Chương 739:
“Mẹ, con nhỏ Lê Hương đang bày trò gì thế?” Lệ Yên Nhiên cũng cảm thấy thật kỳ quái, cô ta nhỏ giọng hỏi Dạ Huỳnh.
Ánh mắt Dạ Huỳnh lóe lóe, nhanh chóng trầm giọng nói: “Lê Hương, cô đang diễn trò khổ nhục kế à? Cô bày kế hãm hại Phạm Điềm, lại dùng thuốc hại chết con Phạm Điềm, Phạm Điềm mới từ bệnh viện ra, cô lại làm bộ yếu ớt hơn với Phạm Điềm, muốn lừa dối nhận được đồng tình của mọi người, chỉ tiếc ác tích cô loang lỗ khắp nơi, chứng cứ vô cùng xác thực, chúng tôi cũng sẽ không bị cô gạt nữa!”
Dạ Huỳnh vừa nói như vậy, tất cả mọi người đã hiểu, thì ra Lê Hương là chơi khổ nhục kế.
“Lê Hương, đừng giở trò nữa, chúng tôi sẽ không tin tưởng cô đâu!”
“Lê Hương, cô bị bệnh à, bệnh thì đi khám bác sĩ đi, chạy đến nơi đây giả dạng đáng thương gì chứ!”
Mọi người lại bắt đầu công kích Lê Hương.
Lê Hương đi tới trên bục, cô nhìn rất yếu ớt, ngay cả giọng nói thanh lệ cũng lộ ra vài phần mềm yếu: “Không phải, mọi người đều hiểu lầm rồi, tôi không phải tới để lấp liếm, không phải tới diễn trò, hành vi phạm tội mà mấy người nói tôi đều nhận!”
Cái gì? Cô cứ như vậy nhận tội? Buổi họp báo vốn đang huyên náo nhanh chóng trở nên yên tính lại, mọi người không thể tin nhìn Lê Hương, cũng không ngờ tới cô vậy mà lại ở trước mặt mọi người nhận tội.
Dạ Huỳnh Lệ Yên Nhiên Phạm Điềm cũng đông cứng, không biết Lê Hương lại đang bày trò gì? Lúc này Lê Hương nghiêng người, nhìn về phía Phạm Điềm, cô nhẹ giọng nói: “Phạm Điềm, cô nói là tôi bày kế hãm hại cô, cô nói là tôi dùng thuốc hại chết con cô, tôi đều nhận tội rồi, các cô nói cái gì chính là cái đó, chỉ cầu các cô giơ cao đánh khẽ bỏ qua cho tôi đi.
”
Câu cuối cùng của Lê Hương tiết lộ lượng tin lớn, lại là thứ mà đám ký giả truyền thông lại am hiểu nhất, mọi người nhanh chóng xì xào bàn tán, châu đầu ghé tai, “Có khi nào Lê Hương bị người ta uy hiếp không?”
“Hình như vậy.
”
“Người uy hiếp sẽ không là… Dạ gia đấy chứ?”
Dạ Huỳnh biến sắc, bà ta không ngờ Lê Hương hôm nay dĩ nhiên mở một con đường khác, cứ như vậy dễ dàng thay đổi cục diện, bà nhanh chóng lên tiếng khiển trách: “Lê Hương, cô đang nói cái gì đó?”
Giọng Dạ Huỳnh khá lớn, Lê Hương sợ đến toàn thân run lên, cặp mắt sáng kia làm bộ đáng thương nhìn bà ta: “Trưởng đài Dạ, lẽ nào… con nói sai sao, con đã nhận tội rồi mà, con sai ở đâu cô cứ nói cho con biết, cô muốn con nói như thế nào con liền nói như thế ấy!”
Những lời này của Lê Hương trực tiếp xác nhận là Dạ Huỳnh đang uy hiệp cô, là Dạ Huỳnh sai cô tới nhận tội.
Toàn trường hít vào, những ký giả kia hướng máy ảnh tập trung lên mặt Dạ Huỳnh, chụp liên hồi.
Dạ Huỳnh quả thực tức hộc máu, bà ta thực sự một lần lại một lần hiểu được tài ăn nói của Lê Hương, hiện tại Lê Hương bày ra vẻ mặt sợ hãi làm bộ đáng thương nhìn bà ta, chính là ý giả lợn ăn hổ(*), Dạ Huỳnh nhanh chóng tiền lên bắt lầy Lê Hương: “Lê Hương, phải nói cho rõ ràng…”
(*) Đề đạt được mưu kế thì cố tình giả ngu để lừa người khác.
Cụ thể, người thợ săn muốn bắt hổ, khi không bắt được thì giả làm lợn, học cách gọi lợn, lôi hỗ ra, khi hỗ đến gần sẽ bất ngờ tấn công.
Dạ Huỳnh còn không bắt được Lê Hương, Lê Hương đột nhiên thét chói tai: “A, buông tôi ra, đừng đánh tôi mà, xin lỗi, đều là lỗi của tôi, tôi nhận mà, tôi nhận tội mà.
”