Chương 409: Mạc Tuân Đến!
“Hàn Đình đã ra tay khiến họ tàn tật.
Làm sao máy vị hào môn thế gia kia lại chịu từ bỏ ý đồ được chứ? Đây chính là phạm pháp, Hàn Đình đã bị bắt ngay lập tức.
Sau đó, anh trai bác trở về đưa Hàn Đình đến bệnh viện để giám định tâm thần, giấy chứng nhận thẩm định của bệnh viện được đưa ra, và Hàn Đình bị kết luận là khiếm khuyết tinh thần.
“
Đồng tử Lê Hương co rút lại, hóa ra là cha của Mạc Tuân đích thân đưa anh đến bệnh viện: “Về sau thì sao, chắc chắn còn phần tiếp theo, đúng không?
Giám định tâm thần không thể lừa những người đó được.
”
“Lừa?” Mạc Nhân Nhân bật cười: “Lê Hương, cháu vẫn cho rằng Hàn Đình là người bình thường à, cháu không nghĩ đến tờ giấy giám định tâm thần là giả nhỉ, nhưng đó là sự thật!
Lê Hương nhướng mày, cô không thích người ta nói Mạc tiên sinh bị bệnh tâm thần, cô rất không thích.
Khi Lê Hương muốn nói chuyện, Mạc Nhân Nhân lấy điện thoại ra, đầy đến trước mặt Lê Tú Loan: “Lê Hương, cháu có thể tự xem.
”
“Cái này là gì?”
“Bác quên mắt không nói tiếp phần tiếp theo của Hàn Đình với cháu.
Sau đó… Hàn Đình được đưa đến bệnh viện tâm thần, ngây người ở đó suốt ba năm!”
Cái gì?
Lê Hương hít một hơi, cô kinh ngạc nhìn Mạc Nhân Nhân.
Mạc tiên sinh đã ở… bệnh viện tâm thần, còn ở đó ba năm sao?
Cô không biết.
Cô thực sự không biết chuyện này.
“Lê Hương, mở ra xem đi, cháu cứ từ từ xem Mạc tiên sinh của cháu đến tột cùng có phải bệnh nhân tâm thần hay không, có phải là con quái vật hay không!”
Lê Hương duõi tay, bắm vào đoạn video trên điện thoại.
Đó là trong một căn phòng nhỏ tối tăm và ẩm tháp của bệnh viện tâm thần, được phong tỏa, nhìn đã khiến người ta thấy áp lực đến không thở nổi, lúc đó Mạc Tuân vẫn còn là một thiếu niên, dáng người anh cao gầy, maặc quần áo bệnh nhân.
Trong video, anh đang đánh nhau với vài nhân viên bảo vệ, anh xuống tay rất tàn nhẫn, nhanh chóng xô ngã các nhân viên bảo vệ, khi anh định lao ra ngoài thì một cây roi điện đập lên đầu anh, “bốp” một tiếng, anh ngã gục xuống đất.
Mấy nhân viên bảo vệ vây quanh lại, một người dùng chân giẫm lên khuôn mặt tuấn tú của anh, dùng roi điện đánh liên tục, bên tai vang lên tiếng cười hắc hắc của đám người chửi bới: “Thằng nhóc quái vật, ngày nào không đánh mày, có phải mày liền cảm thấy cơ thể không thoải mái phải không?”
Mạc Tuân mới chỉ mười tuổi bị bọn họ giẫm lên, đôi mắt hẹp dài của thiếu niên đỏ bừng, miệng phát ra tiếng thút thít như dã thú, hai tay cậu cào lấy mặt đắt, hét lần này đến lần khác có ý muốn đứng dậy, nhặt lên kiêu ngạo cùng tôn nghiêm của đã bị nghiền nát của bản thân lên, rất nhanh tay anh cào đến đứt gãy, trên mặt đất hằn lên vài vệt máu.
Tay chân Lê Hương lạnh ngắt, cả người như rơi xuống vực sâu, cô hệt như đứng tại đó nhìn, nhìn thấy Mạc Tuân lúc mười tuổi bị người khác giãm dưới chân tùy ý bắt nạt, nhìn vào mắt anh, ánh mắt anh như bùng lên một ngọn lửa, là ngọn lửa của sự kiên cường trong hoàn cảnh tuyệt vọng và sự lạnh lùng đến tột cùng muốn hủy diệt thế giới.
Lê Hương cảm thấy trái tim mình đang bị một bàn tay to lớn bóp chặt, rất đau, mỗi một hơi thở cũng đau đến tận cùng.
Đột nhiên, một ngón tay rõ ràng khớp xương thò ra, giật lấy điện thoại trên tay cô, Lê Hương đột nhiên ngắng đầu lên, khuôn mặt tuấn tú âm u của Mạc Tuân mạnh mẽ lọt vào tầm mắt cô.
Mạc Tuân đến!
Hàng mi Lê Hương run lên, giật mình nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, hôm nay anh mặc một chiếc áo len mỏng cổ cao màu đen, khoác bên ngoài là chiếc ba-đò-xuy, bên trên bờ vai phẳng phiu vẫn còn lắm tắm hơi sương, cả người toát lên vẻ rất lạnh lẽo khó chạm vào.