Nghịch Quang Thiếu Niên (Thiếu Niên Đứng Ngược Nắng)

Một tuần qua đi.Trong khoảng thời gian đó, Triệu Thư Ngôn chưa từng gọi về một cuộc điện thoại, Thôi Ninh Nhạc có chút lo lắng, nhìn tới nhìn lui di động của mình, nhịn cả nữa ngày, vẫn không chủ động gọi qua.

Những người khác trong ký túc xá ba lần bốn lượt hỏi thăm tin tức Nữ vương điện hạ, Thôi Ninh Nhạc đều bảo cậu đi chơi rồi, nhưng nhân vật chính một ngày còn chưa trở lại, hắn liền một ngày không được bình yên. Sinh hoạt của đám con trai trong ký túc xá thiếu đi bóng dáng của Nữ vương điện hạ, tựa như đồ ăn quên nêm muối, thật sự vô vị.

Buổi tối hôm nay có lớp, mọi người đến tận chín giờ rưỡi mới lết về được ký túc xá, Thôi Ninh Nhạc đẩy cửa, đang định bật đèn, lại kinh ngạc phát hiện trên giường có người.

“Đừng bật đèn.”Thanh âm có chút khàn khàn, thiếu đi cảm giác lông bông như dạo trước của thiếu niên.

Hắn không bật đèn, sau khi vào phòng liền đóng cửa lại, đem sách vở để lên bàn, sau đó đi đến ngồi ở phía đối diện, không nói một tiếng mà nhìn chằm chằm bóng đen kia. Vì lưng che đi ánh trăng, hắn không thể nhìn rõ được gương mặt đối phương.

“Có thuốc không?” Giữa căn phòng yên tĩnh chợt vang lên tiếng nói.

Thôi Ninh Nhạc cười khẽ, cố ý tạo ra bầu không khí vui vẻ: “Cậu không phải luôn chán ghét thứ đó sao?”

“Thuốc so với rượu hiệu quả nhanh hơn.”Thanh âm đối phương so với lúc đầu nhẹ hơn một chút, nhưng không có cảm giác tốt hơn bao phần.

“Cậu còn chưa từng hút qua…”. “Tôi từng hút rồi.Trước đây còn hút nhiều hơn cậu nữa.”Triệu Thư Ngôn cười tự giễu.

Thôi Ninh Nhạc kinh ngạc nhíu mày, không nói thêm gì.

Lúc trước hắn biết, người này tuy uống rượu nhưng sẽ không để say, lại càng đừng nói đến những thói quen bất lương khác.

Trước đây, người kia là bộ dáng gì, Thôi Ninh Nhạc vốn chưa bao giờ nghĩ tới. Nhưng đối phương đột ngột để lộ ra ngoài như thế khiến hắn nhịn không được mà tưởng tượng. Nếu như hơi thở kia từng đầy mùi thuốc là, mà hiện tại lại sạch sẽ vô cùng, vậy cậu đã xóa nó đi như thế nào?

Triệu Thư Ngôn không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng nằm trên giường. Thôi Ninh Nhạc lúc này mới phát hiện trên tủ đầu giường đang vất vưởng một bộ quần áo cùng vài lon bia.

Hắn đứng lên, nói một câu “Cậu chờ tôi một chút”, sau đó rời khỏi phòng.

Đợi đến khi hắn quay lại, trong tay là một gói thuốc mùi bạc hà.

Ném sang cho đối phương một cây, sau đó cũng tự lấy cho mình, Thôi Ninh Nhạc khẽ cười: “Cậu thiếu chút nữa ném mất bật lửa của tôi, may mà hiện tại đã tìm lại được.”

“Sau đêm nay liền có thể ném rồi.”Người trên giường ngồi lên, có phần trúc trắc phun nuốt khói thuốc. Sau hai giây, cậu lại liếc mắt trừng Thôi Ninh Nhạc: “Sao lại mua cho tôi thuốc lá của con gái?”

“Thấy bộ dạng cậu hiện tại còn không dám uống rượu, đòi hút thuốc cái gì chứ?”

Triệu Thư Ngôn cúi đầu, nhẹ nhàng nói câu: “…Cảm ơn.”

Thọi Ninh Nhạc không đáp, gương mặt có hơi nóng lên.Này đã là câu cám ơn thứ ba cậu nói với hắn.

Trong phòng dần dần tràn ngập khói thuốc, Thôi Ninh Nhạc sợ khói sẽ kích hoạt hệ thống báo cháy, đành phải đi qua đem cửa sổ mở ra.Gió đêm tháng tư ùa vào phòng, khiến bầu không khí mát mẻ hẳn lên.

Triệu Thư Ngôn vẫn không nhúc nhích ngồi một chỗ, tựa như linh hồn đã bị khói thuốc mang đi mất.

Ngồi hồi lâu, phát hiện đối phương có chút run rẩy, Thôi Ninh Nhạc muốn đi lấy thêm áo khoác cho cậu. Nhưng đối phương không nói câu nào, liền kéo tay Thôi Ninh Nhạc, sau đó nhào thẳng vào lòng hắn. Thôi Ninh Nhạc vừa tức vừa buồn cười: “Tôi cũng không phải vú em của cậu!” Nói xong, hắn đẩy người kia ra, định bụng đem cửa sổ đóng lại.

Tay Triệu Thư Ngôn giữ chặt, không cho hắn rời đi.

“Một chút thôi.” Cậu đem toàn bộ thân mình rúc vào trong lòng đối phương, rầu rĩ nói: “Ráng làm vú em của tôi một hồi thôi mà.”

“…Lão tử là con trai.” Tuy rằng nói vậy, hắn lại tự giác dùng chính áo sơ mi của mình bọc lấy gia hỏa trong lòng.

Triều Thư Ngôn nằm trong lòng hắn nở nụ cười. Tiếng cười phảnh phất nét ưu thương, truyền đến bên tai Thôi Ninh Nhạc cảm giác chẳng chút thoải mái. “Cười cái gì, mẹ nó, khổ sở thì cứ tỏ ra khổ sở cho tôi.Cười chẳng chút tinh thần kiểu đó, vừa nghe liền thấy khó chịu.”Lời nói tuy cay nghiệt, vốn để che đi đau lòng cùng thương tiếc nơi đáy lòng mình.

Thân thể Triệu Thư Ngôn khẽ run rẩy, không biết do lạnh, hay vì đau buồn. Thôi Ninh Nhạc cứ như thế ôm cậu, cũng không biết mở miệng an ủi thế nào, càng không biết bắt đầu an ủi từ đâu. Tên kia chưa bao giờ thành thật đem phần yếu đuối của mình bộc lộ ra.

“Bà tôi qua đời rồi.”Thanh âm trầm khàn đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh, cũng lập tức dập tắt đáy lòng đang sôi trào phiền não của Thôi Ninh Nhạc.

“…Ừm.” Thôi Ninh Nhạc kinh ngạc ôm lấy đối phương.

“Bà là người hiểu rõ tôi nhất.Cũng là người tôi thương nhất.”Lúc nói chuyện, thanh âm lại ẩn ẩn chút run rẩy.

“…Tôi biết rồi.” Hai hũ thức ăn muối chua đến bây giờ vẫn chưa ăn được mấy phận, tuy rằng chiếc T-shirt có logo siêu nhân kia thực rẻ tiền, nhưng vẫn luôn được đối phương cẩn thận cất trong tủ quần áo.

“Từ bé đến giờ, chỉ có mình bà là toàn tâm toàn ý thương tôi. Chỉ có bà thôi.”Âm cuối đã sắp nhịn không được nữa mà nấc lên.

Thôi Ninh Nhạc cụp mắt.Hắn tựa hồ đã hiểu ra vỏ bọc cứng cỏi của Triệu Thư Ngôn từ đâu mà có.

Sau đó, Triệu Thư Ngôn cũng không tiếp tục nói nữa, áp lực lại khiến nước mắt phải rơi một hồi. Thôi Ninh Nhạc chỉ ôm biết đối phương thật chặt, an ủi này nọ đều nói không nên lời.

Ngày thường, cậu quá mức gọn gàng, chỉn chu, chỉ có thời điểm về đêm, mới có thể chân chính nhìn rõ diện mạo của người này. Cũng bởi chỉ khi đó mới nhìn thấy bộ dạng chân thật của cậu, hắn mới không bị bất cứ ảo tưởng nào mê hoặc.

“Cậu…” Muốn nói gì đó, nhưng giọng nói cứ nghẹn lại bên khóe miệng, chẳng cách nào thốt ra được. Trên tay truyền đến cảm giác lạnh lẽo khiến bản thân có chút khó chịu, hắn không khỏi càng thêm dùng sức ôm chặt người trong lòng, khóe miệng hơi nhếch cao, cũng không muốn nhắc gì đó nữa.

Vài ngày sau, Triệu Thư Ngôn vẫn luôn mặc chiếc áo T-shirt bó sát người kia. Đám bạn không hiểu chuyện đều cười nhạo cậu, không giải thích được.Nhưng chẳng lâu sau, mọi người liền tập mãi thành quen.Đương nhiên, này cũng không tính là thói quen, nhưng cả đám chỉ cần vọt ra bất cứ ngôn từ bất kính nào, lập tức sẽ bị Kỵ sĩ đại nhân ác liệt chế giễu một phen.

Triệu Thư Ngôn cũng không buồn mở miệng giải thích, cứ như trước mặc trên người chiếc áo vô cùng thu hút sự chú ý của người khác, lượn khắp vườn trường.

Ngày hôm sau, Thôi Ninh Nhạc cũng mặc một kiểu T-shirt tương tự, loại trào lưu độc này lập tức lây lan khắp khu ký túc xa nam sinh. Cơ hồ, tất cả mọi người đều bắt chước bọn họ mặc loại T-shirt in mấy hình ảnh hoạt hình buồn cười mà đáng yêu này.Triệu Thư Ngôn đứng lẫn trong đó, xem đã không còn quá chói mắt.

Thôi Ninh Nhạc hoàn toàn không nhắc lại những chuyện đã xảy ra đêm đó.Triệu Thư Ngôn cũng khôi phục giọng điệu ngày thường, mỗi ngày đều như trước đùa giỡn, trốn làm bài tập giáo sư giao mà chơi game.Chỉ duy vài lần, Thôi Ninh Nhạc mới vô tình bắt gặp thấy cậu ngậm trong miệng một cây thuốc, xuất thần nhìn chằm chằm khung cảnh ngoài cửa sổ.

Nếu không cẩn thận cùng cậu chạm mắt, thiếu niên xinh đẹp sẽ hướng hắn cười đến sáng lạn.

Đã triệt để đem nỗi đau kia chôn xuống sâu thật sâu, không thể chạm tới nữa, cũng chẳng nhìn ra được.

Thôi Ninh Nhạc nhíu mày, không rõ như vậy là tốt hay xấu. Có thời điểm chính hắn nhịn không được đành lôi tên kia ra răn dạy một phen, vừa đúng vào buổi tối. Mà đối phương đợi mãi đến sau khi tắt đèn đi ngủ, mới nhẹ giọng nói với hắn một cậu: “Tôi không phải giả vờ không cần, mà chỉ sợ cậu nhìn thấy tôi khổ sở, ngay cả cậu cũng rơi vào khổ sở rồi, tôi còn có thể ở đây vui vẻ sao?”

Thôi Ninh Nhạc giật mình, mơ hồ cảm giác thấy khuôn mặt chính mình dần dần nóng lên.

Tối hôm đó thời tiết vốn rất tốt, ánh trăng cũng đặc biệt trong trẻo.Bởi vậy, hắn mới có thể nhìn thấy rõ rành rành gương mặt tươi cười của Triệu Thư Ngôn.Có chút ngượng ngùng, lại cả áy náy, còn hơi…để ý.

Đây là quang cảnh chỉ có buổi tối mới nhìn thấy được đi?

“Ồn chết, ngủ đi.”Thôi Ninh Nhạc kéo chăn, trùm lên người, đưa lưng về phía đối phương.

Chẳng cách nào ngăn lại khóe miệng đang cong lên, mà mặt mũi cũng càng lúc càng nóng.

Vấn đề khúc mắc trước chuyến đi của đối phương, tựa hồ đã không cần thắc mắc nữa. Bởi vì thời điểm ôm lấy cậu vào buổi tối hôm đó, vỏ bọc cứng rắn của đối phương đều đã  bị lột sạch.

Gà con xù lông kia, đáng thương rúc trở lại trong vòng tay hắn, mở to đôi mắt ngập nước, nói: Đừng có buông, bởi vì tôi đã không còn người thương tôi nữa.

Không còn người khác để có thể dựa vào, chỉ còn cách tự nhắc nhở chính mình, phải độc lập, phải kiên cường, mạnh mẽ hơn để bất cứ kẻ nào khi dễ chính mình.Bởi vì ngoại trừ bà của cậu, không ai khác là toàn tâm toàn ý yêu thương cậu.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, Thôi Ninh Nhạc chợt nói một câu: “Tôi tuyệt đối sẽ không tùy tiện bỏ đi. Nếu tôi thật sự chẳng thể không tạm rời đi, cậu vì cái gì mà không đuổi theo?”Dựa vào cái gì hắn lại không thể bảo hộ người này?

Tiếp đó, trong phòng chìm vào im lặng.Thôi Ninh Nhạc vừa giận vừa buồn cười.Tên này ngủ cũng nhanh quá đi mất.

Nhưng một hồi nữa, sau lưng cảm giác có người ôm lấy.

“Hắc hắc…” Điệu cười đáng đánh của Triệu Thư Ngôn từ sau lưng truyền tới.“Tôi không phải tới rồi sao?”

“Tên đồng tính luyến ái nhà cậu, mau cút về giường của mình cho tôi!”

“Đừng mà, đêm nay chúng ta ngủ chung đi.”

“Tởm muốn chết!”

“Ông đây thật tịch mịch.”

“Lăn!”

Bầu không khí nghiêm trọng bị phá hủy không còn chút dấu vết gì nữa.

Triệu Thư Ngôn vẫn có thể tham gia Đại hội thể dục thể thao mùa xuân mỗi năm tổ chức một lần.

Mỹ thiếu niên mặc trên người quần đùi thể thao liền khiến cho cả hội trường oanh động. Lưu Đông đắc ý vỗ tay cười to, vẻ mặt đắc ý vô cùng giống gian thương: Này chính là hiệu quả đó. Lấy thật nhiều hạng nhất a, so ra vẫn kém hơn dùng sắc đẹp hấp dẫn sự chú ý của bàn dân thiên hạ nha.

Không cẩn thận đem tư tưởng này tiết lộ với tên bạn cùng phòng hay phản bội của mình, thời điểm Triệu Thư Ngôn nghỉ lấy sức, cậu chàng liền bị chỉnh một phen.

Gương mặt bầm dập của cậu chàng bất tri bất giác liền được đám nữ sinh khoa Kiến trúc chú ý đến, sau đó liền bị dán mác ‘Anh chàng mặt phù kỳ quái’.

Thôi Ninh Nhạc cùng Triệu Thư Ngôn đều đăng ký cùng một hạng mục.Triệu Thư Ngôn vì để tránh phiền toái, luôn luôn trốn phía sau lưng đối phương. Thôi Ninh Nhạc cũng biết cậu vốn không có kinh nghiệm xử lý mấy thứ như lòng dạ con gái, đành phải thay tên kia ra mặt uyển chuyển cự tuyệt không ít chuyện tốt.

“Trước đây, cậu như thế nào đối phó với đám con gái?”Hắn nhịn khong được đành hỏi.

“…Trốn, hoặc là, làm bộ không nghe thấy.”

Đúng là gia hỏa ngây thơ, Thôi Ninh Nhạc xoay đầu lại, cười.

Triệu Thư Ngôn hiểu được, xấu hổ đem đầu đối phương quay trở về.“Cười cái gì mà cười, cái đồ Song tử hoa tâm nhà cậu!”

Thôi Ninh Nhạc tiếp tục quay đầu lại, chu miệng, dùng hai ngón tay lấy lên một chiếc nĩa.

Đây mới thật sự là tên vô lại này đi?Triệu Thư Ngôn căm tức nghĩ.

Hai người tham gia thi đấu, thành tích đều khá lạc quan. Lưu Đông vẫn đứng ngoài sân, chỉ huy đám con trai không biết xấu hổ giương cao lá cờ nhỏ đề “Nữ vương vạn tuế, Kỵ sĩ thiên thu”, cổ vũ cho hai người bọn họ.

Sau khi lấy được hạng hai cuộc thi Tiếp sức nam, cả Thôi Ninh Nhạc cùng Triệu Thư Ngôn cùng lao qua, một phen đem Lưu Đông đang mưu đồ chạy trốn, hành hùng thêm một trận nữa.

Hành hung xong rồi, thời điểm uống nước lấy sức, Triệu Thư Ngôn lập tức chú ý đến ánh đèn loang loáng chớp bên cạnh. Vừa quay đầu lập tức phát hiện, hóa ra là Hoa khôi Hứa Tiêu đang cẩm máy ảnh kỹ thuật số, không ngừng bấm nút chụp hình mình.

Mặt Triệu Thư Ngôn bắt đầu co giật.

“Cười đẹp một chút, tôi khỏi phải dùng đến PS.”Ngữ khí Hoa khôi chẳng khác nào mệnh lệnh.

“Ông đây có quyền chân dung, phải trả tiền.”Triệu Thư Ngôn cười đến cứng ngắc.

“Gì?! Quỷ keo kiệt! Ảnh chụp trước đây của lão nương chẳng phải đều bị đám con trai mấy người nơi nơi loạn truyền nhau! Cậu thay bọn họ trả nợ là tốt rồi!”Hoa khôi xinh đẹp hừ lạnh.

Đám con trai chột dạ không dám nhìn sang bên đó nữa. Triệu Thư Ngôn chỉ có thể trơ mắt nhìn Hứa Tiêu chụp tới chụp lui, sau đó lại quay sang Thôi Ninh Nhạc cười đến ngọt ngào: “Thôi thiếu gia, phiền ngài chụp với cậu ta một tấm được không?”

“Vì cái gì tên kia là Thôi thiếu gia?Mà tôi lại là Quỷ keo kiệt?!”Triệu Thư Ngôn nhịn không được kháng nghị.

“Biết chiều ý con gái mới được tôn trọng,” Hứa Tiêu nhướn mày nhìn cậu, “Có ý kiến gì?”

“…Tôi đây ngoan ngoãn làm Quỷ keo kiệt là được rồi.” Ai thèm quan tâm lũ con gái mấy người?!

Đám con trai kinh ngạc, thì ra Hứa Tiêu mới chính là Nữ vương.

Thôi Ninh Nhạc thế mà lại đồng ý. Thời điểm bước tới, hắn mới để ý đến đôi giầy của Triệu Thư Ngôn, “Giày của cậu đang mang sao lại bung rồi?”

Triệu Thư Ngôn cúi đầu nhìn, quả nhiên.Cậu vội vàng ngồi xổm xuống, định bụng sửa lại chỗ giày bị bung, nhưng không cách nào chỉnh lại được. Thôi Ninh Nhạc thấy đối phương tay chân bận rộn, cũng ngồi xuống cùng, giúp cậu sửa giày.

Bên cạnh liên tục vang lên tiếng bấm máy ảnh, Triệu Thư Ngôn dở khóc dở cười. Thôi Ninh Nhạc lại phun ra một câu: “Lần đầu tiên chụp ảnh cùng tôi, sao không cười đẹp một chút coi nào?” Lúc nói chuyện, hắn cũng không buồn nhìn đối phương.

Triệu Thư Ngôn sửng sốt.Bất ngờ, cậu lộ ra một nụ cười toe toét.

Đúng nha, lần đầu tiên chụp chung với tên kia. Khó trách hắn không nói gì đã đồng ý. Mặc kệ là tư thế gì, tốt xấu gì cũng là chụp ảnh chung không phải sao?

“A a… Nhìn rất đẹp! Tên hỗn đản Triệu Thư Ngôn kia! Mau quay đầu sang đây! Bà đây thực ghen tỵ với khuôn mặt nhà mi! Mau lên! Nhanh quay đầu sang đây nhìn vào máy ảnh!” Chỉ tiếc rằng tiếng thét chói tai của mỹ nữ lại phá vỡ bầu không khí sắp sửa động lòng người, Triệu Thư Ngôn quay đầu, làm một cái mặt quỷ, lại còn le lưỡi.

Ai thèm quan tâm cô chứ!

Đêm hôm đó, BBS trường, tấm ảnh Nữ vương điện hạ xinh đẹp le lưỡi hấp dẫn hơn vạn lượt xem.

Mà mỹ thiếu niên kia lại không hề hay biết, qua ngày hôm sau liền lôi kéo một nhân vật khác cũng có liên quan đến đề tài sôi nổi kia, chạy ra khu trung tâm thương mại, tìm mua một đôi giày mới. Nói cho hay thì là đi mua giày, nhưng Triệu Thư Ngôn túm Thôi Ninh Nhạc chạy nửa ngày, sau đó mới lủi vào một cửa tiệm chụp ảnh sticker trang hoàng bên ngoài cũng không tồi.

“Ông chủ, chụp hai kiểu nhé.Sẵn tiện in làm hai bộ luôn.”Triệu Thư Ngôn không để Thôi Ninh Nhạc kịp thối lui, đem hắn đẩy mạnh vào trong tiệm. Thôi Ninh Nhạc trừng đối phương: “Cậu không phải đi mua giày sao?”

“Tôi cũng đi mua người nữa, hắc hắc…” Triệu Thư Ngôn kéo hắn đến trước chiếc máy chụp sticker để sẵn, “Lần trước cậu không nói tôi liền quên luôn, tụi mình còn chưa có ảnh chụp chung nha.”

“…Muốn chụp ảnh chung, sao không tìm người chụp cho, chạy ra mấy chỗ tầm xàm này làm gì?” Cứng ngắc nhìn chính mình trên màn hình, Thôi Ninh Nhạc thật không có cảm tình với loại hình chụp đang lưu hành này.

“Ai biết lần tới nhớ ra được chuyện này đã là thời nào rồi, tôi không quan tâm chuyện lần trước gì đó, tính ra vẫn chưa có tấm ảnh nào hết.”Triệu Thư Ngôn vừa lựa ra kiểu khung, vừa lơ đãng nói.

Thôi Ninh Nhạc sửng sốt nửa ngày, sau đó mới cười nói: “Đừng lo lắng, có phải sợ tôi đột ngột liền duỗi thẳng hai chân giã từ thế gian, cho nên cậu mới kéo tôi đi chụp di ảnh chung của hai đứa. Thôi thì tôi đặc biệt cho phép cậu đó.”

“Tưởng như vậy tôi cũng sẽ bị dọa sợ mà chết theo cậu sao?” Triệu Thư Ngôn cũng cười lên.

“Đỡ cho cậu một thân một mình khổ sở cô đơn lưu lại trên thế gian, không tốt sao?”

Cái chết của người bà yêu dấu nhất của người kia rốt cuộc để lại bao nhiêu kích thích to lớn, Thôi Ninh Nhạc không rõ. Gia hỏa trước mặt thoạt nhìn kiên cường thật đấy, nhưng dạo này cậu lại thường tỏ ý muốn ỷ lại vào hắn. Thôi Ninh Nhạc càng chẳng phân rõ được đây có phải do thương tổn phải chịu sau khi người thân rời đi khiến đối phương trở nên yếu đuối, nhưng vẫn đúng như hứa hẹn vào buổi tối hôm đó mà chiều theo người kia.

Nhìn từng tấm từng tấm ảnh chụp chung hiện trên màn hình, khuôn mặt gia hỏa kia cười đến sáng lạn ghé sát bên cạnh mình, Thôi Ninh Nhạc lần đầu tiên thấy được bộ dạng vô cùng thân thiết của mình cùng với người khác – ngoại trừ tấm ảnh chụp chung của gia đình những ngày còn rất bé. Khuôn mặt chợt nóng lên.Đến lúc nhận ảnh, mắt chỉ nhìn qua loa hai cái, lập tức nhét vào ví tiền.

Cố tình, tên kia lại chìa ra trước mặt hắn, còn cười đến vui vẻ: “Ảnh chụp không tệ, nếu không tụi mình phóng to ra, treo ở đầu giường ha?”

Tựa như hắn chính là người không cách nào thay thế được của đối phương?

Rốt cuộc chỉ tựa như, hay chính là sự thật?

Hắn chợt muốn quan tâm.

Triệu Thư Ngôn vốn không thích ủy khuất chính mình, sau khi chụp hình xong, liền kéo Thôi Ninh Nhạc chạy sang cửa tiệm Nike bên cạnh. Tốc độ mua giày cũng thống khoái ngang ngửa tốc độ nói chuyện của cậu, tên này cầm lên hai đôi, thử vào, sau đó đưa một đôi cho người bán hàng gói lại cho mình.

Tự cầm thẻ tín dụng đi tính tiền, Triệu Thư Ngôn lúc ngẩng đầu liền bắt gặp, người con trai đứng ngay quầy thu ngân không ngờ lại là Trần Lăng.

Tuy rằng nghe qua đối phương nói mình làm việc trong cửa hàng, nhưng cũng không nghĩ đến lại vô tình gặp được thế này.Trần Lăng sau khi nhận thẻ tín dụng cũng nhận ra, ngây ngẩn cả người.“Cậu đợi chút.” Nói xong, y nhanh chóng tổng kết sổ sách, sau đó hướng người bên cạnh giải thích, giao ca rồi lập tức rời khỏi quầy thu ngân, kéo Triệu Thư Ngôn ra ngoài.

“Êu, quấy rầy công việc của anh rồi, thật ngại ghê.” Triệu Thư Ngôn tuy rằng ngoài miệng khách khí, tay lại chẳng chút do dự nhận lấy ly trà sữa lạnh đối phương mua cho mình.

“Triệu Thư Ngôn mà cũng biết khách khí sao?” Trần Lăng cố làm ra vẻ kinh ngạc, nhìn sang Thôi Ninh Nhạc: “Trong khoảng thời gian này cậu ta gặp phải kích thích gì à?”

“Là do tôi bảo vệ không tốt, để cậu ta bị lừa đá.” Thôi Ninh Nhạc thành khẩn trả lời.

“…Ký túc xá chúng ta từ lúc nào thì nuôi lừa hử?”Triệu Thư Ngôn trừng hắn.

“Chi có người thông minh tài năng mới nhìn ra được con lừa kia.”

“Cho nên tôi mới phải chịu trận, nhìn không thấy con lừa kia mới bị nó đá chứ gì?”

“Chúc mừng câu trả lời của cậu, vô cùng chính xác.” Thôi Ninh Nhạc cười đến sáng lạn.

Trần Lăng từ đầu đến giờ cười đến thẳng lưng không được.“Ninh Nhạc, cậu đừng khi dễ Thư Ngôn nữa, cậu ta thật đáng thương.”

“Ai đáng thương chứ? Tôi còn chưa phản công đâu đó! Đừng có qua loa kết luận như thế!”Triệu Thư Ngôn trừng mắt, biện hộ cho tình cảnh của chính mình.Trần Lăng lại cười tợn hơn.

Ba người sóng vai đi vào một cửa hàng dụng cụ âm nhạc.Trần Lăng đang muốn đẩy cửa cho Triệu Thư Ngôn, nhưng cửa còn chưa kịp đẩy ra, đã bị người nào đó đè lại.

Ngẩng đầu nhìn người vừa tới, gương mặt Trần Lăng nhất thời biến sắc, nhanh chóng rút tay về, xoay người định rời đi. Đối phương lại tìm cách giữ chặt lấy y, vừa định nói gì đó, thì Trần Lăng liền hướng phía gã rống to: “Đừng TM đụng vào tôi!”

Tiếng nói thật to khiến người khắp bốn phía đều phải chú ý. Triệu Thư Ngôn và Thôi Ninh Nhạc liếc mắt nhìn nhau một cái, người trước đem trà sữa nhét vào trong tay kẻ sau, tùy thời chuẩn bị nghĩ cách cứu viện bằng hữu của mình.

Người đàn ông bị hét vào mặt bộ dạng bất quá mới hơn hai mươi, tây trang sạch sẽ, đeo mắt kính có gọng, thoạt nhìn rất ra dáng thanh niên ưu tú, giỏi giang.

Tuy tướng mạo bình thường thế thôi, nhưng khả năng là thành phần bại hoại giả vờ nhã nhặn cũng không ít.Triệu Thư Ngôn chính là mang định kiến như thế.

“Vì cái gì lại dọn đi?”Người đàn ông nhã nhặn nhíu mày hỏi đối phương.

“Liên quan cái rắm đến anh.”Trần Lăng lạnh lùng nhìn gã.

“Tôi không định chia tay với cậu.”Người đàn ông nhã nhặn hạ thấp thanh âm, cố gắng để bản thân thoạt nhìn hòa ái một chút.

“Lão tử TMD mới không làm bồ nhí của anh!”Trần Lăng dữ tợn đáp lại.

“Tôi cùng người kia chỉ là gặp dịp mới chơi, sao bằng được, cùng một chỗ với cậu đã bốn năm, cậu như thế nào lại…”

“Thối lắm.” Triệu Thư Ngôn ở bên cạnh nghe thấy, nhịn không được phải chen vào.

Người đàn ông nhã nhặn trừng mắt liếc cậu, ánh mắt kia quả thật có thể dùng giết người.

“Này không phải thối lắm thì là cái gì, gặp dịp thì chơi còn lên đến trên giường?Tôn nghiêm đàn ông giá trị liền ngang bằng một mớ dịch thể?” Đã sớm nghe được từ chỗ Trần Lăng ít chuyện xưa về gã đàn ông nhã nhặn trước mặt, đống nợ kia đủ để viết đầy trên mớ giấy vệ sinh trong nhà xí. Nhưng Trần Lăng cố tình không buông tay được, trước mắt, hố lửa này cậu nhất định không để người kia nhảy trở vào.

Trên đời này vốn không có thứ gì đáng để cho người ta hoàn toàn buông tha tự tôn của mình, cho dù ‘nhân danh tình yêu’ cũng như vậy thôi.

Trần Lăng nhìn sang Triệu Thư Ngôn, muốn cười khổ, nhưng lại chẳng thể, chỉ có khóe miệng nhếch lên rồi hạ xuống, sau đó lại nhíu mày.

Chung quy, bản thân thực sự toàn tâm yêu thương người kia, cho dù cố gắng thế nào thẳng người đối mặt, nhưng chỉ cần đối phương dùng chút lời đường mật, liền bị đánh bại đến rối tinh rối mù.

Chỉ là, trước mắt, y không muốn nhận thua, cũng hoàn toàn không thể thua. Bởi vì bản thân cũng muốn được như thiếu niên xinh đẹp kia, đối diện với kẻ khác mà cười ngạo nghễ.

“Cậu là gì của em ấy?” Người đàn ông nhã nhặn rõ ràng đang tức tối.

“Tụi này chơi 3P, tình cảm cũng tốt lắm ha?” Triệu Thư Ngôn ác miệng trêu chọc đối phương, “Hôm nay chán Ninh Nhạc, liền cùng Trần Lăng. Ngày mai chê Trần Lăng, thì quay lại với Ninh Nhạc. Mỗi ngày đều đổi, có thể giữ được cảm giác mới mẻ, so với gặp dịp thì chơi thế nào nhỉ?”

Người đàn ông nhã nhặn bị chọc tức không biết phản bác thế nào. Trần Lăng nhân cơ hội này giãy khỏi tay người kia, kéo Triệu Thư Ngôn rời đi.

“Trần Lăng!” Người kia ở phía sau kêu to, nhưng y chỉ quay đầu trừng mắt liếc đối phương một cái, kiên định trả lời: “Tôi tuyệt đối sẽ không trở về.”

Triệu Thư Ngôn cảm giác tay mình bị y siết thật chặt,nhìn ngắm mái đầu nhuộm đỏ ở phía trước, sau đó bất ngờ quay lại làm một cái mặt quỷ, kết quả, bị Thôi Ninh Nhạc vượt lên, kéo trở lại.

“Ngu ngốc, lửa cháy còn đổ thêm dầu, cẩn thận bị người ta tạt acid.”

“…Ss… Trước khi bị tạt acid, cằm đã bị cậu vặn gãy.”Triệu Thư Ngôn rưng rưng lên án.

Trần Lặng còn chưa đi xa, nghe được đoạn đối thoại của hai người, tâm lý căng thẳng lúc này mới phụt cười thành tiếng, tuy rằng thanh âm còn mang theo ít nhiều bất đắc dĩ cùng khổ sở. “Tôi sẽ không trở về đó.Yên tâm.”Lời này nói cho bọn họ nghe, nhưng cũng là tự nhắc nhở chính mình.

Buông tay Triệu Thư Ngôn, lúc này y mới phát hiện tay người kia bị mình siết đến tím tái. Trần Lăng sửng sốt, vội vài xin lỗi, nhưng Triệu Thư Ngôn lại cười, nói thế này lại giống đồ trang sức cho tay, rất có phong vị đàn ông.

Thôi Ninh Nhạc đem trà sữa đổ vào miệng người kia, ngăn không cho cậu tiếp tục cười ngu.

“Khai mau từ đâu cậu học được cụm từ chuyên môn 3P kia hử?” Thiếu niên ngây thơ Triệu Thư Ngôn không xem AV, cũng chưa từng rớ vào GV đến tột cùng từ đâu học được thứ từ ngữ loạn thất bát tao kia đây?

“Hở?……À, Hứa Tiêu đại nhân dạy đó.”Cậu thế mà lại dùng cả kính ngữ, “Cô ấy nói, tôi, cậu, còn có Hiểu Xuân, đặc biệt thích hợp để chơi 3P.Tôi tò mò đó là ý gì, cô ấy liền dạy tôi.”

Hai người còn lại chấn kinh không nói được lời nào.

“À, đúng rồi, nhắc đến Hiểu Xuân, Trần Lăng anh có muốn làm quen không?” Hoàn toàn không chú ý đến tình trạng hóa đá của hai người kia, Triệu Thư Ngôn lấy trong ví tiền ra một tấm ảnh, đưa cho Trần Lăng, “Đây là đồ đệ vô cùng đáng yêu của tôi, dạo này đang phiền não không biết làm cách nào chấp nhận sự thật bản thân mình là gay. Nếu anh thích kiểu này, không ngại liền thử xem.”

“Cậu này là buôn người hay làm bà mối đó?” Thôi Ninh Nhạc thật sự muốn mở bung xem thử cái đầu quá ảo diệu kia. Không nghĩ tơi, tên này vì cái gì còn mang theo ảnh chụp của Phó Hiểu Xuân bên mình?

“Sư phụ đương nhiên phải suy nghĩ cho hạnh phúc của đồ đệ mình,” Triệu Thư Ngôn đắc ý cười, “Dù Trần Lăng không thích, nhất định sẽ chẳng khi dễ Hiểu Xuân, không phải sao?”

Trần Lăng dở khóc dở cười nhìn thiếu niên đáng yêu trong tấm ảnh, sau đó bất đắc dĩ trở lại cho người kia: “Tôi với cậu ấy…không thích hợp.” Thấy được sự thất vọng không che giấu của Triệu Thư Ngôn, y đành thẳng thắn: “Tôi… Tôi là 0.5, người này thoạt nhìn chính là 0.Không định chơi kiểu Plato chứ?”

“Cái gì là 0.5?Cái gì mà 0?” Triệu Thư Ngôn hai mắt trong veo sáng ngời.

Trần Lăng ngẩn người, đột nhiên có chút hối hận vì chính mình nói quá nhanh. Nhìn sang Thôi Ninh Nhạc, y thấy đối phương ôm đầu thở dài. Do dự nửa ngày mới lúng ta lúng túng giải thích ý nghĩa của danh từ này, Triệu Thư Ngôn lại học thêm được từ vựng mới, hưng phấn quay đầu nhìn Thôi Ninh Nhạc, ý đồ muốn biết hắn đã từng nghe qua chưa, kết quả bị đối phương trừng mắt: “Nghe nói qua rồi thì sao, tôi từng đi gay bar, biết mấy cái đó thì kỳ quái sao?”

Trần Lăng không nhịn được mà hỏi lại: “Ninh Nhạc vì sao lại đi qua nơi đó?” Nguyên nhân lúc trước vì sao hai người vào Hắc Thạch y đã biết qua, chỉ là khi không có Triệu Thư Ngôn, anh chàng thích con gái kia vì cái gì còn đặt chân vào gay bar?

Triệu Thư Ngôn uống trà sữa, xem chừng không quá để tâm.

Thôi Ninh Nhạc liếc cậu một cái, trong lòng bỗng nhiên vì thái độ không quan tâm của đối phương mà mất vui, liền thẳng thắn trả lời: “Trước đây có một tên con trai muốn hẹn hò với tôi, tôi muốn biết gay là quần thể như thế nào, cho nên đi thử.”

Cũng chẳng phải lý do không thể cho ai biết, trước đây không nói, chỉ đơn giản vì cảm thấy bản thân chẳng cần chuyện gì đều khai. Nhưng bắt gặp thái độ thờ ơ của cậu, hắn liền cảm thấy khó chịu.

Để tôi phát hiện nhược điểm của mình, nhưng bản thân lại không muốn biết nhược điểm của tôi, cậu cho rằng như vậy có thể phủi sạch phất tay áo rời đi sao, để tôi bắt không được nên cậu có thể tùy lúc dứt bỏ tình cảm chạy trốn à?

Buồn cười, đừng hòng nghĩ đến chuyện đó.

Nhạc đệm bất ngờ khiến kế hoạch đi studio của cả ba bị ngâm nước, Trần Lăng cúi nhìn đồng hồ, bất đắc dĩ chia tay hai người: “Tôi về trước đây.”

“Ừm.” Triệu Thư Ngôn cười với y. Ngày lúc đối phương xoay người, cậu bất ngờ hỏi một câu: “Anh nói sẽ không trờ về, thật không nuốt lời chứ?”

“…Đương nhiên không. Nếu không cậu cứ giám sát đi?” Trần Lăng cười.

“Nếu vi phạm, phải đóng phạt.” Triệu giám sát vừa nhận chức đã ra điều lệ.

Không được tự nhiên lo lắng cho người khác, so với ai cũng đều khó mà buông tay hơn.

Trần Lăng vừa đi, vừa nhịn không được cảm thấy ghen tỵ với thiếu niên thanh tú có thể luôn đứng bên cạnh Triệu Thư Ngôn kia.

Nếu đó là mình thì tốt biết mấy.

Thời điểm trở lại ký túc xá, Triệu Thư Ngôn trực tiếp tâm sự với Phó Hiểu Xuân về chuyện của Trần Lăng. Khuôn mặt trắng nõn của Thỏ con lập tức đỏ bừng: “Ai cần cậu làm bà mối?! Tớ đấu có cơ khát đến nổi lập tức phải tìm được đối tượng!”

“Đâu phải ép cậu ở cùng một chỗ với anh ta, nhưng mà đây là người tôi tin tưởng nhất. Có anh ta ở bên cạnh giúp cậu, cậu liền không cô đơn nữa, chẳng phải sao?” Triệu Thư Ngôn cũng không mất hứng, ngược lại còn cười hì hì giải trình lý do của bản thân, “Dù sao sư phụ đây cũng không thích con trai, chẳng biết cách nào dạy dỗ cưng cả.”

Đừng nói là Phó Hiểu Xuân, ngay cả Thôi Ninh Nhạc cũng phải sửng sốt.

Cứ tưởng rằng này chỉ là hành động trong lúc vui đùa, không nghĩ tới bên trong còn có ý tứ này.

Gia hỏa mâu thuẫn này, rốt cuộc tính cách là dạng gì? Thôi Ninh Nhạc thủy chung vẫn chẳng thể lý giải.

Vì anh em, cậu có thể giúp đỡ không tiếc mạng sống, nhớ mãi chẳng quên. Chỉ khi nào việc liên quan đến bản thân, lại như xa như gần, khiến người ta chẳng cách nào nắm bắt được.

Có đôi khi, Thôi Ninh Nhạc chỉ hận không thể đem ra một tấm lưới thật to, đêm con cá trạch kia giữ lại bên trong, khiến cậu không cách nào thoát ra được.

Đón nhận sự quan tâm của người khác, chẳng lẽ khiến cậu khó tiếp thu đến vậy sao?

Thời điểm cơm chiều, Triệu Thư Ngôn đồng ý không đi cơm với thịt vịt trong căn tin nữa. Thôi Ninh Nhạc cũng không từ chối.

Lúc ăn cơm, Thôi Ninh Nhạc lại cố tình chọn phần cơm thịt vịt giống hệt cậu, nhưng ăn được một nửa, lại đem thịt vịt trong đĩa mình gắp hết sang đĩa của đối phương.

Triệu Thư Ngôn ngẩn người, giương mắt nhìn hắn.

Thôi Ninh Nhạc vẫn tiếp tục vùi đầu nhai cơm.

Nữ vương điện hạ ăn thì vẫn ăn thôi, miệng liên thanh nói cảm ơn không ngừng.

Kỵ sĩ đại nhân nhịn hồi lâu, mới có thể đem độ cong nơi khóe miệng kiềm chế lại. Hắn chợt nhớ đến gà con lông xù phá vỏ chui ra, cặp mắt to ngập ngước, rõ ràng viết rằng muốn tìm người để bản thân ỷ lại. Nhưng là không thể tùy tiền tìm người để ỷ lại a, vạn nhất đối phương chạy mất thì làm sao đây? Dựa vào vỏ bọc chính mình cũng sẽ ngã sấp xuống, sau đó lại nhe răng trợn mắt nhìn bản thân thương tích đầy mình.

Cho nên, cậu tình nguyện không ỷ lại vào bất cứ người nào, những cũng chẳng để chính mình ngã xuống.

Thật sự là một gia hỏa biệt nữu*.(*vặn vẹo, không được tự nhiên)

May mắn, bản thân đã hứa với cậu, nếu không, hiện tại người kia cũng sẽ không chậm rãi gần gũi với hắn, sau đó vứt bỏ mớ vỏ bọc cứng rắn còn sót lại, không tự giác dựa vào hắn.

Này gọi là tin cậy sao?

…Hừ, cảm giác được tin cậy cũng không tệ lắm.

Sự kiện ảnh chụp tại đại hội thể dục thể thao giống như chất xúc tác trong hóa học, nhanh chóng khiến ai ai cũng biết đến tên tuổi Triệu Thư Ngôn.

Nghe nói, cũng có không ít nữ sinh trường ngoài lùng kiếm mỹ thiếu niên thể thao trong truyền thuyết này, còn cố ý chạy đến sân thể dục của trường, ý đồ chiêm ngưỡng thân ảnh mạnh mẽ của cậu.

Thôi Ninh Nhạc từ những nữ sinh ở đó nghe được tin tức này, lại uyển chuyển thay Triệu Thư Ngôn từ chối không ít lời mời mọc của đám con gái. Vừa trở lại ký túc xá, hắn liền bắt gặp mỹ thiếu niên chính là nhân vật kia lại đang nằm lỳ trên giường, đeo tai nghe mặt không biến sắc đánh quái vật.

Mỹ thiếu niên thể thao trong truyền thuyết, kỳ thực là một tên trạch nam. Thôi Ninh Nhạc nghĩ thật muốn loan truyền tin tức này ra, đập vỡ mộng tưởng của đám thiếu nữ ngoài kia.

Nhưng mỹ thiếu niên vừa ngước đầu liền bắt gặp đối phương, lập tức ngồi lên, vẻ mặt hưng phấn: “Ninh Nhạc, tụi mình đi đánh dã chiến nhá?”

Người đang uống nước suýt nữa bị sặc chết. “Khụ……Khụ,” Khụ cả nửa ngày, Thôi Ninh Nhạc mới hỏi: “Cậu biết rõ cái gì là dã chiến chứ?”

Triệu Thư Ngôn chớp mắt mấy cái, mới phát hiện sai lầm của mình, vội vàng sửa miệng: “Cái kia, không phải ý dã chiến đó mà, tôi nhắc đến chính là đánh CS đời thật ấy. Ở ngoại ô Mê Thải Phục, có một khu giải trí mô phỏng loại hình này.”Đối tượng bị hiểu lầm mặt thoáng ửng đỏ.

“Sao tự nhiên lại nghĩ tới vậy?”

“Chơi game trong máy tính hoài cũng không thấy hay, hơn nữa lâu rồi chưa vận động.” Cậu vừa nói xong, liền lôi từ tủ đầu giường ra một quyển tạp chí, trên trang giấy là giới thiệu về ‘Công viên dã chiến’ mới mở gần đây ở ngoại thành.

Nói cho cùng, vẫn là do mớ tế báo trạch nam gây chuyện. Thôi Ninh Nhạc liếc người kia một cái: “Tùy cậu.”

“Vậy thứ bảy này chúng ta đi nhá! Ha ha… Gọi Hiểu Xuân, Lưu Đông, còn cả Trần Lăng nữa…” Trạch nam nhanh chóng móc ra di động, lạch cạch bấm tin nhắn gửi cho những người khác.

Nhìn bộ dạng cậu, tựa như không bị ảnh hưởng bởi sự kiện ảnh chụp kia… Hoặc nói đúng là, cậu căn bản không biết đi? Thôi Ninh Nhạc nhìn thẳng vào mắt đối phương hỏi: “Cậu gần đây thấy thế nào?

“Cái gì mà thế nào?”Tâm tư mỹ thiếu niên đã sớm phiêu với trận dã chiến sắp tới, ngay cả mắt cũng chẳng buồn mở.

“…Không có đứa con gái nào tỏ tình với cậu à?” Sớm biết cùng tên này quanh co lòng vòng chẳng có ý nghĩa gì.

“Hở?” Câu đáp lại vô nghĩa, ngón tay ấn nút gửi tin, phản xạ đi một vòng lớn mới quay trở lại, “Cái gì chứ?! Tỏ tình gì?”Đôi mắt xinh đẹp trừng lớn, tròn xoe.

“Tôi nói là, cậu gần đây có bị làm phiền nhiều lắm không?Ảnh chụp của cậu trong đại hội thể dục thể thao, ở trên mạng rất được chú ý, tôi đây cũng từng thay cậu từ chối mấy trường hợp đây này.”

“Tôi biết mà! Như thế nào gần đây có mấy cô nàng lạ mặt tìm tôi, nha đầu Hứa Tiêu kia thật sự đem hình của tôi tung lên mạng!” Triệu Thư Ngôn từ trên giường nhảy xuống, lôi kéo Thôi Ninh Nhạc, đòi hắn cùng mở mạng: “Ninh Nhạc, mau mau, tôi muốn xem thử cái trang mạng kia, có phải đang đăng tấm hình khó coi nhất của tôi không?”

“…Tôi muốn nghiêm túc hỏi cậu, đối với vấn đề này, cậu rốt cuộc chú ý đến phương diện nào?” Thôi Ninh Nhạc trừng đối phương.

Thiếu niên dựa vào bả vai hắn, nhìn chằm chằm màn hình máy tính, sau đó bất ngờ quay đầu, khẽ cười khoan khoái: “Cậu muốn biết?”

Tên này có ý gì?“Việc này có liên quan đến tôi chứ?”Thừa nước đục thả câu với hắn, cuối cùng là vì cái gì?

Triệu Thư Ngôn lắc đầu: “Phương diện nào tôi cũng không hứng thú. Chỉ cần đừng quá phận, bọn họ muốn thế nào thì thế đó, máy ảnh trong tay bọn họ, tôi sau cùng cũng chẳng che được mặt mình, không phải sao?…Chẳng qua, nếu liên quan đến cậu, việc này tôi không thể mặc kệ.”

Lời này muốn bao nhiêu trượng nghĩa liền có bấy nhiêu. Nếu đổi lại là kẻ khác, nhất định cảm động kiềm lòng chẳng được, nhưng Thôi Ninh Nhạc không như thể, hắn thật vất vả mới gặp được đối phương đem vỏ trứng gà ném đi mà tiếp cận mình, như thế nào lại nguyện ý để cậu trở về điểm xuất phát?

“Dính dáng đến thì thế nào.Sau này trả nợ lại cũng được.”Thôi Ninh Nhạc vừa mở ra trang mạng có đăng ảnh chụp của Triệu Thư Ngôn, vừa thản nhiên đáp.

Cái tên đang dựa vào người hắn chợt im lặng hồi lâu, Thôi Ninh Nhạc cũng không biết vì cớ gì lại cảm thấy có chút khẩn trương, đầu ngón tay không ngừng miết chuột trái. Mãi đến khi nghe thấy đối phương nói ra một câu, động tác mới dừng lại.

“Trình độ cho vay của Kỵ sĩ đại nhân tuyệt đối là hạng nhất.” Trong thanh âm còn mang theo tiếu ý.

“Để Nữ vương lao tâm khổ tứ, trên đời này sợ chỉ có mình tôi.”Thôi Ninh Nhạc tự giễu.

“Không trả được chứ?”

“Cũng được, nửa đời sau làm trâu làm ngựa cho tôi.”

“Kiếp sau nhá?Mua một tặng một, kiếp sau cũng làm cho cậu.”

“Cái này so với bắt heo chạy còn hiếm thấy hơn.” Trái tim thế mà mạc danh kỳ diệu nhảy tưng tưng.

Thôi Ninh Nhạc cũng  không biết vì cái gì, thời điểm chính mình nghe được những lời này, lỗ tai liền nóng lên. Về sau, đợi đến khi hắn đã suy nghĩ cẩn thận, mới phát hiện được, tựa như một người giẫm lên cát lún, nếu không mau chóng thoát thân, càng để lâu càng không còn khả năng thoát thân.

Mà sự thẳng thắn vô ý thức của Triệu Thư Ngôn, cũng giống như cát lún vậy.

Đáng sợ ở chỗ, khiến người ta hoàn toàn quên mất phải phòng bị.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui