Nhạc về lại tổ ấm nho nhỏ của bọn họ.

“Cậu rất vui đi?Ngay cả cái loại chuyện vặt như đánh rắm này cũng muốn nhúng tay.”Thôi Ninh Nhạc hỏi.

Triệu Thư Ngôn ngẩng đầu, lột bỏ giấy gói của thanh chocolate Thụy Sĩ sau đó giơ trước mặt đối phương, “A”, cậu nói như ra lệnh.

Thôi Ninh Nhạc có chút sửng sốt, nhìn người đối diện hồi lâu, sau mới không tình nguyện há miệng, cắn xuống một miếng chocolate Thụy Sĩ béo ngậy kia. Triệu Thư Ngôn cười híp mắt, vô cùng vừa lòng.

Đời trước rốt cuộc hắn đã nợ tên kia cái gì chứ? Để đến đời này bị bộ dáng câu nhân của đối phương kích thích không thôi a?Thôi Ninh Nhạc vừa nhai chocolate vừa phẫn hận nghĩ.

“Hiện tại cho dù cậu muốn du học, cũng chỉ có thể đợi thêm hai năm nữa.Năm sau, phần thưởng của cuộc thi này hình như là tiền mặt đi?”Triệu Thư Ngôn vẫn còn đắc ý, khoanh chân ngồi trên giường, nhếch cao cằm nhìn đối phương.

Thôi Ninh Nhạc ừ hử một tiếng, không trực tiếp trả lời.

“Cho nên chúng ta còn hai năm nữa, Thôi Ninh Nhạc, cậu sợ cái gì hả?Hai năm này, chúng ta đừng sợ gì cả, cậu thích làm gì thì cứ làm, không cần đợi đến khi thời gian cận kề lại thấy hối hận. Tôi nhất định theo cậu nha.”

Lời yêu từ miệng Lô hoa kê vừa quyết liệt lại cuồng vọng.Thôi Ninh Nhạc nghĩ ngợi một hồi, sau cùng nhích người tới, dâng lên đôi môi của mình.

Nụ hôn này, mang theo vị chocolate béo ngậy, an ổn mà yên bình.

Triệu Thư Ngôn vẫn cứ một mực cười như thế, ngạo mạn đón lấy nụ hôn xâm lược vô cùng nồng nhiệt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui