Chương 230:
Diệp Linh liếc Lê Nghiên Nghiên như kẻ ngồc, chồng của U Lan Uyên đang ngôi bên cạnh cô, sao cô không tự hỏi chính mình đi chứ?
Lê Hương sáng mắt nhìn Lê Nghiên Nghiên: “Nghiên Nghiên, nhắc tới ngọn nguôn giữa cô và U Lan Uyên chồng tôi khá sâu sắc, ban đầu nều như tôi không có thay mặt gả một chuyền, vậy thì cô chính là thiếu phu nhân của Ù Lan Uyễn rồi nhỉ?”
Sắc mặt Lê Nghiên Nghiên thay đổi rất lớn, cô ta không ngờ Lê Hương lại căn mình, Sao CÔ ta có thể liên quan đến tên quỷ phu U Lan Uyễn kia chứ? Người cô ta muốn lầy là Mạc Tuân!
“Lê Hương, chị không.
hề có quan hệ gì với Lan Uyên cả, chị cũng sẽ không gả.
Chị biệt em không thích chị, những em không thể hủy hoại thanh danh của chị như thê được.
”
Lê Nghiên Nghiên tỏ vẻ uất ức.
Lê Nghiên Nghiên… rất nhanh thôi cô sẽ biệt mình bỏ lỡ cái gì.
Lê Hương nhếch lên đôi môi đỏ mọng, trong mắt hiện lên vẻ giễu cọt: “Ò, hóa ra là vậy à, nêu cô không.
muốn dính dáng gì đến U Lan Uyễn thì sau này không đến lượt cô hỏi, cô pön miệng lại, đừng hỏi nữa.
’ Sắc mặt Lê Nghiên Nghiên tái nhọt, cô ta phát hiện mình đã bị Lê Hương chơi xỏ, trước môm mép lanh lưỡi của Lê Hương, cô ta thực sự có chút không đấu lại được.
Lê Hương này quả thực đáng ghét!
Lúc này Lê Nghiên Nghiên lại uất ức nhìn vệ phía Mạc Tuân: “Mạc tổng…
Mạc Tuân ngắng đầu lên, cặp mắt thâm thúy xuyên qua tâng tâng khói mù nhìn vệ phía Lê Hương.
Lê Hương giật mình, cô biết Lê Nghiên Nghiên đên đây để xác minh xem cô và Mạc Tuân có thực sự chia tay hay không, sợ lộ ra sơ hở gì nên cô nhanh chóng tránh ánh mắt của Mạc Tuân, tỏ vẻ như hai người không thân.
Mạc Tuân thấy.
cô né tránh như Vậy, cũng không có biểu cảm gì, chỉ là đôi mày kiêm của anh khẽ cau lại.
Thấy dáng vẻ hai người họ bây giờ như người xa lạ, lúc này trong lòng Lê Nghiên Nghiên mới cảm thây tôt hơn một chút.
Hoắc Tây Trạch vô cùng thích thú nhìn Lê Hương, anh phát hiện hỏa lực của cô dâu gả thay của Nhị ca rất mạnh, dễ thương hơn nhiều so với Lê Nghiên Nghiên cứ thích giả vờ giả vịt kia.
Lúc này bầu không khí có chút lúng túng, Hoäc Tây Trạch nhanh chóng giảng hòa: “Mọi người đừng có ngôi không nữa, chúng ta chơi đánh bài đi, Lê mỹ nhân, chơi vài ván không?”
Lê Hương nhanh chóng nhớ lại trải nghiệm bi thảm của mình khi chơi bài, còn bị Mạc Tuân bẫy hó, cô nhanh chóng từ chối: “Tôi không biết chơi nên không chơi đâu…
Diệp Linh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô nói: “Lê Hương, không biết chơi thì chơi mới vui hơn ây, cậu chơi xíu đi, đi nha, chơi xíu thôi.
”
Diệp Linh không nói lời nào đặt bài cho Lê Hương.
Mạc Tuân cũng lên bàn bài, anh ngồi đối diện với Lê Hương, là ghê cầm cái của bàn bài, lúc này Hà Nghiên Nghiên nhanh chóng sáp lại: gân, ngôi bên cạnh Mạc Tuân: “Mạc tổng, tôi xem anh chơi bài.
”
Mặc dù hai người chia tay là kế hoạch của Lê Hương, nhưng giờ thấy Lê Nghiên Nghiên đi đâu cũng nhử keo 502 dính chặt lấy Mạc Tuân, trong lòng cô trào dâng giắm chua.
“Được rồi, vòng đầu tiên bắt đầu, bây giờ sẽ chia bài.
“
Có người bắt đầu chia bài, trên tay mọi người cũng có một phần bài.
Hai ông chủ khác chơi cùng cũng ra bài, không lớn hơn của Lê Hương, lúc Lê Hương ra bài có hơi cáu kính, cô trực tiếp ném quăng quân bài đến tay Mạc Tuân.
Hai ông chủ từ lâu đã muốn buôn chuyện, giờ họ nhanh chóng nói lao nhao lên.
“Lê mỹ nhân, cô , đang làm gì vậy, có phải cô đang nhắm vào Mạc tổng không?”