Chương 248:
Con đường cậy rễ phú quý của Lê Chấn Quốc rộng mở, tât cả các ông chủ ở đây đêu nịnh hót ông ta, tài nguyên chữa trị không ngừng rót vào, ngày cành lớn mạnh, Lê Chấn Quốc tận mắt thầy Lê gia trong tay ông phát triển đến đỉnh cao.
Được đề chế kinh doanh của Mạc gia chồng lưng, cuộc đời ông ta quả như được cứu vót, tất cả những điều này trước kia ông ta thậm chí không dám nghĩ đến.
Lê Chấn Quốc vươn tay ôm vai Lý Ngọc Lan: “Lần này.
em làm rất tót, công lao lớn nhất của em là sinh ra Nghiên Nghiên.
Chuyện trước kia anh Sẽ xóa bỏ, về sau chúng ta sông vui vẻ với nhau.
Nào, đề anh giới thiệu mấy ông chủ lớn trong giới thương trường đề em làm quen chút.”
Lê Chấn Quốc muốn giới thiệu bà ta với các ông chủ lớn, trái tim của Lý Ngọc Lan đập loạn, bà ta biết thời Khết “Đông Son tái khởi * ” của mình đã đến.
* Ngụ ý chỉ ngày tháng huy hoàng lúc xưa đã quay vê.
Lý Ngọc Lan tựa như chim nhỏ nép vào lòng Lê Chấn Quốc, bà ta đi theo phía sau ông.
Bà ta vốn giỏi xã giao, tinh tế nên rât nhanh đã hòa nhập được.
Đúng lúc này có người.
mở miệng nói: “Nhìn xem, lão đâu quỷ phu kia của U Lan Uyễển đến rồi kìa!”
Lê Chấn Quốc và Lý Ngọc Lan nhanh chóng ngâng đầu, là ông ta, đó là bác Phúc mà họ đã nhìn thây ở ngoài công U Lan Uyễn.
Bác Phúc dưới sự ép buộc và dụ dồ của lão phu nhân, hôm nay ông mặc một thân bộ đồ Tôn Trung Sơn màu đen, rất có thần khí, dù sao thì ông cũng là một quản gia của gia tộc giàu có, dĩ nhiên phải có chút khí tràng.
Lý Ngọc Lan bước nhanh đến bên cạnh Lê Nghiên Nghiên, không có ý tốt trừng mất: “Nghiên Nghiên, chúng ta đi qua đó xem một chút.”
Lê Nghiên Nghiên đã đọi ông lão này từ lâu rồi, thây ông lão đến, cô ta cũng sớm nôn nóng nên nhanh chóng theo Lý Ngọc Lan đi qua.
Những quý tộc thượng lưu ở Hải Thành cũng đi theo xem kịch vui.
Bác Phúc đi đến bên cạnh Lê Hương, Lê Hương nhếch môi đỏ mọng lên, còn chưa kịp nói thì giọng nói nhẹ.
nhàng của Lê Nghiên Nghiên đã truyền.
đên: “Lê Hương, chông cô đến đó hả?”
Mọi người xuýt xoa: “Hóa ra đây là chồng của Lê Hương.
Ông chồng này cũng già quá rồi đấy, đáng tuổi ông nội của Lê Hương luôn.”
Hiệu ứng mà Lê Nghiên Nghiên mong muôn đã khiên Lê Hương trở thành trò cười giữa đám thượng lưu Hải Thành.
Cô ta lập tức vô tội chớp mắt: “Đúng vậy, đây là chồng của Gửi Quán.
Mặc dù chồng của Lê Hương lớn hơn một chút nhưng ông ấy rất cưng chiều Lê Hương, hôm nay còn vội vã chạy đến chúc mừng sinh nhật cô ây.
Lý Ngọc Lan có ý cười lớn: “Lê Hương nhà tôi rất có bãn lĩnh, có sức hút với đàn ông lắm, ngay cả lão già 80 tuổi này cũng có thể quỳ dưới váy của con bé, được con bé thu phục thỏa đáng luôn đầy.
Đúng là không – khỏi khiến người khác bội phục mà.”
Một cô gái trẻ 20 tuổi cặp kè với một ông già 80 tuổi đã đánh sâu vào thê giới quan của mọi người.
Trên Internet thì còn đỡ, dù sao cũng là – thanh niên, cũng có mức chấp nhận được, nhưng ở đây toàn bộ đêu là người thuộc giới thượng lưu của Hải Thành, bọn họ tự đại thanh cao, nên đều tránh xa Lê Hương một chút.
Lê Hương này đúng là không biết xâu hồ.
Sao mà cô ta có.
thể phục vụ một lão già tám mươi tuổi được chứ?
Đều là con gái Lê gia, nhìn xem tiểu thư Nghiên Nghiên duyên dáng dịu dàng, còn Lê Hương này quả thực không biết liêm sĩ.
Lê Nghiên Nghiên và Lý Ngọc Lan rất vụi vẻ, tất cả những điều này đều năm trong tính toán của họ.
Lúc này Lê Chấn Quốc mới ho khan một tiêng: “Lê Hương à, con đã lập gia đình rồi, sau này nên an phận thủ thường hàu hạ chông mình ởi đây.”
Lê Chấn Quốc bước lên trước, đi tới bác Phúc: “Con rễ hiền của tôi, chúng ta cùng uống một ly nào.”