Chương 363:
“Việc này…”
Đôi con ngươi sáng ngời của Lê Hương lập tức lạnh xuống, cô nhàn nhạt quét mắt sang bọn họ, khí tức rất mạnh, ngay cả đôi lông mày xinh đẹp cũng trở nên có thần hơn: “Các người cứ luôn miệng gọi tôi là Mạc phu nhân, bây giờ vậy mà lại muốn dựa vào một chút lời đồn vu vơ này đội lên đầu tôi cái mũ ngoại tình này, xem ra Mạc phu nhân tôi đây trong mắt mấy người chỉ là vật trang trí, muốn bắt nạt là bắt nạt được à, các người chờ đó, tôi sẽ bảo chồng tôi gửi văn kiện luật sư cho từng người từng người một, kiện các người tội nói xấu phỉ báng người khác!”
Lê Hương hoàn toàn tỏa ra khí thế, dáng vẻ lớn tiếng doạ người của cô khá sắc bén bức người, ánh mắt của cô khiến bọn báo đài truyền thông chột dạ, bọn họ cũng bắt đầu né tránh ánh mắt cô.
Bây giờ ở Hải Thành, ai mà không biết Mạc tổng thích phụ xướng phu tùy thế nào, vị Mạc phu nhân ở trong phòng livestream này đòi 120 triệu từ Lê Nghiên Nghiên, văn kiện luật sư của tập đoàn Mạc thị liền gửi đến.
Chuyện cũ rõ ràng trước mắt, vị Mạc phu nhân này là người không thể trêu chọc được.
Đôi vợ chồng này, người này còn hung hăng người kia.
Mạc Tử Tiễn cũng liếc nhìn cô gái bên cạnh, trong nhận thức của anh, cô vốn là hạt bụi nhỏ xinh đẹp, thanh khiết thông minh nhưng cũng rất cứng rắn và dũng cảm.
Lần trước khi cô bảo vệ cô bạn Song Song của mình, nổ lực khiến cho người cạnh mình trở nên tốt hơn, lúc này đây cô đương nhiên có thể ép đám truyền thông này á khẩu không trả lời được, cô giống như khối ngọc tỏa sáng chói mắt trong tăm tối, khiến người ta tâm sinh tham luyến, muốn chiếm cô làm của riêng.
“Mạc phu nhân, chuyện này có phải có hiểu lầm gì không? Hiện tại chúng tôi không dám bắt nạt cô, cô không bắt nạt chúng tôi đã là rất tốt rồi…” Lời của phóng viên càng ngày càng lí nhí.
“Đúng, đúng, đúng, Mạc phu nhân, có người muốn tung tin cho chúng tôi, đó là Lê Nghiên Nghiên, Lê Nghiên Nghiên gọi điện thoại bảo chúng tôi đến đây, oan có đầu nợ có chủ, Mạc phu nhân, cô tìm cô ta tính sổ đi, chúng tôi thật sự vô tội mài”
Lê Nghiên Nghiên cũng ở đó, cô ta đang bí mật trốn vào một góc để xem kịch hay, nhưng cô ta nào biết là những phóng viên này vừa lao vào đã bị Lê Hương đánh cho bay cả áo giáp.
Sức chiến đấu của đám người này quá yếu, lập tức đã bị Lê Hương giãm trên mặt đất dí đi di lại.
Bây giờ bọn họ lại khai cô ta ra, Lê Nghiên Nghiên cảm thấy không thể trốn được nữa, đêm nay cô ta nhất định không được bỏ lỡ cơ hội tuyệt vời này.
Lê Nghiên Nghiên bước nhanh ra ngoài: “Lê Hương, chuyện đã đến nước này, cô đừng nói dối nữa, cô thực sự đã ăn vụng bên ngoài, cắm sừng Mạc Tuân! Nếu bây giờ cô thừa nhận thì tôi còn niệm tình chị em, không đưa ảnh chụp ra cho cô đỡ khó xử.
”
Cái gì, Lê Nghiên Nghiên có một bức ảnh?
Đôi mắt của những phóng viên phương tiện truyền thông này sáng lên, đêm nay họ không chụp được bức ảnh hữu ích nào, chỉ có Lê Hương kéo tay áo của Mạc Tử Tiễn thì sẽ khó thuyết phục.
Nhưng nếu Lê Nghiên Nghiên có trong tay bức ảnh thân mật nào thì chắc chắn vòng này sẽ thắng.
Không ngờ Lê Nghiên Nghiên vậy mà còn có thể chuyền ngược được ván cò!
Lê Hương nhìn Lê Nghiên Nghiên, cô biết là Lê Nghiên Nghiên đang ám chỉ đến bức ảnh mà cô đã ngất đi trong vòng tay của Mạc Tử Tiễn ngày hôm đó, đây là con át chủ bài lớn nhất của cô ta bây giờ.
Lê Hương cong lên đôi môi đỏ mọng lạnh lùng: “Lê Nghiên Nghiên, chúng ta thề đi, nếu tôi ăn vụng bên ngoài, tôi chết sớm, nếu cô oan uỗng tôi, cô chết sớm, cô dám không?”