Chương 767:
“Cái gì? Dạ Huỳnh, sao con lại hồ đồ như vậy? Có phải con quên lời ta đã dặn con rồi không? Ở Lệ gia phải an phận thủ thường sống qua ngày, hầu hạ nịnh bợ tốt lão bà kia, lại tìm cơ hội hòa hợp với Lệ thiếu…”
“Bố…” Dạ Huỳnh cắt lời Dạ lão: “Vô dụng thôi, con gái ruột của Lệ Quân Mặc đã xuất hiện, chính là… Lê Hương!”
Dạ lão đang ở trong thư phòng Dạ gia, lão ta nghe được lời của Dạ Huỳnh liền lập tức cứng đờ, năm đó Dạ Huỳnh làm những chuyện kia lão ta đều biết, lão còn giúp Dạ Huỳnh làm, chỉ có một việc lão ta không nói cho Dạ Huỳnh, năm đó cô gái thân bí vào phòng Lệ Quân Mặc kia chính là Lâm Thủy Dao?
Vài chục năm trước Dạ gia cũng không phải là đỉnh cấp hào môn, mà Lệ gia quân chủ Lệ Quân Mặc phong hoa tuyệt đại, được xưng là con của Đề Đô, sản nghiệp Lệ gia trải rộng toàn cầu, trải dài tất cả các ngành nghề, Lệ Quân Mặc tận sức với từ thiện, bắt đầu ở Đề Đô khởi công xây dựng nghề chữa bệnh, oanh động lúc ấy.
Ngay lúc ấy, thiếu nữ thiên tài y học Lâm Thủy Dao từ trên trời giáng xuống, đột nhiên hạ xuống Đề Đô, y học của cô huyền huyễn cao thâm, lúc đó rất thưởng thức Dạ lão lúc còn trẻ, thu nhận Dạ lão là đại đồ đệ, dẫn theo Dạ lão khai sáng y học Đề Đô phồn hoa thịnh thé.
Dạ lão một đường theo Lâm Thủy Dao, tận mắt nhìn cô thăng cấp đánh quái, với thiếu nữ chỉ mới 20 tuổi kia, Dạ lão sâu đậm khuất phục.
Sau đó Lâm Thủy Dao chơi đã rồi, bỗng một ngày cô nảy ra ý tưởng kỳ lạ, cảm giác cuộc đời mình đã có thể tiến vào giai đoạn mới, đó chính là cô muốn sinh con rồi, cô muốn làm mẹ.
Dạ lão còn nhớ rõ ngày đó Lâm Thủy Dao nói với lão ta, cô phải tìm bộ gen hoàn mỹ nhất trên đời này, cô muốn đi trộm gen, sau đó thụ thai nhân tạo, cô muốn sinh một ra một bé gái dễ thương.
Tốc độ Lâm Thủy Dao rất nhanh, lúc đó cô liền sàng lọc gen của tất cả mọi người, cuối cùng tìm được bộ gen hoàn mỹ nhất mà cô muốn, bộ gen đó đến từ Lệ Quân Mặc.
Đêm hôm đó, Lâm Thủy Dao liền mang theo ống tiêm tân tiến nhất đi trộm gen của Lệ Quân Mặc, những thứ này Dạ lão đều biết, điều duy nhất Dạ lão không biết chính là trùng hợp đến như thế, cũng chính đêm hôm đó, con gái của lão Dạ Huỳnh cũng hạ thủ với Lệ Quân Mặc, hạ độc trong ly Lệ Quân Mặc.
Kết quả chính là, Lệ Quân Mặc đã phát hiện trước, vào nhằm gian phòng, Lâm Thủy Dao chính xác tìm vào, Dạ lão không biết đã xảy ra chuyện gì ở giữa, Lâm Thủy Dao định dùng ống tiêm ăn cắp gen, nhưng ống tiêm kia không phát huy được tác dụng, chính cô lại lăn giường với Lệ Quân Mặc, hai người mặn nồng một hồi.
Sau đấy, Lâm Thủy Dao như nguyện mang thai, sinh ra một đứa con gái.
Cho nên khi Dạ Huỳnh kể lại tất cả mình thấy nói cho Dạ lão, Dạ lão liền nắm rõ chân tướng, lão ta không kể cho Dạ Huỳnh, cũng không nói cho bất cứ kẻ nào, năm đó lão ta là người duy nhất biết rõ tình hình.
Dạ lão nghĩ ra một cách, làm Dạ Huỳnh mang thai, sau đó tìm tới Lệ Quân Mặc.
Kỳ thực lúc Dạ lão là bày mưu để Dạ Huỳnh mượn cái thai để gả vào cửa Lệ gia, lão ta vô cùng khẩn trương thấp thỏm.
Bởi vì đối thủ của ông có hai người, một là Lệ Quân Mặc, hai là Lâm Thủy Dao.
Hai người kia một kẻ là con cưng Đế Đô, một người là thiếu nữ thần bí tuyệt diễm phong hoa, hai người kia có thể nói là chung tay khai sáng kỷ nguyên mới của giới y học Đề Đô.
Dạ lão nhìn Lâm Thủy Dao mang thai, bụng lại một ngày lớn lên, lão ta rất sợ, sợ Lâm Thủy Dao tìm được Lệ Quân Mặc, nếu như cô đi tìm, vậy tất cả đều là công dã tràng.
Nhưng, Lâm Thủy Dao không hề có ý đi tìm Lệ Quân Mặc.
Lâm Thủy Dao rất thích cô con gái trong bụng, cũng rất hưởng thụ tân hành trình làm mẹ, cô gái tuyệt diễm nữ như vậy mỗi một ngày lại dịu dàng hơn, tay cô luôn đặt ở trên vùng bụng nhô ra của mình xoa xoa, cô rất yêu con gái của mình, nhưng cô không thích cha của con bé, qua đêm đó, cô đã triệt để quên sạch sành sanh người đàn ông Lệ Quân Mặc kia rồi.
Đương nhiên cũng có một lần Dạ lão từng đứng ở cửa thấy được Liễu Anh Lạc, Liễu Anh Lạc và Lâm Thủy Dao là bạn thân nhất, lão ta nghe được Lâm Thủy Dao oán trách với Liễu Anh Lạc: “Cái gã bạn tình đêm đó kia thật sự không phải là người, mà là cầm thú, tớ thiếu chút nữa bị anh ta dày vò đến chết.”
Lâm Thủy Dao chuẩn xác định vị Lệ Quân Mặc hệt như một gã bạn tình?
Chương 768:
Dạ lão còn vô cùng lo lắng chỗ Lệ Quân Mặc, bởi vì Đề Đô năm đó đều biết vị con cưng Đề Đô này không gần nữ sắc, trong cốt nhục ông chảy xuôi dòng máu cao quý mà cắm dục, đối với loại sinh vật phụ nữ này không hề có hứng thú, cho như Dạ Huỳnh mang thai con của cậu ta, cậu ta cũng không nhất định phải cưới Dạ Huỳnh.
Thế nhưng, Lệ Quân Mặc lại cưới.
Dạ lão còn nhớ rõ ngày đó Lệ Quân Mặc đứng trước cửa số sát đất, mặc cho ánh đèn nê ông bên ngoài tô lên ánh vàng lên dáng người anh tuấn ấy, cậu ta nhìn Dạ Huỳnh thật lâu, rất rất lâu, sau đó gật đầu, đồng ý chịu trách nhiệm.
Dạ lão không biết Lệ Quân Mặc suy nghĩ cái gì, nhưng có chút khẳng định, đêm đó đối với Lệ Quân Mặc mà nói, là một đêm khó quên.
Dạ lão mấy năm nay bày mưu nghĩ kế, chính mình trở thành viện trưởng viện khoa học, con gái Dạ Huỳnh lại bò lên cái ghế Lệ phu nhân, tuy là Lệ Quân Mặc lãnh đạm Dạ Huỳnh nhiều năm như vậy, nhưng Lệ Quân Mặc một tay giúp đỡ Dạ gia trở thành một trong tứ đại hào môn của Đề Đô, trở thành kho bạc của Dạ gia, lấy mãi không hét, dùng mãi không cạn.
Hiện tại, tất cả cân bằng đều rối loạn, Lê Hương vậy mà lại là con gái ruột của Lâm Thủy Dao và Lệ Quân Mặc?
Dạ lão đột nhiên nheo lại cặp mắt đục ngầu kia, ông ta nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Lê Hương đã có cảm giác rất quen thuộc, Lê Hương tuyệt sắc tràn đầy tiên khí, khí chất thông tuệ thong dong, một thân quý phái, trên người cô có bóng dáng của Lâm Thủy Dao.
Dạ lão mấy năm nay một mực tìm đứa con gái ruột của Lâm Thủy Dao và Lệ Quân Mặc, muốn diệt cỏ tận gốc, vì ông ta biết, cô con gái này chính là một quả bom hẹn giờ, ông ta biết cô sẽ phá hủy tất thảy những gì mà Dạ gia đang có.
Lê Hương?
Dạ lão ở trong lòng nhiều lần lập lại tên này, thật không hỗ là con gái ruột của Lâm Thủy Dao và Lệ Quân Mặc, hiện tại đã có thể nói phong hoa.
Qua mấy năm nữa, không biết cô sẽ trổ mã thành dáng vẻ tỏa sáng đến bực nào.
Ông ta phải khử cô ngay?
“Huỳnh Huỳnh, chuyện của Lê Hương giao cho bố, bố sẽ bảo Vô Ưu xuất thủ, nhưng con nhớ kỹ, thân thế của Yên Nhiên tuyệt đối không thể bại lộ!” Dạ lão dặn dò.
Dạ Huỳnh lại không ngốc, thân thế Lệ Yên Nhiên là bí mật sống để dạ thác mang theo, bà ta gật đầu: “Bố, miệng con kín mít gió không lọt, bố yên tâm đi, nhưng chuyện Lê Hương vô cùng khẩn cấp, Mạc Tuân Mạc Tử Tiễn Từ Thiếu Nam, đám thiên chỉ kiêu tử này đều bị con nhỏ đó cho bùa mê thuốc lú cả rồi, càng lưu lại về sau càng khó đối phó.”
Dạ lão cũng không nói gì thêm, chỉ đáp: “Bồ biết rồi.”
Dạ lão cúp điện thoại liền đi tới phòng Dạ Vô Ưu, Dạ Vô Ưu cũng không nghỉ ngơi, trên bàn của hắn bày rất nhiều chai lọ nhỏ, hắn ta đang nghiên cứu.
“Vô Ưu, sao cháu không nghỉ ngơi?” Dạ lão tiến lên, quan tâm nhìn Dạ Vô Ưu.
Dạ Vô Ưu ngắng đầu, hắn ta rất đẹp trai, chỉ là gương mặt rất trắng, là sắc trắng lộ ra bệnh tật tái nhọt, hắn ta là con lai nên vì thế cặp mắt có màu lam, trong con ngươi lạnh lẽo không có chút độ ấm, hắn nhìn Dạ lão: “Ông nội, cháu không buồn ngủ.”
Dạ lão gật đầu: “Vô Ưu, con gái Lâm Thủy Dao xuất hiện rồi, tên là Lê Hương.”
Bàn tay đang cầm cái lọ nhỏ của Dạ Vô Ưu khựng lại, trong con ngươi màu lam tràn ra ánh sáng nóng bỏng: “Ông nội, ông là nói đứa con gái có dòng máu bắt tử của Lâm Thủy Dao?”
“Không sai, Lê Hương là con gái của Lâm Thủy Dao, con ả nhất định cũng có dòng máu bắt tử.”
Dạ Vô Ưu lấy ra một bình nhỏ màu đỏ, đưa cho Dạ lão: “Vậy thì quá tốt, cháu luôn nghiên cứu loại độc chống lại dòng máu bắt tử kia, bình độc này vừa mới chế xong, đúng lúc làm thí nghiệm với Lê Hương kia.”
Dạ lão trọn đời cuồng dại y học, Dạ Vô Ưu lại càng si mê hơn Dạ lão, song hắn ta sỉ mê là dùng độc.
Chương 769:
Dạ lão nhìn bình nhỏ màu đỏ này: “Vô Ưu, trong này là cái gì?”
Dạ Vô Ưu cong môi, chậm rãi phun ra bảy chữ: “Cải đồng hoàn lão trong chớp mắt.”
Cải đồng hoàn lão trong chớp mắt?
Nghe cái tên này, Dạ lão lộ ra nụ cười vui mừng thoả mãn, hơn 20 năm trước Lâm Thủy Dao mang tới chẳng những có sách thuốc, mà còn có một quyển sách độc.
Thế nhưng Lâm Thủy Dao cho rằng chữa bệnh và độc không thể cùng tồn tại, nên muốn hủy đi quyển sách độc kia.
Dạ lão liền nhân cơ hội len lén giấu quyển sách độc kia, chuyện này cũng hoàn toàn kích phát bất đồng giữa lão ta và Lâm Thủy Dao, phá vỡ mối quan hệ thầy trò hai người.
Sau đó Dạ lão đưa quyển sách độc này giao cho cháu trai mình Dạ Vô Ưu, dù cho Lâm Thủy Dao đã chết, ông ta cũng muốn chứng minh với Lâm Thủy Dao năm đó là ông ta đúng, độc có thể vượt qua y, giúp người đạt được tất cả mơ ước?
Trong bệnh viện.
Lê Hương run rẫy nhỏ hàng mi nhỏ dài, sau đó mở mắt ra, hiện tại cô đang ở trong phòng bệnh, đang truyền nước muối.
Lúc này Mạc Tử Tiễn đi tới, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô: “Lê Hương, em tỉnh rồi?”
Lê Hương còn cảm thấy toàn thân vô lực, cô thiếu chút nữa liền chết chìm trong hồ bơi, mới từ Quỷ Môn Quan chạy thoát thân trở về nên còn rất yếu ớt.
Mạc Tử Tiễn đỡ cô ngồi dậy, lót một cái nệm êm sau lưng cô: “Lê Hương, em không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi vài ngày thì sẽ hồi phục thôi.”
Lê Hương cảm kích nhìn Mạc Tử Tiễn: “Tử Tiễn, cám ơn anh, nếu như không phải anh kịp thời cứu em, em có lẽ đã chết thật rồi.”
Đôi đồng tử đen láy của Mạc Tử Tiễn dán vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lê Hương: “Lê Hương, người cứu em không phải anh, mà là Mạc Tuân.”
Cái gì? Lê Hương cứng đờ.
Mạc Tử Tiễn cũng không muốn giấu giếm, anh vốn quang minh chính đại: “Lê Hương, lúc đó anh tán gẫu với Lệ lão phu nhân, lúc em xảy ra chuyện thời điểm anh cũng không ở cạnh em, là Mạc Tuân đi rồi quay lại, nhảy xuống hồ bơi cứu em, nghe nói em đã không còn thở nữa, tất cả mọi người đều cho rằng em đã chết, nhưng Mạc Tuân không hề từ bỏ em, anh ấy cứng đầu làm hồi sức tim phổi và hô hấp nhân tạo cho em, cưỡng chế kéo em từ Qủy Môn Quan trở về.”
Là như vậy sao? Lê Hương nhớ tới giọng nói nghe được trong mơ kia, rất huyên náo, không ngừng nói với cô, tuy cô nghe không rõ anh rốt cục đang nói cái gì, nhưng chất giọng khàn khàn lại bao hàm thâm tình, lại như âm u cố chấp ấy, khiến cô không cách nào quên được.
Giọng nói kia là của… Mạc Tuân? Là anh cứu cô? Nhưng, anh tại sao lại muốn cứu cô? Anh không phải là rất ghét cô sao? Anh đã đính hôn với Lệ Yên Nhiên rồi kia mà.
Lê Hương rũ mắt, sau đó nhìn về phía Mạc Tử Tiễn: “Tử Tiễn, tại sao anh lại nói cho em biết, anh có thể không nói mà.”
Mạc Tử Tiễn nhếch đôi môi mỏng: “Cho nên? Cho nên anh để em biết những thứ này, khiến em dao động rồi đúng không?”
Lê Hương không nói gì.
Mạc Tử Tiễn nắm chặc tay của cô: “Lê Hương, anh không muốn lừa dối em, chính là Mạc Tuân cứu em, anh hy vọng nếu có một ngày em sẽ lựa chọn ở bên anh, chứ không phải chấp nhận, mà là nghe theo trái tim mình lựa chọn, anh rất muốn cho em hạnh phúc chứ không phải ràng buộc em ở cạnh anh, lấy hôn nhân là tù lao giam giữ em.”
Lê Hương trong lòng gợn lên từng vòng sóng rung động, Mạc Tử Tiễn vẫn luôn có trái tim sạch sẻ mà thuần túy như thé, bây giờ không có thay đổi, về sau cũng sẽ không thay đổi.
Chương 770: Nhóm bị covid nên hơi trể nhé cả nhà! Mong cả nhà chọn truyen2.one đọc khích lệ nhóm nhé!
Lê Hương xuất viện, thân thể cô không có gì đáng ngại, hơn nữa cô phải mau chóng đến viện khoa học, dùng chìa khóa này mở ra mảnh cắm địa nhỏ kia, tìm kiếm bảo rương thứ hai mẹ lưu lại.
Tại Lê gia.
Lê Hương bị đặt trên ghế sa lon trong phòng khách, không được lộn xộn, Lam Yên tự mình vào bếp nấu canh cho cô: “Lê Hương, con nói xem, gần nhất con thực sự là lắm tai nạn, hồn vía bố mẹ cũng lên mây theo luôn, nếu không phải hai lần đều có quý nhân tương trợ, con làm sao mà gặp dữ hóa lành được chứ?”
Lê Bang đưa mâm hoa quả tới: “Đúng vậy Lê Hương, bố thấy con nên ở nhà nghỉ ngơi một khoảng thời gian đi! Đừng chạy lung tung nữa.”
Lê Hương ăn mấy quả nho vừa to vừa ngọt, cô biết Bố Lê mẹ Lam là quan tâm cô, yêu thương cô, nhưng con đường cô phải đi còn rất dài, không thể dừng chân lại được.
Lúc này một người hầu nữ đem chiếc áo khoác ngoài màu đen ra, dùng bàn là bắt đầu là chiếc áo khoác ngoài đó.
Động tác ăn nho của Lê Hương khẽ khựng lại, cô nhanh chóng đứng dậy, đi tới bên người người hầu nữ, vươn tay cầm ống tay áo của áo khoác ngoài.
Trên tay áo có một hạt cúc bằng bạc lấp lánh tỏa sáng, mặt trên khạm một chữ “Lục”.
Vừa rồi Lê Hương ngồi ở trên ghế sa lon thấy chiếc áo khoác ngoài này liền nhận ra, đây là áo của Mạc Tuân.
Hiện tại cô càng thêm nhận định, đây chính là áo của Mạc Tuân, là tân quý thương giới Đế Đô, mỗi một hạt cúc trên quần áo của anh đều có một chữ “Lục”, đây là tượng trưng cho thân phận và quyền lợi.
Nhưng, đồ của Mạc Tuân tại sao lại ở chỗ này? Lê Bang thấy Lê Hương phát hiện ra áo của Mạc Tuân nhanh chóng nói một câu “nguy rồi” trong lòng nói, ông liền chạy tới, cầm cái áo khoác ngoài của Mạc Tuân cười giả lã nói: “Ha ha, Lê Hương, cái áo này… Ha ha.”
Đôi mắt sáng của Lê Hương nhìn về phía Lê Bang: “Bố Lê, cái áo khoác ngoài màu đen này là của Mạc Tuân, đồ của Mạc Tuân sao lại ở trong nhà chúng ta?”
Lê Bang dầu gì cũng là lão đại giới giang hồ, nhưng ở trước mặt Lê Hương ông lại né mắt gãi đầu, ấp a ấp úng giống như đứa trẻ mắc lỗi.
Lúc này Lam Yên đã đi tới: “Lê Hương, con đã phát hiện, vậy bố mẹ không gạt con nữa, hôm tuyển chọn của viện khoa học con bị mấy gã kia bắt đi, là Mạc Tuân cứu con.”
Cái gì? Đồng tử Lê Hương chợt co rút, lần kia cũng là Mạc Tuân cứu cô sao? Lúc này Lê Bang nói: “Lê Hương, hôm đó thật ra là Mạc Tuân cứu con, lúc con bị mấy gã kia bắt trên xe, Mạc Tuân vẫn luôn phóng xe đuổi theo, sau đó trực tiếp dùng chiếc Rolls- Royce Phantom va vào, cứu con ra ngoài, lần kia Mạc Tuân cũng bị thương rất nặng, nghe nói cánh tay bên phải của cậu ta bị gãy, không cầm nỗi vật nặng.”
Lê Hương cứng đò tại chỗ, cô thật sự không ngờ chân tướng là như vậy, bao lần cô rơi vào hiểm cảnh là bấy lần anh cứu cô.
Hóa ra, vẫn luôn là anh?
Nhưng, anh tại sao phải làm như vậy? Chẳng phải anh không… thích cô sao? Nếu thích cô, vì sao luôn mượn cớ muốn bao nuôi cô nhục nhã cô, còn cùng Lệ Yên Nhiên đính hôn? Lê Hương đại khái hiểu được tâm lý mâu thuẫn của anh, người đàn ông đó chút muốn buông tay cô nhưng lại không thể buông xuống được.
Lê Hương đến viện khoa học, đi tới radio, cô biết chuyện mình rơi xuống nước thoát không khỏi liên quan với Dạ Huỳnh Lệ Yên Nhiên, nhưng chuyện này cô tin Lệ lão phu nhân sẽ xử lý ỗn thỏa.
Hôm nay cô còn có chuyện quan trọng cần phải làm hơn.
Đợi Chương trình phát sóng của Đài A kết thúc, khi màn đêm phủ xuống, cô sẽ vào mảnh cấm địa nhỏ kial Ngày hôm nay Dạ Huỳnh Lệ Yên Nhiên phá lệ yên tĩnh, chưa tới bới móc xỉa xói cô.
Thanh nhàn như thế khiến Lê Hương luôn có một loại dự cảm không ổn, cô có thể cảm giác được toàn bộ Dạ gia lại đang mưu tính đối phó cô.
Hiện tại chẳng qua là cơn sóng lặng trước bão táp.
Nhưng, cô không sợ hãi.
Chương 771:
Lê Hương đi tới Đài D, Đài A cùng Đài D đồng thời phát sóng.
Nhờ có chuyện của Dạ lão và Phạm Điền lúc trước mà Đài A một lần là nỗi tiếng, gần như đã trở thành chuyện bàn tán của nhà nhà.
Hôm nay Đài A phát sóng, đường dây nóng liên tục không ngừng gọi tới, Lệ Yên Nhiên thực sự là nghe điện thoại không nương tay.
Đặt lên bàn cân so sánh, Đài D của Lê Hương rất quạnh quẽ, đường dây nóng cũng chẳng có ma nào gọi.
Lúc này vang lên tiếng đập cửa, là Lệ Yên Nhiên cách vách tranh thủ thời gian đi vệ sinh chui vào, Lệ Yên Nhiên vênh váo nhìn Lê Hương: “Lê Hương, hôm nay đường dây nóng của cô chả ai thèm gọi ấy nhỉ, cảm ơn quà của cô, tỷ lệ nghe đài của Đài A hiện tại quả thực nghịch thiên đấy.
Nhưng mà như vậy sao được chứ, đài radio của tôi và cô là quan hệ cạnh tranh mà, cô là người viện sĩ Khâu của viện trung tâm nghiên cứu khoa học phái tới, đợi tháng sau báo cáo tỷ lệ nghe đài ra lò, nếu cô thua cũng quá khó coi thì cũng là vứt đi mặt mũi của viện sĩ Khâu!”
Lê Hương ngẫm lại cũng thấy đúng, Đài A và Đài D là quan hệ cạnh tranh, cô không thể ném mặt thầy đi được, xem ra phải nghĩ cách vực dậy tỷ lệ nghe của Đài D rồi.
Lê Hương không để ý tới Lệ Yên Nhiên, cô hướng về phía micro, thanh âm trong veo nói: “Các bạn nghe đài dễ thương của tôi, chào mọi người, tôi là MC của chuyên mục tâm tình buổi tối – Lê Hương.
Tôi ở đây mỗi đêm gặp các cậu tại chuyên mục tâm tình, các cậu tối nay, có ổn không?”
Lúc này, một chiếc Rolls-Royce Phantom dừng trước tòa radio, trong xe mở ra đài phát thanh, chính là Đài D của Lê Hương.
Giọng nói trong veo mềm mại của Lê Hương như xuyên qua đài phát thanh từ từ truyền tới, quanh quân bên tai, như thể có cô gái trẻ tuổi ghé vào đầu vai thì thầm nói gì đó.
Mạc Tuân ngồi chỗ tài xế mấp máy đôi môi mỏng, sau đó lấy ra di động của mình, bám đường dây nóng của Đài D, kết nối đến MC Lê Hương của chuyên mục tâm tình buổi tối?
Lê Hương ở Đài D liền nhận được điện thoại từ đường dây nóng, đây chính là người nghe thứ nhất mà cô nhận được.
Lê Hương hai mắt sáng ngời, nhanh chóng nhận cuộc gọi, cô đặt trăm phần nhiệt tình cược lên trên người người nghe này: “Chào bạn, tôi là MC của chuyên mục tâm tình buổi tối Lê Hương, xin hỏi gần đây có phải bạn gặp hoang mang gì trong tình cảm không, hy vọng tôi có thể giúp được bạn.”
Đầu dây bên kia im lặng.
Thin thít không tiếng động.
Bạn nghe này sao không nói chuyện nhỉ? “Anh gì ơi, hoặc là chị gì ơi, tôi nên gọi bạn như thế nào đây nhỉ?”
Mạc Tuân trên xe nghe giọng Lê Hương, thanh âm cô thật ngọt, có vài mùi vị của MC, nhưng cho tới bây giờ cô chưa từng giọng nói ngọt như vậy nói chuyện với anh.
Mạc Tuân mím môi, vẫn không lên tiếng.
Lê Hương ở Đài D nhanh chóng nhận ra cái gì, hàng mi nhỏ dài run rẫy, cô nhìn biểu hiện của người gọi đến, quả nhiên là Mạc Tuân gọi.
Đầu dây bên kia là Mạc Tuân?
Anh sao lại vô vị đến vậy chứ? š Chủ tịch của tập đoàn Mạc thị, buỏi tối anh đã rỗi rãnh đến mức này sao, gọi điện thoại cho MC chuyên mục tâm tình? Lê Hương mở miệng nói: “Anh gì ơi, nếu như anh không muốn nói chuyện vậy tôi cúp nhé, tạm biệt.”
Ngay lúc cô muốn cúp điện thoại, chất giọng trầm thấp từ tính đột nhiên từ đầu dây bên kia truyền tới: ‘Là một MC radio, đây chính là toàn bộ kiên nhẫn của cô với thính giả? Không phải MC là bồi trò chuyện sao, bây giờ cô tâm sự với tôi đi, đêm nay tôi rất không vui.”
Quả nhiên là giọng điệu kiêu ngạo bá đạo kia, cái câu “không phải MC là bồi trò chuyện sao” kia quả thực nói ra cái khí thế “không phải cô chỉ là đứa bồi ngủ thôi sao”.
Lê Hương rất muốn hoàn thành tốt việc của Đài D, trước mặt nhiều người nghe như vậy, cô cũng không dám đắc tội anh, cho nên chỉ có thể mỉm cười: “Anh à, có thể nói cho tôi biết đêm nay vì sao anh không vui không?”
Chương 772:
“Trước đây tôi gặp một cô gái, cô ấy đánh lén vào chỗ hiểm của tôi, làm tôi đến bây giờ không có chút hứng thú nào với phụ nữ, là một người đàn ông đã trưởng thành, cho dù buổi tối muốn làm chút hoạt động giải trí cũng bất lực, cô cảm thấy tôi vui được sao?” Mạc Tuân ở đầu dây bên kia xấu xa lên tiếng.
“,” Lê Hương thực sự không ngờ tới anh lại nói loại chuyện riêng tư này lên radio, anh điên rồi hả, chỉ có người điên mới không biết xấu hỗ như vậy?
Lê Hương dừng một chút: “Anh à, tôi kiến nghị anh nên đi kiểm tra cơ thể đi.”
Mạc Tuân hừ lạnh một tiếng: “Cô gái kia, lần đầu tiên ở cổng trường đã nhìn chằm chằm vào xe tôi, lần thứ hai ở trong quán bar, cô ấy va vào lòng tôi, lần thứ ba còn mặc áo sơ mi trắng của tôi chui vào chăn tôi.
MC Lê này, cô nói xem cô gái đó có phải cố ý câu dẫn tôi không chứ?”
“Cái này…” Tuyệt đối là hiểu làm?
Nhưng Lê Hương căn bản không thể nói ra miệng, vì bị Mạc Tuân cắt ngang: “Nếu là câu dẫn tôi, tại sao lại muốn bỏ dở nửa chừng, tôi đã mắc câu rồi.”
Anh nói cái gì? Anh nói, anh đã mắc câu?
Anh có ý gì? “MC Lê này, cô nói cô gái kia rốt cuộc có tâm tư gì với tôi, hiện tại bên người cô ấy có rất nhiều gã đàn ông khác, mấy tên kia đều bị cô ấy mê hoặc, sao cô ấy lại muốn lượn vòng giữa nhiều tên đàn ông như vậy, là bởi vì cô ấy cảm thấy tôi rất lạnh lùng, sẽ không mắc câu sao, vậy bây giờ tôi liền nói cho cô ấy biết, tôi đã mắc câu rồi, cô ấy có thể chặt đút liên hệ với mấy tên kia không? Toàn tâm toàn ý câu dẫn tôi.”
Lê Hương không biết nên nói cái gì, giờ phút này đầu cô rất loạn, cô càng muốn phân rõ giới hạn với anh, hiện tại lại càng dây dưa không rõ với anh.
“Anh à, thật ngại quá, chỗ này của tôi tín hiệu không tốt lắm, anh đang nói gì thế ạ… Alo, alo, anh vẫn còn ở đấy chứ…” Lê Hương trực tiếp cúp điện thoại.
Trong chiếc Rolls-Royce Phantom, Mạc Tuân nghe tiếng “tít tít” cúp máy kia, anh tức giận muốn vứt di dộng, cô thích diễn đến thế à, còn cố ý cúp điện thoại anh.
Lúc này điện thoại của anh vang lên tin báo, có rất nhiều tin nhắn riêng gửi đến.
Để nghe chuyên mục Đài D của cô, anh phải tải app nghe radio xuống, đăng ký một tài khoản, hiện tại tài khoản của anh rơi vào tầm ngắm, bị rất nhiều cư dân mạng nhắn tin.
Bạn A: “Anh là a? Biến thái hả ?Có bệnh thì đi khám bác sĩ, sao có thể giở trò lưu manh với MC radio chứ?” Bạn B: “Này người anh em, tôi có liều thuốc tỗổ truyền bí, chuyên trị liệt dương, mau ra, anh nên mua ngay đấy!” Bạn C: “Chào anh trai, em là Tiểu Linh hoa khôi trường X, em muốn kết bạn với anh ạ.” Đám này ở đâu chui ra thế? Mạc Tuân nhanh chóng nhíu ấn đường anh tuấn, anh từ nhỏ sinh ra đã giàu có, thiên chỉ kiêu tử, vòng bạn bè bên cạnh quay cũng là thái tử hào môn như Cố Dạ Cần, anh chưa từng giao tiếp với những người này.
Hầu hết điện thoại di động của anh đều xử lý chuyện làm ăn cơ mật, hôm nay để gọi đến đường dây nóng của cô mà anh mới tải về và đăng ký tài khoản, không ngờ lại có một số lượng lớn lời lẽ ô uế tràn vào.
Mạc Tuân nhíu mi thành chữ “xuyên”, anh không hủy tài khoản, mà là vẻ mặt âm u reply lại đống tin nhắn từ cư dân mạng.
Trả lời bạn A: “Tôi thích giở trò lưu manh với cô ấy, khóc mướn cái gì?” Trả lời bạn B: “Tôi rất khỏe, cảm ơn!” Trả lời bạn C: “Mắt mũi để đâu mà ngây thơ thế? Nhìn thử gương mặt dáng người của MC Lê kìa, cô ngay dưới mắt cô ấy câu dẫn tôi, đào đâu ra tự tin thế?” Mới vừa reply xong: “ting ting ting”, vô số tin nhắn riêng điên cuồng oanh tạc gửi tới, một vòng khẩu chiến bắt đầu.
Mạc Tuân lần này thực sự không còn kiên nhẫn, anh ném điện thoại lên ghế bên cạnh, sau đó mở cửa xe đi xuống.
Lê Hương cúp cuộc gọi của Mạc Tuân xong liền ngay toilet, cô dùng nước lạnh vỗ vỗ lên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của mình, đợi điều chỉnh lại tâm tình xong, cô đi ra ngoài.
Chương 773:
Trở về hành lang liền tình cờ gặp được Dạ Huỳnh và Lệ Yên Nhiên chuẩn bị tan làm, Dạ Huỳnh tán thưởng nói: “Yên Nhiên, hôm nay con làm MC biểu hiện tốt lắm, hai ngày nữa bảng báo cáo tỷ lệ nghe cũng ra lò, MC radio đứng nhất hôm nay, đến lúc đó liền có thê thấy được tổng thành tích của con rồi.” Lúc này Lệ Yên Nhiên lại thấy được Lê Hương, cô ta vui vẻkiêu ngạo cười nói: “Lê Hương, trận đấu này là lần đầu tiên chúng ta pk chính diện nhỉ? Cô thua chắc rồi.” Dạ Huỳnh nhớ kỹ Dạ lão phân phó, không muốn gây thêm rắc rối, bà ta lạnh lùng mà thâm ý nhìn Lê Hương, sau đó kéo Lệ Yên Nhiên rời đi: “Yên Nhiên, chúng ta về nhà thôi.” “Dạ mẹ.” Lệ Yên Nhiên vui vẻ cùng Dạ Huỳnh về nhà.
Lê Hương nhìn hai mẹ con này, bản thân cô cũng hơi lo tỷ lệ nghe của Đài D, thua là chắc chắn, chỉ sợ thua quá thảm.
Nhưng cô nhanh chóng kéo lực chú ý lại, tất cả mọi người tan việc, màn đêm buông xuống, cô muốn đi vào cắm địa?
Đợi mọi người đều đã đã tan sở, toàn bộ radio tắt đèn, Lê Hương cầm chiếc chìa khóa đó, đi tới hậu viện radio, đứng trước cánh cửa màu đỏ sậm kia.
Lúc này nhịp tim cô đập hơi mạnh vì cô đã cảm giác được bên trong có một sức mạnh thần bí đáng sợ đang kêu gọi cô.
Lê Hương cắm chìa khoá vào trong khóa cửa nhẹ nhàng xoay, kèm theo tiếng rắc rắc thanh thúy, cánh cửa luôn đóng đã mở.
Lê Hương đầy cửa đi vào.
Phả ra hơi thở lạnh lẽo, bên trong là bóng tối vô vô biên vô tận.
Không nhìn rõ bát cứ thứ gì, ở chỗ này ngay cả mọi âm thanh của thế giới đều tĩnh lặng.
Không chút thanh âm, yên tĩnh đến mức làm lòng người hốt hỏang.
Lê Hương đi vào, hai chân đạp trên bùn đất mềm xếp, toàn bộ thần kinh đại não cô căng thẳng, nâng cao cảnh giác, phòng bị nơi đây lúc nào cũng có thể sẽ xảy ra nguy hiểm.
Nhưng đi một đường, lại không có gì cả.
Lê Hương tiếp tục bước đi, con đường này dường như căn bản cũng không có điểm cuối.
Cô phải đi đến đâu? Cái rương thứ hai của mẹ rốt cục đặt ở đâu? Lúc này bước chân của Lê Hương chợt khựng lại, vì cô thấy được một vật dưới cây đại thụ phía trước kia, là một hòm báu nhỏ bằng gỗ tử đàn?
Cô tìm được rồi?
Cô tìm được cái bảo rương thứ hai mẹ lưu lại rồi?
Lê Hương nhanh chóng chạy như điên qua, mắt thấy bản thân đã cách gần bảo rương, lại gần một chút, cô vươn tay, tóm lấy bảo rương kia.
Ngay lúc đó, phía sau đột nhiên có một bàn tay to rõ khớp xương thò ra, kéo lại cổ tay trắng mảnh khảnh của cô, bên tai truyền đến tiếng quát giận trầm thấp: “Lê Hương, cô ở đây làm cái gì?” Lê Hương khựng lại, quay đầu, khuôn mặt tuấn tú kia Mạc Tuân co rút lại phóng đại trong tầm mắt của cô.
Mạc Tuân tới?
Hàng mi cánh bướm của Lê Hương run rẫy, có chút mờ mịt: “Sao anh lại tới đây?” Mạc Tuân mím đôi môi mỏng, cả người dâng lên tầng sương lạnh âm lệ, gân xanh nổi đầy mặt anh, hung hăng nhìn chằm chằm cô: “Nếu như tôi không tới, bây giờ cô đã ngã xuống vách núi chết rồi!” Vách núi gì cơ? Lê Hương ngước mắt nhìn, cây đại thụ vừa mới thấy kia cùng bảo rương đã không còn thấy nữa, phía trước cô chính là vách đá sâu thẳm không thấy đáy.
Mà lúc này cô lại đang đứng bên rìa vách đá, bùn đất dưới chân dãn ra, sụp xuống một khối.