Chương 394: Mạc phu Nhân Mang Song Thai
Mạc Tuân đứng đó, ánh mắt dừng ở khuôn mặt của Mạc Nhân Nhân, cặp mắt hẹp âm u, bên trong hệt như chứa lốc xoáy vần vũ, lạnh lẽo u ám đến mức có thể nhân chìm Mạc Nhân Nhân trong cơn bão này.
Mạc Nhân Nhân không sợ Mạc Tuân, dù sao bà cũng là trưởng bối, nhưng lúc này da đầu bà cũng tê rằn, cũng thấy vài phần run sợ Mạc Tuân.
Hơn nữa là do bà chột dạ, bà đang định nói với Lê Hương về quá khứ không thể chịu đựng nỏi của anh, thì anh đã đến.
Lê Hương quay đầu lại liền thấy Mạc Tuân Đình, cô nói: “Mạc tiên sinh, anh đến rồi, vừa rồi em không tìm thấy anh.
”
Mạc Tuân nện từng bước vững vàng tới, khuôn mặt tuần tú bình tĩnh không chút dao động, giọng nói đều đều không có chút thăng trầm: “Mạc phu nhân, đi gọi cho bà nội, nói với bà nội tối nay chúng ta sẽ về nhà ăn cơm, đã mấy ngày rồi bà không gặp em, chắc bà rất nhớ em.
”
Anh muốn đưa cô đi.
Lê Hương sợ rằng mình rời đi rồi sẽ có chuyện gì xảy ra, vì vậy cô do dự nhìn Mạc Tuân, dùng những ngón tay trắng mềm kéo tay áo anh.
Mạc Tuân nhếch môi mỏng: “Anh nói vài câu với bác, Mạc phu nhân, ngoan, nghe lời.
”
Lê Hương thu bàn tay nhỏ bé lại: “Vậy em đi trước gọi điện thoại trước, anh mau lên đấy.
”
Lê Hương rời đi.
Hiện tại trên hành lang chỉ có Mạc Tuân và Mạc Nhân Nhân, trong bầu không khí áp lực lộ ra vẻ quỷ dị, Mạc Tuân nhìn Mạc Nhân Nhân, giọng nói vẫn bình tĩnh: “Bác, bác muốn nói gì với vợ cháu?”
Sắc mặt của Mạc Nhân Nhân không được tốt lắm, Mạc Tuân là cháu trai của bà, nhưng trong khí chất mạnh mẽ của Mạc Tuân, bà cảm giác mình giống như một tù nhân đang bị xét xử: “Không phải cháu đã đoán được hết rồi sao? Còn cố ý hỏi bác, bác muốn kể hết chuyện quá khứ của cháu cho Lê Hương, bác muốn để Lê Hương biết cháu là người đáng sợ như thế nào.
”
Mạc Tuân nhắc chân, bước lên trước: “Bác, bác không nên biến lòng tốt của cháu đối với bác thành nuông chiều.
”
Thân hình cao lớn của anh từ từ uyễn chuyển sắn tới, Mạc Nhân Nhân lùi về sau hai bước: “Hàn Đình, chuyện này không thể giấu được, Lê Hương sớm muộn gì cũng biết.
”
Rất nhanh, lưng của Mạc Nhân Nhân chạm vào tường.
Trong tầm mắt tối sầằm, Mạc Tuân đã bức bà vào góc tường, cặp mắt hẹp dài của người đàn ông nhiễm vài phần đỏ tươi, đôi môi mỏng của anh tràn ra một tia chế nhạo khát máu: “Mạc Nhân Nhân, tôi gọi bà một tiếng bác, bà đừng tưởng rằng mình thật sự là bác tôi, nếu miệng bà không khép lại được, tôi đây có thể giúp bà ngậm miệng lại!”
Mạc Tuân hung hăng hạ một nắm đấm mạnh mẽ qua.
Khi cơn gió của nắm đắm dữ dội phóng tới, khuôn mặt của Mạc Nhân Nhân tái đi vì sợ hãi, bà nhanh chóng ôm lấy đầu mình, hét lên tiếng.
Nắm đấm kia không đánh vào người của Mạc Nhân Nhân, mà là đập vào tường.
Oanh một tiếng, đỉnh tai nhức óc.
Mạc Nhân Nhân vẫn còn kinh hồn chưa định, cả người run rẫy, bà đã tận mắt nhìn thấy lúc Mạc Tuân phát bệnh, anh chính là một con quái vật đáng sợ!
Lúc này, một bàn tay to lớn trắng nõn xinh đẹp vươn ra nắm chặt bàn tay cứng rắn của Mạc Tuân, bên tai truyền đến một giọng nói lạnh lùng: “Anh, đủ rồi!”
Mạc Tử Tiễn đến.
Mạc Tuân không nhìn Mạc Tử Tiễn, mà một giọng nói sắc bén lạnh lùng bức ra từ cổ họng: “Bỏ tay ral”
“Anh không để ý đến bác, không để ý bà nội, không quan tâm đến cả Mạc gia, vậy anh có thể nào để tâm đến Lê Hương một chút không, cô ấy ngây ngốc nghe lời anh đi gọi điện thoại, bây giò có lẽ đang đứng đợi anh đấy!”
Nhắc đến Lê Hương, thân hình cao lớn của Mạc Tuân đột nhiên cứng đờ.