Chương 304:
Meo meo…
Thấy chủ nhân của mình, Tiểu Viên Viên nhanh chóng nhảy khỏi vòng tay của lão phu nhân, chạy đến bên chân Lê Hương kêu meo meo.
: Lê Hương ngồi xồm xuống ôm lấy Tiểu Viên Viên, cong đôi môi đỏ mọng cười nói: “Viên Viên, có phải con có nhớ mẹ rồi không?”
Meo meo…
Lão phu nhân cười nói: “Lê Hương, chắc cháu đói bụng rồi, đi, chúng ta đi ăn cơm.”
Lê Hương vừa mới tâm xong, mái tóc đen tuyên xõa trên vai có chút sương nước âm ướt, cô không mang khăn che mặt, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp lòng bàn tay to, sạch sẽ sáng sủa.
“Bà nội… Lê Hương ngăn lão phu nhân lại, đôi mắt trong vắt nhìn về phía thư phòng trên lâu: “Nên chờ chút nữa không bà, Mạc tiên sinh..
còn chưa xuông.”
“Hàn Đình vừa đi ra ngoài, nó nói có việc gập ở công ty cân giải quyết, cũng nói đêm nay sẽ không về.”
Cái gì?
Hàng mi cánh bướm run lên, cô không biết anh đã đi ra ngoài, tối nay anh không vê cũng chẳng r nói cô hay, anh chưa bao giờ không vê nhà vào buổi tôi.
Lê Hương ôm Tiểu Viên Viên, đầu cúi thấp, cô cảm thấy uất ức, anh rốt cuộc đang giận cái gì chứ, hay \ vân đang nghi ngờ cô và Mạc Tử Tiến?
Giữa cô và Mạc Tử Tiễn chẳng có gì ca.
Lúc này, yêu nhau đi tới, xoa xoa đâu nhỏ của Lê Hương: “Lê Hương, yêu nhau đễ, chung sống khó.
Hôn nhân thì cần có sự có găng của hai bên.
Hàn Đình là một người rất cô đơn, bà là người duy nhật ở bên cạnh nó suốt máy năm qua, con biết nó cân gì nhật không, đó là… cảm giác an toàn.”
“Đêm nay cháu quá chói mắt khiến nó rất bất an.
Nó đối với cháu giống như là, nó rất muốn nắm chặt cháu trong tay, nhưng nó lại sợ… làm cháu đau.”
Lê Hương ôm Tiểu Viên Viên trở VỆ phòng.
ngủ, Tiểu Viên Viên vùi vào ĐẸHD ổ của mình, rất nhanh ngủ say.
Lê Hương nằm trên giường, nghĩ đến những gì bà nội vừa nói, cô lần qua lăn lại không ngủ được.
Xoay người sang một bên, cô vươn bàn tay nhỏ bé chậm rãi vuốt ve chiếc gồi anh đã ngủ, bây giờ anh đang làm gì nhỉ?
Lê Hương lấy điện thoại ra, gử cho anh ấy một fin nhắn Wechai: “Tối nay anh thực sự không về sao?”
“Ting” một tiếng, anh rất nhanh đã trả lời lại, khiến người ta không thê không hoài nghi liệu thời khắc này có phải anh cũng giỗng cô, đang câm điện thoại gửi tin nhắn.
Mạc Tuân: “Anh ngủ trong công ty.”
Lê Hương đếm những từ mà anh trả lời, một, hai, ba, bồn, năm… chỉ có năm từ, thực sự quá ngắn.
Lê Hương soạn một tin khác: “Em muôn nói chuyện với anh…”
Nhưng tin vẫn chưa gửi đi, tin nhắn của anh lại đên: “Anh đi họp rồi, em ngủ sớm đi, ngủ ngon.”
Anh đơn phương tuyên bồ kết thúc cuộc trò chuyện.
Lê Hương tức giận ném điện thoại lên tủ giường, sau đó ôm gối của anh vào lòng, trong đầu tưởng tượng ra khuôn mặt đẹp trai nồi giận của anh, cô siết chặt tay đâm hai cái vào gồi.
Rất nhanh, cô lại đặt cái gồi xuống dưới đầu, mùi thơm sạch sẽ của anh vân còn vương trên gôi, cô vùi khuôn mặt nhỏ nhăn vào đó, mê man chìm vào giâc ngủ.