Chương 827:
“Được, chúng ta đi thôi.”
Dạ Huỳnh chẳng qua chỉ giả vờ trước đám phóng viên thôi, bây giờ bọn họ đã đi hết, bà ta đương nhiên sẽ không ở cạnh chăm sóc lão phu nhân, trong lòng bà ta đã sớm hận chết lão phu nhân.
Dạ Huỳnh theo Lệ Yên Nhiên ra cửa.
– Nhưng vừa ra cửa, phía trước liền tới hai bóng người, dẫn đầu là một người đàn ông cực kỳ anh tuần tôn quý, Lệ Quân Mặc đã trở về?
Lệ lão phu nhân nói Lệ Quân Mặc ngày mai mới trở về, thế nhưng tối nay Lệ Quân Mặc đã trở về.
Trên người Lệ Quân Mặc mặc chiếc áo khoác ngoài màu đen, bên trong là tây trang cùng màu, áo may-ô thương vụ thắt cà- vạt, như mới vừa từ hội nghị cấp cao ra, khuôn mặt ông cực kỳ anh tuấn, hệt như tác phẩm điêu khắc, anh đạp từng bước mạnh mẽ đến, thân phận và huyết thống cao quý khiến ông thoạt nhìn cao xa không thể chạm, lạnh lùng vô tình.
Năm đó Đề Đô có hai người con cưng, Lệ Quân Mặc tôn quý, Mạc Từ Tước thâm trầm.
Bước chân của Dạ Huỳnh đột nhiên khựng lại, bà ta thật sự không ngờ Lệ Quân Mặc lại về ngay trong tối, hiện tại ông tuần dung xông vào tầm mắt bà ta, khiến trái tim bà ta thình thịch nhảy loạn.
Lệ Yên Nhiên cũng nhìn thấy Lệ Quân Mặc, cô ta ngạc nhiên hít một hơi vào, trực tiếp chạy tới: “Bố!”
Lệ Yên Nhiên nhào tới trong lòng Lệ Quân Mặc.
Lệ Quân Mặc vươn cánh tay tráng kiện đón Lệ Yên Nhiên, Lệ Yên Nhiên vùi khuôn mặt xinh đẹp cọ trong lòng Lệ Quân Mặc làm nũng: “Bố, cuối cùng bố cũng đã về, con rất nhớ bố đó.”
Lệ Quân Mặc đưa tay xoa xoa đầu nhỏ của Lệ Yên Nhiên, dù sao cũng là con gái ruột của mình, ông giống với lão phu nhân, đều rất cưng chiều Lệ Yên Nhiên.
(*) Viên thuốc bảo vệ tim Nhìn một màn này, mi mắt Dạ Huỳnh đều mềm, bà ta nghĩ cả nhà ba người họ có thể hạnh phúc mỹ mãn sống cùng nhau mà, hiện tại lão phu nhân chướng ngại này đã bị trừ khử, bà ta cách mục tiêu lại gần thêm một bước.
Dạ Huỳnh đi lên trước, một nữ cường nhân nhanh chóng trở nên dịu dàng mềm mại, bà ta tràn ngập mến mộ nhìn Lệ Quân Mặc: “Quân Mặc, anh đã về, sao không gọi em và Yên Nhiên đến sân bay đón?”
Lệ Quân Mặc thả Lệ Yên Nhiên ra, ông ta nhàn nhạt nhìn Dạ Huỳnh: “Không cần.”
Vẫn là thái độ từ chối người ngoài ngàn dặm sơ nhạt, nhiều năm như vậy thủy chung như một, sắc mặt Dạ Huỳnh trắng nhợt, cả người có hơi đông cứng.
Lúc này Lệ Quân Mặc đi vào phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, thăm Lệ lão phu nhân.
Dạ Huỳnh nhắc chân, cũng muốn đi theo vào.
Thế nhưng quản gia tư nhân của Lệ Quân Mặc – Triệu Tân cản Dạ Huỳnh lại: ‘Thật ngại quá phu nhân, bà không thể vào.”
*Vì sao tôi không thể vào?” Dạ Huỳnh có một chút kinh hoảng: *Tôi vào kể chuyện lão phu nhân cho Quân Mặc nghe.”
“Không cần, ma ma tới, tiên sinh sẽ hiểu tình huống thôi.” Triệu Tân đã giải quyết ồn thỏa.
Dạ Huỳnh quay đầu, ma ma khôn khéo luôn ở cạnh Lệ lão phu nhân đi tới, ma ma liếc mắt nhìn Dạ Huỳnh, sau đó cùng vào trong phòng chăm sóc đặc biệt.
Dạ Huỳnh chỉ có thể đứng ở bên ngoài, bà ta không biết bên trong nói những gì, dù sao bà ta cũng không để lại bất kỳ điểm yếu kẽ hở nào, chắc sẽ không sao.
Trong phòng chăm sóc đặc biệt.
Lệ Quân Mặc đắp chăn cho Lệ lão phu nhân xong, lúc này ma ma bên người thấp giọng nói: “Thiếu gia không cần lo lắng, lão phu nhân không sao đâu ạ.
Vì trước khi Dạ Huỳnh qua đây, Lê Hương tiểu thư đã lặng lẽ phái người đưa tới một viên Hộ Tâm hoàn.”
Chương 828:
Lê Hương? Lệ Quân Mặc đương nhiên biết lão phu nhân thích một cô gái nhỏ họ Hạ, muốn nhận làm cháu gái, nhưng ông cũng chưa từng gặp cô.
Lệ Quân Mặc giơ tay lên cởi áo khoác ngoài: “Đây là xảy ra chuyện gì?”
Ma ma lắc đầu: “Cụ thể tôi cũng không rõ lắm, Lê Hương tiểu thư cũng không nói gì, cô chỉ bảo lão phu nhân dùng Hộ Tâm hoàn, tất cả chờ đến đêm đính hôn hai nhà Mạc Dạ rồi sẽ nói.”
Lệ Quân Mặc liếc ma ma: “Ma ma, bà theo lão phu nhân nhiều năm như vậy, vẫn trung tâm một lòng, nhưng bây giờ xem ra bà rất tín nhiệm Lê Hương kia, gần như nghe lời của cô ta.
Cô gái có thể khiến lão phu nhân cùng ma ma đồng thời chinh phục, nhất định rất không đơn giản.”
Ma ma cười: “Thiếu gia, đợi cậu nhìn thấy Lê Hương tiểu thư cậu sẽ biết, Lê Hương tiểu thư thất khiếu lung linh, thực sự là một cô gái động lòng, tôi cứ luôn cảm thấy… cảm thấy trên người Lê Hương tiểu thư có dáng vẻ năm đó của lão phu nhân.”
Lệ lão phu nhân xuất thân nhà cao cửa rộng, ma ma chính là nha hoàn hồi môn của bà, ma ma thấy được ở Lê Hương có dáng vẻ của lão phu nhân lúc còn trẻ.
Phần thông tuệ kia, phần khí phách kia, hoàn toàn là phong phạm của một đương gia chủ mẫu.
Buỏi tối Lệ Quân Mặc trở về Lệ gia, ông vào phòng tắm tắm rửa rồi đi ra, trên người mặc đồ ngủ bằng tơ lụa, mái tóc ngắn ướt nhẹp, so với bình thường càng thêm trẻ tuổi anh tuần.
Lúc này trong phòng ngủ đã có một người đang chờ ông, chính là Dạ Huỳnh.
Dạ Huỳnh cũng tắm rồi, mặc chiếc váy hai dây màu đỏ, dáng người bà ta thướt tha xinh đẹp, khắp nơi lộ ra phong tình phụ nữ quyến rũ, hiện tại hai mắt bà ta chứa ý xuân nhìn Lệ Quân Mặc, sau đó đi lên trước, vươn tay ôm ông: “Quân Mặc…”
Lệ Quân Mặc im lặng, tránh khỏi tay bà ta.
Dạ Huỳnh trực tiếp đóng băng tại chỗ.
Lệ Quân Mặc đi tới trước cửa sổ sát đất, ông không nhìn Dạ Huỳnh, mà là ném một phần văn kiện lên tủ giường: “Cái này cô xem thử đi, không có vấn đề gì thì ký!”
Dạ Huỳnh nhìn về phía phần văn kiện kia, ba chữ “Giấy Ly Hôn” to đùng cứ như vậy xông vào tầm mắt bà ta.
Lệ Quân Mặc thật sự muốn ly hôn với bà ta?
Tay chân Dạ Huỳnh lạnh băng, vốn ban nãy bà ta dùng hoa hồng rắt xuống bồn tắm, muốn tắm rửa mình thật thơm tho, bà ta muốn làm hòa với Lệ Quân Mặc.
Mấy năm nay bên người Lệ Quân Mặc cũng không hề có người phụ nữ nào, bà ta không tin ông thực sự không có chút ham muốn nào, bà ta muốn nối lại tình thâm với Lệ Quân Mặc trên giường.
Thế nhưng Lệ Quân Mặc căn bản cũng không để bà ta lại gần, hiện tại Dạ Huỳnh ngước mắt nhìn khuôn mặt anh tuần tôn quý ấy, Lệ Quân Mặc đã từng là con cưng Đề Đô bị thời gian lắng đọng càng thêm tễ nguyệt phong hoa, khí chất trên người ông vẫn luôn rất lãnh đạm, từ nhỏ đã nhận được nền giáo dục tối ưu, mỗi một cử động của ông đều lan tràn một cỗ cắm dục cô quạnh, không màng lửa khói nhân gian.
Tất cả mọi người biết ông không có hứng thú với phụ nữ, dường như thế gian này không có phụ nữ nào có thể xứng với ông.
Phụ nữ như những sinh vật thèm muốn, làm ô uề ông.
“Quân Mặc, em sẽ không ký, em không muốn ly hôn.” Dạ Huỳnh kiên quyết nói.
Ánh mắt Lệ Quân Mặc rơi vào trên mặt Dạ Huỳnh: “Tôi tưởng tôi không cần phải phí lời thêm, cô hẳn nên biết, ly dị là thông báo với cô, chứu không phải là cùng cô thương lượng.”
“mm Lệ Quân Mặc dùng ánh mắt chỉ tờ giấy ly dị kia: “Mau ký đi, nếu không những thứ cho cô ở trên đó cũng không có, cô xác định không muốn?”
Dạ Huỳnh nhìn vào mắt Lệ Quân Mặc, đôi đồng tử ấy lạnh lùng thờ ơ đến thế, cũng chẳng có bao nhiêu cảm xúc, nhưng ông đã nhìn thấu bà ta.
Có thể ông cũng không muốn châm chọc bà ta, bởi vì không cần thiết, nhưng Dạ Huỳnh chính là cảm giác mình bị trần truồng châm chọc.
Chương 829:
Năm đó bà ta muốn gả, bà ta và Dạ lão trăm phương ngàn kế mưu đồ bí mật gả vào Lệ gia, mấy năm nay Dạ gia cũng như nguyện trở thành một trong tứ đại hào môn Đề Đô.
Dạ Huỳnh siết chặt tay, bà ta cảm giác Lệ Quân Mặc chính là một ngọn băng sơn, giữa ông và bà ta vắt ngang một dòng sông dài, dù cho bà ta cố gắng thế nào cũng không thể tới gần ông.
“Quân Mặc, mấy năm nay tại sao anh lại đối xử với em như thế? Sớm biết như vậy, năm đó tại sao còn muốn cưới em, lẽ nào cũng là bởi vì đêm đó sao, có phải anh vẫn chưa quên được đêm đó không?” Dạ Huỳnh hỏi tới.
Nhắc tới đêm đó, Lệ Quân Mặc im lặng, đúng là ông không được quên đêm đó, thậm chí trong óc của ông bây giờ vẫn còn có thể rõ ràng hiện ra hình ảnh đêm đó.
Đêm đó, ông uống rượu, trong rượu có thuốc, ông rất nhanh đã nhận ra cơ thể bát thường, ông không về căn phòng đã đặt, mà là đến một căn phòng khác.
Đó là khách sạn sáu sao cao cấp dưới danh Lệ gia, là vua của Lệ gia, ông có thể tùy tiện lựa chọn một gian phòng.
Lúc đó ông đến một phòng khác, nhanh chóng gọi điện thoại thông báo thư ký riêng của mình, bí thư liền đưa thuốc giải tới, chỉ cần nghỉ ngơi một chút sẽ ổn.
Ông dùng thuốc giải xong liền nằm trên giường nghỉ ngơi, cảm thấy thân thể khô nóng đang chậm rãi biến mắt, khôi phục lại bình tĩnh, đêm đó ông uống nhiều rượu, thế nên liền ngủ mắt.
Lúc đang ngủ mơ mơ màng màng, ông đột nhiên tỉnh lại, bởi vì trong phòng có người.
Có người xông vào phòng của ông?
Lệ Quân Mặc đột nhiên mở mắt ra, trong phòng không mở đèn, rất tối, đêm đó ánh trăng vô cùng mông lung, có một cô gái to gan dạng chân ngòi trên hông ông.
Ông không thấy rõ mặt cô gái kia, nhưng mơ hồ thấy được thân ảnh, vóc người cô cực đẹp, khung xươngvô cùng mảnh khảnh, dưới bờ vai thơm oánh nhuận chính là đường cong xinh đẹp của thiếu nữ, xuống chút nữa lõm sâu, như eo của bình hoa sứ, cô cứ như vậy dạng chân ngồi trên người ông.
Lúc này ông thức dậy, giật mình, nhưng con ngươi ông đột nhiên co rụt lại, bởi vì ông phát hiện mình không nhúc nhích được, hai tay hai chân ông toàn bộ đã bị trói chặt.
Ông – Lệ Quân Mặc lại bị một cô gái trói thành chữ “Đại(*)” trên giường?
(ˆ) hình dáng dang rộng hai tay hai chân Ánh mắt ông chọt lạnh, nhìn cô gái trên người: “Cô là ai?”
Cô gái trên người giọng nói vô cùng hay, tiếng cười hệt như chuông bạc: “Tôi là… mommy của con anh nha…”
Ông mấp máy môi mỏng: “Rốt cuộc cô muốn làm gì?”
Khuê nữ trên người cúi thấp thân, hai khuôn mặt kề gần, ông thấy rõ đôi mắt trong vắt ấy, bên trong hiện rõ ánh nước lấp lánh, dòng nước như lưu động xoay chuyển, cô giống như một chú hồ ly nhỏ ghé vào trên người ông, chớp hai mắt nhìn ông: “Tôi cũng nói rồi mà, tôi là mommy của con anh, nên… tôi muốn sinh cho anh một cục cưng đó…”
Lệ Quân Mặc từ lúc sinh ra đã là người thừa kế nhận giáo dục chính thống của nhà giàu, khuê nữ thích ông quá nhiều, nhưng ông đối với phụ nữ trời sinh không có hứng thú.
Tuy là như vậy, đám khuê nữ đó cũng đều là danh viện, tiểu thư khuê các, ông đã bao giờ gặp được một khuê nữ… to gan làm bậy, không biết liêm sỉ đâu? Lệ Quân Mặc lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, nhưng khuê nữ trên người vẫn bắt động, cô tiến đến bên tai ông thầm thì: “Anh thích cục cưng là con gái hay con trai… Mà thôi bỏ đi, anh đừng nói, vì anh nói cũng vô ích, tôi không tiếp nhận ý kiến của anh, tôi muốn sinh một bé gái cưng…”
Cô nói với ông, cô muốn sinh cho ông một bé gái.
Lệ Quân Mặc lần đầu tiên nhìn thấy cô gái như thế, trong lòng hết sức chán ghét, nhưng khuê nữ trên người vừa thơm tho lại mềm mại, dù ông nhìn không thấy mặt cô, nhưng đôi mắt kia xinh đẹp thần kỳ, khiếp người đoạt phách, hơn nữa giọng nói cô ngân vang như chuông bạc.
Lệ Quân Mặc không hiểu sao mình mới vừa uống thuốc giải xong thế mà khô nóng trong người lại ngóc đầu trở lại rồi.
Thậm chí, càng thêm mãnh liệt hơn ban nãy trúng thuốc.
Chương 830:
Lệ Quân Mặc tức giận, cắn răng mắng một câu: “Yêu nữ!”
“Chậc chậc, sao anh lại mắng người chứ? Trên người anh rất nóng, phản ứng này… Tôi biết rồi, anh thích yêu nữ! Không ngờ tới người đàn ông sở hữu bộ gen hoàn mỹ nhất trên đời này lại có khẩu vị đặc biệt như thế á, thích bị trói, thích nam dưới nữ trên.
Ha, đàn ông!”
Khuê nữ tự nói, sau đó cởi thắt lưng bên hông ông.
Lúc này Lệ Quân Mặc thấy trên tay cô nhiều hơn một món khác, rất giống một ống tiêm công nghệ cao, không biết dùng để làm gì.
Vừa lúc đó, bàn tay ông vừa lộn lại, trực tiếp thoát khỏi trói buộc của dây thừng, siết lại cổ tay trắng mảnh khảnh của khuê nữ.
“Anh!” Khuê nữ khiếp sợ lên tiếng.
Lệ Quân Mặc dùng sức kéo, trực tiếp kéo cô vào ngực mình, cô gái bất ngờ không kịp đề phòng ngã qua, ống tiêm trong tay đánh rơi trên thảm, môi của cô trực tiếp phủ lên đôi môi mỏng của ông.
Hai người hôn.
Lệ Quân Mặc cứng đờ, ông chưa từng hôn ai cả, đây là lần đầu tiên.
Bởi vì mắc bệnh sạch sẽ quá nghiêm trọng, ông luôn cảm thấy loại chuyện như hôn môi tuyệt đối không vệ sinh.
Thế nhưng khi đôi môi đỏ mọng mềm mại khuê nữ dán lên, ông thế mà cảm giác tư vị này… cũng không tệ lắm.
Trùng hợp là, khuê nữ trên người cũng cho rằng như thế: “Hóa ra đây chính là hôn môi trong truyền thuyết à, cũng không tệ lắm, hôn thêm cái nữa.”
Cô lại hôn lên.
Tư tưởng Lệ Quân Mặc đấu tranh kịch liệt, ông chưa từng nghĩ chính mình sẽ cùng một khuê nữ xa lạ phát sinh quan hệ, ông cũng không thích tình một đêm, nhưng bây giờ nhiệt độ cơ thể ngày càng cao, quả nhiên muốn đốt cháy ông.
Lệ Quân Mặc nhắm mắt lại, ôm cô lật người, đè cô xuống, ông khàn giọng ra lệnh: “Mở miệng!”
“Để làm gì… ưml”
Chuyện xảy ra kế tiếp hết thảy đều thuận lý thành Chương, ông không có kinh nghiệm, cô liền kêu loạn, “Á á á, anh nhẹ một chút, đừng kéo hư quần áo của tôi, lát nữa tôi còn phải mặc mà.”
“Anh… anh rốt cuộc có được không đó?”
Ông chôn khuôn mặt tuần tú nóng bừng trong mái tóc dài của cô, thấp giọng mắng: “Câm miệng! Đừng kêu nữa!”
Linh hồn nhỏ bé đều bị cô kêu đến xuất hồn rồi?
Một đêm thác loạn, lúc ngã xuống ông vươn cánh tay tráng kiện kéo cô vào lòng, trên người hai người đổ đầy mồ hôi, ông hỏi cô: “Cô tên là gì?”
Khuê nữ trong ngực rất không có thành ý: “Không phải đã nói rồi sao, tôi tên Yêu Nữ.”
Lúc ấy ông có chút không vui.
Cô gái trong ngực nhạy cảm nhận ra: “Anh làm sao vậy? Quy tắc tình một đêm anh không biết à? Không nên hỏi tên tôi, tôi sẽ không nói cho anh biết, về sau anh cũng không cần tìm tôi, chúng ta cùng lắm chỉ là bạn pháo(*) một lần.”
(°) Bạn pháo: Ngôn ngữ mạng, ý chỉ bạn tình một đêm, hết đêm thành người dưng.
Chương 831:
Cái gì? Chỉ là… bạn pháo một lần? Lệ Quân Mặc chưa từng nghe qua từ này, nhưng không vui là thật, ông thu cánh tay tráng kiện của mình: “Vậy về sau cô cũng đừng tới tìm tôi!”
“Yên tâm đi, tôi sẽ không tìm anh đâu!” Khuê nữ xuống giường, mặc quần áo vào, sau đó bỏ chạy.
Cô cứ như vậy đi, vô cùng tiêu sái, cũng không quay đầu lại.
Lệ Quân Mặc phát cáu, bởi vì đã hao phí tất cả thể lực và khí lực trên người cô, ông dứt khoát nhắm mắt lại đi ngủ.
Chờ khi ông tỉnh ngủ đã là sáng sớm hôm sau, ông giật mình, có một cô gái nằm trong lòng ông, khuê nữ rốt cuộc lại quay về \ rồi.
Ông thừa nhận lúc đó trong lòng mình lóe lên từng tia vui mừng nhảy nhót, đến khi nhìn gương mặt của cô gái, liền thấy Dạ Huỳnh.
Lệ Quân Mặc từ trong trí nhớ xa xôi quay về, ông nhìn Dạ Huỳnh trước mắt, một đêm kia ông quả thực động lòng, nhưng lần đầu tiên gặp mặt Dạ Huỳnh, rung động đó đột nhiên biến mắt, ông không hề có hứng thú với Dạ Huỳnh.
Dạ Huỳnh thấy Lệ Quân Mặc trầm mặc lâu như vậy, cũng biết ông đang nhớ lại đã xảy ra đêm kia, trong lòng bà ta vừa đố ky vừa hận.
Đột nhiên Dạ Huỳnh vòng ra sau lưng, ôm lấy Lệ Quân Mặc, ôm thật chặt: “Quân Mặc, em biết anh nhớ mãi không quên đêm kia, vậy nói rõ anh có tình cảm với em, vậy bây giờ vì sao anh không cần em nữa, sau đó anh cũng chưa từng chạm vào em lần nào.”
“Quân Mặc, chúng ta thử một lần nữa đi! Chúng ta ôn lại chuyện cũ, nói không chừng em còn có thể sinh con cho anh!”
Nói xong Dạ Huỳnh nhón chân hôn lên gương mặt tuần tú của Lệ Quân Mặc.
Lệ Quân Mặc lúc này ngửi mùi nước hoa, khác một trời một vực với mùi hương mềm mại của cô gái đêm đó.
Lệ Quân Mặc đẩy Dạ Huỳnh ra.
Dạ Huỳnh nghi hoặc nhìn hắn: “Quân Mặc, anh làm sao vậy?”
Sau khi kết hôn, số lần Lệ Quân Mặc cùng Dạ Huỳnh chung đụng cộng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, bởi vì ông nhìn bà ta không có chút cảm giác nào, nên sẽ không có tiếp xúc, hiện tại ngửi được mùi nước hoa trên người Dạ Huỳnh, Lệ Quân Mặc nhanh chóng nhíu hàng mày kiếm: “Dạ Huỳnh, đối nhân xử thế phải thông minh một chút, lát nữa tôi phải vào viện trông mẹ, cô lại ở đây quấn tôi sinh con trai, cô có cảm thấy cô như vậy rất khiến người chán ghét không?”
Dạ Huỳnh cứng đờ, bà ta chọt nhớ đến lão phu nhân vẫn còn ở trong bệnh viện, thời cơ này bà ta chọn không đúng, thế nhưng bà ta đã quá nóng lòng.
Lệ Quân Mặc quanh năm không ở trong nước, hiện tại vất vả lắm mới về một chuyến, bà ta thực sự không thể chờ đợi.
Chuyện bây giờ đã làm, Dạ Huỳnh không muốn nửa đường hủy bỏ, bà ta còn phải cố gắng hơn, lúc này bà ta đưa tay cởi hai sợi dây váy trên người, chiếc váy đỏ liền tuột xuống, mấy năm nay Dạ Huỳnh chăm sóc mìnhg tốt, dáng người trước lồi sau vễnh, bà ya rất có tự tin nhìn Lệ Quân Mặc: “Quân Mặc, đợi lát nữa em vào viện cùng anh, lâu như vậy chúng ta không ở cùng nhau, em rất nhớ anh.”
Lệ Quân Mặc nhìn người phụ nữ sống chết quần lấy không bioong trước mắt, con ngươi của ông không hề động, có thể nói không có chút rung động nào, ánh mắt cũng không thèm liếc mắt đến Dạ Huỳnh, đôi môi mỏng đóng mở: “Người đâu.”
Cửa phòng ngủ lúc này bị đẩy ra, mấy người làm nữ đi đến.
Dạ Huỳnh bây giờ còn là khỏa thân, trên người không chút mảnh vải, bà ta thật sự không ngờ Lệ Quân Mặc dĩ nhiên đột nhiên lên tiếng gọi người vào, gió lạnh phía ngoài phát đến da thịt bà ta, Dạ Huỳnh ôm lấy chính mình sau đó hét lên “a”.
Bà ta là Lệ phu nhân, nhiều năm như vậy bà ta trưng ra dáng vẻ mạnh mẽ hạnh phúc, vô cùng sĩ diện, hiện tại người làm nữ tiến đến thấy được thân thể bà ta, chính là hung hăng tát bà ta một bạt tai, khiến bà ta cảm thấy nhục nhã lại khó chịu?
Chương 832:
Dạ Huỳnh hét lớn: “Đi ra ngoài! Mau đi ra ngoài!”
Nhóm người làm nữ không đi ra ngoài, bởi vì chủ nhân Lệ gia là Lệ Quân Mặc.
Lệ Quân Mặc không nói gì, bọn họ cũng sẽ không đi ra.
Lệ Quân Mặc lãnh đạm xa cách liếc mắt Dạ Huỳnh, lên tiếng phân phó nói: “Giúp phu nhân mang quần áo vào, tránh lạnh.”
Nói xong, Lệ Quân Mặc bỏ đi.
Nhóm người làm nữ tiến lên, nhặt chiếc váy đỏ trên thảm lên, lại đem áo khoác tới, đồng loạt vây quanh bà ta: “Phu nhân, mời mặc quần áo.”
sắc mặt Dạ Huỳnh đã trắng như một trang giấy, bà ta cởi đi chiếc váy trên người mình, hiện tại Lệ Quân Mặc sai người giúp bà mặc lại.
Viền mắt Dạ Huỳnh đỏ bừng, nước mắt xoay vòng, bà ta gắt gao cắn răng, cắn đến chảy máu.
Lệ Yên Nhiên vẫn còn ở trong bệnh viện, đảo mắt đã qua bốn ngày, bốn ngày này gió êm sóng lặng, không có một chút xíu tin tức về Lê Hương, cô dường như đã bốc hơi khỏi Đề Đô.
Dạ gia bận rộn chuẩn bị hôn lễ, cũng không có thời gian để ý tới Lệ Yên Nhiên, đương nhiên Lệ Yên Nhiên vui vẻ tự tại, vì bốn ngày này Prof.X ngày nào cũng sẽ tới một chuyến, bó thuốc cho cô ta, bốn ngày trôi qua, vết sẹo kia trên cổ tay cô ta vậy mà đã biến mắt, da thịt trơn mịn như ban đầu.
Lệ Yên Nhiên nhìn X, vui vẻ nói: “Prof.X, y thuật của anh thực sự cao minh, cám ơn anh.”
X lắc đầu: “Không cần cảm ơn, hôm nay là ngày cuối cùng bó thuốc, Yên Nhiên tiểu thư, tạm biệt .”
X nói xong một câu “tạm biệt”, sau đó cầm hòm thuốc của mình biến mắt.
Đi đến hành lang bệnh viện, Lê Hương ngước mắt, cô nhanh chóng thấy được một thân ảnh tuấn mỹ tái nhọt phía trước, Dạ Vô Ưu?
Dạ Vô Ưu tới, đụng mặt Lê Hương?
Lê Hương bây giờ vẫn còn là dáng vẻ đã dịch dung, trên mặt cô không có biểu tình, chỉ là cầm hòm thuốc, ưỡn ngực, đi lướt qua hắn.
Bốn ngày này Dạ Vô Ưu vẫn luôn tìm Lê Hương, nhưng hắn ta gần như lật tung cả Đế Đô vẫn không tìm được Lê Hương.
Dạ Vô Ưu đột nhiên có cảm giác, Lê Hương có phải đang trốn ở nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất không? Thế nên, Dạ Vô Ưu tới bệnh viện thăm Lệ Yên Nhiên.
Bước chân Dạ Vô Ưu vững vàng đi tới phòng bệnh, hắn không chớp mắt, cũng không nhìn người qua đường hai bên, lúc này Lê Hương sượt qua người hắn, bước chân của hắn đột nhiên khựng lại.
Dạ Vô Ưu chợt ngừng lại.
Hắn xoay người, nhìn về phía Lê Hương, Lê Hương vẫn là dáng dấp đàn ông, chỉ là thân thể hơi gây, trên đầu còn sụp mũ lưỡi trai xuống sâu.
Cặp mắt màu lam kia của Dạ Vô Ưu tràn ra vẻ quan sát, hắn lên tiếng nói: “Anh, đứng lại!”
Lê Hương trước mặt dĩ nhiên nghe được tiếng của Dạ Vô Ưu, nhưng cô cũng không dừng lại, nhịp bước vẫn như thường đi về phía trước.
Dạ Vô Ưu lên tiếng cũng không hề khiến cô bối rối, mà là vẫn bình tĩnh thong dong như cũ.
Cô không dừng lại?
Đôi mắt Dạ Vô Ưu liền cuồn cuộn vẻ điên cuồng, hắn ta tiến lên, đi tóm Lê Hương.
Chương 833:
Thế nhưng lúc này đột nhiên có một y tá đẩy xe tới, trực tiếp đụng phải Dạ Vô Ưu, lối đi Dạ Vô Ưu bị chặn.
Y tá nhanh chóng nói: “Xin lỗi, xin lỗi.”
Dạ Vô Ưu ngước mắt nhìn, thân ảnh Lê Hương đã biến mắt khúc cua phía trước.
“Tránh ra!” Dạ Vô Ưu đẩy y tá kia ra, sau đó nhắc chân đuồi theo Lê Hương.
Hắn đuổi tới thang máy, Lê Hương đã đi thang máy xuống.
Dạ Vô Ưu nhanh chóng ấn nút ngoài thang máy, nhưng lúc này toàn bộ phím thang máy đều đã tắt, thang máy đột nhiên ngừng lại, không thể vận hành.
Dạ Vô Ưu bỏ qua thang máy, đảo mắt chạy sang hành lang, hắn dùng tốc độ nhanh nhát đi xuống lầu.
Chờ hắn đuổi tới cổng bệnh viện, đúng lúc thấy được đuôi xe của chiếc xe hộp màu đen kia đang phóng nhanh đi.
Dạ Vô Ưu nhìn chằm chằm chiếc xe kia, nhanh chóng lấy di động ra, nói với bên kia: “Điều tra một chiếc xe, biển số !
X..”
Dạ Vô Ưu còn chưa nói hết, chỉ thấy chiếc xe đen phía trước chậm rãi trượt cửa số sau xuống, sau đó bàn tay nhỏ bé thò ra, bàn tay kia làm một dấu tay với hắn.
Lê Hương dựng lên ngón giữa, sau đó hướng ngón giữa xuống đắt.
Cặp mắt lam sắc kia của Dạ Vô Ưu co rụt lại, vừa rồi hắn còn không dám chắc, bây giờ đã chắc chắn, đó chính là… Lê Hương?
Hắn đoán không sai, cô ẩn mình ở nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất, cô vậy mà dịch dung thành một người khác, nghênh ngang vút qua ở dưới mắt mọi người.
Hơn nữa, cô còn giơ ngón tay giữa với hắn, ý kia là trắng trợn khiêu khích và nhục mạ hắn, mày là tên loserl Cô cười nhạo hắn là tên thất bại?
Rất nhanh, chiếc xe kia đã khuất dạng.
Dạ Vô Ưu lập tức siết chặt điện thoại, mấy ngày nay Lê Hương giống như con chuột nhỏ hắn vờn trong tay, mắt thấy cô sức cùng lực kiệt vậy mà trong lúc bất chợt cô thần kỳ hiện ra như thật, xông lên, còn bất ngờ không kịp đề phòng cắn hắn một ngụm.
Đầu lưỡi Dạ Vô Ưu chọc vào hàm phải, trên khuôn mặt tuần tú tái nhợt bệnh tật kia lộ ra ý cười âm trầm, tốt, cô đã thành công thu hút sự chú ý của hắn?
Nhiều năm như vậy, hắn đều không có kỳ phùng địch thủ, cô là người đầu tiên?
Dạ Vô Ưu về tới Dạ gia, suốt đêm hắn không chợp mắt, điều tra chiếc xe kia của Lê Hương.
Thế nhưng, chiếc xe hộp màu đen kia như là được một thế lực cường đại thần bí lực bảo vệ, tra thế nào cũng không ra.
Dạ Vô Ưu còn cảm thấy rất kỳ quặc, ban ngày ở trong bệnh viện hắn muốn tóm Lê Hương, thế nhưng đám bác sĩ y tá kia chặn lại, cuối cùng ngay cả thang máy cũng ngừng, rất rõ ràng những thứ này đều ở đây vướng chân hắn, yêm trợ cho Lê Hương.
Lẽ nào Lê Hương có thể sử dụng cả một bệnh viện? Dạ Vô Ưu vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề, Lê Hương này rốt cuộc là ai? Cô tuyệt đối không phải một người bình thường.
Rạng sáng Dạ gia đã một đường treo lên hồng đăng lung, bởi vì hôm nay là ngày trọng đại của Mạc Tử Tiễn và Dạ Minh Châu, Dạ Minh Châu rất sớm đã rời giường trang điểm thay đồ, hôm nay cô ta muốn trở thành cô dâu xinh đẹp nhất toàn thế giới, mở ra cuộc sống công chúa hạnh phúc mỹ mãn của mình.
Vào sáng sớm, Dạ Vô Ưu thức trắng đêm đột nhiên nhận được điện thoại, bên kia cung kính báo cáo: “Dạ thiếu, tìm được chiếc xe kia rồi!”