Chương 314:
Lê Hương biết bậy giờ càng giãy dụa sẽ càng thêm đồ dâu vào lửa, càng chọc giận anh hơn, cô quay khuôn mặt nhỏ nhắn của mình đi không nhìn anh, nhưng giọt nước mắt trong mắt cô lập tức rơi xuông.
Mạc Tuân thu lại ánh mắt, kéo quân cô xuông…
Ngay sau đó, Mạc Tuân vùi khuôn mặt đẹp trai của mình vào mái tóc dài của cô, yết hầu anh khẽ động, anh đã có câu trả lời, cô vẫn còn trong sạch.
Anh bắt đầu hôn lên tóc cô, đôi môi mỏng rơi xuống dái tai trắng nốn nhỏ nhăn của cô, giọng anh khản khàn: “Lê Hương, em phải luôn nhớ rõ thân phận của mình.
Em là Mạc phu nhân, nêu như em thật sự ở cùng thằng khác, tôi cũng không cân em, nghe chưa? Tôi Mạc Tuân chưa bao giờ thiếu đàn bà, đừng nên khiêu chiến giới hạn cuối cùng của tôi!”
Cô gái trong lồng ngực không lên tiêng.
Mạc Tuân mở mắt ra nhìn cô, Lê Hương nhắm mắt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đầy nước mắt.
Thân hình cao lớn thẳng tắp của Mạc Tuân đột nhiên cứng: đờ, anh kinh ngạc nhìn cô gái nước mắt lưng tròng, anh đã ép cô vào góc tường, giờ phút này cô cúi đầu xuống thút thít, hàm răng cắn chặt đội môi, môi đỏ mọng đều bị cô căn đến chảy máu, dáng vẻ co quắp bị anh ức hiếp trông vô cùng đáng thương.
Như thể một chậu nước lạnh từ trên đỉnh đầu dội xuống, xối tắt tất thảy bạo lực trong lồng ngực, lý trí cũng từ từ quay trở lại, anh không biết mình vừa nói gì và làm gì!
Anh hẳn là rất đáng ghét!
Bây giờ nhất định cô đang ghét anh đên chêt!
Bởi vì chính anh cũng ghét dáng vẻ bị bệnh không thể kiểm soát của mình!
Ánh mắt Mạc Tuân rơi vào cổ tay mảnh khảnh của cô, lúc ở viện nghiên cứu anh kéo cô rất mạnh, làn da của cô vôn mỏng manh nên giò trên cô tay trắng noãn đã có một vét đỏ.
Không chỉ vậy, trên eo và chân cô đều có dầu vết anh làm ra.
Sức tay anh rất lớn, gần như vừa chạm đã đề lại vết, trông thấy mà giật mình.
Mạc Tuân vội „vàng buông cô ra, trong lòng trống rỗng, rất đau rất đau, mỗi một hơi thở đều cảm thấy đau.
Anh mím chặt môi mỏng vài lần, rốt cuộc không nói được gì, Mạc Tuân giơ tay lên, trực tiếp đấm một cái vào tâm gương bên cạnh.
Gương vỡ tan tành xuống đắt, trên tay s1 cũng rách ra từng đường thật dải, máu đỏ tươi chảy ra.
Anh quay lưng bỏ đi.
Mạc Tuân không rời đi mà ở lại văn phòng tổng tài, anh ngôi trên ghế da màu đen bắt đầu hút thuồc, làn khói lượn lờ mờ đi khuôn.
mặt tuần tú của anh, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đầu mày chau lại, tro thuốc từ ngón tay anh rơi xuống, tỏa ra một tầng lệ khí.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên có tiêng khẽ hô lên từ phòng khách bên trong: “AIU”
Mạc Tuân giật mình, vội vàng ném tàn thuốc vào gạt tàn, nhâc chân dài đây cửa phòng nghỉ ra: “Sao vậy?”
Lê Hương đã khóc đủ rồi, giờ hốc mắt cô đỏ hoe, mũi đỏ bừng, trên hàng mi cánh bướm đọng vài giọt lệ.
Cô mặc quân áo bước xuông bôn rửa mặt, nhưng vì thời gian dài không cử động nên tê chân, vừa chạm đất đã suýt nữa té.
Lê Hương nhướng mi liếc người đàn ông bên cửa, giọng buồn rầu: “Sao anh không rời đi?”
Mạc Tuân không ngờ rằng cô vẫn _ sẽ nói chuyện với mình, không phải cô không thích anh sao, không phải cô ghét Anh sao?
Giọng Mạc Tuân khàn khàn: “Em ở đây, anh không muôn đi, anh không dám đi, anh luôn cảm thấy….
canh giữ mới an toàn, sợ răng anh đi, em cũng đi, sau này… anh không thể tìm được em.
”