Nghịch Quang Thiếu Niên (Thiếu Niên Đứng Ngược Nắng)

Về sau, Triệu Thư Ngôn mới biết ra Thôi Ninh Nhạc đã ném lại không biết bao nhiêu công việc ở trường, đội tuyết chạy sang đây. Nhưng chút áy náy đó cũng không đủ để cậu buông tay người kia.

Thật sự muốn ở trước mặt giáo sư phụ trách, cùng người qua kẻ lại trong sân bay, không lo lắng mà cầm chặt tay đối phương. Nhưng từ đầu mãi đến trước cửa đăng ký, Thôi Ninh Nhạc đều cố ý tránh đi tiếp xúc thân thể với cậu.

Có đôi lần, Triệu Thư Ngôn suýt chút nữa thì phát giận, không thèm quan tâm gì bắt lấy tay hắn lôi kéo. Nhưng Thôi Ninh Nhạc lại ngước mặt nhìn thẳng vào mắt cậu: “Cậu còn không chịu ở bên kia ngoan ngoãn đợi tôi. Ở bên này, tôi sao có thể yên tâm phấn đấu đây hả?”

Lời nói này chẳng khác nào đôi vợ chồng lúc biệt ly, tiễn người ra chiến trường.

Triệu Thư Ngôn ngẩn người, chút không cam lòng sót lại bỗng chốc bay biến, nụ cười tươi tắn dần dần lộ ra: “Sai rồi, là tôi ở bên kia cùng phấn đấu mới đúng. Đợi tôi thăng quan tiến chức, cậu trở về có thể tha hồ hưởng lộc.”

Thôi Ninh Nhạc thật không muốn nghĩ nhiều mà bắt lấy gương mặt người nào đó, hung hăng hôn xuống.

Có điều, cả hai đều là đàn ông con trai. Trong cái xã hội nơi mà đồng tính luyến ái còn chưa hoàn toàn nhận được khoan dung, bọn họ chỉ có thể đứng sóng vai nhau, mãi đến khi người kia lên máy bay, cũng không thể nói gì quá mức ‘lãng mạn’ ngoài một câu tạm biệt.

Thôi Ninh Nhạc sụt sịt mũi.

Bước chân rời khỏi sân bay lại thêm gấp gáp.

Khăn quàng cổ hoàn toàn che đi nửa khuôn mặt, nhưng vẫn như trước ngăn không được nước mắt lăn dài.

Triệu Thư Ngôn a, cậu không biết đâu, đàn ông con trai cũng sẽ khóc, sẽ khóc đó.

Lễ Giáng Sinh đối với người Trung Quốc không phải dịp gì quá đặc biệt, nếu không phải trên đường lớn vì muốn xúc tiến tiêu thụ mà trang trí đủ sắc màu mang phong cách của dịp lễ này, chỉ sợ cũng không có mấy người sẽ nhớ đến nó.

Phó Hiểu Xuân phát hiện sau khi sư phụ mình theo giáo sư phụ trách từ Mỹ trở về cứ mãi rầu rĩ không vui, đành hy sinh mấy tấm vé trượt tuyết, giật giây đối phương tìm nơi giải sầu.

Nữ vương điện hạ đang vùi đầu chơi giame, chỉ hơi hơi ngẩng lên, ném ra một cái liếc mắt: “Không cần, ai thèm chạy tới xem tình nhân mấy người anh anh em em chứ?”Lại tiếp tục cắm mặt vào game.

Phó Hiểu Xuân nóng nảy: “Tớ thề, tuyệt đối không anh em gì hết. Ngài theo tụi này đi giải sầu nha nha!”Huống hồ, cậu ta cùng Trần Lăng có bao giờ ở trước mặt bọn họ biểu hiện ngọt ngào thái quá đâu chứ?

“Không đi, các người bình thường tránh tránh né né ánh mắt mọi người, lúc ngọt không cần ngọt, bình thường nhìn như chẳng có cảm xúc gì hết.Nếu không nhờ tôi chỉ cần canh đúng thời điểm mấu chốt kích thích một phát, các người suốt đời định giữ hoài cái kiểu quân tử chi giao, đạm như thủy đi?”

“Hử?” Phó Hiểu Xuân chớp chớp mắt, “Tụi này… Sao chứ…”

“Cậu và Trần Lăng cũng đều hơn hai ba rồi, như thế nào còn không thấy yêu đương nồng nhiệt gì hết á?” Con người ngồi xếp bằng trên giường, vốn đang hừng hực khí thế chém cương thi, thế mà lại bắt đầu khơi ra vấn đề hết sức thâm ảo.

“Cái gì mà yêu đương nồng nhiệt! Tụi này không có…”Phó Hiểu Xuân muốn phản bác, nhưng lời tới bên miệng lại chẳng biết dùng từ gì cho thích hợp, chỉ có thể bĩu bĩu môi, không cam lòng nuốt xuống.

Đúng lúc này, Triệu Thư Ngôn ngẩng đầu nhìn đối phương, trên mặt bày ra biểu tình trêu tức chờ đợi câu trả lời.

Phó Hiểu Xuân càng muốn phản bác lại, nhưng vẫn như trước không tìm được lời nào để nói.

Đợi một hồi lâu, Thỏ con rốt cuộc mới mở miệng: “Cậu bị Boss Cương thi chém chết rồi kìa.”

“A a a a…Lão tử còn chưa có lưu màn trước!”

Người nào đó tức giận cầm vé bỏ đi, bọn này quyết định đi một mình a, miễn cần cậu đến nhóm lửa, hóng chuyện.

Từng là một đứa nhỏ lớn lên thuận buồm xuôi gió. Ra đời va vấp, ngả vài lần, đau mấy bận, dần dần, chính mình cũng biết phải phủ thêm áo khoác, thu hồi cái đuôi, như thế nào chống đỡ với những tập kích bất ngờ.

Phó Hiểu Xuân tự nhận bản thân không phải đứa trẻ trưởng thành nhà kính, nhưng mãi đến khi gặp được đám người Triệu Thư Ngôn, cậu chàng mới phát hiện chính mình từ trước đến giờ luôn được bảo bọc trong những vòng tay ấm áp, mềm mại. Thế giới tốt đẹp thật đấy, nhưng cũng vô cùng đáng sợ. Bởi vì thế giới hoàn mỹ ấy không có khả năng tồn tại mãi mãi, nhất là một người để cho bản thân từ Thiên đàng rơi thẳng vào địa ngục, tuyệt đối sẽ tan xương nát thịt.

Cậu ta thật sự may mắn khi đúng vào lúc tự thân phải đối mặt với hiện thực khốc liệt lại gặp được một đám người kiên cường như vậy. Bốn năm qua, cậu học được cách, mặc kệ có bị kẻ khác thẳng tay chỉ vào mũi gọi mình là ẻo lả, cũng có thể dùng biểu tình ngạo mạn, đáp lại bằng sự khinh thường.

Cũng vì thế, Phó Hiểu Xuân cảm thấy chính mình cùng Trần Lăng vẫn kém nhau thật xa.

Trái ngược với thân thế Thái tử gia của ông trùm bất động sản, gia cảnh Trần Lăng vô cùng bình thường. Bằng cấp bình thường, bối cảnh tầm thường, chỉ có những điều người kia trải qua mới có thể xem như đặc biệt.

Vì muốn sửa đúng tính hướng của mình, năm mười bảy tuổi, Trần Lăng bắt đầu bằng công việc của một bartender trong quán bar.Vốn tưởng rằng, thông qua công việc tiếp xúc càng gần với rượu cùng đàn bà liền có thể quay về đường ngay nẻo chính.Ai ngờ rằng, sau hai tháng làm việc, chính mình bị một người đàn ông đưa vào khách sạn.

Nhưng y chưa từng hết hy vọng. Cặp kè cùng người đàn ông kia hai tháng rồi chia tay, sau đó lại chạy đi tìm một cô gái nhỏ nhắn đáng yêu, cuối cùng mới biết bản thân vô phương cứu chữa.

Sau đó, Trần Lăng chuyển vào làm bartender cho một gay bar.Từ đó về sau, vì chứng minh rằng bản thân không dễ dàng yêu thương đàn ông, y chưa từng có bạn trai cố định.

Người mà y thật sự thích, chỉ có vị bạn trai cũ kia. Người đàn ông đó dành cho y hết thảy những thứ tốt nhất, còn có một hy vọng mơ hồ.

Nghe lại câu chuyện xưa cẩu huyết ngày ấy, Phó Hiểu Xuân nhận ra Trần Lăng kỳ thực không phải phiên bản nam của nhân vật nữ trong kịch Quỳnh Dao. Y thật vất vả mới yêu thương một người, nhưng cuối cùng lại là một tên khốn nạn, đơn giản thế thôi. Đúng vào thời điểm thê thảm nhất của mình, y gặp được  Triệu Thư Ngôn vô tâm vô phế, đúng dịp muốn đẩy mạnh tiêu thụ cậu đồ đệ nhà mình. Xui xẻo thay, bọn họ liền thành một đôi.

Phó Hiểu Xuân lúc ban đầu cũng chưa hoàn toàn thích ứng ngay, luôn cảm giác không được tự nhiên, khách khí, rồi ái muôi, cuối cùng trải qua một mớ trắc trở, sự cố, mới xem như lưỡng tình tương duyệt.

Ngay cả Phó Hiểu Xuân cũng không nhớ được từ khi nào bọn họ mới thật sự xác định rõ ràng mối quan hệ này. Tốn không biết bao nhiêu công sức, lằn ranh yêu đương vẫn nhập nhằng không rõ.

“Anh thích em thật sao?”Chình mình từng hỏi Trần Lăng như vậy, mà đối phương lại ngẩn người, sau một hồi mới gật đầu.

Qua thật lâu sau, cậu ta hỏi lại: “Anh yêu em chứ?”Lúc này, Trần Lăng nhìn người đối diện, mỉm cười gật đầu.

Lại rất lâu nữa, cậu ta hỏi thêm lần nữa: “Anh yêu em không?” Trần Lăng cúi đầu, cầm tay người yêu, nhẹ nhàng hôn lên môi thân ái.

Phó Hiểu Hiểu Xuân chỉ hỏi đúng ba lần ấy.Từ đó về sau, cậu ta không hỏi thêm nữa. Mà ba câu hỏi ấy, theo bọn họ suốt quãng đường ba năm này.

Nếu không có sự kiện cao lên kia, có lẽ Phó Hiểu Xuân sẽ chẳng mang ý niệm phản công kia trong đầu.

Một lần không cẩn thận nhìn thấy trong ba lô của Hứa mỹ nhân quyển tiểu thuyết có tên ‘Phản công đi!’, cậu ta mới biết được thì ra trong thế giới của đồng chí còn tồn tại một từ ‘phản công’.

Cậu ta thầm đem chính mình cùng Nữ vương điện hạ so sánh.Nhưng vô luận là hình dáng, kích cỡ hình như đều nhỏ hơn một chút.

Sau đó, cậu ta lại đem bản thân so với Kỵ sĩ đại nhân.Hự, nhìn như lại càng nhỏ hơn một phần.

Nghe nói hai người bọn họ đều có kinh nghiệm phản công. Mà dựa theo thân thủ cùng thể trạng, bạn học Phó Hiểu Xuân gần như không đủ yêu cầu cho thao tác này.

Cậu ta thật sự mất nửa ngày uể oải.Kỹ thuật của Trần Lăng không phải không tốt, thậm chí đối với cậu trai nhỏ ngây thơ Phó Hiểu Xuân dường như còn quá là nâng niu.Nhưng vừa nghĩ đến những kỹ thuật nào vốn là từ người nào đó học được, trong lòng cậu trai nhỏ ngây thơ lại hất đổ bình dấm chua, mũi bắt đầu chua xót.Mùi dấm thì nồng nặc bốn phía.

Cho nên, Thỏ con liền chạy đi tìm sư phụ nhà mình – chính là tên xử nam thuộc tính trạch, thương lượng nên giải quyết vấn đề này ra sao.

Vấn đề được nêu lên như thế này: “Xin hỏi làm sao để không chế một tên đàn ông chết tiệt, thể trạng cùng khí thế đều hơn hẳn mình?”

Trạch nam đang đánh CS không thèm quay đầu: “Đầu tiên phải biết dùng kế, tiếp theo đó dựa vào việc rèn luyện khí thế cùng thể trạng của bản thân. Đến lúc chính diện giao phong, liên tục dựa vào hai phương diện này mà đả kích đối phương, dần dần đạt đến hiệu quả mong muốn, đập tan địa vị của y.”

“Kế gì nha?”Đây mới là điểm mấu chốt.

“Mỹ nhân kế không thành thì dùng thuốc thôi tình, hoặc mượn dao giết người, vân vân, nhập gia tùy tục, tùy đối tượng mà thay đổi…Tên chết tiệt kia khi dễ cậu sao?” Đặt bom nổ tung một đám người, tên nào đó rốt cuộc cũng quay đầu lại, vẻ mặt hung hăng muốn đi xử người.

Thỏ con vội vàng lắc đầu: “Không có ai hết, không có ai hết!”

“Được rồi, Bất qua, tôi cảm thấy, cậu chỉ có thể duy nhất sử dụng mưu kế mà thôi, trừ phi cậu hai mươi hai rồi mà có thể lần thứ hai cao thêm…”Triệu Thư Ngôn cười ác liệt.

Bốn tháng sau câu nói kia, Thỏ con mỗi ngày đều uống sữa cùng tập thể thao, cuối cùng cao thêm ba cm. Người nào đó sớm quen câu tuyên bố của mình, sợ hãi than thở vì tên kia có thể cao thêm lần nữa, mạnh mẽ yêu cầu đối phương đi đăng ký làm đại diện quảng cáo cho thương hiệu giày tăng chiều cao.

Thỏ con hút hút sữa trong hộp tiếp tục dốc lòng nghiên cứu phương pháp nâng cao khí thế của bản thân.

Cho nên đến lượt Trần Lăng bắt đầu phiền não.

Thời gian bọn họ gặp mặt không tính là nhiều.Bình thường, thời điểm y được nghĩ, Phó Hiểu Xuân lại hay vì bài vở quá nhiều hoặc chương trình học bận rộn mà không thể dứt ra.Một tháng nhiều khi chỉ gặp nhau được bốn năm lần mà thôi.Vì thời gian đặc biệt quý, hai người bình thường đều là nhanh chóng tiến vào trạng thái rồi bắt đầu làm.

Nhưng hiện tại, trong đầu người nào đó lại mang theo ý nghĩ khác, quá trình áp đảo, xé mở, nhai nuốt trở nên phức tạp hơn, nội việc thuyết phục đối phương ngoan ngoãn cho mình ăn cũng mất nhiều sức hơn.

Trần Lăng mãi đến khi bị đối phương áp đảo xuống giường, rốt cuộc mới biết được phát sinh vấn đề gì.

“Thể trạng không thích hợp.”Chật vật dịch người, Trần Lăng ý đồ giành lại vị trí của mình.

“Em đã cao lên rồi.”Phó Hiểu Xuân nhếch mép cười.

“Cả người gầy trơ xương, ngoài việc cao lên thì những phương diện khác đều như cũ, hoàn toàn không có tính áp đảo.”

“Cấu tạo xương em vốn mảnh nhỏ, không thành vấn đề.”

“…Vì cái gì lại đòi phản công?”

“Bởi vì…Vì em cũng là đàn ông mà.”Cậu chàng hơi hếch cằm, có lấy hết khí phách ra trả lời.Nét cười này, cả ngữ khí nữa, liếc qua đều biết là học được từ người nào.

Trần Lăng quần áo xốc xếch, bỗng nhiên cảm giác chính mình hình như đã không còn thói quen của một 0.5 nữa.“…Cho anh thời gian thích ứng với sự thay đổi của em được không?” Người kia bình thường giống như con thỏ chỉ biết ăn củ cải, trong nháy mắt chợt biến thành con thỏ biết cắn người. Thay đổi này từ sớm đã manh nha phát tín hiệu, nhưng dù sao y cũng là người trong cuộc, như thế nào có thể nhanh chóng thích ứng được đây?

“Không cho.Bỏ lỡ cơ hội lần này, em mới không phải tên ngốc.” Thỏ con hừ hừ một tiếng, một tay bắt đầu tự cởi quần áo của mình. Trần Lăng định nhân cơ hội này giãy ra, nhưng tên kia lại hô to: “Anh còn động đậy nữa, em lập tức làm anh đó!”

Trần Lăng ngây người.

Thỏ con cũng đỏ mặt, nhưng vẫn tiếp tục cởi ra khóa quần, ngoài miệng dỗ dành: “Anh cho em làm một lần, một lần thôi mà. Sư phụ nếu biết em không có chí tiến thủ như vậy, nhất định sẽ cười nhạo em.Em cũng là đàn ông mà, em cũng muốn ôm người yêu của mình a.”

“…Em làm từ từ một chút chứ…”Trần Lăng chỉ có thể đầu đầy hắc tuyến, đáp lời.

“Ừm! Không thành vấn đề!” Lập tức cười vô cùng sáng lạn.

“Em…Không hiểu thì hỏi đó.”Tiếp tục hắc tuyến đề nghị giúp sức.

“Được…Khoá quần anh sao mở khó quá vậy!”

…Được rồi, tôi đây tự thân mở ra giúp ngài là được chứ gì?“…Em biết KY để ở đâu rồi chứ?”

“Em có cầm sẵn nè.Điện hạ tặng em đến hai tuýp lận đó.”

…“Cậu ta biết rồi hả?”Khí lực kinh ngạc cũng chẳng có.Trần Lăng hai mắt trắng dã.

“Không có.Em chỉ nói với cậu ta mình dùng hết rồi.”Mặt lại đỏ.

“…Trăm ngàn, trăm ngàn lần… Đừng có nói với Triệu Thư Ngôn đó.”Đây là thỉnh cầu duy nhất của y trước khi nạp mạng.

Thỏ con vô cùng trịnh trọng gật đầu cam đoan. Đáng tiếc, đáng tiếc thay…

Đáng tiếc thay anh bạn Trần Lăng, nếu không phải bộ dáng đi đường của anh khiến bạn trẻ Triệu Thư Ngôn phát hiện, cái tên Nữ vương điện hạ vô tâm vô phế cũng sẽ không cười đến trật khớp hàm.

“Đây sẽ là một lần duy nhất, hay chỉ mới là bắt đầu nha?” Tên mất nết cười đến thanh âm run rẩy, khơi ra vấn đề mới.

Trần Lăng sắc mặt mất tự nhiên. Phó Hiểu Xuân giành phần trả lời trước: “Vế sau.”

“…Nếu anh kiên trừ theo vế trước, em tính thế nào?” Trần Lăng nghiến răng.

“Trên đời này không có tình yêu một đường không thay đổi, thêm một chút dấm chua mới có hương vị nha.” Triệu Thư Ngôn nói ra lời thấm thía, vỗ vai y an ủi: “Ví như tôi hiện tại này, bỏ thêm bột khổ qua, ăn thật sự ngon nha.”

Hai người còn lại sửng sốt, bỗng nhiên phát hiện ẩn dưới nét cười kia là vẻ mệt mỏi không thôi.

Nỗi nhớ phải kiềm nén so với từng nhát dao lóc thịt còn muốn đau đớn hơn.

Khoảng cách năm năm, đủ một bàn tay, mà cảm giác dài vô cùng tận, như chính mình đang ở trên hoang đảo, từng ngày từng ngày khắc một vạch lên vách đá, mãi mà không thấy đích cuối.

Thân ái, bên cậu vẫn ổn chứ?

Gần đây có học được cái gì hay ho không? Tôi bên này tất cả đều suôn sẻ, luận văn Lịch sử kiến trúc đã gần hoàn thành rồi.

Tôi rất nhớ cậu.

Tôi phải đi ngủ rồi.

Tặng cậu một nụ hôn ngọt ngào trước khi đi ngủ này.

By Thư Ngôn.

“…”

“…”

“Cậu viết sao?”

“…Ừm… A…Xem là vậy đi.”

“Viết không tồi nha. Đơn giản đánh vào chỗ hiểm, từ ngữ gẫy gọn, ngọt ngào, động lòng người.”

“…Ninh Nhạc cũng nhắn lại rồi.” Đầu hơi cúi thấp.

“Cậu xem chưa?Muốn tôi đọc cho cậu nghe không?”Người nào đó cười thật ôn nhu.

“Không, không cần đâu!Đêm này tụi này sẽ gặp trên mạng!”Đối phương vội vàng ngẩng đầu từ chối.

Triệu Thư Ngôn mũi phì phì ra khí.Phó Hiểu Xuân lập tức cả người thẳng tắp.

“Chờ đó, cậu mà nói tiếp nữa, rửa cổ đợi tôi xử lý nha.”Nữ vương điện hạ che lại laptop, nghênh ngang rời đi.

Phó Hiểu Xuân nhìn theo thân ảnh thong dài kia, mũi chợt thấy chua xót.

Đây đã là mùa hè thứ hai.

Tin nhắn của Thôi Ninh Nhạc cứ ba ngày một cái, nhiều hơn thì chẳng biết nói gì nữa, thiếu đi lại mơ hồ cảm giác không ổn.

Chỉ là gần đây Triệu Thư Ngôn vội vàng ứng phó với công việc do giáo sư phụ trách giao, liên tục năm ngày không có thời gian trả lời tin nhắn. Thôi Ninh Nhạc bên kia gửi qua hai tin hỏi thăm tình hình, đúng lúc Phó Hiểu Xuân mượn máy thì đọc được, liền không nhịn được nhiều chuyện trả lời thay người nào đó một chút.

Vì cái gì không chịu gọi điện nha?Phó Hiểu Xuân không nhịn được hỏi tới.

Bởi vì thời điểm tên kia rảnh rỗi thì tôi đều rất bận. Đợi đến lúc bên này tôi có thời gian, đối phương lại đầu tắt mặt tối.Triệu Thư Ngôn thành thật khai báo.Huống chi nghe tiếng mà không thể gặp người, loại cảm giác này rất khó chịu.

Đồng chí Phó Hiểu Xuân vẫn trường kỳ theo đuổi nhiệm vụ giám hộ tình cảm của Nữ vương nhà mình, nhìn đến tin nhắn của Thôi Ninh Nhạc, tựa chừng còn có thể tưởng tượng được bộ dáng nhíu mày của đối phương, nhịn không được lại nhắn thêm ít câu nữa.

Mang máy tính trở lại ký túc xá, Triệu Thư Ngôn trực tiếp nằm ngửa trên giường, bắt đầu trả lời tin nhắn của Thôi Ninh Nhạc. Nhìn đi nhìn lại, người nào đó không nhịn được lại nở nụ cười.

Tên chết tiệt, hai năm rồi, mùa hè năm đó tên ấy rời đi, đến bây giờ, ước chừng đã hai năm rồi. Người kia rốt cuộc cũng chịu về thăm người thân.

Đợi đến tận hai năm, cậu mới dành dụm đủ tiền mua một tấm vé máy bay quay về sao? Cậu đáp lại một câu như vậy, sau đó nhấn nút gửi đi.

Đối với kẻ bận rộn, thời gian hai năm cũng ngắn ngủi như một vòng của đèn kéo quân.Nhưng chỉ cần một ngày bỏ ra một ngày rảnh rỗi, nỗi nhớ mong lại dài triền miên không thể tưởng được.

Thôi Ninh Nhạc kể cho Triệu Thư Ngôn nước Mỹ có biết bao nhiêu mê hoặc, giấc mơ nước Mỹ tuyệt vời thế nào.Nhưng đến cuối cùng, hắn chốt lại chỉ bằng một câu, “Tôi sẽ trở lại”.

Triệu Thư Ngôn cũng tin tưởng người kia sẽ quay lại, nhưng đã qua hai năm, thế giới xung quanh là những bộ phim điện ảnh không dứt, đủ mọi loại thăng trầm. Giống như một lần trên giảng đường, cậu nghe được một vị giáo sư tóc trắng xóa từng nói: “Cuộc sống tốt đẹp cùng hết thảy đau khổ đều sẽ theo thời gian trôi qua, không ngừng biến đổi.”

Thời gian có thể thay đổi bao nhiên con người từng yêu say đắm? Khoảng cách có thể chia xa bao nhiêu mối tình day dứt khôn nguôi?

Có khi chỉ cần trong khoảnh khắc nuốt một ngụm nước miệng, đối phương đã nhất kiến chung tình, yêu thương kẻ khác. Đôi khi tình yêu cần đến những cái ôm để giữ ấm, nếu không có hơi ấm ấy như thế nào có thể giữ gìn nó dài lâu đây?

Triệu Thư Ngôn không lo được lo mất, nhưng chỉ cần bất cứ điều gì liên quan đến yêu đương lọt vào trong mắt cậu, có khi chỉ là một con bọ rùa be bé, lại bất giác cảm thấy ganh tỵ không thôi.

Nhưng đây rốt cuộc cũng chỉ là ngờ vực nhật thời, đến cuối cùng vẫn muốn ôm người kia hung hăng yêu thương một trận.

Nhìn thời gian máy bay hạ cánh, Triệu Thư Ngôn quyết định đến sớm nửa tiếng đồng hộ. Dù bề ngoài làm bộ không có gì quan trọng, nhưng gần đến giờ xuất phát, người nào đó vẫn đặc biệt chăm chút quần áo một phen.

Mặt mũi, tướng mạo của cậu vẫn luốn khiến người khác chú ý, lại thêm một đôi mắt giống như sói nhìn chằm chằm cửa ra, khiến cho bất cứ cô gái nào từ trong đó đi ra đều bất giác đỏ mặt, hoàn toàn không ý thức được Nữ vương điện hạ chỉ là phiền không muốn liên tục xem bảng thông báo điện tử.

Mãi đến lúc người nào đó kéo theo hành lý đi đến, Triệu Thư Ngôn mới suýt nữa thì hô thành tiếng, sau nghẹn mất nửa ngày, cuối cùng mới mất tự nhiên làm bộ phất tay.

Thôi Ninh Nhạc vừa nhìn thấy liền nở nụ cười.

Triệu Thư Ngôn hoàn toàn không biết khuôn mặt đỏ như trứng hồng đào của mình đáng yêu cỡ nào.

Hai người cách một cái rào chắn mắt đi mày lại hồi lâu. Thôi Ninh Nhạc còn chưa kịp đem hành lý chất lên xe đẩy, một thanh âm liền cắt ngang đợt sóng ngầm đang chực trào của hai người họ.

“Ninh Nhạc.”Thanh âm trầm thấp lại rất có uy.Đó là tiếng gọi của một ông lão khoảng sáu mươi tuổi. Ông lão dáng người thắng tắp, áo sơ mi trắng ngay ngắn chỉn chu, từ đầu đến chân sạch sẽ chỉnh tề không thể hơn được nữa. Người nọ đứng cách đó không xa, phía sau còn có hai vị nữa như là cấp dưới.

Biểu tình Thôi Ninh Nhạc lập tức cứng ngắc.

Triệu Thư Ngôn cũng ngẩn người, giống như phát giác điều gì đó, sắc mặt càng lúc càng xấu.

“Chúng ta trước về thẳng nhà a.” Ông lão không phát hiện ra sự tồn tại của Triệu Thư Ngôn, hướng vị cấp dưới phía sau gật gật đầu, sau đó đối phương nhanh chóng đi tới, giúp Thôi Ninh Nhạc mang hành lý.

“Mẹ con báo cho ông biết đại khái thời gian con sẽ về đó, ông liền đi tra cứu số hiệu máy bay, thuận đường ghé qua đây rước con. Xe đang chờ bên ngoài, chúng ta đi thôi.”Ông lão nói với cậu cháu trai.

Thôi Ninh Nhạc không hề mỉm cười.

Nếu cứ như vậy mà đi, có lẽ hắn sẽ hối hận thật lâu.Nhưng bản thân sao có thể mang người mình yêu thương nhất cùng đi đây?

Thôi Ninh Nhạc trong đầu rối như nùi, sự xuất hiện của ông cụ khiến hắn trở tay không kịp. Mà bóng ma trong lòng lại khiến hắn nhất thời không biết làm thế nào, chỉ có thể đứng chết trân tại chỗ, không cách nào nhúc nhích được.

Triệu Thư Ngôn cũng hoàn toàn trống rống, nhưng thân thể lại bất giác tiêu sái tiến lên, mở miệng nói: “Ninh Nhạc, tôi ghé đón cậu nè.”

Nói xong, cả người giống như có một cái pít tông bị rút đi, toàn bộ sức lực như cơn hồng thủy đánh úp tới. Giảm xóc vài giây, Triệu Thư Ngôn lập tức lộ ra nụ cười vô hại: “Cậu từng báo với tôi sẽ đáp chuyến bay hôm nay, thế nên tôi liền ghé đón cậu. Cậu xem, tôi thật sự đến rồi ha?Hôm nay cậu nhất định phải mời cơm tôi đó.”

Thôi Ninh Nhạc sửng sốt mất hai giây, sau đó nhanh chóng phản ứng lại: “Mời khách, đương nhiên phải mời khách rồi. Vừa lúc ghé nhà tôi nhé, để tôi mời cậu ăn tiệc nhà tôi.” Nói xong, hắn cũng cho đối phương một khuôn mặt tươi cười, biểu lộ tình cảm anh em thắm thiết.

Thôi lão gia hết nhìn hắn, lại quay qua cậu thanh niên xinh đẹp mà xa lại, sau đó hỏi Triệu Thư Ngôn: “Cậu là bạn của nó?”

Triệu Thư Ngôn gật đầu, nét cười có xen chút lo lắng: “Chào ông, cháu là Triệu Thư Ngôn, bạn đại học của Ninh Nhạc.”

“À…” Ông lão đánh giá cậu một cái, mặt không đổi sắc nói tiếp: “Chúng ta lái xe đến đây, cậu cũng đi theo nhé. Ninh Nhạc vừa mới trở lại, mọi người trong nhà đều muốn gặp nó. Cậu nếu đã tới đón nó, vậy cùng chúng ta ăn bữa cơm đi.”

“Vậy cháu liền không khách khí.Thật lâu lắm rồi mới gặp lại Ninh Nhạc, mấy anh em đều nhớ cậu ta đến hỏng.”Sợ giấu đầu lòi đuôi, trong bụng quay hết một vòng mới dám nói ra, bất quá, phản ứng vẫn khá nhanh nhẹn.

Thôi lão gia gật đầu, xoay người đi đằng trước, Thôi Ninh Nhạc đi theo phía sau, hướng Triệu Thư Ngôn chớp chớp mắt. Triệu Thư Ngôn đảo mắt một cái, tay phải giấu ra sau lưng, cho hắn một chữ V.

Thôi Ninh Nhạc cũng rút tay trái ra sau lưng, làm một cái tương tự.

Ngay cả khi không nói lời nào, sóng ngầm cũng có thể khởi động, đây vốn là một loại vui sướng không lời.Triệu Thư Ngôn xoat đầu qua một bên, khóe miệng len lén khóe thành nét cười. Bên kia, một tên khác cũng liều mạng ho khan vài tiếng mới miễn cưỡng ép xuống độ cong nơi khóe miệng.

Đủ can đảm để yêu thương người này chính là một điều tuyệt diệu.

Khoảng cách ba thước mà thôi, bọn họ không hẹn cùng nghĩ như vậy.

Bầu không khí yêu thương nóng bỏng giữa bọn họ dù qua vài năm cũng chưa từng thay đổi. Triệu Thư Ngôn ngồi trong xe, trong đầu toàn liên tưởng đến những cảnh tượng yêu đương vụng trộm, gần như không lúc nào rỗi rãi, thoải mái để ngắm nghía khung cảnh xung quanh.

Tầm mắt Thôi Ninh Nhạc luyến tiếc rời khỏi gương mặt nhìn theo góc độ nào cũng thấy xinh đẹp. Vì để ông lão kia không nghi ngờ, hắn đôi khi vẫn nhắc tới những người bạn khác ngoài đối phương, ví như Lưu Đông và Phó Hiểu Xuân.

Thật ra, chuyện này đã được sắp xếp kỹ lưỡng qua email trước. Triệu Thư Ngôn không yên lòng, vừa trả lời vừa len lén thăm dò ông lão ngồi phía trước, trong lòng không ngừng tự hỏi: Mình có để lộ ra dấu vết gì không? Hay là nói, ông lão kia kỳ thực cũng sẽ không tức đến mức sùi bọt mép mà phản đối đi?

Trong lòng người nào đó đánh trống thùng thùng, nghĩ đến cuối, cũng chỉ có thể quay sang Thôi Ninh Nhạc liếc một cái, dùng ánh mắt dò hỏi.

Đối phương bất đắc dĩ ném trả cậu một ánh mắt bất đắc dĩ cùng nụ cười méo xẹo.

Hừ. Chưa thử qua thì biết thế nào? Nghé con không sợ hổ như đồng chí Triệu Thư Ngôn bĩu môi, thật lòng muốn ngay lập tức ở đây ngả bài với ông lão kia. Bất quá, cậu chỉ dám tưởng tượng ra mà thôi. Một khi bão tuyết nổi lên, bản thân dính tai vạ còn không nói, chỉ sợ Thôi Ninh Nhạc thật vất vả mới được về một chuyến, hoặc sẽ bị bắt ngây ngốc trong nhà, hoặc càng không xong là cơ hội từ này về sau muốn gặp mặt cũng hoàn toàn chấm dứt.

Cậu mới không thèm vì chứng minh sự dũng cảm của mình mà thương tổn người bản thân yêu nhất.

Xe dừng dưới nhà, ông lão vẫn chưa chịu xuống xe. Triệu Thư Ngôn giúp đỡ chuyển hành lý của Thôi Ninh Nhạc xuống.“Đã lâu không ghé qua đây, chẳng biết Lạp Bố và Lạp Bỉ thế nào rồi.Cậu mỉm cười, quay nhìn sườn mặt của Thôi lão gia, vừa vặn chạm phải tầm mắt đối phương. Người kia hiểu ra đang hỏi chính mình, gật đầu: “…Ừm, không tệ, giao cho bảo mẫu nuôi đấy.”

Thôi lão gia phỏng chừng không đoán được người thanh niên kia lại đặt câu hỏi với mình, càng chẳng ngờ đến đối phương vậy mà đã từng đến nơi này.

Thời điểm lên lầu, Triệu Thư Ngôn ghé vào bên tai Thôi Ninh Nhạc, nhẹ giọng nói: “Ông ấy nếu biết nụ hôn đầu của tôi bị cậu đoạt mất ngay tại chỗ này, tim nhất định chịu không nổi đi?”

Thôi Ninh Nhạc vốn đang vì quá khẩn trương mà im lặng, cuối cùng cũng cười khẽ một cái, ghé vào bên tai người kia trả lời: “Thật ra… Đó cũng không phải nụ hôn đầu của người nào đó nha.”

“Ai hả?” Người nào đó sợ hãi kêu thành tiếng, vội vàng thấp giọng hỏi lại: “Sao lại không phải hả, lần đó là cậu lần đầu hôn tôi, cũng không tính là hôn nữa! Cùng lắm thì…”

“Cho dù kia không phải thì cậu đã sớm mất nụ hôn đầu rồi.”Thôi Ninh Nhạc tốt bụng nói ra chân tường.

“…Không phải, vậy nó mất đi lúc nào?!”

Thôi Ninh Nhạc nhìn cậu mỉm cười, ngón trỏ chỉ lên miệng của mình.

Triệu Thư Ngôn trừng mắt nhìn hắn, “Cậu dám ăn vụng mấy lần trước đó rồi hả?”

“Không nhiều lắm mà.” Thôi Ninh Nhạc cũng không định giấu giếm, “Đại khái thì năm sáu bảy tám chín gì đó…”

“…Phải đếm tới năm sau hả?”

“Nếu vậy thì môi cậu đã sớm thâm tím từ lâu.”

Triệu Thư Ngôn mi mắt híp thành một đường, đem hành lý ném trả cho đối phương: “Tự xách đi. Cái tên sắc ma này.”

Thôi Ninh Nhạc cười cười, dùng ánh mắt hất về phía ông lão đôi khi sẽ quay đầu một lần kia: “Cậu ném được sao? Anh em tốt của tôi à.”

“…Thật đúng là bà già ngồi góc tường húp cháo.” Người nào đó thấp giọng mắng.

“Ý gì hả?”Hai năm không gặp, độc mồm độc miệng cũng thăng cấp rồi?

“Mặt dày, vô sỉ, hạ lưu… Ti bỉ, vô sỉ, hạ lưu!”

Thôi Ninh Nhạc cười ta, ôm lấy bả vai đối phương, đẩy về phía trước: “Cùng cố gắng, cùng cố gắng nào.”

Thanh âm đùa giỡn của hai cậu thanh niên từ phía sau truyền tới, gương mặt nghiêm túc của Thôi lão giả cuối cùng cũng lộ ra nét cười. Triệu Thư Ngôn thấy thế, liền len lén hỏi: “Tình hình chiều nay như vậy, đến tối có thể vượt ngục chứ?”

Thôi Ninh Nhạc liếc đối phương một cái sâu xa: “Hiện tại không gì có thể vây khốn tôi, trừ cậu ra.”

Triệu Thư Ngôn sửng sốt.Thôi Ninh Nhạc không phải đang trách mình, mà là nói ra sự thật. Nếu không vì cậu, tên kia tuyệt đối có thể thoát khỏi tất cả trói buộc. Nhưng hôm nay, vì muốn cùng một thằng con trai là mình, Thôi Ninh Nhạc chỉ có thể như lúc trước, chịu đựng áp lực từ phía gia đình.

“Cho nên, vì cậu, cho dù có phải vượt qua chướng ngại vững chắc cớ nào, tôi cũng phải thành công đến gặp cậu.”Thôi Ninh Nhạc liếc người bên cạnh một cái.

Triệu Thư Ngôn cười khẽ, “Tôi đây liền chờ cậu, ở khách sạn nhé.”

“Thật ngoan.” Thôi Ninh Nhạc vươn tay xoa xoa đầu đối phương.

Ông lão nhắc bảo mẫu chuẩn bị thật nhiều món ăn, đều là những thứ Thôi Ninh Nhạc thích. Cha mẹ hắn nghe nói tối muộn phải trở về đơn vị gấp một chuyến, bất quá, đương nhiên phải đợi ăn xong bữa tiệc này.

Triệu Thư Ngôn vừa nghe xong, theo bản năng liền đứng bật dậy. Không xong, bữa ăn này nhất định không dễ dàng nuốt trôi rồi. Sớm như vậy cô dâu đã phải gặp cha mẹ chống, cậu còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý mà?

Hơn nữa, cho dù giả vờ như thế nào đi nữa, cậu cũng khó giấu được nhiều lúc chột dạ. Cậu dù gì cũng là người yêu của Thôi Ninh Nhạc. Kiểu nào cũng cảm thấy như thể trên trán đã ghi sẵn mấy chữ này, chỉ cần người khác chú ý một chút, thể nào cũng nhìn ra manh mối.

Như vậy chẳng khác nào ngồi trên chảo nóng sao?

Thôi Ninh Nhạc âm thầm kéo cậu lại.

Đừng đi.Hắn giùm ánh mắt níu người ở lại.

Không được, mạo hiểm quá.Triệu Thư Ngôn trong lòng tràn ngập cảm giác lo lắng.

Bàn tay Thôi Ninh Nhạc hơi buông lỏng, sau đó lại siết chặt, “Ở lại ăn cơm đi.” Hắn trực tiếp lên tiếng.

“Sao vậy, Tiểu Triệu muốn đi à?”Ông lão đang uống trà quay đầu lại, nhìn về phía hai người.

Triệu Thư Ngôn vội vàng giải thích: “Vừa này có bạn nhắn tin đang đợi cháu ở ký túc xá, chỉ sợ là vấn đề về luận văn, nếu không trở về thì không tốt lắm…”

“Bận rộn thế nào cũng ở lại ăn bữa cơm đã chứ?” Thôi Ninh Nhạc nài ép.

“Vẫn nên ở lại ăn một bữa đi. Hơn nữa, lỡ mất lần này, gia đình ta cũng không biết bao giờ mới có cơ hội nói chuyện với bạn của Ninh Nhạc.”Thôi lão gia nhìn cậu, vẻ mặt thân tình.

Lời cũng đã nói đến như vậy, sao có thể cự tuyệt bây giờ?Triệu Thư Ngôn mất tự nhiên cười lên, đầu hơi gật gật.

Thôi Ninh Nhạc thở phào nhẹ nhõm một cái.Triệu Thư Ngôn khó hiểu nhìn hắn. Rốt cuộc, sau khi cả hai chui vào trong phòng Thôi Ninh Nhạc, người kia mới nói thẳng: “Tôi muốn cho họ biết sự tồn tại của cậu.”

“Cậu không sợ hai ta bị lộ sao?”

“…Mặc kệ là người yêu hay bạn bè, chỉ cần cho họ biết cậu là người tôi coi trọng, như vậy từ này về sau, tôi không cần tìm cớ để được gặp cậu nữa. Hiện tại, có mấy người sẽ suy diễn tình nghĩa anh em thân thiết theo phương diện kia chứ?” Thôi Ninh Nhạc hừ lạnh.

“Cho nên cậu hy vọng rêu rao tình nghĩa giữa chúng ta?”Người nào đó đảo mắt.

“Trừ khi chúng ta ở trước mặt bọn họ kiss, bằng không ai lại nghĩ con mình là đồng tính luyến ái?” Bĩu môi, cho dù bị lộ hắn cũng không đến nổi trốn tránh đối mặt với sự thật.

Triệu Thư Ngôn im lặng nhìn đối phương, lại thấy người kia theo bản năng đưa tay vào túi quần móc ra thứ gì đó, nhưng lục tìm nửa ngày lại chẳng thấy đâu. Qua một hồi lâu, cậu mới lên tiếng hỏi: “Cậu tập hút thuốc à?”

Thôi Ninh Nhạc sửng sốt, mở to mắt: “Không phải tập, trước đây cũng có hút, nhưng ở chung với cậu thì không hút nữa thôi.”

“Kết quả chạy qua Mỹ rồi lại tập thành thói quen thời thượng này hử?” Triệu Thư Ngôn thọc tay vào túi quần, rút ra một gói Vạn Bảo Lộ: “Tôi không thích mấy tên răng đen nha.”

Thôi Ninh Nhạc cười: “Đàn ông đều phải biết hút thuốc.”

“Muốn thành đàn ông không phải cứ chạy đi hút thuốc là được, mà là có thể gánh vác được tất thảy mơ ước của mình.” Triệu Thư Ngôn đem hộp thuốc lá trong tay vo thành một nắm, ném ra ngoài cửa sổ, “Cậu có muốn thử xem không?”

Thôi Ninh Nhạc có chút gấp gáp nhìn người đối diện: “Cậu muốn làm gì hả?” Giữ người kia ở lại ăn cơm, hắn cũng không muốn mọi thứ càng thêm phức tạp.

“Hôn cậu.”Triệu Thư Ngôn cười hì hì, cúi đầu, chặn lại cái miệng của người nào đó.

Tối hôm đó, cha mẹ Thôi Ninh Nhạc rốt cuộc cũng xuất hiện.Cặp vợ chồng một thân quân trang khiến đám thanh niên bọn họ thật sự có chút không dám phản kháng lại. Triệu Thư Ngôn rốt cuộc cũng biết cảm giác khẩn trương là như thế nào, lúc gắp đồ ăn có phần ngượng ngùng, thời điểm trả lời cũng khá mất tự nhiên. Thôi Ninh Nhạc thỉnh thoảng sẽ liếc cậu một cái, ngẫu nhiên giúp đối phương trả lời vài câu hỏi, để tránh không khí bàn ăn bị kéo chùng xuống.

Triệu Thư Ngôn gấp gáp đối đáp một mớ vấn đề của nhóm người lớn đặt ra. Chờ thêm một lúc nữa, thật vất vả chờ đến khi bọn họ bắt đầu bữa ăn, đề tài cũng chuyển về phía Thôi Ninh Nhạc: “Ở Mỹ cảm thấy thế nào?”

Thôi Ninh Nhạc thầm nghĩ chỉ muốn trả lời hai chữ: “Không tệ.” Nhưng lại chẳng đành lòng để Triệu Thư Ngôn tiếp tục bị tra khảo, hắn đành phải huyên thuyên đủ thứ về cuộc sống của mình ở nước ngoài. Vừa nói được ba câu, Thôi lão gia đột nhiên xen vào: “Ở Mỹ vẫn còn tập Taekwondo chứ?”

Thôi Ninh Nhạc sửng sốt, lắc đầu: “Bận quá cho nên không còn thời gian đi…”. “Vậy hai ngày này ghé qua sận tập luyện một chút đi.” Thôi lão giã nói tiếp, “Học nhiều năm như vậy, không thể chỉ vì qua nước ngoài mà bỏ bê được.”

Thôi Ninh Nhạc im lặng gật đầu.

Triệu Thư Ngôn rất không vui, khó có dịp người yêu trở về một chuyến, người nhà hắn đã chiếm mất một nữa thời gian, lại còn phải đến sân võ luyện tập, phải không vậy?“Ninh Nạc ở nước ngoài đâu cần cùng người khác đánh nhau, luyện Taekwondo cũng chỉ vì rèn luyện thân thể thôi mà? Không cần…”

“Ninh Nhạc học Taekwondo cũng mười năm rồi, đột nhiên bỏ ngang thì không nên chút nào.”Ông lão nói xong câu này, cha mẹ Thôi Ninh Nhạc cũng gật đầu tán thành.

Bộ muốn luyện thành Lý Tiểu Long à?Triệu Thư Ngôn trong lòng len lén phản bác, dưới chân bất ngờ bị người ta đá một cái. Liếc mắt sang phía bên cạnh, tên kia bình tĩnh lên tiếng: “Thư Ngôn cậu cũng học sáu năm rồi đi?”

“…Ừm, bất quá đã lâu không luyện, bằng không chúng ta cùng luyện chung đi?”Ăn ý chính là ăn ý như vậy, không cần để đối phương nhắc nhở thành lời, người còn lại vẫn có thể đoán trúng ý.

Thôi lão gia buông bát cơm, nhìn nhìn Triệu Thư Ngôn: “Nhà Tiểu Triệu làm gì vậy?”

“Cha mẹ kinh doanh đá quý, ông nội con thì đã về hưu rồi.”Triệu Thư Ngôn không chút sợ hãi nhìn lại.

“À…Nếu điều kiện gia đình đã không tệ, sau lúc trước không tìm đường ra nước ngoài học lên cao?”

Đến rồi đây! “Vì ông cháu vẫn còn ở trong nước, thân thể lại không tốt lắm.”

“Có lòng hiếu thảo cũng tốt, bất quá nếu ông ấy biết cháu vì mình mà buông tha tương lai tốt đẹp, hẳn sẽ thấy khó chịu lắm.”

“Hiện tại những thứ đó chưa chắc đã xác định tương lại có tốt hơn hay không, huống chi ai dám chắc đi ra nước ngoài sẽ có tiền đồ hơn ở lại trong nước?” Triệu Thư Ngôn vẫn duy trì nét cười.

“Vậy con đánh giá Thôi Ninh Nhạc nhà chúng ta thế nào?”

“Có chí thì nên, câu này không phải ngạn ngữ kinh điển lưu truyền ngàn đời sao?”

“Ta thấy con cũng là kiểu người trẻ tuổi không dễ thỏa mãn với những gì sẵn có đấy.”

“Muốn làm nên chuyện, không thể cứ tiếc rẻ này nọ.”

Đoạn đối thoại đậm mùi thuốc súng, đến cả cha mẹ Thôi Ninh Nhạc cũng phải cả kinh buông đũa. Chỉ có người nào vẫn thản nhiên, không nhanh không chậm gắp lên một đũa thức ăn bỏ vào trong chén Triệu Thư Ngôn, khóe môi không dấu vết, kéo thành một nét cong.

Ông à, ông thấy rồi đó. Đây chính là cháu dâu tương lai của ông a, tuy còn chưa vào cửa, nhưng đã có bản lĩnh tay ngang với ông rồi.

Cho dù ông có không đồng ý, phỏng chừng cậu ta cũng sẽ không trốn mất dạng, mà sẽ chuẩn bị võ trang hạng nặng, tiến lên phía trước, buộc ngài phải gật đầu mới thôi.

Cháu dâu của ông rất vĩ đại đó.

Bữa tiệc tràn ngập thuốc súng cuối cùng cũng kết thúc. Triệu Thư Ngôn vui vẻ vẫy chào Lạp Bố, Lạp Bỉ sau đó cùng người nhà họ Thôi nói lời tạp biệt.Thôi Ninh Nhạc đưa cậu đến đầu phố, hai người nhìn nhau thật lâu.Đến cuối cùng, Thôi Ninh Nhạc đánh một cái thở dài, sau đó hai mái đầu quay về hai hướng khác nhau.

Triệu Thư Ngôn vừa đi, vừa lẩm nhẩm đếm số cột đèn bên đường. Một cái, hai cái, ba cái, bốn cái,…mãi đến cái thứ mười lăm, chính mình nhịn không được nữa mà quay đầu.

Thôi Ninh Nhạc cư nhiên vận đứng ở nơi xa xôi đó nhìn theo bóng người ra đi.

Triệu Thư Ngôn chợt cảm thấy cả cổ họng và mắt đều bị nghẹn lại. Con đường này dài quá, cảm giác như cách cả một Thái Bình Dương đi?

Cậu đứng lại tại chỗ, nhìn chằm chằm thân ảnh người nào đó, sau cùng lấy ra di động, bấm gọi dãy số quen thuộc: “Đều lớn như vậy rồi, còn không dám bước một bước kia sao?”

Đối phương ngẩn người, thật sự bước lên một bước: “Cậu nhìn nè, bước rồi.”

Triệu Thư Ngôn bật cười: “Nếu không thì chúng ta cùng bỏ trốn đi?”

“Không có động lực a, bỏ trốn đi nơi nào?”

“…Cậu bảo có nơi nào không?”

“Ngài đang cơ khát đấy à?”Thanh âm khó che giấu được tiếu ý.

Triệu Thư Ngôn hạ giọng: “Rốt cuộc cậu có định qua đây không?”

“Cậu là cháu dâu sao lại chẳng biết thông cảm cho ông lão đã lâu không gặp mặt cháu trai hả?”

Gương mặt Triệu Thư Ngôn méo xệch: “Cậu mới là cháu dâu ấy! Huống hồ, nghe nói đa phần quan hệ giữa nàng dâu cùng ông bà chồng không được tốt lắm.Tôi là cháu rể, nhưng cũng không phải cá biệt nha.”

“Cậu không thích ông à?”Ngay cả mặt mũi cũng thấy rõ rồi vậy mà cả hai cũng không ngặt điện thoại.

“Không thích, vì ở trước mặt ông ấy, cậu không giống Thôi Ninh Nhạc tôi biết.”

Thôi Ninh Nhạc nghiến răng: “…Tên chết tiệt này.” Có thể đừng một tiễn xuyên tim vậy chứ? Kỵ sĩ đại nhân ngắt điện thoại, túm lấy Nữ vương điện hạ sau đó hướng phía ngược nhà mình mà đi.

Triệu Thư Ngôn cười hì hì đi theo hắn, lại hỏi tiếp: “Đi đâu vậy?”

“Bỏ trốn lên mặt trăng.”

Nói xong câu này, năm giờ sau, Nữ vương điện hạ vốn vô cùng hăng hái hiện tại lại đang trong tình trạng kiệt sức, chỉ có thể đá Kỵ sĩ đại nhân tinh thần sảng khoái, rồi chỉ tay vào đám đồ bảo hộ còn chưa xé vỏ bị ném một bên, phẫn nộ nói: “Cái đồ chết giẫm nhà cậu thế mà chơi kế lạt mềm buộc chặt với ông! Cậu căn bản đã chuẩn bị sẵn sàng, kéo tôi trốn đến chỗ này đi!”

“Đây gọi là tình thú nha.” Rắn hổ mang ôm người nào đó, hôn một cái, cười đến độc văng tung tóe.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui