Edit + Beta: Họa Y Nhược Vũ
Nghiêm túc mà nói La Tiểu Mậu và Triệu Duệ, cũng không tính là người quen, bình thường chẳng liên quan gì đến nhau, nếu như không phải có mối quan hệ với Từ Từ Niên, hai bên có lẽ cả đời cũng không gặp được mấy lần.
Nhưng có lúc sự việc chính là cực kỳ quỷ quái, lúc anh muốn trông thấy một người, anh ta luôn không xuất hiện, lúc anh không muốn nhìn thấy anh ta, anh ta lại giống như không khí ở khắp mọi nơi.
Kể từ sau lần tình cờ ngủ trước, hai chữ "Triệu Duệ" thẩm thấu vào sinh hoạt của La Tiểu Mậu không thiếu chỗ nào, ròng rã hai tháng, anh ta mỗi ngày đều sẽ đúng giờ xuất hiện, mặc kệ La Tiểu Mậu tan làm muộn thế nào, làm việc bận ra sao, anh ta đều có thể vô cùng chuẩn xác tìm được anh.
La Tiểu Mậu bị anh ta làm cho đầu óc mơ hồ, có một lần sau khi xem xong phim điện ảnh hỏi anh, "Mỗi ngày anh đều hẹn tôi xem phim, ăn cơm, lẽ nào bị bệnh viện sa thải rồi à?"
Triệu Duệ chỉ cười, đặt miếng bò bít - tết đã cắt gọn trước mặt anh, lại bóc một quả cam nhét vào trong miệng La Tiểu Mậu, "Ngày nào em cũng nhìn thấy anh, cảm thấy phiền sao?"
La Tiểu Mậu cắn thìa múc kem, nghiêng đầu nghĩ một lúc, lắc lắc đầu.
Ném cái lần sau khi say rượu làm loạn với tên cầm thú này ra ngoài, anh không thể không thừa nhận Triệu Duệ là một tồn tại thần kỳ như Doraemon, cho dù bản thân có bất kỳ yêu cầu gì, anh ta sẽ luôn ngay lập tức xuất hiện, ở cùng anh ta vĩnh viễn sẽ không cảm thấy phiền muộn, bởi vì thời gian luôn trôi qua cực nhanh.
Nhìn biểu cảm của anh, Triệu Duệ bật cười, "Nếu em không cảm thấy anh phiền, vậy tiếp tục ăn đi, ngày mai anh mang chút canh vịt hầm của mẹ anh đến cho em uống, cái đó bổ thân thể, dạo này hình như em gầy đi rồi."
Nói xong câu đó, anh ta giơ tay lau bơ bên miệng La Tiểu Mậu, cực kỳ tự nhiên cho vào miệng liếm một cái.
Mặt La Tiểu Mậu lập tức đỏ lên, trái tim đập loạn bình bịch một trận.
Anh cũng không phải là thánh nhân, đương nhiên rất khó kháng cự sức hấp dẫn của Triệu Duệ, gần đây cùng anh ta quấn lấy nhau, luôn có loại cảm giác tim loạn nhịp này, anh có thể cảm nhận được sự theo đuổi của Triệu Duệ với anh, nhưng lại có chút không xác định.
Triệu Duệ như này rốt cuộc có tính là thích anh không? Một người đàn ông mập mờ với bạn có thể có ngàn vạn lý do, nhưng đến cùng có phải là loại tình cảm bạn muốn kia không, vẫn đúng là không chắc chắn.
Ăn cơm xong, Triệu Duệ đưa La Tiểu Mậu về nhà, buổi tối thời tiết chuyển lạnh, anh ta choàng áo khoác lên người anh, không có bất kỳ báo hiệu nào đột nhiên mở miệng, "Tiểu Mậu, cuối tháng này em cùng anh về nhà một chuyến đi."
La Tiểu Mậu phun một ngụm nước trái cây trong miệng ra ngoài, "Anh đùa cái trò gì thế? Lần trước bị mẹ anh đụng phải ở bệnh viện, diễn kịch một chút cũng thôi đi, lần này tôi lại đến nhà là ý gì?"
"Mẹ anh đã mời em 4-5 lần rồi, nếu em lại không đi lần nữa thì thật khó để biện minh, lại nói anh cũng không muốn nghe ý kiến của mẹ tìm một cô gái yêu đương, cho nên đương nhiên muốn đưa em về nhà."
Lúc Triệu Duệ nói lời này, gương mặt thì bình thản, nhưng trong lòng bàn tay đã khẩn trương đến đổ mồ hôi.
Anh ta thăm dò vô số lần, đồ ngốc La Tiểu Mậu này lại đầu óc chậm chạp, lần này anh ta dẫn người về nhà, đã có thể nói rõ tấm lòng của anh ta rồi chứ?
Đáng tiếc mạch não của La Tiểu Mậu từ trước đến nay đi thẳng một mạch, anh không có quá nhiều tâm địa gian xảo quanh co, cũng sẽ không đoán tới đoán lui.
Sau khi nghe xong Triệu Duệ nói câu này, ngón tay khựng lại, trong lòng đột nhiên khó chịu một trận không có lý do, À... thì ra hai tháng nay anh ta đối xử tốt với mình như vậy, chỉ là bởi vì muốn lấy tên gay là mình ra làm bia đỡ đạn, ai bảo lần trước mình bị mẹ anh ta nhận thành con dâu, lúc này anh ta không tìm mình còn có thể tìm ai?
La Tiểu Mậu lần đầu tiên cảm thấy không thoải mái như này, chỉ có điều ngại nói ra, anh nghĩ bản thân ăn không uống không của Triệu Duệ nhiều lần như vậy, lúc này nói sao cũng nên giang hồ trượng nghĩa cứu giúp.
Bóp chai nước trái cây đã biến hình, anh ngẩng đầu cười một cái tự nhiên. "Được thôi, vậy thì đi đi, dù sao tôi cũng không thể phí công gọi một tiếng mẹ, sắp hết năm rồi cũng nên đi xem xem."
Triệu Duệ thở một hơi dài nhẹ nhõm, nhìn mặt tròn của La Tiểu Mậu bị lạnh đỏ bừng, vừa cười vừa ôm lấy anh.
Làm sao bây giờ, anh ta hình như càng ngày càng thích chàng gay này rồi, lúc nào mới có thể cưa đổ anh đây...
Ngày 28 Tết, mới sáng sớm Triệu Duệ đã lái xe đến dưới nhà La Tiểu Mậu.
Nhìn anh mặc một cái áo khoác lông cừu màu đỏ, áo váy cao cổ màu đen phối cùng đôi boot cao cổ màu đồng, từ xa đi tới, không biết vì sao đột nhiên cảm thấy có chút khó coi.
Anh ta thừa nhận La Tiểu Mậu mặc đồ nữ quả thực rất xinh đẹp, bộ quần áo rất hợp với dáng người cao gầy của anh, nhưng anh ta lại bắt đầu nhớ tới hình ảnh La Tiểu Mậu mặc đồ nam gọn gàng, tóc cắt ngắn, nói chêm chọc cười, giành ăn kem với anh ta.
"Nhìn cái gì đó? Còn không mau lái xe?" La Tiểu Mậu hi hi ha ha thắt dây an toàn, dạt dào hào hứng nói, "Tôi nói anh nè, hôm nay vì đề phòng mẹ anh đột nhiên tập kích, tôi đã dính băng đến chỗ đó rồi, đảm bảo cho dù mẹ anh có vén váy tôi lên cũng sẽ không lộ tẩy, ei ei còn có, anh mau sờ chỗ này."
Anh kéo một phát tay Triệu Duệ đến đè lên ngực mình, mặt mày hớn hở nói, "Sờ được không, hôm nay tôi đã mặc ba lớp ngực giả, hơn nữa tất cả đều dùng băng dán cố định tốt rồi, đảm bảo cho dù diễn rung giường với anh cũng sẽ không rớt ra."
"..." Triệu Duệ thu tay lại, đầu nhảy vạch đen.
"Sao không nói gì, anh không tin? Không tin tôi lộ ra cho anh xem." Nói xong La Tiểu Mậu giơ tay bắt đầu cởi cúc áo, nhất định phải cho Triệu Duệ nhìn cup D anh dày công chuẩn bị.
"Được rồi được rồi, anh tin, anh tin được chưa." Triệu Duệ dở khóc dở cười, nhìn vẻ mặt đắc ý của La Tiểu Mậu, đột nhiên nổi lên ý đồ xấu, sáp tới bên tai anh thấp giọng nói, "Thật ra, nếu như em không mặc món đồ chơi này, anh sẽ đồng ý sờ. Anh nhớ rõ lần đó sau khi chúng uống say, anh vừa cắn hòn đá nhỏ của em, em đã sướng đến nhũn cả eo, anh liền nghĩ, rõ ràng một vật nhỏ như vậy, anh cũng không tìm được, sao lại mẫn cảm như vậy chứ, đúng không, Tiểu Mậu?"
La Tiểu Mậu giống như bị đổ một thùng dầu từ đầu đến đuôi, bùm một tiếng liền bùng lên, lỗ tai đỏ bừng véo mặt Triệu Duệ, "Ông đây mẫn cảm như vậy đấy! Ông đây yêu tinh nhỏ trời sinh, đàn ông lăn giường với ông đây đều nói như vậy! Anh không phục à!"
Triệu Duệ ha ha cười lớn, La Tiểu Mậu tiếp tục nhéo anh ta.
"Đừng nghịch, đừng nghịch, không lái xe được, này này! Đừng nhéo nữa, đâm xe vào cây ngày mai chúng ta đều lên bản tin bây giờ, con dâu gặp mẹ chồng quá khẩn trương, cãi nhau với chồng tạo thành tai nạn xe, một xe hai mạng!"
"Triệu Duệ anh cmn còn nói!"
La Tiểu Mậu tức giận nhào tới, xe chạy xiêu xiêu vẹo vẹo về phía trước, Triệu Duệ vừa cười vừa tránh, giờ khắc này trái tim trở nên vô cùng mềm mại.
Đến Triệu gia, bác gái giống như đã sớm đợi ở đó, còn chưa đợi bấm chuông, cửa đã mở rồi.
La Tiểu Mậu nhanh chóng lễ phép gọi một tiếng "chào dì ạ", bác gái cười gật đầu, kéo tay anh đi vào nhà, nhưng bác không nhiệt tình hỏi đông hỏi tây như lần trước, mà là luôn nhìn chằm chằm anh, ánh mắt có chút phức tạp lại có chút không nói rõ được cũng không tả rõ được.
La Tiểu Mậu hơi bỡ ngỡ, không biết nên đối đáp thế nào, từ nhỏ anh đã bị cha mẹ vứt bỏ, mười mấy tuổi liền bắt đầu một mình xông xáo xã hội, căn bản không hiểu chung sống với trưởng bối ra làm sao, lúc này bị nhìn chằm chằm thế này, theo bản năng đưa mắt nhìn Triệu Duệ.
"Mẹ, người đây là đang làm gì, cũng không phải là chưa từng gặp." Triệu Duệ vừa cười cứu viện, vừa kéo tay La Tiểu Mậu đi vào phòng khách, "Lần trước Tiểu Mậu đều gọi mẹ là mẹ rồi, mẹ còn định đổi ý sao?"
Ngón tay bác gái khựng lại, sau đó vuốt vuốt tóc, nụ cười có chút cứng ngắc, trong miệng vừa lẩm bẩm "Đúng rồi, đều gọi mẹ rồi" vừa rót trà cho La Tiểu Mậu.
"Tiểu Mậu, uống chút nước, hôm nay dì... à không phải, hôm nay mẹ trổ tài cho con xem, trước đó đã đợi con rất lâu, con cũng không đến, lần này cuối cùng coi như có cơ hội."
"Dì, dì đừng vội, để con tự mình rót ạ."
La Tiểu Mậu nào dám để bác gái đích thân phục vụ, nhanh chóng nhận lấy ấm trà, rót nước trà đầy bảy phần vào ba chén sứ trước mặt, từng chiêu từng thức, chân thật sống động.
"Gọi dì cái gì, đều nói gọi mẹ rồi." Triệu Duệ kéo tay anh, liếc mắt nhìn chén trà nhỏ giọng chọc cười, "Nói chứ, em còn thật sự có chút tư thái của nàng dâu mới."
Ngón tay La Tiểu Mậu run một cái, chén trà trong tay văng ra ngoài phân nửa, hung hăng trừng anh ta một cái: Anh cmn thu liễm một chút, ở trước mặt mẹ anh đừng diễn quá mức.
Triệu Duệ nhướn mày làm như không nhìn thấy, lấy chén trà không trong tay La Tiểu Mậu, uống một hơi cạn sạch nước trà còn sót lại, cười rất là thản nhiên.
"..." La Tiểu Mậu hoàn toàn cạn lời, nhiệt độ trên mặt lại thêm tăng cao.
Bác gái nhìn hai người thân mật với nhau, hô hấp hơi bất ổn, mắt không ngừng quét trên người La Tiểu Mậu, trong ánh mắt còn mang theo hoài nghi và không dám tin.
Lúc này La Tiểu Mậu ngẩng đầu, đúng lúc đối mắt với bà, bác gái luống cuống vội đứng lên, "Mẹ vẫn đang nấu canh trong bếp, suýt chút nữa thì quên mất, hai đứa các con chơi trước đi, ta đi xem chút."
Nói xong vội vàng chui vào phòng bếp, để lại hai người bóng lưng lảo đảo.
Ánh mắt Triệu Duệ mang theo đầy rẫy áy náy và quyết tâm sâu sắc, nhất thời mím môi không nói chuyện. La Tiểu Mậu bên cạnh cũng chú ý đến tương tác giữa hai mẹ con họ, lúc này cả người đều lo sợ bất an, mặc dù biết rõ là diễn kịch, lại vẫn giống như chính mình gặp phụ huynh, khẩn trương hỏi, "Biểu hiện vừa nãy của tôi có phải hơi giả không? Mẹ anh sẽ không nhìn ra sơ hở gì chứ, tôi luôn cảm thấy bà luôn nhìn chằm chằm tôi."
"Đó là vì mẹ anh quá thích em, đến cả ánh mắt cũng dán lên người em không gỡ xuống được."
"Thật sao?" La Tiểu Mậu nửa tin nửa ngờ.
"Đương nhiên là thật, giống như anh vậy, người họ Triệu nhà anh ý, thật sự không biết tạo nghiệt gì."
Nói xong Triệu Duệ híp mắt cười ôm lấy vai anh, bị La Tiểu Mậu lập tức đẩy ra, giống như có tật giật mình, vành tai đỏ lên thấp giọng nói, "Lúc này mẹ anh cũng không ở đây, còn diễn kịch cái gì chứ?"
Triệu Duệ lại dính lên, quan minh chính đại cầm tay La Tiểu Mậu hôn một cái, sau khi chiếm được tiện nghi làm như thật nói, "Ánh mắt của mẹ anh rất lợi hại đó, nếu chúng ta không biểu hiện thân mật chút, bị phát hiện thì làm thế nào?"
"Anh nhiễu sự quá đi." La Tiểu Mậu xấu hổ gãi gãi đầu, trái tim nhảy cực nhanh, "Không nói với anh nữa, tôi đi phòng bếp hỗ trợ."
Lúc anh đi vào phòng bếp, bác gái đang lấy một con dao phay hết sức chuyên chú làm một con cá.
La Tiểu Mậu nhìn động tác của bà tốn sức, vội xắn tay áo lên đi giúp, "Mẹ, mấy thứ tươi sống này cứ để con làm cho, sức của con lớn."
Bác gái nhìn tay chân gầy mảnh của anh, không phản đối, La Tiểu Mậu buộc tạm dề lên, bắt đầu cật lực đánh vảy.
Thật ra anh không biết tí gì về nấu nướng, trước kia lúc sống cùng Từ Từ Niên còn suýt chút nữa đốt luôn nhà, nhưng anh cảm thấy bản thân không thể làm Triệu Duệ mất mặt, cho dù không phải là đối tượng chân chính của anh ta, hôm nay nhất định phải dỗ được bác gái vui vẻ.
Cá trong tay trơn trơn dính dính, căn bản không giữ được, La Tiểu Mậu mấy lần thiếu chút nữa dùng dao phay chặt vào tay, tốn công sức mấy lần đã đổ đầy đầu mồ hôi, ngón tay cũng bị đứt mấy chỗ, nhưng từ đầu đến cuối cũng không than vãn một câu, cũng không làm nửa chừng rồi bỏ.
Bác gái một mực không nói gì, nhìn dáng vẻ anh chân tay vụng về lại vô cùng nghiêm túc, đột nhiên cảm thấy đứa nhỏ này có chút cố chấp ngốc nghếch.
Vỗ vỗ vai của anh, bà vừa cười vừa nhận lấy dao phay, "Được rồi, cứ để ta làm đi, đợi con đánh xong vảy cá, bữa cơm tối này biến thành bữa sáng ngày thứ hai mất."
Vốn muốn giúp đỡ lại thành trở ngại, La Tiểu Mậu lúng túng gãi gãi đầu, "Xin lỗi d...mẹ... Lần sau con sẽ cố gắng hơn, nhất định khiến người được ăn cá con làm."
Bác gái chỉ cười, giống như tán gẫu nói, "Hồi nhỏ Duệ Duệ thích ăn cá, nhưng ngoại trừ dao phẫu thuật, mẹ gần như không dùng tới loại dao khác, căn bản không biết nấu cơm, lúc đó tên nhóc thối kia vừa khóc, ba nó đã tự mình xuống bếp, món sở trường chính là cá rô kho."
"Đừng thấy ba nó là bác sĩ phụ khoa đứng đầu, nhưng nấu cơm lợi hại hơn nhiều người phụ nữ là ta đây, lúc đó ông ấy luôn cười nhạo ta, còn đùa với Duệ Duệ nói, sau này nó trưởng thành rồi nhất định phải lấy một người vợ biết nấu cơm, ngàn vạn lần không thể giống kiểu như ta, không biết làm cái gì cả."
Trong lòng La Tiểu Mậu run lên, "Vậy bác trai..." Sao không ở đây?
"Đi rồi, lúc Duệ Duệ hai ba tuổi đã đi rồi."
La Tiểu Mậu trong nháy mắt cứng họng, bác gái dọn dẹp gọn gàng nội tạng cá nói, "Ta là một bà mẹ đơn thân, nuôi một đứa con trai còn chưa biết nói, lúc ấy thật sự là không biết nên làm sao, ta cố gắng học nấu cơm, học nội trợ, mới bắt đầu cũng vụng về giống con, rất nhiều người ở sau lưng chê cười ta nói, chỉ nhìn cô ta vị đại tiểu như mười ngón tay không dính nước mưa xuân này, bảo đảm con trai sẽ đói chết."
"Nhưng ta không cam lòng, bọn họ càng nói ta như vậy ta càng nỗ lực làm tốt, thậm chí còn nghĩ sau này Duệ Duệ lớn lên, nhất định phải để nó tìm một người phụ nữ mạnh mẽ hơn cả ta, ít nhất phải biết nội trợ."
Một câu lại một câu giống như chọc vào xương La Tiểu Mậu, sắc mặt anh trắng bệch, nhất thời không biết nên nói gì.
Lúc này bác gái cười, quay đầu vỗ vỗ vai anh nói, "Về sau ta lại hối hận rồi, cảm thấy con dâu biết nấu cơm hay không không quan trọng, cho dù giống như ta này cái gì cũng không biết làm, vừa bắt đầu luống cuống chân tay thì sao? Chỉ cần kiên trì, nghiêm túc, thật lòng tốt với Duệ Duệ, giống như con vậy, là ta yên tâm rồi."
Trong nháy mắt khoảng cách giữa thiên đường và địa ngục khiến La Tiểu Mậu nhất thời thở không nổi, mắt anh nóng lên, há miệng, "Dì người..."
"Sao vẫn gọi dì? Vẫn chưa sửa được cách xưng hô với ta à?" Bác gái cong mắt cười, lau lau nước đọng trên tay nói, "Cá hầm lên rồi, bên này cũng không còn việc gì, con ra ngoài trước với ta."
Nói xong bà kéo tay La Tiểu Mậu vào phòng ngủ, Triệu Duệ nhìn hai người đi ra, lập tức đứng lên, ánh mắt có vẻ mang theo một tia khẩn trương.
La Tiểu Mậu không rõ vì sao, cười ngốc với anh ta, Triệu Duệ hôn gió đáp lại.
Sau khi vào phòng ngủ, bác gái lấy ra một tấm vải đỏ, mở ba tầng trong ba tầng ngoài, lấy ra một vòng ngọc, "Đây là năm đó ba của Duệ Duệ tặng cho ta, ta từng đeo một lần, liền nghĩ sau này tặng cho con dâu, đúng lúc hôm nay con ở đây, thì tặng con đi, sau này con giữ gìn tốt thay mẹ."
Nhìn thấy vòng tay, La Tiểu Mậu cũng không nhịn được nữa, vành mắt đỏ bừng, ra sức lắc đầu, nhét đồ vật lại cho bác gái.
Anh biết bản thân là hạng người gì, cũng biết Triệu Duệ lấy anh ra làm lá chắn, sẽ không có mấy phần thật lòng, đây chẳng qua chỉ là một màn kịch dỗ bác gái vui vẻ, cho dù anh thích Triệu Duệ, trong lòng khó chịu tự mình chống đỡ được rồi, sao còn có thể lấy đồ của bác gái.
Huống chi anh... anh còn là một người đàn ông, nếu để bác gái biết được thì sẽ đau lòng nhường nào chứ.
"Mẹ, vật này con không thể nhận, người xem con đều gọi người một tiếng mẹ rồi, cũng coi như là phúc phần, không thể lại lấy đồ của người nữa."
"Nói lời ngốc nghếch gì vậy, con gọi ta là mẹ, ta cho con đồ, đều là điều nên làm. Cho con thì con cứ lấy đi, từ chối không phải là cố ý không cho ta thể diện chứ?"
Bác gái bất chấp tất cả, nói gì cũng muốn La Tiểu Mậu nhận lấy vòng tay của bà, còn vui vẻ lấy ra một cuộn len màu xanh đậm ướm lên người anh, "Màu này tôn lên nước da của con, lấy cái này đi, trước kia mẹ đan cho con một cái áo len, nhưng lại là màu hồng, ta thấy con chắc chắn không thích, hơn nữa kích thước cũng hơi nhỏ, lần này mẹ đổi cho con cái màu này, đan một cái cỡ lớn, qua mấy ngày là có đồ ấm cho con mặc rồi."
Nghe xong lời này, nước mắt của La Tiểu Mậu suýt nữa rơi xuống.
Từ lúc 3 tuổi anh đã bị ba mẹ ném vào trại trẻ mồ côi, trong ký ức của anh chỉ có giáo viên và hiệu trưởng, còn có các nhà hảo tâm, chính là không có khái niệm "cha mẹ".
Người khác có ba và mẹ, có xe đồ chơi đẹp, còn có đặc quyền chạy về kể khổ với mẹ khi bị tủi thân, anh toàn bộ đều không có.
Suốt từ trước đến này anh cảm thấy bản thân là một kẻ thừa thãi, sau khi trưởng thành mặc lên đồ nữ càng biến thành giống khác loài trong mắt người khác, anh tồn tại cô độc, một thân một mình, lẻ loi bươn chải, trưởng thành cô đơn, mỗi một tia khổ sở và xót xa đều là tự mình gặm nhấm, chưa hề biết hóa ra cảm giác có người nhà tốt như này.
Gặp được Từ Từ Niên, anh cho rằng có bạn bè đã đủ rồi, Từ Niên chính là người nhà của anh, Từ Niên có cái gì anh cũng có thứ giống vậy.
Thế nhưng cho đến khi Từ Niên có Oa Oa, có Cù Thành, anh mới ngạc nhiên phát hiện, có một số thứ bạn bè không cách nào thay thế được, bạn bè có thể cho bạn cái ôm ấm áp, có thể vì bạn không tiếc cả mạng sống, nhưng lại không thể cho bạn một gia đình hoàn chỉnh, có một số thứ chỉ có một trên đời này, ví dụ như tình thân còn có... tình yêu.
Anh nhìn bác gái thao thao bất tuyệt, dáng vẻ cầm thước dây đo kích thước cho anh, ánh mắt dịu dàng lúc nói tới con trai, dáng vẻ mong đợi vui vẻ khi nhắc đến con dâu...Trái tim rơi vào đáy vực.
Người mẹ tốt như vậy, chắc chắn hy vọng tìm được cho con trai một người phụ nữ thùy mị hiền huệ, chứ không phải kiểu người chuyển giới vô tích sự, làm công việc cũng không đứng đắn như anh.
Bác gái đối xử với anh càng tốt anh càng thấy khổ sở, chút dịu dàng thâm tình này vốn không nên thuộc về anh, cho dù anh thích Triệu Duệ, thân phân một người đàn ông cũng buộc chặt anh không buông.
Lừa dối một người mẹ tốt bụng quá tàn nhẫn, anh thật sự không diễn tiếp được nữa.
Trong lúc ăn tối, La Tiểu Mậu vẫn luôn ngơ ngơ ngác ngác, ngay cả khi gắp đồ ăn cho vào bát của anh, anh cũng ăn mất tập trung.
Triệu Duệ hơi lo lắng, ở trước mặt bác gái kề sát lại, dùng trán đo nhiệt độ cơ thể anh, "Có phải không thoải mái không, sao sắc mặt khó coi như vậy?"
La Tiểu Mậu nhanh chóng lắc đầu, "Không... không có, tốt lắm, ăn, ăn cơm."
Anh lấy đũa gắp một miếng lên nhét vào miệng, kết quả là một miếng gừng to, cay đến mức mặt anh đổi sắc.
"Mau uống chút canh xuôi xuống." Triệu Duệ nôn nóng, lấy thìa thổi nguội đi mớm đến bên miệng anh.
La Tiểu Mậu vội tránh né, dùng ánh mắt liếc bác gái bên cạnh, thấy dáng vẻ tươi cười của bà, trong lòng càng thêm lo sợ bất an.
Nếu như bà biết con trai mình ở trước mặt bà không chút kiêng dè gì, thân mật với một người đàn ông, còn gắp thức ăn, bón cơm cho anh ta, sẽ không trực tiếp giận đến đổ bệnh chứ?
Sau bữa tối, Triệu Duệ đưa La Tiểu Mậu về nhà.
Dọc đường đi, sắc mặt La Tiểu Mậu tái nhợt không nói câu nào, Triệu Duệ quen nhìn bộ dạng anh vui cười hớn hở, trong lòng càng thêm lo âu, cho rằng anh không thoải mái cũng không nói thêm gì nữa.
Hai người vẫn luôn im lặng cho đến dưới lầu, La Tiểu Mậu tháo dây an toàn muốn xuống xe.
Triệu Duệ lập tức đè tay anh lại, ánh mắt sáng rực nói, "Tiểu Mậu, đợi một chút, anh có chuyện rất quan trọng nói với em."
Anh ta biết bây giờ không đúng thời cơ, nhưng anh ta không nhịn được nữa rồi, anh ta muốn để cho La Tiểu Mậu biết lòng dạ của mình, không muốn chậm trễ thêm một giây nào nữa.
"Đúng lúc, tôi cũng có chuyện muốn nói với anh."
"Vậy em nói trước đi."
La Tiểu Mậu hít sâu một hơi, giống như hạ quyết tâm rất lớn, vừa mở miệng sức lực cả người đã bị rút rỗng, "Triệu Duệ... chúng ta.."
"Sau này chúng ta đừng gặp nhau nữa nhé."
Triệu Duệ cả người cứng đờ, không dám tin nhìn anh, "Em có ý gì?"
La Tiểu Mậu cúi đầu, hốc mắt đỏ bừng, túm vạt áo dưới gian nan nói, "Tôi không muốn lại lừa dì nữa, cũng không muốn giả vờ làm bạn gái anh, tôi cảm thấy như này rất vô nghĩa, khiến tôi rất, rất khó chịu."
"Dù sao với điều kiện này của anh, bên cạnh nhất định không thiếu người, tìm một người con gái chân chính đáng tin hơn tôi đây. Chúng ta gặp nhau vui vẻ, chia tay trong hòa bình, anh mời tôi ăn cơm, tôi giúp anh gạt mẹ anh, cũng coi như thanh toán xong rồi, sau này xin anh... đừng tới tìm tôi nữa."
Giọng của anh gần như sắp khóc, Triệu Duệ một phát nắm lấy cánh tay La Tiểu Mậu nói, "Em cảm thấy anh dẫn em đi gặp mẹ anh, là vì lừa bà ấy sau này không cần tìm bạn gái cho anh nữa?"
Cánh môi La Tiểu Mậu run run hai cái, "... Không vậy thì sao chứ?"
"Anh còn thật sự thích tôi sao, nhưng tôi không tin. Nếu ban đầu không phải trùng hợp đụng phải mẹ anh ở bệnh viện, sao anh sẽ lãng phí nhiều tinh lực như vậy tốn hơn hai tháng theo tôi? Nếu như anh thật sự muốn tôi giúp đỡ, nói một câu là được, không cần vòng vo như này, tôi... đầu tôi ngốc, không nghĩ nhiều, còn vô cùng dễ tưởng rằng người khác đối tốt với mình là thật, sau này anh đừng làm những việc khiến tôi hiểu nhầm như này nữa."
Triệu Duệ quả thực sắp bị mạch não của chàng gay này làm phát điên rồi, hít sâu mấy hơi mới không khiến bản thân nổi khùng.
"Anh cmn theo đuổi em hơn hai tháng, một giây trước còn suy tính làm sao tỏ tình với em, bây giờ em nói với anh như vậy? Anh mẹ nó nếu sớm muốn lợi dụng em, hà tất phí công sức lớn như thế, La Tiểu Mậu trong đầu em có hố à? Ông đây thích em, muốn yêu đương với em, em cmn đừng nói không nhìn ra!"
La Tiểu Mậu tròn mắt, há miệng không dám tin vào tai mình, nửa ngày sau mới nhanh chóng lắc đầu.
Triệu Duệ vừa nhìn dáng vẻ mơ mơ hồ hồ của anh thì càng đau đầu, sao anh ta lại thích một đứa ngốc như này chứ!
Anh ta nắm chặt cổ tay La Tiểu Mậu, lấn người lên, từ trên cao nhìn xuống nói, "La Tiểu Mậu, em cmn nghe rõ đây. Anh, Triệu Duệ, thích em, lần này nghe hiểu rồi chứ?"
"Nhưng... nhưng sao anh lại thích tôi?" La Tiểu Mậu chấn kinh hỏi một tiếng, tiếp đó lẩm bẩm không dám tin, "Chẳng lẽ anh thực sự là ham muốn sắc đẹp, tiện thể ngấp nghé cơ thể tôi?"
Triệu Duệ bị giận quá hóa cười, lần này trực tiếp không thừa lời với anh, cúi đầu không chút do dự chặn miệng anh lại.
Trong nháy mắt đôi môi chạm nhau, hình ảnh thân thể quấn quýt lấy nhau trước kia không khỏi khống chế xông ra, La Tiểu Mậu run run, bị Triệu Duệ bắt được cơ hội lập tức tóm được đầu lưỡi anh, cuốn đến trong khoang miệng mình ra sức gặm nuốt.
"Ưm ưm!"
La Tiểu Mậu bị gặm thở không nổi, ngộp đến đỏ bừng cả mặt.
Triệu Duệ liếm anh một lượt từ trong ra ngoài, mới thỏa mãn liếm liếm đầu lưỡi, buông La Tiểu Mậu gần như ngạt thở ra.
Ánh mắt hai người sáng rực đụng vào nhau, hô hấp cả hai đều bất ổn, bờ môi đỏ tươi, mặt đầy ý xuân.
La Tiểu Mậu kìm nén nửa ngày, nặn ra một câu cực kỳ sát phong cảnh, "Anh... anh giở trò lưu manh với đàn ông, mẹ anh biết không?"
Nếu bà ấy biết tôi là đàn ông, nhất định sẽ tức chết.
Triệu Duệ phun ra một ngụm máu, hồi lâu mới lấy lại được hơi thở, cúi đầu hôn La Tiểu Mậu một cái, cười nói, "Đồ ngốc nhà em, trước khi dẫn em về nhà anh, anh đã nói hết tất cả rồi, bây giờ mẹ anh không chỉ biết anh là gay, còn biết em chính là người đàn ông mà anh thích."
Hả? Đây không phải tương đương với việc nói với bác gái rằng mình chính là đầu sỏ bẻ cong con trai của bác ấy sao!
Vậy hôm nay mình mặc đồ nữ, còn khóc sướt mướt tự trách tự thương một trận, há không phải bị bác gái nhìn thấu tất cả sao, muốn chết mà, bây giờ hối hận còn kịp không?
"Cái đó... hay là anh vẫn nên tìm một người bạn gái đi, chuyện của chúng ta, khụ khụ... đợi sau này bàn lại."
"Nhiều hơn một giây anh cũng không đợi được." Triệu Duệ chạm nhẹ chóp mũi La Tiểu Mậu, cười nói, "Bởi vì bây giờ cần gấp một người bạn trai tên La Tiểu Mậu."
Một nụ hôn rơi xuống, La Tiểu Mậu tay chân lúng túng, trong đầu choáng váng, len lén mở mắt nhìn bác sĩ cầm thú, tim của anh giống như muốn lập tức nhảy lên cổ họng.
Anh, như này có được tính là yêu không?
Triệu Duệ cười ngẩng đầu, không hề chớp mắt hỏi anh. "La Tiểu Mậu, em đồng ý qua lại với anh không?"
La Tiểu Mậu ngốc luôn, sau khi sững sờ một giây liền không do dự ôm lấy cổ anh ta, gặm lên.
Triệu Duệ bật cười, ôm lấy đầu của anh làm nụ hôn này sâu thêm. La Tiểu Mậu nắm lấy vạt áo của anh ta, trong lòng giống như tuôn ra luồng nhiệt nóng bỏng.
Ôi! Cuối cùng ông đây thoát khỏi độc thân, có thể quang minh chính đại ôm lấy người đàn ông của mình hôn rồi, sảng khoái!!!
Trong đêm tối, bóng hai người trong buồng xe nhỏ hẹp ôm nhau thật chặt, đèn đường bên cạnh chiếu xuống mặt đường cái bóng thật dài, ánh sáng màu vàng ấm bao trùm lên xe, lặng lẽ che chở cho người ôm lấy hạnh phúc.
Đồng hồ lắc lư, phát ra tiếng vang tích tắc tích tắc, bác gái chầm chậm vuốt ve ảnh chụp bác trai, ánh mắt dịu dàng quyến luyến, "Ông Triệu à, cuối cùng con trai của chúng ta cũng trưởng thành rồi, tìm được người mà nó yêu, người đó là một cậu nhóc rất thú vị, tôi tin ông cũng sẽ thích nó giống tôi thôi."
Nơi xa không biết nhà ai đang bật một bài hát xưa:
"Mặc cho thời gian vội vàng trôi qua, anh chỉ quan tâm em
Cam tâm tình nguyện nhiễm lấy hơi thở của em
Đời người bao lâu mới có được tri kỷ
Mất đi sức mạnh sinh mệnh cũng không tiếc..."
Đời người còn có chuyện gì làm cho người ta thỏa mãn hạnh phúc hơn so với có được tri kỷ đây?
- - Hoàn ngoại truyện--
Tác giả có lời muốn nói: Viết đến đây, quyển truyện này cuối cùng phải nói lời tạm biệt chính thức với mọi người rồi, ban đầu lúc viết câu chuyện này thật sự không nghĩ tới sẽ viết dài như vậy, đối với tôi mà nói Từ Niên, anh Thành, Oa Oa, Đậu Đinh... mỗi một nhân vật đều trở thành những con người sống động chân thật, tôi hy vọng dùng lời văn khiến cho bọn họ hạnh phúc, cũng chúc mỗi một bạn đọc xem truyện của tôi hạnh phúc vui vẻ, sự ủng hộ của các bạn đối với tôi là niềm khích lệ lớn nhất, yêu các bạn=3=
Lời của edior: Tác giả viết tiểu thuyết này vào 10 năm trước, còn chúng mình sau gần 3 năm cuối cùng cũng đưa được bản hoàn chỉnh đến cho mọi người. Tuy chặng đường dài này có nhiều lúc vất vả, nản lòng, nhưng sau tất cả nó đã kết thúc lại với một sự thỏa mãn vui vẻ. Chúng mình cũng như tác giả, mong muốn thông qua lời văn mang đến cho mọi người niềm vui và sự chữa lành. Tuy rằng có chút không nỡ nhưng câu chuyện nào cũng cần có kết thúc, và hôm nay chúng mình xin nói lời từ biệt với Nghịch tập tại đây. Chúng mình vô cùng cảm ơn các bạn vẫn luôn đón chờ từ khởi đầu cho đến hồi kết. Hẹn gặp lại mọi người ở những dự án khác của team nhé! Love all!
- -Họa Y Nhược Vũ--