Chương 39:
Nhưng lúc này giám đốc của khách sạn Đề Hào xuất hiện, lịch sự hỏi: “Xin hỏi, vị nào là Lê tiểu thư? “
Giám đốc của khách sạn Đề Hào đột nhiên xuất hiện.
Mọi người nhất thời giật mình.
Tất cả mọi người đều biết, khách sạn Đề Hào là sản nghiệp đứng dưới tên của Mạc thị.
Mà Mạc thị lại là gia tộc lớn đến mức một tay che trời ở đất Hải thành nay.
Mạc thị từ trước đến nay vẫn luôn là truyền thuyết, giống như câu chuyện thần bí luôn bị che dấu.
Nghe nói ở khách sạn này, đến cả quan to chức lớn của Hải thành muốn đến cũng phải hẹn trước.
Đương nhiên có thể nhìn thấy giám đốc của khách sạn Đề Hào là một chuyện hiếm thấy.
Lý Ngọc Lan là người đầu tiên phản ứng lại.
Bà ta vội vàng kéo tay Lê Điệp: “Giám đốc, Lê tiểu thư bên này!”
Bởi vì liên quan đến Mạc thị, Lê Chán Quốc cực kì kích động: “Đúng đúng đúng, Lê tiểu thư bên này, giám đốc, xin hỏi anh tìm con gái tôi có chuyện gì? “
Giám đốc khách sạn Đề Hào bước đến trước mặt Tô Hi và Lê Điệp.
Trước tiên lịch sự và khách sáo cùng Tô Hi chào hỏi: “Xin chào, Tô thiếu.
“
Sự ung dung bình tĩnh của giám đốc, cho dù đứng trước mặt Tô Hi cũng không có một chút gì tỏ vẻ nịnh nọt.
Vừa nhìn là biết đã gặp được rất nhiều nhân vật lớn.
Tô Hi tay đút túi quần, gật gật đầu.
Lúc này ánh mắt của giám đốc mới nhìn lên khuôn mặt của Lê Điệp: “Xin hỏi, cô là Lê tiểu thư? “
Lê Điệp không biết hôm nay mình đã trúng giải thưởng lớn gì.
Ngay cả giám đốc của khách sạn Đề Hào cũng đích thân đến tìm cô ta.
Đầu tiên cô ta cực kì đắc ý liếc nhìn Lê Hương, sau đó mới ngọt ngào nói với giám đốc: “Xin chào giám đốc, tôi chính là Lê Điệp.
“
“Lê Điệp? ” giám đốc lắc đầu: “Xin lỗi, tôi không tìm cô, người tôi tìm là Lê Hương tiểu thư.
“
Lời này vừa nói ra, mọi người đều hít vào.
Tìm… Lê Hương?
Lê Hương lông mao dựng đứng, không ngờ đến đây là để tìm mình.
Lý Ngọc Lan nhanh chóng nói: “Giám đốc, anh có phải nhằm lẫn gì không? Tiểu Điệp của chúng tôi mới là Lê tiểu thư.
Anh tìm Lê Hương làm gì? “
Giám đốc không hề để ý Lý Ngọc Lan.
Chỉ là bước đến trước mặt Lê Hương.
Vừa rồi là dùng thái độ lịch sự mà giò đột nhiên biến thành cung kính hơn hẳn: “Chắn hẳn vị này chính là Lê tiểu thư”
“Xin chào, tôi chính là Lê Hương, ông tìm tôi? “
Giám đốc cười nói: “Xin chào, Lê tiểu thư, bởi vì lo lắng nơi đây không tiện bắt xe, nên chúng tôi đã chuẩn bị xe cho cô.
“
Vừa nói một chiếc xe Rolls-Royce sang trọng giống như trong một bộ phim điện ảnh đã đỡ ngay ở đó.
Giám đốc cung kính mở cánh cửa phía sau xe: “Lê tiểu thư, mời.
“
Trời ạ.
Rolls-Roycel!!
Loại xe cao cấp này vậy mà lại đón Lê Hương?!
Lê Hương có chút hoài nhìn nhìn giám đốc.
Giám đốc thần bí cười nói: “Lê tiểu thư, mời, chiếc xe này sẽ đưa cô trở về U Lan Uyền.”
Dưới ánh mắt của mọi người, Lê Hương ngồi chiếc xe Rolls-Royce sang trọng kia rời đi Giám đốc ánh mắt vẫn luôn nhìn theo chiếc xe sang trọng.
Đợi đến khi chiếc xe hoàn toàn biến mắt trong tầm mắt, ông ta mới xoay người rời đi.
Lúc này Lê Chán Quốc nhanh chóng giữ giám đốc lại: “Giám đốc xin chào, xin hỏi chuyện này là sao? “
Giám đốc hồi phục lại vẻ ngoài lịch sự: “Xin lỗi Lê tiên sinh, đây là chuyện riêng của Tổng giám đốc chúng tôi, tôi cũng không rõ.”
Giám đốc đã đi.
Nhưng những lời ông ta nói đã lưu lại một lượng lớn thông tin.
Tổng giám đốc của khách sạn Đế Hào không phải chính là… Thiếu chủ Mạc thị, Mạc Tuân sao?
Lê Hương quen biết với Mạc Tuân từ lúc nào?