Chương 317:
Tuy nhiên, lúc này cô thực sự cảm thây lạnh.
Sự thay đổi thể chất nhỏ nhặt này khiến tâm trí người làm bác sĩ như cô trở nên tỉnh táo.
Chất độc của hoa Mạn Đà La là loại độc.
dược mạnh nhất trên thế giới, cô Ÿ vào dòng máu bách độc bắt xâm của mình thử độc, cơ thê vào một khoảng thời gian cũng không thể triệt tiêu được độc tính.
Giờ cô thực sự cảm thấy lạnh sống lưng, cô không biết có phải độc của hoa Mạn Đà La ăn mòn dòng máu quý của cô hay không, khiến cô từ bách độc bất xâm trở thành người bình thường.
Ngày mai cô phải xét nghiệm máu mới được.
Lần thử độc đầu tiên thất bại, cô phải lập tức luyện chế thuốc độc lần thứ hai.
Cơ thê của Mạc tiên sinh không thể chờ thêm được nữa, nếu chất độc ăn mòn cơ thể bách độc bất xâm này của cô, vậy cô làm sao chịu đựng lân kiểm độc thứ hai đây?
Trong lòng Lê Hương đột nhiên loạn như ma.
Mạc Tuân nghe thầy động tính bên ngoài liền biết cô đến, đưa tay mở cửa kính mờ, nhìn thấy cô gái đang đứng dưới ánh đèn mờ ảo, trên tay ôm lây bộ quân áo anh cỏi ra, ngân người suy nghĩ.
Mạc Tuân cong môi mỏng: “Em ngây người gì thê, muôn biệt anh mặc quân lót size mây có thê hỏi mà.”
Cái gì?
Lê Hương nhanh chóng hoàn hôn, cô nhìn xuống, trên tay cô đang cầm quần lót của anh.
: Trời ạ, cô đang làm gì vậy?
Lê Hương lập tức ném hết quần áo vào trong giỏ, trúc, lúc này nghe thấy giọng nói trầm thấp từ tính của anh, mang theo ý trêu chọc nói: “Là size lớn nhất đáy.”
Câu “size lớn nhất” này của anh khiến mặt Lê Hương đỏ gần như nhỏ ra máu, cô hận không tìm được cái lỗ chui xuống.
Đôi mắt trong vät nhìn sang ngư Ời đàn ông, lúc này cửa kính mò đã mở ra một nửa, lộ ra tắm lưng rắn chắc của anh,.
dáng người của Mạc Tuân nhất định là loại khiến người ta hộc máu, vai rộng eo hẹp, hai bả vai tràn ra đầy sức mạnh của đàn ông.
Cảnh tượng mỹ nam đang tắm đẹp làm sao.
Mạc Tuân vốn đang trêu chọc cô, nhưng bây giờ thấy cô đỏ bừng mặt nhìn anh, dáng vẻ vừa có chút ngượng ngùng lại vừa có chút bạo dạn, có ý tứ muôn từ chối lại vừa muôn nghênh đón.
Ánh mắt Mạc Tuân mù sương liếc qua rồi rơi xuống người cô: “Mạc phu nhân, đừng dụ dỗ người anh, mau đi ra.”
Lê Hương Xoay người đi ra ngoài, nhưng khi tới cửa, bước chân cô đột ng dừng lại, cô vươn tay đóng cửa ại Cô quay lại, đi đến bên cửa kính mờ.
Mạc Tuân nhanh chóng kéo khăn tắm buộc vào vòng eo răn chắc, mở: cửa kính, ánh mắt khóa chặt khuôn mặt to bằng lòng bàn tay của cô, giọng nói trầm thấp có chút :hung dữ: “Mạc phu nhân, em muôn cái gì hả?
Tốt hơn em nên nói ra gì đó thích hợp, nêu dám đùa với anh, nhìn anh cười nhạo, vậy thì xem anh làm thế nào dạy dỗ eml”
Tim Lê Hương đập thình thịch, cô muốn cho anh cảm giác an toàn, đề anh biết rằng cả trái tim và… thể xác cô đều thuộc về anh, vì vậy anh không cần phải điên cuông vì những người đàn ông khác.
Hơn nữa, cô đã là Mạc phu nhân, có làm gì cũng đều là hợp pháp.
Hàng mi Lê Hương khẽ run: “Mạc tiên sinh, anh có muốn… em chà lưng… cho anh không?”
Vừa dứt lời, bàn tay to lớn của Mạc Tuân đã vươn tới nắm lấy cánh tay mảnh mai kéo cô vào trong.
Dòng nước ấm từ đỉnh đầu cô đổ xuống, Lê Hương bị đây vào ` tường, còn Mạc Tuân bá đạo nhốt cô trong vòng tay anh.
Cánh cửa kính mờ được kéo lên, ngăn cách với thế giới, hơi nóng bóc lền khiến cái lạnh Lê Hương cảm thấy lúc nãy thư thái hơn, cô cuộn tròn những ngón tay của mình, mái tóc đen dài của cô đã ướt sũng, buông thống trên bờ vai trăng noãn, khiên người yêu thương.