Chương 741:
Lê Hương lại không ngoan dùng chữ “lại” này.
Quả nhiên toàn hiện trường liền thổn thức, ánh mắt mọi người nhìn Dạ Huỳnh và Lệ Yên Nhiên đều khác lạ, “Bọn họ quả thật động thủ với Lê Hương!”
“Chậc chậc, không nghĩ tới Dạ gia là như vậy.
Dạ gia, thực sự là quá đỗ đốn.
”
“Anh nói bọn họ còn ra tay tiếp với Lê Hương nữa không?”
“Tôi đoán không có lá gan ấy đâu, bọn họ vẫn nên cầu mong Lê Hương sống lâu trăm tuổi đi! Ngược lại Lê Hương về sau thiếu một cọng tóc thì Dạ gia cũng không thoát khỏi liên quan!”
Dạ Huỳnh một máu nóng xông lên đầu, xém nữa không đứng vững, hôm nay bà ta bị Lê Hương làm tức giấy đành đạch.
“Mẹ, mẹ không sao chứ?” Lệ Yên Nhiên nhanh chóng đưa tay đỡ Dạ Huỳnh.
Sắc mặt Dạ Huỳnh trắng bệch, tình huống hiện trường đã không bình thường nữa, tiếp tục như vậy nữa sẽ chỉ càng không khống chế được, không bằng kết thúc buổi họp báo này trước, sau đó dùng mạng lưới quan hệ xã hội bịt lại.
Dạ Huỳnh nhanh chóng đưa ra phán đoán, bà ta lên tiếng nói: “Rất xin lỗi, bởi vì buổi họp báo truyền thông xuất hiện ngoài chuyện bắt ngờ, ai nấy đều rất khiếp sợ, hiện tại buổi họp báo chính thức kết thúc, còn phần sau chúng tôi sẽ giao cho luật sư xử lý, hoan nghênh mọi người duy trì quan tâm, hiện tại xin mọi người lần lượt rời sân, một lần nữa cảm ơn mọi người đã đến.
”
Rất nhiều nhân viên công tác và bảo vệ xông ra, hành động nhanh chóng “mời” đám phóng viên ra ngoài.
Sơ tán xong xuôi, sắc mặt Dạ Huỳnh liền thoắt cái hóa âm u, bà ta không cần giả nhân giả nghĩa nữa, ánh mắt lạnh băng mà sắc bén nhìn về phía Lê Hương: “Lê Hương, hôm nay cô diễn hay lắm, tôi đúng là đã xem thường cô rồi!”
Lê Hương vươn tay vỗ vỗ quần áo trên người, sợ hãi trong mắt đã mất sạch, khôi phục vẻ thông tuệ thong dong ngày thường, cô cười nhẹ đón ánh mắt của Dạ Huỳnh: “Tôi cho rằng hai ngày trước ở buổi thử âm Đài D tôi đã cho các người một bài học nhớ đời rồi đấy chứ? Thế nhưng các người lại vẫn dám trêu chọc đến tôi, tôi đây chỉ có thể cung phụng mà bồi các người thôi.
”
Đây mới thật sự là Lê Hương, Lệ Yên Nhiên chỉ cần nghĩ đến Lê Hương ban nãy tỏ vẻ đáng thương mềm yếu liền tức lên: “Lê Hương, cô thật đúng là biết diễn trò, đám người đó đều bị cô lừa.
”
Lê Hương đi hai bước, đến trước mặt Lệ Yên Nhiên, cô nhìn gương mặt tức giận của Lệ Yên Nhiên: “Lệ Yên Nhiên, cô tức như vậy làm cái gì, cô cho rằng cô luôn làm trà xanh, trà xanh sẽ là độc quyền của cô hả? Gia làm trà xanh ai mà chả biết, tôi đoạt con đường của cô để cô vô lộ khả tẩu(*) chính là muốn nói cho cô biết, các người biết đóng vai nạn nhân thì tôi cũng biết, hơn nữa tôi còn diễn hấp dẫn hơn cả mấy người!”
(*) Không còn cách nào để đi, không còn cách nào để giở trò.
“Mày!” Lệ Yên Nhiên phát cáu giận sôi lên rồi: “Lê Hương, mày tin tao sẽ…”
“Đương nhiên tin!” Lê Hương trực tiếp cắt dứt lời của cô: “Nhưng Lệ Yên Nhiên này, trước khi làm phải nghĩ kĩ, trong lúc mấu chốt ở đây nếu như tôi xảy ra chuyện gì, vậy Dạ gia các người liền thực sự gây ra chuyện lớn đấy.
”
Lệ Yên Nhiên cảm giác mình sắp chết ngay tại chỗ rồi, không sai, hiện tại Lê Hương chỉ cần xảy ra chuyện liền đổ lên đầu Dạ gia, cô ta không thể động thủ với Lê Hương, nhưng chỉ động miệng động lưỡi, cô ta vẫn lại bị Lê Hương dí xuống đất chà qua chà lại, cô ta thật sự rất chật vật.
Lúc này Dạ Huỳnh kéo Lệ Yên Nhiên ra phía sau mình: “Lê Hương, giữa chúng ta vẫn chưa xong đâu, cứ đợi xem ai là người cười cuối cùng.
”